Thánh Vương

Chương 43: Một bạt tai



Dương Thạch là ai?

Chính là một cao thủ tuyệt đỉnh của Dương gia, đã sớm tiến vào tầng tám khí công - xuất thần nhập hóa. Là một thần tượng của lớp trẻ, ba tháng trước Dương Kỳ cũng chỉ có tu vi tầng năm cảnh giới Bạo Khí, ba tháng sau liền hướng Dương Thạch khiêu chiến? Chuyện này đúng là không có khả năng.

Cho dù là nguyên lão đoàn của Dương gia cũng thấy Dương Kỳ quá mức cuồng vọng và tự đại.

"Dương Kỳ, lui ra!"

Dương Trụ Công quát: "Trưởng bối đang nói chuyện, ngươi lại xen vào giữa, là đã vi phạm gia quy của Dương gia."

"Gia quy?"

Dương Kỳ không có chút khách khí đối với Dương Trụ Công: "Tên Dương Thạch này năm lần bảy lượt muốn chiếm đoạt vị trí gia chủ của phụ thân ta, thậm chí còn vu oan ta bị yêu nghiệt phụ thể, nếu bây giờ ta không chứng minh mình trong sạch thì có thể sẽ bị phế đi. Hay là, trong gia quy cũng quy định người bị vu oán thì không được phản kháng, chứng minh?"

"Lớn mật."

Hàn ý trong hai mắt Dương Tỉnh Sư bắn tới: "Có phải bị yêu nghiệt phụ thể hay không thì chúng ta sẽ kiểm tra, Dương Trụ Công có vai vế còn lớn hơn gia gia của ngươi, tại sao ngươi lại không có một chút nào lễ phép như vậy?"

"Trên thế giới này phải có một chữ lý chứ."

Đối với Dương Tỉnh Sư, Dương Kỳ cũng không lộ ra chút gì siểm nịnh hay kiêu ngạo, hôm nay hắn đã có thực lực cực mạnh, có thể nắm giữ mọi chuyện trong tay, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Ta, bất quá chỉ muốn phân rõ phải trái mà thôi, không hề có ý bất kính đối với các vị nguyên lão?"

Hắn nói còn chưa dứt lời, nhưng cách nói bình đạm như vậy dường như kích thích cơn giận dữ của đám người Dương Thạch: "Tiểu súc sinh, không ngờ ngươi cũng không có chút lễ phép nào đối với đại thúc công, đây là lễ nghi Dương Chiến đã dạy cho ngươi?"

"Lão tổ tông."

Đúng lúc này, Dương Hồng Liệt vẫn đứng im nãy giờ liền tiến lên phía trước cất giọng, hướng Dương Tỉnh Sư nói: "Ta và Dương Kỳ có ba tháng ước hẹn tỷ thí trong đợt săn bắt mùa thu lần này, hắn lại có thái độ vô lễ đối với các trưởng bối như vậy thì không cần mọi người giáo huấn hắn nữa, chuyện này cứ để ta."

Khuôn mặt đầy tử khí (khí màu tím) của Dương Hồng Liệt liền xuất hiện trước mắt Dương Kỳ, mỗi khi khí công được vận chuyển liền có một đoàn tử khí kéo theo, khiến khí công của hắn mang theo một màu tử kim.

"Dương Hồng Liệt không hổ là đệ nhất thiên tài của Dương gia chúng ta, không ngờ trong thời gian thật ngắn đã tu luyện đến khí công tầng tám, chỉ sợ tốc độ tiến vào Khí Tông của hắn còn nhanh hơn Dương Chiến."

"Không tệ, cứ để cho Dương Hồng Liệt giáo huấn tiểu tử này."

