Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 25



Vu Tang mang theo Quân Ly một đường đi nhanh không dám dừng lại nghỉ chân, mỗi lần đi ngang qua trạm dịch bọn họ đều ngẫu nhiên nghe được giang hồ đồn đại rằng mấy hôm trước đệ tử Lăng Xông của Khuynh Vân môn đã bị Thanh Y giáo bắt giam.

Người gọi Lăng Xông này là vì hỗ trợ cho Quân Ly mà đến, cho nên cũng có thể xem như đồng minh của Vu Tang, bởi vậy sau khi biết được tin tức này Vu Tang không tránh khỏi có chút lo lắng, bất quá bởi vì hai người bọn họ cũng không có giao tình đặc biệt, cho nên sự lo lắng của Vu Tang chỉ có giới hạn.

Lúc ấy chỉ lo vội vội vàng vàng rời khỏi Vân Nam trấn, về sau Vu Tang nghĩ có lẽ nếu thời điểm đó bọn họ dừng chân ở khách điếm vài ngày nói không chừng có thể nghe ngóng thêm được một ít tin tức. Đoàn người Vũ Văn Tuấn nếu không toàn quân bị diệt, thì chắc chắn bọn họ sẽ xuống núi tìm Quân Ly. Có điều Vu Tang không thể chờ được nữa, trông thấy bộ dáng mơ hồ phải mò mẫm tìm kiếm của Quân Ly, y chỉ muốn mau chóng giải độc cho hắn, giúp hắn thoát ly thống khổ.

Đại khái lần này Thanh Y giáo giáo chúng cũng bị trọng thương, hơn nữa không có bất cứ ai nghĩ đến còn có một Vu Tang sẽ xuất hiện mang theo Quân Ly lén lút rời đi. Bởi vậy bọn họ mới bình an vô sự đến được Ngọa Long cốc.

Vu Tang nhìn nơi này bốn phía đều được bao bọc bởi những vách núi xanh rì cheo leo hiểm trở, trải dài cả vạn dặm, chỉ có sơn khẩu nhỏ hẹp tĩnh mịch trước mắt này là trông giống con đường dẫn đến cốc, vì thế y liền không chút nghĩ ngợi vung roi lên điều khiển mã xa tiến vào con đường duy nhất đó.

Qua khoảng hai tuần trà, Vu Tang thấy mình quay về lộ khẩu ban nãy. Y tràn đầy nghi hoặc sờ sờ cằm, nghĩ thầm rõ ràng lúc nãy mình chỉ một mực đánh xe đi về phía trước, vì sao bây giờ lại trở về nguyên điểm? Cảm thấy không thể tin nổi nên y lại lần nữa điều khiển mã xa đi vào đường mòn.

Lần này ngược lại thời gian kéo dài lâu hơn, thế nhưng vòng vo một hồi cuối cùng vẫn là trở về xuất phát điểm ban đầu. Vu Tang rốt cục minh bạch, đây chắc chắn chỉ là một vách ngăn quái quỷ nào đó. Xem ra bên trong đường nhỏ này ẩn chứa rất nhiều cơ quan, hoặc là có người đã giở trò. Trách không được người người đều nói Ngọa Long cốc đoạn tuyệt với nhân thế, chỉ mỗi việc tìm lối vào thôi cũng đã rất cam go rồi.

Bên trong xe vang lên vài tiếng động nhỏ, sau đó là Quân Ly đang sờ sờ tác tác nhô đầu ra. Vu Tang nghiêng người ôm lấy bờ vai của hắn, dùng giọng điệu sầu khổ nói: “Bây giờ phải làm sao đây, đã đến tận cửa rồi lại không thể tiến vào.”

Quân Ly dựa vào lòng ngực của y, ánh mắt trống rỗng vô thần. Từ khi hắn không thể nghe được nữa cũng bắt đầu ít nói hẳn, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi thăm vài ba câu, những lúc ấy Vu Tang thường vẽ trên bàn tay của hắn thay câu trả lời. Nhưng qua một thời gian dài sau thì phản ứng của Quân Ly cũng bắt đầu trở nên trì độn, có khi bị những vật nhọn sắt bén đâm vào cũng không biết đau.

Vu Tang sầu mi khổ kiểm đưa mắt nhìn bốn phía núi non trùng điệp, còn Quân Ly thì vẫn đang cố gắng lần mò tìm đường ra khỏi khoang xe, đến chỗ Vu Tang đang ngồi thì dừng lại, nghiêng người một cái liền ngã hẳn vào vòm ngực của y, Vu Tang thuận thế đưa tay ôm lấy hắn.

“Ta nói, ngươi có biết đường vào cốc hay không?” Vu Tang hỏi bằng chất giọng cô đơn buồn tẻ, bởi vì y biết rõ đối phương không thể nào trả lời mình.

