Thánh Vương

Chương 4: Cảnh giới Bạo Khí



Cư nhiên, đã đột phá cảnh giới nhanh như vậy sao, đạt tới tầng năm cảnh giới Bạo Khí.

Một quyền cách không với khoảng cách trăm bước đánh gãy cây cối, Dương Kỳ ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, cảm nhận được trong cơ thể nguyên khí bàng bạc, trong nhất thời quên cả niềm vui.

Trong một ngày một đêm này, hắn đã trải qua biến hóa từ địa ngục tới thiên đàng, đầu tiên là bị Vân Hải Lam lừa gạt chạy đi trộm cắp Phục Long đan, tiếp đó là bị phế võ công, rồi bị sét đánh.

Cùng thời điểm đó, trong cảnh sét đánh nhận được thiên địa kỳ ngộ, với lại tu luyện khí công “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” còn chiếm được nguyên khí bổ sung cho tu vi đã mất, hiện tại lại đột phá tới cảnh giới “Bạo Khí”

Đặc biệt, hắn cảm giác được khí công của bản thân rất hùng hồn, vượt xa giai đoạn sơ cấp của “Bạo Khí”

Với cao thủ bình thường, bước vào tầng năm cảnh giới Bạo Khí, mặc dù khí công đã phóng ra ngoài, nhưng khi đánh ra một quyền kình chỉ đạt tối đa là lay động đại thụ, căn bản không thể nào sắc bén như vậy được, một quyền đánh đứt đoạn.

Trừ phi là tầng năm “Bạo Khí” đạt tới đỉnh phong, tu vi thâm hậu, nhanh sẽ bước vào tầng sáu cảnh giới “Binh Khí”, trình độ ngưng khí thành binh, bách bộ thần quyền mới có thể có được sức bật này để mà tung hoành.

Nhất là, thân thể của hắn, cảm giác so với ngày hôm qua không chỉ mạnh mẽ hơn gấp đôi, quả thực là thoát thai hoán cốt, một bước lao đi khí kình bạo liệt, đất đá dưới chân rối rít nhau băng liệt, đây chính là lực lượng khí công.

“Những tên cười nhạo ta, chê cười ta, trăm triệu lần đừng có nghĩ tới, ta chẳng những không biến thành phế vật mà ngược lại sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn lúc trước! Ba ngày sau, gia tộc sẽ cử hành đại hội, nhất định đến lúc đó sẽ có rất nhiều người hướng cha ta bức người thoái vị, ta phải đem thực lực tăng cường thêm một bước nữa mới được”

Dương Kỳ âm thầm hạ quyết tâm.

Bất quá, hắn cũng biết, mặc dù bản thân mình đã tu luyện đạt tới cảnh giới “Bạo Khí”, chân chính trở thành cao thủ, nhưng so với một số cao thủ ở Yến Đô thành mà nói, lại rất là thấp, tỷ như La Hồn – người đã phế bỏ võ công của mình, ít nhất hắn đã đạt tới tầng bảy cảnh giới “Tượng Khí”, có thể lấy khí công hóa thành đủ loại hình thể, lăng không hư độ, tư thế long hổ.

“Ẩn dấu thực lực là điều quan trọng nhất! Không thể bại lộ chiêu thức “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” của mình được, vẫn là thi triển khí công của Dương gia là hay nhất, về phần tại sao lại không phục nhanh như vậy? Thì đem chuyện này chuyển tới trên người cô cô”

Nghĩ tới đây, Dương Kỳ liền hồi tưởng đến cô cô của hắn, mười năm trước, nàng chỉ là một cô bé lớn hơn hắn có chút xíu,

Thật ra cô cô của hắn không phải họ Dương, mà là một cô nhi được gia gia của hắn nhận làm con nuôi, cô cô của hắn nhưng thật ra chỉ lớn hắn có ba tuổi mà thôi, ngang bằng tỷ tỷ của hắn.

Vị tiểu cô cô này, từ khi còn nhỏ đã cùng chơi đùa với nhau, nhưng đến một ngày khi được mười tuổi, đột nhiên một vị kỳ nhân đi qua Yến Đô thành, đã trực tiếp mang cô cô của hắn đi, sau đó mới biết được vị đó là kỳ nhân trên Phong Nhiêu đại lục, thuộc môn phái Cự Vô Phách, cũng là một vị trưởng lão của Thiên Vị học viện.

