Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 58



Sau khi trở lại ký túc xá của Hứa Kiếm Sở, Hạ Minh Hiên mãnh liệt yêu cầu Kiều Tử Tích phải dọn về ở cùng hắn. Kiều Tử Tích bất đắc dĩ, đành phải gọi điện cho Hứa Kiếm Sở nói mình dọn về ở cùng Hạ Minh Hiên.

Hứa Kiếm Sở ngáp một cái rồi nói. “Kỳ thật chuyện này tôi đã sớm liệu trước rồi. Tính cách của cậu và Hạ Minh Hiên vừa lúc có thể bù trừ cho nhau, ở bên nhau thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ. Mấy chuyện nhỏ như cọng lông đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà hảo, cho dù chia tay, qua vài ngày lại tốt thôi, vợ chồng cãi nhau cũng là chuyện thường. Nói đến thì, cái tên Hạ Minh Hiên kia tuy rằng xấu tính, nhưng tôi thấy da mặt cậu ta dày lắm, chỉ cần một ngày cậu ta chưa từ bỏ ý định thì vẫn sẽ quấn chặt lấy cậu. Cho nên, căn cứ theo quan sát lâu ngày của tôi, cậu ta mà làm ra lỗi lầm gì, tuyệt đối sẽ mặt dày bám dính lấy cậu để xin lỗi”.

Hạ Minh Hiên an vị bên cạnh, một mực ngồi nghe Hứa Kiếm Sở nói chuyện với Kiều Tử Tích. Nghe xong một câu cuối, Hạ Minh Hiên cầm lấy di động của Kiều Tử Tích, nói với đầu dây bên kia. “Đồng chí Kiếm Sở, nhiệm vụ của đồng chí đã hoàn thành, có thể tiến hành huỷ diệt nhân loại”.

Sau đó, trực tiếp cúp máy, đưa điện thoại cho Kiều Tử Tích.

Kiều Tử Tích cất điện thoại đi, nhướn mi nhìn Hạ Minh Hiên. “Cậu không về thu dọn hành lý à?”

Hạ Minh Hiên vừa giúp Kiều Tử Tích dọn đồ vừa nói. “Trong nhà cũng chỉ có vài bộ quần áo, không mang cũng không sao”.

Kiều Tử Tích đem đồ đạc trên bàn học thu dọn xong, bỏ vào một cái hộp. Hạ Minh Hiên cũng thu xếp xong giường chiếu bên kia, nói. “Tử Tích, chỗ chúng ta còn chưa có chổi quét với chổi lau nhà, không bằng lát nữa về rồi thuận tiện mua luôn”.

Chỗ chúng ta đương nhiên chính là chỉ căn nhà trọ mà tương lai sau này bọn họ sẽ ở. Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua đống đồ trong phòng. “Dưới lầu nhà trọ có một siêu thị, cứ đem đồ chuyển lên phòng đã rồi lại xuống mua”.

“Được, hết thảy nghe theo an bài của bà xã đại nhân!”

Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, không thèm nói gì.

Thu dọn xong, đồ đạc gói lại có một va li, một túi to đựng chăn gối. Hôm trước Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao dọn đồ thì gọi taxi, hôm nay cũng vậy.

Hạ Minh Hiên tranh giành đem hết đồ xuống lầu, không cho Kiều Tử Tích mang gì cả, lý do thì là. “Trên người cậu còn có vết thương, việc này cứ để tôi làm là được rồi”.

Cũng không biết là tại ai.

Nhà trọ có hai giường, hai bàn học, hai tủ quần áo, nhà vệ sinh và một gian bếp nhỏ, còn có ban công.

Quét rác, lau nhà, lau trần, Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên dọn dẹp cả một ngày mới xong. Bữa tối là gọi đồ ăn bên ngoài, gọi từ sáu giờ mà tám giờ mới đưa tới nơi, hiệu suất này đúng là làm cho người ta phải xấu hổ.