Quân Ly càng áp sát hơn vào lòng ngực của y, sau đó đưa hai ngòn tay vào miệng thổi huýt một tiếng. Vu Tang sững sờ, một khắc sau bỗng nhiên trở nên rất thích thú, y nhớ rõ Quân Ly có một con chim to, có thể đưa tin và tìm người, quả thực so với người còn hữu ích hơn.

Vu Tang mừng rỡ chờ mong, thế nhưng thời gian trôi qua thật lâu sau, vậy mà trong rừng vẫn u tĩnh như cũ, ngay cả cọng lông chom cũng chẳng thấy đâu. Y điều chỉnh cho Quân Ly ngồi lại ngay ngắn, rồi nắm tay Quân Ly nhét vào trong miệng hắn, nói: “Lại gọi một tiếng.”

Quân Ly ngậm ngón tay trầm mặc trong phút chốc, đột nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cùng lúc đó từ trong miệng hắn một tiếng huýt nữa vang lên.

Lần này không cần đợi lâu, từ trong rừng một con chim a a bay ra bổ nhào đến chỗ của bọn họ, nó vỗ vỗ cánh vài cái xong liền đậu lên vai Quân Ly. Vu Tang sau khi nhìn kỹ thì phát hiện hình dáng con chim này với con lần trước tướng mạo có chút bất đồng, thân hình cũng nhỏ hơn rất nhiều, bất quá lúc này đâu cần để ý nhiều thứ như vậy. Y vươn hai bàn tay to ra rồi chụm lại, đem con chim nhỏ trước mắt bắt lấy. Chim nhỏ không ngờ vừa mới gặp lại chủ nhân liền bị bắt cóc, lập tức vỗ cánh định chạy trốn.

Vu Tang hắc hắc cười lên, nói với chim nhỏ: “Chủ nhân ngươi bây giờ không thể vào nhà, ngươi mau đi thông báo một tiếng... Ai, ngươi có hiểu ta nói gì không?”

Chim nhỏ mổ mạnh vào tay Vu Tang, khiến y bị đau vội vàng buông nó ra. Nó liền bay đến đậu trên đỉnh xe trợn mắt nhìn Vu Tang.

Vu Tang bĩu môi một cái: “Tính tình thật ngang bướng.”

Đột nhiên y vỗ ót, xoay người bò vào khoang xe, từ trong đống quần áo của Quân Ly tìm được phát quan hắn thường xuyên đội, tháo dây cột tóc bằng tơ màu vàng trên đó xuống. Sau đó quay trở ra sau, mang theo dây buộc nóng lòng muốn lay động chim nhỏ: “Đi, ngậm cái này bay về đưa tin.”

Điểu nhi lệch đầu ngắm y một chốc, sau đó cúi đầu bắt đầu ung dung mổ lông.

Vu Tang lần thứ nhất hít sâu, lại xoay người đi vào khoang xe, lúc này y lấy ra một cái bình nhỏ. Lần trước y thấy Quân Ly chính là dùng vật này uy đại điểu, vì vậy bây giờ y cũng trông bầu vẽ gáo, đổ ra một viên dược hoàn màu nâu. Dựa vào hành động của Quân Ly mà đưa nó ra trước mặt chim nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu Hắc ngoan, ăn cái này rồi sau đó đi báo tin, coi như là chừa chút mặt mũi cho chủ nhân của ngươi đi.”

Con chim nhỏ này hiển nhiên không gọi là Tiểu Hắc, và đương nhiên cũng nghe không hiểu lời của y, bất quá bởi vì Quân Ly ngày ngày đều dùng thứ này để nuôi nấng chúng nó, sức hấp dẫn với bọn chúng phải nói là vô cùng lớn. Vì vậy chim nhỏ nhảy về phía trước thử thăm dò, cuối cùng há miệng ngậm thức ăn trong tay Vu Tang. Nhưng ai ngờ ngay lúc đó Vu Tang nhanh như chớp một phát đã bắt được “Tiểu Hắc”, khi nó giãy dụa kêu to liền nhanh chóng buộc dây cột tóc lên móng vuốt của nó.

Lúc Vu Tang buông lỏng tay, chim nhỏ liền bất chấp tất cả tìm đường tháo chạy. Khóe môi câu lên một nụ cười, y tự nhủ thầm: “Ngươi nhất định phải giao được thư nha, trời đã sắp tối đen rồi...”

Sắc trời quả thật đang dần dần trở nên mù mịt, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời phía trên sơn cốc đã chuyển sang màu vỏ quýt, dưới chân núi bị nó chiếu rọi biến thành một mảnh hồng nhạt.