"Thằng nhóc Dương Kỳ này quá cuồng vọng, là tai họa ngầm của gia tộc, còn trẻ lại dám coi thường trưởng bối, còn không phải chỉ dựa Dương Chiến đã tu thành Khí Tông kia? Hiện tại là luận bàn của đám tiểu bối, nên Dương Chiến cũng không quản được. "

"Dương Hồng Liệt chiếm được Tử Hà đan, là kỳ ngộ đã đạt được trong một sơn động, kèm theo đó là Tử Hà bí tịch, khí công cấp Vương! Còn có một vài khỏa Tử Hà đan vẫn chưa dùng, hắn đang chờ tu luyện đại thành, một khi phục dụng thêm vào sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn."

"Tên tiểu tử Dương Kỳ kia không phải là không có hi vọng gì rồi sao?"

Rất nhiều Dương gia cao thủ đều nghị luận ầm ĩ, Dương Hồng Liệt chính là một thiên tài của Dương gia, lại đạt được kỳ ngộ, tu luyện được khí công cấp Vương.

Khí công cấp Vương, ngay cả Dương gia cũng không có.

Chỉ có tu luyện khí công cấp Vương mới có cơ hội đánh tan cảnh giới Khí Tông, tu luyện tới Đoạt Mệnh cảnh.

"Dương Kỳ, lần này ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc bất kính đối với trưởng bối. Còn phải tiêu diệt yêu nghiệt trong cơ thể ngươi, lực lượng phải tự mình khổ tu mới tốt, không nên dựa vào yêu quái, điều đó chỉ khiến bản thân biến thành ma đầu mà thôi."

Dương Hồng Liệt nói với Dương Kỳ.

"Phải không đó?"

Dương Kỳ nói: "Vậy ngươi hãy ra tay đi, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu."

"Nhường ta ba chiêu? "

Dương Hồng Liệt cười ha hả, giống như vừa nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên thế gian: "Ngươi cho là ngươi là ai? Ta nhường ngươi ba chiêu mới đúng."

Hắn giận quá hóa cười, bị sự cuồng vọng của Dương Kỳ kích động thật sâu.

Kể cả nhiều cao thủ ở đây đều thầm lắc đầu, cảm thấy Dương Kỳ đúng là bị yêu quái bám vào người, bằng không sao hắn lại cuồng vọng như thế.

"Đến đây đi!"

Dương Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay.

Sát cơ bốc lên ùn ùn trong hai mắt Dương Hồng Liệt, tử khí cuồng bạo tại mi tâm, đột nhiên xuất một chỉ, hóa chỉ thành kiếm khí, xuất ra một sát chiêu về hướng Dương Kỳ.

Một chiêu ngưng khí thành binh, kiếm khí tản bốn phía, Tử Hà kiếm khí bạo phát khiến khắp nơi đều có kiếm khí, một chiêu bao phủ khắp nơi.

"Tử Khí Đông Lai! "

Nhưng ngay sau đó, đám kiếm khí này khi phủ xuống lại rơi vào khoảng không, chém vào không khí, còn Dương Kỳ thì xuất hiện tại một chỗ cách đó 3 thước, không ai nhìn ra được hắn tránh được như thế nào.

Di?

Lông mi của Dương Tỉnh Sư rung động.

"Chiêu thứ nhất, Dương Hồng Liệt, còn có hai chiêu, ngươi phải nắm cho chắc đó. "

Dương Kỳ khí định thần nhàn, cười đểu.

"Buồn cười, giết cho ta. "

Sắc mặt Dương Hồng Liệt dữ tợn, thân thể tiến lên, hai tay xuất thủ, khi công bao phát ra ngoài, xé rách không trung sinh ra một chữ “Sát”.

Chữ "Sát" là do khí công ngưng tụ, mang theo khí bạo ầm ầm, cuồng bạo như hỏa dược, khiến mặt đất bị đập thành một cái hố sâu.

Mà ở cái hố sâu kia Dương Kỳ đã biến mất.

"Đây là chiêu thứ hai. "

Không biết Dương Kỳ làm cách nào, nhưng lần này hắn lại xuất hiện sau lưng Dương Hồng Liệt.

"Xuyên Tâm Sát."