Hai người ngồi đối diện nhau, đồ ăn bày ra trên bàn, xé ra hai cái nắp giấy của hộp đựng thức ăn, coi như là bát ăn cơm. Thật là có cảm giác như đôi vợ chồng son.

Ăn cơm xong, Hạ Minh Hiên đi tắm rửa. Lúc đi ra, Kiều Tử Tích đang đem quần áo từ va li treo lên tủ, quần áo của Hạ Minh Hiên cũng được y treo lại gọn gàng.

Hạ Minh Hiên từ phía sau ôm lấy vai y, cằm tựa trên vai y. “Tử Tích thật tốt”.

“Buông ra, tôi còn chưa tắm, bẩn”.

Người nào đó lại càng thêm đắc ý, đem mặt cọ cọ bên tai Kiều Tử Tích. “Tôi không ngại”.

Kiều Tử Tích lấy khuỷu tay huých ra sau. “Tôi để ý”.

Người nào đó ôm ngực kêu đau, Kiều Tử Tích không thèm để ý, tiện tay lấy máy sấy tóc từ trong va li ra, đưa cho Hạ Minh Hiên. “Sấy tóc đi”.

Hạ Minh Hiên nhận lấy máy sấy, nhìn Kiều Tử Tích vẫn còn đang bận rộn trước tủ quần áo. “Tử Tích, cậu cũng đi tắm đi”.

Kiều Tử Tích đem quần áo treo lên mắc, đáp lại lời Hạ Minh Hiên. “Chờ lát nữa rồi đi”.

Bên kia, Hạ Minh Hiên đem máy sấy cắm vào ổ điện, mở gió thổi vù vù.

Kiều Tử Tích cầm quần áo đi tắm, lúc đi ra Hạ Minh Hiên chủ động giúp y sấy tóc. Kiều Tử Tích ngồi trên ghế, Hạ Minh Hiên một tay cầm máy sấy, một tay luồn qua mái tóc Kiều Tử Tích, từng sợi tóc đen mềm phất phơ qua tay hắn.

“Tử Tích, đợi lát nữa tôi giúp cậu bôi thuốc vết thương”.

“Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, không cần bôi nữa”.

Hạ Minh Hiên không nói gì nữa, tiếp tục sấy tóc cho Kiều Tử Tích, thanh âm vù vù vang vọng bên tai.

Hong khô tóc xong, Hạ Minh Hiên rút dây điện, đặt máy sấy qua một bên, hai tay vòng qua cổ Kiều Tử Tích ôm y. “Tử Tích, lúc sáng tôi làm thế với cậu, cậu có giận không?”

Kiều Tử Tích trầm ngâm một lát. “Cậu muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?”

“Đương nhiên là nói thật”.

Kiều Tử Tích đè thấp thanh âm nói. “Sáng nay cậu khiến cho tôi cảm thấy rất xa lạ, Hạ Minh Hiên mà tôi biết không phải là người như vậy”.

Hạ Minh Hiên cọ cọ bên mặt y. “Thực xin lỗi”.

“Có một số việc làm sai chính là làm sai, nói xin lỗi cũng không kéo lại được”.

“Cậu vẫn chưa tha thứ cho tôi?”

Kiều Tử Tích nâng tay, vỗ nhẹ lên hai tay Hạ Minh Hiên đặt trước ngực mình. “Dùng não cậu nghĩ lại đi, không tha thứ cho cậu mà tôi còn theo cậu trở về sao?”

Khi Hạ Minh Hiên nói, tử tích, không có cậu tôi không biết phải sống thế nào, nếu cậu bỏ mặc tôi, lúc nào tôi cũng có thể chết. thời điểm ấy, Kiều Tử Tích đã mềm lòng, trong lòng một trận co rút đau đớn. Kỳ thật, nếu hai người đã yêu nhau, thì ai có thể rời khỏi ai chứ?

Người nào đó nhếch môi cười đến sáng lạn. “Biết ngay là Tử Tích sẽ tha thứ cho tôi”.