Ngày cô cô Dương Kỳ tiến vào Thiên Vị học viện, ở thời điểm ban đầu, thỉnh thoảng còn thư từ lui tới, nhưng lần gần đây nhất đã năm sáu năm rồi cũng không có tin tức nào cả, cho dù là vậy, người tại thành Yến Đô này đều biết được, Dương gia còn có một đại nhân vật như thế.

Tại Phong Nhiêu đại lục, Thiên Vị học viện chỉ là tồn tại rất bình thường, mà người thống trị Phong Nhiêu đại lục chính là Thánh Tổ vương triều.

Thánh Tổ vương triều thực thi chế độ phân chia đất đai và phong hầu, cũng không phải là trung tâm quyền hành, mà là ở các chư hầu, cùng nhau phân chia quản hạt thành trì, luật pháp độc lập. Hàng năm hướng Thánh Tổ vương triều cống nạp, triều bái là được rồi.

Yến Đô thành trực thuộc một nước chư hầu nho nhỏ, tự nhiên Thành chủ có thể lấy thúng úp voi, quản lý mọi việc, thế gia tại bên trong thành cũng chịu quản chế của Thành chủ, ngoài Yến Đô thành ra còn có một số thị trấn, thôn quê, chợ búa, … cũng đều thuộc phạm vi quản hạt của Yến Đô thành.

Trên thực tế, thành Yến Đô cũng có thể xưng là một Yến quốc nho nhỏ.

Bất quá, so với Thiên Vị học viện, thì Yến Đô thành lại quá nhỏ bé, luận thế lực chẳng khác gì đem thỏ mà so sánh với mãnh hổ vậy.

Lần này, Dương Kỳ trộm cắp Phục Long đan, sở dĩ không bị giết ngay đương trường, cũng là liên quan đến vị cô cô của hắn, khiến cho Thành chủ Yến Đô thành có một chút cố kỵ.

"Kim Thiềm Thôn Nguyệt!"

"Mãnh Hổ Khiêu Giản!"

"Tê Tâm Liệt Phế!"

"Bạch Hổ Hàm Thi!"

Vận dụng khí công hùng hậu trong cơ thể, Dương Kỳ diễn luyện từng chiêu từng thức, thân thể biến thành mờ ảo, hiện ra bốn phương tám hướng, thúc dục khí công trong thân thể càng lúc càng nhanh, “Lôi đình cự Tượng” tại chỗ sâu trong khí hải đan điền từng chút một đem lực lượng dung nhập vào bên trong cơ thể, càng sinh ra rất nhiều nguyên khí.

Tinh hoa bổn nguyên sinh mệnh đang không ngừng lớn mạnh.

Thân thể, từng bước từng bước cô đọng, xương cốt cứng như thép.

Thể lực Dương Kỳ, bởi vì đã trải qua lôi đình rèn luyện, tất không thể tưởng tượng được.

Hắn liên tục ra quyền, mỗi một quyền phong đều phóng xuất ra trăm bước có hơn, đại thụ bị đục lỗ, đá tảng khi chịu một quyền này cũng đều chia năm xẻ bay, cương mãnh vô cùng.

Cao thủ tầng năm cảnh giới Bạo Khí, cho dù cách không đá vụn, nhưng cũng không có thể phóng xuất ra nhiều quyền liên tục, nguyên khí trong cơ thể cũng không nhiều như vậy được.

Mà Dương Kỳ thì lại bất đồng, hắn tu luyện chính là “Thần Tượng Trấn Ngục Kính”, trong truyền thuyết là thần công có thể trấn áp hết thảy mọi ma thần ma quỷ tại địa ngục, chẳng những uy lực cực lớn, hơn nữa còn có tính liên tục.

Đoàn lôi Tượng kia, nhưng thật ra là tinh hoa tính mạng của một vị cao thủ tuyệt đỉnh kết hợp với lôi đình, quán nhập vào bên trong cơ thể của hắn, cho dù luyện hóa được một ít, vậy cũng đủ cho tu vi hùng hồn tới cực điểm.