Dương Hồng Liệt không chút nghĩ ngợi, quay người lại, bàn tay biến thành trảo, móng tay sắc bén có ngưng tụ chân khí thành một cái móc lớn khoảng mấy trượng, muốn móc tim Dương Kỳ ra ngoài.

Đáng tiếc chính là, lần này Dương Kỳ lại né được.

Chiêu Xuyên Tâm Sát kia lại rơi vào khoảng không.

"Chiêu thứ ba đã qua, ta sắp ra tay. Dương Hồng Liệt, ngươi cẩn thận một chút. "

Thanh âm Dương Kỳ tiếp tục truyền tới.

"Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chứng kiến thế nào gọi là khí công cấp Vương chân chính, Tử Hà thần công. "

Dương Hồng Liệt rống to một tiếng, thân thể lui về phía sau, từng đạo tử quang dầy đặc từ trong thân thể phóng ra, sau lưng hắn xuất hiện một đầu giao long như ẩn như hiện.

"Tử Long Thăng Thiên! "

Tử Long Thăng Thiên? Chiêu này có lực lượng rất mạnh.

Cả vùng đất cũng bắt đầu nứt nẻ.

Mọi người thấy mặt đất bắt đầu nứt ra từng khối, giống như bị động đất, sau lưng Tử Long giao nhau, khí thế dâng cao tới đỉnh.

"Tử Long Thăng Thiên? Cũng tốt, ta sẽ xuất thủ? Đây chắc là chiêu mạnh nhất của ngươi hả?"

Dương Kỳ vừa nói chuyện, vừa phất tới một bạt tai.

Một cái tát vung ra, mọi người cảm thấy không khí xung quanh bị hút hết, mỗi người đều thấy được một bàn tay khổng lồ lóe trên không trung.

A!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tất cả tử khí bị kích phá, Tử Long phát ra tiếng gào thét, sau đó đứt gãy từng khúc.

Oa!

Dương Hồng Liệt liền bay thẳng ra ngoài, miệng phun máu tươi, quỳ trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn lúc này đã sưng phù lên.

Khí thế của hắn lúc nãy rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Kỳ chỉ cần một tát đã đập bẹp hắn xuống đất.

"Phế vật."

Dương Kỳ lắc đầu, khoanh tay, nhìn tên Dương Hồng Liệt vừa bị mình đánh rớt xuống đất, "Ngay cả một bạt tai của cũng chịu không nổi, lại còn xưng là đệ nhất thiên tài của Dương gia, lại còn dùng Tử Hà đan, một tên vô dụng thì dùng cái gì cũng uổng phí mà thôi! "

"Ngươi..."

Cho đến bây giờ, Dương Hồng Liệt cũng không thể tin được việc mình thất bại, hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng khi vận công thì kinh mạch cả người đều đau đớn, có cảm giác muốn đứt lìa.

Dương Kỳ xuống tay vẫn còn nhẹ, hắn có thể động sát thủ, bất quá lần này hắn chỉ cho Dương Hồng Liệt bị thương, nếu không một chưởng vừa rồi đã có thể khiến đối phương tan xương nát thịt.

Hắn hiện tại đã nhân từ hơn trước nhiều, không muốn hạ sát thủ.

"Nghỉ ngơi ba tháng sẽ khôi phục. Dù sao thì ngươi cũng là người của Dương gia, nên ta sẽ không phế bỏ võ công của ngươi."

Dương Kỳ lại nói.

"Ta hận a..."

Dương Hồng Liệt nghe được lời này, lòng tự trọng của hắn đã bị một sự sỉ nhục cực lớn, yết hầu rung động, liền hôn mê bất tỉnh.

"Yêu nghiệt! Ngươi dám làm bị thương con cháu của Dương gia."

Trong nháy mắt, Dương Thạch liền xuất thủ.

"Băng Phong Thiên Lý! "

Hàn Băng Khí Công của hắn liền bùng nổ, nhất thời sương lạnh phủ xuống, Cực Hàn chân khí biến thành lao tù hướng tới sau lưng Dương Kỳ mà tập kích.