“Lần này tha thứ cũng không có nghĩa lần sau sẽ tha thứ. Tôi nói rồi, tôi ghét nhất là bạo hành thân thể, nếu muốn ở bên tôi thì nhớ kỹ điểm ấy”.

Người nào đó hạ xuống bên sườn mặt Kiều Tử Tích một nụ hôn. “Cậu đã nói như thế rồi, tôi còn có thể không nhớ kỹ sao?”

Đồng hồ trên bàn đã nhích đến mười một giờ, Kiều Tử Tích rời khỏi vòng tay Hạ Minh Hiên, đứng lên nói. “Hôm nay mệt cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi thôi”.

“Đúng vậy, nên đi ngủ thôi”.

Sau đó, người nào đó nhắm mắt theo đuôi đi sau Kiều Tử Tích, rất tự giác mà bò lên giường y. Kiều Tử Tích trợn mắt trừng hắn. “Đi xuống”.

Người nào đó ôm lấy eo Kiều Tử Tích, dán cả người lên, hề hề cười. “Không xuống”.

“Mình có giường không ngủ qua đây làm chi!”

“Giường của cậu ngủ ngon hơn”.

“Vậy cậu ngủ giường của tôi, tôi ngủ giường của cậu”.

“Tử Tích, lâu rồi tôi không được ngủ với cậu, cậu lại đuổi tôi đi”.

“Đây là giường đơn”. Ngủ hai người sẽ chật.

Hạ Minh Hiên ôm sát Kiều Tử Tích, cọ cọ sau gáy y. “Nếu không chúng ta đổi sang giường đôi?”

“Cậu….”

“Tử Tích, cậu mà nói nữa tôi sẽ không ngủ được mất”. Hạ Minh Hiên ở phía sau tựa như một con hồ ly. “Cậu ở ngay bên cạnh tôi, nếu không ngủ được, dục vọng liền tăng cao, đến lúc đó cậu cũng đừng hòng mà ngủ nổi”.

“Vô sỉ”.

Người nào đó ở sau lưng Kiều Tử Tích nói. “Ngủ ngon”.

Ngày mùng 10, cuộc sống đại học năm thứ hai chính thức bắt đầu.

Mỗi ngày tám giờ sáng vào lớp, khoảng cách từ nhà trọ đến trường học có chút xa, Hạ Minh Hiên liền mua một chiếc xe đạp, lúc đi học thì đi bằng xe đạp, phía sau đèo Kiều Tử Tích.

Hơn một năm trước, khi đó bọn họ vẫn còn là học sinh cấp ba, mỗi ngày đến trường về nhà, Hạ Minh Hiên lại đạp xe đi qua con đường trải đầy hoa tử kinh, ngồi ở phía sau chính là Kiều Tử Tích. Hơn một năm sau, Hạ Minh Hiên vẫn như trước đạp xe đạp, mà Kiều Tử Tích vẫn an vị ở yên sau.

Thanh xuân đúng là nên trải qua như vậy, cùng người mình thích đi qua những con đường muốn đi.

Lúc ăn cơm, Hạ Minh Hiên vốn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ lại nói muốn đi tìm việc làm thêm. Kiều Tử Tích cùng Hứa Kiếm Sở khó hiểu nhìn hắn, Hứa Kiếm Sở nghiêng đầu hỏi Kiều Tử Tích. “Tử Tích, hàng nhà cậu không bị làm sao đấy chứ?”

Hạ Minh Hiên lạnh lùng đảo mắt qua Hứa Kiếm Sở. “Yên tâm, tôi rất tốt”.

Kiều Tử Tích cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhẹ nhàng nói. “Nếu muốn đi làm thêm thì phải chuẩn bị tốt là sẽ phải chịu khổ, làm được vài ngày mà bị sa thải thì mất mặt lắm”.

“Cái này thì cậu yên tâm, nếu đã quyết định như vậy, dù có khổ bao nhiêu tôi cũng sẽ kiên trì”.