Nếu như luyện hóa xong toàn bộ, người khác muốn thi triển bách bộ thần quyền khoảng mười lần đã đủ mệt nhọc rồi, bởi vì nguyên khí trong cơ thể sẽ khô kiệt, mà hắn lại có thể thi triển đến trăm lần, nghìn lần, ngược lại nguyên khí cũng còn cuồn cuộn không dứt.

Đây là chênh lệch a.

Bất quá, Dương Kỳ cũng chưa đủ tầm, hắn buộc phải mạnh mẽ hơn, tu luyện đạt tới tầng sáu, tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín cảnh giới Khí Tông. Áp bức Thành chủ Yến Đô thành, làm cho Dương gia trở thành thế gia đệ nhất tại thành Yến Đô.

Trước đây, cái loại ý nghĩ này là không thực tế, nhưng mà hiện giờ cũng không phải là không thể nào.

Ca ca ca …

Một cổ thanh âm reo hò được bộc phát từ trong cơ thể Dương Kỳ, hắn thi triển quyền pháp đến mức tận cùng, sau đó đột ngột thu lại khí công, nhất thời một vòng khí lưu hiện lên sau lưng, loáng thoáng biến thành hình dáng một đầu cự Tượng, ầm ầm tan vỡ, cuồng phong quét qua ngọn tiểu sơn gần đó, lá cây bốn phía vang lên tiếng sào sạt.

Hắn ngồi bệch xuống, nhắm mắt minh tưởng, trong khi lôi Tượng chạy quanh kinh mạch, còn bản thân tu luyện công pháp “Thần Tượng Trấn Ngục Kính”, minh tưởng chính bản thân mình biến thành tám ức bốn trăm ngàn viên bi tí xíu, mỗi một viên bi cũng đều là phôi thai cự Tượng còn chưa thức tỉnh, tám ức bốn trăm ngàn cự Tượng phôi thai đó hợp thành một đầu Thần Tượng.

Thần Tượng kia, cái đầu to như núi, lỗ mũi dài đến nỗi không biết bao nhiêu hàng tỉ dặm, tinh thần như quyển phong.

Ở dưới thân Thần Tượng, giống như lao lung địa ngục rộng khôn cùng, ở bên trong chi chít ma thần ma quỷ rống giận muốn lao ra ngoài.

Những cảnh tưởng này cũng là phương pháp minh tưởng, đây là do người nhỏ nhắn màu vàng tại mi tâm truyền lại cho hắn.

Là một phần tu hành “Thần Tượng Trấn Ngục Kính”.

Chậm rãi tu hành, trong thân thể một viên bi nhỏ xíu đột nhiên phát ra, rồi vang lên thanh âm tan vỡ, một cổ hơi thở cự thú hồng hoang thái cổ vừa thức tỉnh, nó từ trên người Dương Kỳ từ từ truyền ra bên ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ ngọn tiểu sơn, ngay cả chim bay cũng đều rối rít ngã phịch từ trên cây xuống.

Vốn là, trong rừng cây, có đủ các loại âm thanh côn trùng cũng đều kêu to lên, mà hơi thở “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” trong cơ thể chưa thức tỉnh, nhưng những loài sâu bọ kia đã cảm thấy uy hiếp khổng lồ, rối rít kêu toáng lên, quả thực muốn chết đi.

“Thần Tượng” là một trong rất nhiều thần linh ở phía Tây đại lục, lực lượng vô cùng lớn, một khi trấn áp địa ngục vậy thì sát khí rất là nặng rồi, chỉ một tiếng thét đã có thể hàng phục vô số dị thú, thần phục vô số long hổ.

Hiện tại, Dương Kỳ rốt cục cũng đã thức tỉnh được viên bi thứ nhất, có được một tia năng lượng Thần Tượng!

Hiện giờ lực lượng khí công của hắn đã hoàn toàn bộc phát ra, cơ hồ tương đương với một đầu cự Tượng viễn cỗ.

Chỉ cần thức tỉnh hoàn toàn tám ức bốn trăm ngàn viên bi kia, liền có thể có được lực lượng của Thần Tượng giống như trong truyền thuyết, vậy mình cũng có thể trấn áp địa ngục rồi.

