Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 194: Kết thúc 2



Nhét tất cả ảnh cưới vào cốp xe ở phía sau, hai người lại đi đến công ty Hôn Khánh. Lúc trước bọn họ đã qua đây vài lần rồi. Đến hôm nay, Lộ Vân Phàm hiếm khi được nghỉ ngơi, liền nghĩ ngợi muốn xác thực lại những chi tiết trong buổi hôn lễ.

Đối với mấy chuyện này, An Hồng vốn đều không để ý lắm, nhưng nhìn thấy Lộ Vân Phàm nghiêm túc, chăm chú thảo luận cùng với nhân viên công tác, thì cô cũng theo anh đi.

Thật sự là cô không nghĩ tới, cái người đàn ông trưởng thành này lại có thể để bụng đối với mấy cái chuyện như thế này!

Bên cạnh mép bàn cũng ngồi một đôi cô dâu chú rể trẻ tuổi. Cô gái trẻ lúc thì hỏi lại nhân viên công tác những điều còn chưa rõ, khi thì lại hỏi ý kiến của người nam thanh niên kia một chút. Người nam thanh niên kia cũng chỉ có nói mấy câu: "Em cứ xem rồi làm thôi", "Em thích là tốt rồi." hay là "Không sai biệt lắm thì cứ tiến hành thôi. " hoặc " Anh không có ý kiến gì" . . .

An Hồng nghe được lại muốn bật cười. Cô nhìn sang Lộ Vân Phàm, lại nghe thấy anh đang một bộ nghiêm trang thảo luận cùng với nhân viên công tác, chuyện anh muốn ca hát ở trong hôn lễ.

An Hồng có chút ngây ngẩn, hỏi: "Ai ca hát?"

"Anh và em cùng hát."

"Kết hôn thì hát cái gì mà hát chứ!" An Hồng mặt đỏ rần, nhìn bộ dạng cô gái nhỏ đang tư vấn cho bọn họ, rất muốn cười không dám cười kia, kéo kéo tay áo Lộ Vân Phàm nói, "Em không muốn hát, lần trước không phải đã nói sẽ mời ca sĩ tới biểu diễn hay sao!

Lộ Vân Phàm vẻ mặt nghiêm túc kiểu như đang nói lời nói chính đáng: "Không được, chuyện này anh đã suy nghĩ rất nhiều năm rồi."

"Hả?"

Lộ Vân Phàm nhìn cô, nói: "Em có nhớ, cái hồi năm học cấp ba ấy không? Em và Thẩm Kha đã cùng nhau hát song ca ở hội diễn văn nghệ của trường đó? Em còn nắm tay cậu ta nữa kia! Khi đó anh liền thề, một ngày nào đó anh cũng phải song ca một bài hát cùng em thì mới thỏa lòng."

An Hồng đã vã hết cả mồ hôi lạnh ra rồi: "Ngày trước, mấy tháng trước, chẳng phải chúng ta cũng đã từng hát với nhau ở Tiền Quỹ rồi hay sao."

"Cái ngày hôm đó không tính! Mới chỉ có vài người như vậy, không được!" Lộ Vân Phàm nhướng cặp mày rậm lên, "Anh cảm thấy kết hôn chính là thời cơ tốt nhất rồi, hát bài hát nào anh cũng đã nghĩ ra rồi, khi trở về nhà anh sẽ nói cho em nghe! Chúng ta sẽ luyện nhiều hơn một chút."

Trời đất quỷ thần ạ. . . An Hồng hoàn toàn hóa đá, triệt để tuyệt vọng. Cô miễn cưỡng ngồi nửa giờ, rốt cục lôi kéo anh ra khỏi công ty Hôn Khánh.

Đoạn tiếp theo, bọn họ đi đến nhà trọ Quảng Hòa. Phòng ở của Lộ Vân Phàm đang được chỉnh trang lại, thiết kế ban đầu đã rất nam tính hóa rồi, nên không thích hợp để làm phòng tân hôn nhỏ của bọn họ ở trung tâm thành phố.

Hai người xem xét tiến trình chỉnh trang lại một lát, sau đó lại đi đến hội trường tiệc rượu. Xác định đánh dấu vị trí sân khấu trong hôn lễ hôm đó, bàn ghế được sắp xếp như thế nào, nơi dừng chân ở chỗ nào. Lộ Vân Phàm luôn luôn ngẩng cao đầu vẻ rất hứng trí. Cuối cùng, bọn họ ngồi ở trên ghế sofa trong đại sảnh khách sạn, bắt đầu thảo luận danh sách tân khách mời đến dự tiệc cưới.

An Hồng cầm giấy và bút đang không ngừng ghi chép. Người thân và bạn bè của bên nhà họ Lộ chiếm tuyệt đại bộ phận. Bao gồm bạn bè làm ăn buôn bán trên trường thượng của Lộ Kiến Vũ. Còn bên An Hồng thì người thân và bạn bè rất ít. Nhiều nhất vẫn chính những bạn học cũ, đồng thời cũng đều là bạn học cũ học chung với Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm một bên báo tên người, An Hồng một bên nhớ, viết viết, Cô đột nhiên nói: "Ấy này, phù rể anh vừa nói xác định là bao nhiêu người đấy?"

"Ba người tất cả, A Húc, Tiểu Cao và em họ của anh ở nước Mĩ về."

"Có thể thêm một người nữa được không?"

"Ai vậy?"

"Trần Hàng."
Lộ Vân Phàm mặt đen, ồm ồm hỏi: "Vì sao?"

"Tiêu Lâm yêu cầu với em như vậy. Chẳng phải con bé là phù dâu hay sao, nói đến khi chúng ta muốn quay phim ngắn, con bé muốn cùng với Trần Hàng ở chung một chỗ."