Hạ Minh Hiên bôn ba sau một ngày thì tìm được một công việc, là nhân viên phục vụ ở một quán café, tám mươi đồng một ngày. Thứ bảy chủ nhật làm từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, chiều thứ tư và thứ sau Hạ Minh Hiên không có tiết lên lớp, nên sẽ làm từ hai giờ chiều đến mười giờ tối.

Ngày đầu tiên Hạ Minh Hiên đi làm là thứ tư, mười hai giờ trưa tan học, cùng Kiều Tử Tích ăn cơm xong liền bắt xe buýt đến chỗ làm, bởi vì quán café kia cách trường học hơn hai mươi phút đi xe, ngày đầu tiên đi làm hắn muốn đến sớm một chút.

Lúc Hạ Minh Hiên chuẩn bị đi, Kiều Tử Tích nói. “Cố gắng chăm chỉ, đừng làm sai chuyện gì”.

Hạ Minh Hiên gật đầu, lưng đeo ba lo nhảy lên xe buýt.

Buổi chiều trước khi vào học, Hứa Kiếm Sở nói. “Với cái tính đại thiếu gia của cậu ta mà không bị đuổi đi đã là may lắm rồi, cậu đừng có ôm hy vọng quá lớn với cậu ta”.

Kiều Tử Tích nhìn ngoài cửa sổ. “Cậu ta là người sợ mất thể diện, sẽ không dễ dàng bị đuổi như vậy đâu”.

Hứa Kiếm Sở đang uống nước thiếu chút nữa thì phun hết ra, tà tà liếc Kiều Tử Tích. “Được rồi, cậu hiểu cậu ta, tôi không hiểu, cho nên tôi câm miệng”.

Mười giờ tối, Kiều Tử Tích xuống dưới lầu mua nước đường.

Mười rưỡi Hạ Minh Hiên mới trở về, khi đó Kiều Tử Tích đang ngồi trước bàn học đọc sách.

“Tử Tích, tôi về rồi”.

Kiều Tử Tích cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi. “Thế nào?”

“À, tàm tạm, chỉ là đứng tám tiếng liên tục, chân có điểm không chịu nổi”.

“Chờ quen là được rồi”.

“Ừ, tôi biết rồi”. Hạ Minh Hiên ngồi trên ghế cởi giày, sau đó đứng dậy nói. “Tử Tích, tôi đi tắm đây”.

Kiều Tử Tích quay đầu. “Trước đem nước đường uống đi đã”.

Cốc nước đường kia từ đầu đã đặt ngay trên bàn Hạ Minh Hiên, vừa rồi Hạ Minh Hiên vẫn không phát hiện ra.

Kiều Tử Tích nhìn biểu tình ngốc lăng của Hạ Minh Hiên. “Ở trên bàn cậu ấy, là bột trà xanh, không ngọt lắm đâu”. Kiều Tử Tích biết Hạ Minh Hiên không thích đồ ngọt.

Hạ Minh Hiên đến trước bàn, cầm lên cốc nước trà xanh duy nhất, đem tầm mắt chuyển qua người Kiều Tử Tích. “Tử Tích, chúng ta cùng nhau ăn”.

“Tôi ăn rồi, cái đó để cho cậu”. Nói xong, Kiều Tử Tích tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Hạ Minh Hiên đem ghế dịch đến bên cạnh Kiều Tử Tích, ngồi xuống, giơ cốc nước lên. “Một mình tôi ăn thì chẳng có ý nghĩa gì, cậu ăn với tôi”.

Sau đó, Hạ Minh Hiên múc một thìa, ăn xuống, rồi lại múc một thìa đưa đến bên miệng Kiều Tử Tích. “Nào”.

Kiều Tử Tích nghiêng đầu nhìn hắn một cái, há miệng nuốt xuống thìa nước kia.

Một cốc nước đường, Hạ Minh Hiên một ngụm Kiều Tử Tích một ngụm, cứ thế cho đến khi hết cốc.