Vu Tang lấy túi nước đút cho Quân Ly uống, sau đó hai người tựa vào nhau lẳng lặng chờ đợi. Vu Tang phát giác Quân Ly rất ỷ lại mình, khiến y có cảm mình là người duy nhất hắn có thể dựa vào.

Thỉnh thoảng Quân Ly thường cảm thấy bất an mãnh liệt, lúc mới đầu Vu Tang chỉ cần ôm hắn, rồi vỗ nhẹ vào lưng thì hắn sẽ bình tĩnh trở lại, nhưng hiện tại Vu Tang phải dụng lực ghìm hắn, đến khi hắn cảm thấy được đau đớn thì hành động an ủi đó mới có tác dụng. Những biến hóa này của hắn khiến Vu Tang cảm thấy vô cùng khó chịu, không phải chỉ vì nhìn thấy hảo huynh đệ của mình gặp phải khó khăn hoạn nạn, mà là thứ cảm giác chua xót không thành lời dâng lên từ đáy lòng y.

Nghĩ đến đây Vu Tang cúi đầu nhìn hắn, mặc dù nhãn thần Quân Ly trống rỗng nhưng lông mi lại rất dày và thẳng, ánh chiều tà chiếu xuống khiến nó ửng lên một màu vàng sáng bóng, đem tử khí trong mắt tán đi một nửa. Vu Tang nhìn hắn thật lâu, sau đó đưa tay lên vuốt vuốt lông mi hắn vài cái. Thấy Quân Ly không chút phản ứng, Vu Tang chỉ có thể buông tiếng thở dài.

Ngay lúc thái dương sắp sửa xuống núi, thì ở nơi sâu trong đường nhỏ có biến hóa. Mới đầu là sương mù dày đặc dần dần tán đi, sau có bóng người di chuyển rất nhanh về phía bọn họ. Vu Tang dụi dụi mắt, cứ ngỡ mình bị hoa mắt, nhưng ngay sau đó y định thần lại, quả thật là có người.

Chỉ thấy người nọ dáng người thấp bé, toàn thân khoác một chiếc áo bào màu tro rộng thùng thình đang phi như bay, chỉ chốc lát sau đã đến đứng cạnh hai người.

Vu Tang ngầm đánh giá người vừa đến có khinh công rất cao này, đó là một lão đầu nhi, thân thể gầy tong teo chẳng chút sinh động, hoàn toàn bị lớp áo choàng rộng thùng thình của mình bao phủ.

Trên vai lão nhân là con chim nhỏ vừa rồi, lão đưa tay vuốt râu, hỏi Vu Tang chỉ đứng cách mình một ngón tay rằng: “Tiểu tử, ngươi chính là người đã nhổ lông con chim này?”

Vu Tang đánh mắt sang chim nhỏ, nó lập tức vỗ cánh kêu một tiếng thật to.

“Thật ngại quá, tại hạ tuyệt không phải cố ý mạo phạm vị... điểu huynh này, là do lúc ấy sốt ruột ra tay hơi nặng một chút, tiền bối không nên trách tội.” Vu Tang trưng ra khuôn mặt tươi cười ôm quyền nói.

Lão nhân thở hổn hển, đảo đôi mắt nhỏ dò xét Vu Tang: “Trên tay ngươi có đồ vật của tiểu tử A Ly, vậy nó đang ở chỗ ngươi?”

Vu Tang đẩy Quân Ly về phía trước: “Là người này có phải không?”

Lão nhân nhìn chăm chú hồi lâu, miệng há to chứng tỏ lão đang hết sức kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì, tiểu tử A Ly sao lại biến thành như vậy?”

Vu Tang cũng biết cách ăn mặc hôm nay của Quân Ly có chút khác người, nhưng trên đường đi lại không có thời gian để y “tẩy trang”, giờ đành phải dùng tay áo lau sạch sẽ lớp son phấn trên mặt hắn, lúc bây giờ mới lộ ra tướng mạo sẵn có của Quân Ly.

Lão nhân nghi hoặc dùng tay quơ quơ trước mặt hắn: “Nó đây là... trúng tà?”

“Là trúng độc, tiền bối, Nhạc huynh từng có ân cứu mạng ta, hôm nay huynh ấy hành động bất tiện ta đưa người về cốc cầu cứu, sự tình có chút phức tạp, chờ vào bên rồi trong ta sẽ kể lại tỉ mỉ cho tiền bối được không?”

Lão nhân đong đưa cái đầu nhỏ, hiển nhiên có chút không tiếp thu được sự thật này, bất quá xem Quân Ly... giờ phút này một bộ dáng thần sắc rã rời xanh xao vàng vọt thì có thể khẳng định bệnh tình không nhẹ, vì vậy khoát tay chặn lại nói: “Các ngươi đi trong ngồi đi, để ta đánh xe cho.”