". . ."

"Ai da, ông xã à, Tiêu Lâm nghỉ hè cũng không trở về, phải đợi đến khi em kết hôn mới về nước được. Con bé cũng đã gần một năm không gặp Trần Hàng rồi, hiếm khi nó đưa ra yêu cầu với em như vậy, anh đáp ứng đi." An Hồng ôm cánh tay của Lộ Vân Phàm mà lắc lắc. Lộ Vân Phàm liếc mắt nhìn cô một cái, rốt cục gật đầu: "Được rồi."

An Hồng nở nụ cười, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói: "Chú dì vào dịp Quốc Khánh vừa vặn dẫn theo Quân Niệm cùng Quân Ức đi đến đây. Hai đứa trẻ được nghỉ dài ngày, chú dì nghĩ muốn dẫn bọn chúng đi đến đây để du ngoạn vài ngày. Em nghĩ muốn cho thu xếp cho bọn họ ở khách sạn, lại mượn cho chú một chiếc xe để đi, cho thuận tiện một chút."

"Được, để anh thu xếp chuyện này."

"A! Còn chuyện trẻ con làm hoa đồng nữa. Quân Ức và Tiểu Lỵ làm đồng nam đồng nữ, anh cảm thấy như thế nào?"

"Được thôi."

"Những chuyện khác cũng không có gì phải lo nữa rồi, thiếp cưới cũng phát đi không sai biệt lắm. Đúng rồi, còn có cô giáo Hạ nữa. Em sẽ phải nói chuyện qua điện thoại với cô trước đã. Khi nào thì hai chúng ta cùng nhau đưa thiếp cưới đến cho cô được nhỉ?"

"Ngày mai đi, ngày mai là chủ nhật, trước giờ ngọ khẳng định là anh không có việc gì, nhiều nhất là xế chiều anh sẽ đi đến công ty dạo quanh một vòng."

"Được! Vậy để một lát nữa em gọi điện thoại cho cô giáo Hạ."

An Hồng cắn bút cúi đầu nghĩ đến các đồng nghiệp cũ của mình ở thành phố T. Ngũ Tổng, Tân Duy đều sẽ tới, cả nhà Lưu Diễm cũng tới. Cô đột nhiên nhớ tới nửa năm trước khi gặp lại Lộ Vân Phàm, cô đã nói: Mùa thu sẽ kết hôn.

Cô thật sự muốn kết hôn vào mùa thu. Mọi chuyện xong xuôi, Lộ Vân Phàm và An Hồng đi đến Kim Thủy Uyển, Giang Bội gọi bọn họ đi đến đó để ăn cơm chiều. Đôi vợ chồng trẻ đã một tuần nay không đi đến Kim Thủy Uyển rồi.

Lộ Kiến Vũ đang ở phòng khách xem tivi. Lộ Vân Phàm ôm vai An Hồng đi vào, chào một tiếng: "Ba."

An Hồng cũng chào theo một tiếng: "Ba."

"Ờ, đã tới rồi hả." Lộ Kiến Vũ vỗ vỗ vào ghế sofa bên cạnh mình, nói: "Ngồi đi!"

Lộ Vân Phàm cùng An Hồng ngồi xuống, ba người buồn buồn cùng xem TV. Lộ Vân Phàm hỏi: "Giang Bội đâu?"

Lộ Kiến Vũ liền nhíu mi lại: "Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải gọi là dì Bội. Bà ấy còn đang ở phòng bếp đó, bận rộn một chút là đến trưa rồi."

". . ."

Lộ Vân Phàm dứt khoát đứng lên: "Để con đi xem một chút."

Lộ Vân Phàm dùng ánh mắt ý bảo An Hồng đi cùng với anh, nhưng An Hồng lại giả vờ làm không phát hiện ra.

Lộ Vân Phàm có chút buồn bực. Anh biết quan hệ giữa An Hồng và Lộ Kiến Vũ có gì đó là lạ. Anh vốn đang lo lắng để cô một mình ngồi ở đây thì sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cô lại giống như không phản ứng gì. Lộ Vân Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa, liền đi đến phòng bếp.

Mãi cho đến khi bóng lưng của anh biến mất ở góc, An Hồng mới lấy lại bình tĩnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Kiến Vũ. Ông lão đang ngồi rất ngay ngắn, mắt không chớp nhìn xem tivi cơ, dường như không có ý muốn nói chuyện cùng với cô.

An Hồng nghĩ nghĩ, gọi một tiếng: "Ba."

"Hả?" Lộ Kiến Vũ quay đầu lại, sắc mặt có chút trầm xuống.

An Hồng mở ra túi của mình, lấy ra một tờ chi phiếu tiền mặt đưa tới trước mặt ông: "Ba, nơi này là 35 vạn, là con. . . gửi lại ngài."

Lộ Kiến Vũ lắp bắp kinh hãi, nghiêm mặt nói: "Con đang làm cái gì vậy?"

An Hồng cắn cắn môi, nói: "Ngài nhận lấy đi, ngài biết ý của con mà."

"Ta không biết!" Lộ Kiến Vũ có chút tức giận, "Con và Vân Phàm đã kết hôn rồi, chúng ta đã là người một nhà rồi. Con đưa cho ta cái này là có ý tứ gì?"

"Ba, ba đừng nói cho anh ấy biết, đây là tiền của chính con." An Hồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Kiến Vũ, "Ngài nhận lấy thứ này, chúng ta mới có thể chân chính là người một nhà được."

"Vớ vẩn!" Lộ Kiến Vũ tức giận đến mức đứng phắt lên, chắp tay sau lưng liền đi lên lầu.

An Hồng nhìn theo bóng lưng của ông, cầm chặt lấy tờ chi phiếu trong tay, thở dài một tiếng.