Trấn ngục chi uy a.

Cánh cửa của thần công vô địch này, rốt cục Dương Kỳ cũng đã bước đi bước đầu tiên.

Sau khi luyện thành công bước đầu tiên của thần công này, Dương Kỳ cảm thấy đây là một đại thuật thông thiên cái thế vô địch. Nếu trong cơ thể không có được sự trợ giúp của lôi Tượng, hắn đừng nói là trong một đêm mà bước một bước dài, cho dù tu luyện mười năm đi nữa, cũng không thể đạt tới cảnh giới như bây giờ.

Dương Kỳ hiện tại có thể nói chính là hình dáng ban đầu của một đầu cự Tượng thời viễn cổ, lực lượng cự Tượng, hình thể cự Tượng, lực lượng sát thương một khi được phát huy thì quả là đáng sợ.

Chỉ một viên bi nho nhỏ được thức tỉnh tại trong cơ thể, liền có lực lượng của một đầu cự Tượng viễn cổ. Một lần nữa Dương Kỳ chậm rãi đứng lên, hơi thở thu liễm, hơi thở hung mãng như hồng hoang cự thú đã không còn sót lại tí tẹo nào, toàn bộ được thu nào thể nội.

Lập tức, toàn bộ rừng cây trên đỉnh núi, những phi điểu lạnh run kia, còn có đám côn trùng kêu chí chóe cũng khôi phục lại sinh cơ.

Trong đêm tối hai mắt Dương Kỳ lóe sáng, khí công ngưng tụ, dưới đêm đen cũng đều nhận thấy bốn phía rất rành mạch, ngay cả lông của phi điểu trên cây cũng đều thấy rất rõ ràng.

Thậm chí, lỗ tai của hắn có thể nghe thấy ở ngoài trăm bước, ở đó xuất hiện thanh âm của hai con kiến đang đánh nhau.

Thiên lý thiên nhãn.

Tai – mắt so với trước đây minh mẫn gấp hơn mười lần, tiềm lực thân thể cũng đã hoàn toàn bộc phát ra.

“Tám ức bốn trăm ngàn viên bi nhỏ bé, chỉ mới thức tỉnh có một viên mà đã mạnh như vậy rồi, nếu như toàn bộ thức tỉnh, vậy thì thế nào đây? Hơn nữa, sở sĩ hiện tại ta đột nhiên tăng mạnh như vậy, là bởi vì trong cơ thể ta có đầu lôi Tượng kia, nếu như toàn bộ lôi Tượng đó sáp nhập vào cơ thể, vậy “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” sẽ tiến bộ như thế nào đây?”

Một mặt, Dương Kỳ may mắn có được thân thể cường đại, một mặt khác, đối với môn thần công này dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, hắn không thể nào tưởng tượng được, trên cái thế giới này lại có thần công lợi hại như thế, thực sự là đã có người tu luyện sao?

Không, đây không phải là công pháp cho nhân loại tu luyện, mà là Thần linh tu luyện.

Chỉ có Thần linh mới có thể tu luyện môn thần công này đạt tới cực hạn, nhân lực con người không thể thành công được.

Dương Kỳ đã từng là thanh niên tài tuấn, đã từng tự cho mình là người thông minh, thế nhưng người thông minh thường nhận thức rằng chuyện thiên hạ không có bản thân mình thì không thể làm được, cho nên mới rơi vào khốn cảnh tình lụy, tự mình chui vào bẫy tình của Vân Hải Lam, chui vào ngõ cụt, theo hắn cảm nhận khi mình trộm được Phục Long đan thì sẽ ở một chỗ với Vân Hải Lam, cùng cao chạy xa bay, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là quá ngu xuẩn, may mà phụ thân của hắn đã tha thứ cho hắn.

Hiện tại, hắn đã kỳ ngộ được thần công vô địch “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” thì sâu trong nội tâm của hắn, thật sự trở nên nhún nhường.

Hắn cũng từng cho là, bản thân mình không có công pháp gì là không thể tu luyện được, nhưng khi đối mặt với môn thần công này, hắn lại cảm giác được bản thân thật sự quá nhỏ bé.

Từng bước một, Dương Kỳ đến mười tám tuổi sẽ trở nên thành thục hơn.