Cũng không biết lão nhân này sử dụng quái chiêu gì, cũng là con đường Vu Tang đi thế nào cũng không đến, thế nhưng lão lại dễ dàng tìm được lối đi trong mớ sương mù dày đặc này, đưa bọn họ vào sơn cốc.

Xe ngựa đi chưa đến nửa canh giờ, lão nhân xuy một tiếng ghìm dây cương lại, đã đến nơi rồi.

Vu Tang xuống xe rồi dìu Quân Ly bước ra, chỉ thấy nơi đây có đá có hoa có suối, có cả một ngôi nhà gỗ nhỏ.

“Sư phó của tên nhóc đó ở nơi này, ngươi cứ kể lại tất cả với hắn đi, ta sẽ không vào.” Lão nhân dứt lời cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.

Vu Tang nhìn nhìn Quân Ly đang ôm chặt cổ của mình, thở dài xoay người ôm lấy hắn hướng nhà gỗ đi đến...

.:.

Dạo gần đây tin đồn phổ biến nhất trên giang hồ chính là việc Thanh Y giáo đắc tội với Khuynh Vân môn, về phần đắc tội như thế nào thì chính là mọi người đều nói không giống nhau. Có người nói là Thanh Y giáo giáo chúng cùng Khuynh Vân môn đệ tử luận bàn thì ngộ thương đối phương; người khác lại nói Khuynh Vân môn đệ tử chủ động khiêu khích bị người của Thanh Y giáo bắt về giáo huấn; thậm chí còn nói Khuynh Vân môn đệ tử cùng Thanh Y giáo giáo chủ vì tranh đoạt tình nhân mà động tay động chân... Bất quá lời đồn trên giang hồ hơn phân nửa là không thể tin, cho dù có là ý kiến được số đông đồng tình nhất, cũng không nên xem nó là thật.

Thế nhưng những đồn đãi này ngược lại khiến cho Nguyễn Lương Ngọc tức chết đi được, bọn họ bên này đao quang kiếm ảnh liều cả tánh mạng, kết quả tin tức lại bị những cái mồm rảnh rỗi một truyền mười mà ngày càng trở nên hoang đường, khiến cho y dù hiểu rõ bản chất của đồn đãi trong giang hồ cũng không thể cam lòng được.

Nếu thời gian trở lại ba ngày trước, thời điểm Nguyễn Lương Ngọc còn đi cùng Vũ Văn Tuấn mai phục ở phụ cận Thanh Y giáo, chờ thời cơ đột nhập vào cứu Lăng Xông.

Lăng Xông tiểu tử này cũng thật xui xẻo, lúc ấy mọi người tuy rằng đều bị thương, nhưng vẫn có thể tự mình tẩu thoát. Lúc đo hắn mặc dù khả quan hơn, từ trên sườn núi lăn xuống đâm đầu vào tảng đá, sau đó ngất tại chỗ. Đến khi tỉnh lại phát hiện chỉ có chính mình bị bắt, Lăng Xông liền tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy mình đã làm mất thể diện của bổn môn, chỉ hận không thể cùng địch nhân đồng quy vu tận, bất quá lúc ấy dây dùng để trói hắn rất chắc chắn, cho nên suy nghĩ này của hắn cũng không thể thành hiện thực.

Trận chiến trong núi hôm đó, Vũ Văn Tuấn bị độc khí trên bảo kiếm của Vân Già Nguyệt gây thương tích nên đến chậm một bước, đến lúc hắn đuổi kịp liền nhanh chóng hợp lực cùng Nguyễn Lương Ngọc triền đấu với Vân Già Nguyệt, vì thế mới tạo cho Quân Ly cơ hội chạy trốn. Kịch chiến được một lát thì Vân Già Nguyệt cũng không còn chiếm thế thượng phong nữa, mang theo một chân bị thương mà thu quân trở về. Nguyễn Lương Ngọc lùng khắp sơn đạo để tìm Quân Ly, nhưng đã bị Vu Tang nhanh tay hơn mang người đi mất, chờ Nguyễn Lương Ngọc bằng mọi cách hỏi thăm đuổi đến được khách điếm thì đã là cảnh người đi nhà trống. Y không thể làm gì khác hơn là trở lại cùng mọi người nghĩ cách cứu Lăng Xông.

Hai ngày trước Khuynh Vân môn phái thêm viện thủ đến tương trợ bọn họ, đứng mũi chịu sào chính là đại đệ tử Đồng Bôi. Về sau Nguyễn Lương Ngọc nhận được phi điểu truyền thư của Ngọa Long cốc, mới biết thì ra Quân Ly đã an toàn trở lại nơi đó, mà đến tận lúc này y mới tìm được thời gian rảnh rỗi chạy lại cốc thăm hảo hữu.