Lần xuất thủ này, là xuất kỳ bất ý, mưu đồ đã lâu, như một tuyệt thế thích khách, ra tay phải thấy máu, âm hiểm độc ác vô cùng. Ngay cả Dương Chiến cũng không kịp phản ứng

Hắn thi triển chính là chiêu mạnh nhất trong Hàn Băng Khí Công - Băng Phong Thiên Lý, khi xuất thủ còn nói Dương Kỳ là yêu nghiệt, như vậy lấy cớ là trảm yêu trừ ma, căn bản không xem Dương Kỳ là con cháu Dương gia. Dụng tâm không thể nói là không ác độc.

"Kỳ nhi! "

Dương Chiến hét lớn một tiếng, nhưng không kịp ngăn cản.

Những gia chủ ở các chi nhánh, thậm chí cả nguyên lão đoàn cũng không kịp xuất thủ

Ầm vang!

Băng Phong Thiên Lý công kích trực tiếp lên cơ thể Dương Kỳ.

Mọi người liền thấy được một cảnh, hàn khí có thể đóng băng cả một dòng suối nhỏ, lại không thể gây nửa điểm tổn thương khi công kích Dương Kỳ, chỉ giống như gió xuân thoảng qua, thổi nhẹ vào mặt hắn.

Dương Kỳ đột nhiên ra tay.

Lại là một bạt tai.

Lần này, bàn tay được phóng ra, chân khí mênh mông xẹt qua giống như tia chớp, tát thẳng vào mặt Dương Thạch.

Khôi giáp từ Hàn Băng chân khí trên người Dương Thạch liền bị đập nát, cái đầu bị đánh xém quay một vòng 360 độ, vài cái răng rớt ra ngoài, thân thể bị đánh bay lên không trung sau đó đụng vào vách núi đá, mới rớt xuống.

Sưu!

Một cơn gió thoáng lên, Dương Kỳ liền xuất hiện ngay nơi Dương Thạch vừa rơi xuống, một chân đạp trên bụng của hắn.

"Dương Thạch, ngươi tác quái thế này quả là không muốn sống, thân là trưởng bối, lại vô thanh vô tức đánh lén như vậy, ngươi còn dám xưng là người nữa sao? "

Dương Kỳ đạp xuống, nhìn hàm răng đã rụng của Dương Thạch, "Ngươi cũng giống như Dương Hồng Liệt, đều là một lũ phế vật, ngay cả một bạt tai của ta cũng chịu không nổi. "

"Dương Kỳ... ngươi..."

Dương Thạch bị đạp lên người, không thể động đậy, quả thực là sỉ nhục vô cùng, nhưng trong lòng hắn càng khiếp sợ, sao Dương Kỳ lại mạnh như vậy? Chỉ là một bạt tai đã đập hắn chúi mặt, thậm chí còn chưa cần thi triển ra khí công, quả thực là giống như làm chuyện không thể tưởng tượng được.

"Có phải không tưởng được hay không? Ngươi cho là với tu vi tầng tám của ngươi có thể áp chế ta? Không cần phụ thân ra tay, chỉ cần ta cũng thu thập được ngươi. Còn muốn cướp đoạt vị trí gia chủ của phụ thân ta, vậy được ta sẽ phế khí công của ngươi, để cho ngươi khỏi phá hoại hòa bình gia tộc sau này. "

Dương Kỳ đưa chân khí vào chân, muốn đạp nát đan điền của Dương Thạch..

"Dừng tay! "

Một tiếng rống to được truyền đến như sư tử, có uy nghiêm vô thượng, thanh âm này có tính chấn nhiếp cực kỳ, khiến cho người nào nghe được đều có cảm giác bị kiềm chế.

Đó chính là lão tổ Dương gia, "Sư Hống khí công" của Dương Tỉnh Sư, dưới một hống này linh hồn của con người có thể bị chấn động, thậm chí có thể dùng thanh âm đả thương địch nhân.

Nếu như là người có tu vi yếu kém, hắn chỉ cần hét lên một tiếng là có thể khiến họ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu.