Thành Phố Học Viên Vocaloid

Chương 31: Có một Kagamine Len thích cậu!



_MỌI NGƯỜI ĐANG LÀM BẠN ẤY SỢ ĐÓ! - Rin hét to.

Mọi người đều quay lại nhìn Rin và có hơi tản ra một chút.

Rin mỉm cười hài lòng, cô chạy tới nắm tay Lenka rồi kéo đi.

Bởi vì người đó là Rin, nên Lenka sẵn sàng chạy theo. Duy nhất một mình Rin, làm Lenka có cảm thấy giác an toàn và tin tưởng.

Có chăng, vốn dĩ cả hai sinh ra để làm chị em với nhau?

Rin nắm tay Lenka chạy dọc hành lang. Dù không hiểu lắm, nhưng khi nhìn xuống bàn tay Rin đang nắm chặt tay mình, Lenka tự nhiên cảm thấy rất ấm áp. Lenka chợt mỉm cười. Nụ cười chứa chan niềm hạnh phúc.

Hai người chạy một mạch xuống canteen, tìm một chỗ ít người qua lại, Rin nói Lenka ngồi xuống đợi Rin đi mua nước.

Nhìn theo bóng lưng Rin, Lenka mỉm cười. Lenka không biết thế nào, nhưng khi ở cạnh Rin, cô luôn cảm thấy rất vui. Những hành động của Rin, luôn làm Lenka cảm thấy mình đang có một người chị.

Từ lúc tỉnh dậy, Lenka luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng, ngay cả khi Leon luôn yêu thương cô hết mình. Nhưng nó vẫn không đủ, cô luôn cảm thấy thiếu điều gì đó. Cho đến khi được gặp Rin, Lenka đã biết mình thiếu cái gì. Đó là tình yêu thương của một người mẹ, một người chị. Và đó cũng chính là điều mà Leon mãi mãi không bao giờ làm được, bởi ông ta... vẫn còn mang trong mình sự thù hận.

Đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ, tự nhiên có một vật thể gì đó rất lạnh áp vào má Lenka, làm cô giật mình.

_Ha ha ha.

Một nụ cười quen thuộc vang lên.

_Lạnh lắm, phải không? - Rin tinh nghịch, nháy mắt Lenka.

Lenka hơi đơ người một chút. Trong lúc đó, Rin đã ngồi xuống bên cạnh và mở lon nước cam ra. Rin đưa lên trước mặt Lenka.

_Đây, nước uống thần kì!

Lenka như hoàng hồn, cô nghiêng đầu, mở to mắt hỏi.

_Nước uống thần kì... là gì?

Nhìn thấy hành động dễ thương đó, Rin cười tít cả mắt.

_Nước uống thần kì có thể làm người uống cảm thấy vui vẻ hơn đó. - Rin lắc lắc cái lon.

Lenka tin là thật, liền cầm lấy lon nước cam từ tay Rin uống.

Nhìn Lenka uống ngon lành lon nước cam mình mua, Rin mỉm cười hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi, Rin mới có cảm giác này... vui vẻ bên gia đình...

"Đúng là con nít!"

Bởi vì là một đứa con nít, nên rất dễ bị dụ, nhất là những người nó tin tưởng. Phải, Lenka đã thật sự tin tưởng Rin!

Uống một hơi hết nửa lon, Lenka cười tươi xoay qua Rin nói.

_Chị, quả thật nước uống này thần kì thật nha, vừa uống xong em cảm thấy rất vui luôn ạ. Hì hì hì.

Rin xém bật ngửa vì độ ngốc quá thể của Lenka. Phải nói là cực kì, cực kì ngốc! Trong vô thức, Rin đưa tay lên xoa đầu Lenka và cười hiền.

_Ừm, em vui là được rồi. Mốt chị mua cho em uống nữa!

Lúc nói xong, Rin mới giật mình, nhớ lại những hành động vừa rồi, Rin cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên đó chẳng thể kéo dài được bao lâu, khi Rin nhìn thấy Lenka đang rất vui, hơn nữa còn "dạ" một tiếng rất to.

_Mai mốt mình xưng như vậy luôn nha chị! Chị, chị, chị, chị cuối cùng em cũng có chị! - Lenka phấn thích gọi "chị" liên tục.

Với tính cách như vậy, em không thể không làm chị của chị được. Đồ con nít!

Biết sao được. Chị chỉ vừa tỉnh lại thôi mà!

_Ừm, sau này chúng ta sẽ xưng là chị em. Em phải nghe lời chị đó. - Rin thừa dịp ra oai với Lenka.

Vốn dĩ từ nhỏ Rin luôn là con út trong gia đình, luôn được bảo vệ. Đến lúc gặp Len cũng vậy, lúc nào cũng được cậu bảo vệ hết mình. Giờ lại được làm chị của Lenka, Rin thích lắm.

_DẠ! - Lenka ngây thơ.

Thấy vậy, Rin lại cười tít mắt. Tính nói thêm nhưng Rin nghe thấy tiếng IA.

_Wow, hai người thân nhau quá vậy?!

Không biết từ khi nào mà IA và Kaito đã đứng ngay bên cạnh Rin. Cô ngạc nhiên, ngước lên nhìn hai người.

_Hai cậu đi đâu vậy?

_Canteen chứ đâu! - Kaito cảm thán một câu.

_THÔNG BÁO! LÁT NỮA HỌC XONG, TẤT CẢ HỌC SINH Ở LẠI TẬP SC. XIN NHẮC LẠI. LÁT NỮA HỌC XONG, TẤT CẢ HỌC SINH Ở LẠI TẬP SC.

Loa trường đột nhiên cất lên làm ngưng mọi hoạt động của các học sinh.

Và chẳng mấy ngạc nhiên, khi vừa nghe xong, tất cả học sinh đều thở dài, ngao ngán lắc đầu.

Tuy nhiên, có một người không hiểu.

_Chị, SC là gì?

~~~~~

Rin, IA, Kaito vừa nghe Lenka hỏi liền ngạc nhiên, bọn họ đưa Lenka đến gặp cô Saka nhưng hôm nay Saka lại vắng mặt.

Bọn họ thất vọng não nề, nhưng rồi chợt nghĩ ra, lớp của họ là thuộc SC nước nên chắc Lenka sẽ là SC nước, hoặc có thể là Lenka giống Rin, thuộc SC Invi. Họ băn khoăn, sau cùng quyết là vào được đây tức nhiên là phải có SC, nên sau giờ học, họ đều ở lại tập SC.

Cả năm người cùng bước vào phòng tập. Ở đây, các học sinh đang hăng say luyện tập với Luka, Miku và Gakupo hoặc là chia nhóm nhỏ, nhưng tất cả đều phải tạo vòng bảo vệ.

Lenka được dịp mở mang tầm mắt, cô to mắt nhìn xung quanh.

"Wow, đẹp quá!"

Thật vậy, bên trong những vòng bảo vệ là những ánh sáng màu xanh, đỏ có khi còn có màu cầu vòng. Tất cả đều do sự va chạm của những SC với nhau.

_Vậy giờ chúng ta cũng luyện tập thôi. - Kaito phấn khích.

_Vậy chúng ta chia nhóm tập hay sao? Chứ Len-sama thuộc SC lửa, Rin SC Invi, Lenka thì chưa rõ, còn hai chúng ta là nước, sao có thể tập chung với nhau được? - IA băn khoăn.

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Không phải là không thể tập chung, chỉ là nếu tập chung thì phải chia nhóm ra để đánh nhau, mà Rin với Lenka thì chả có tí gì về khái niệm "đánh", nên sẽ rất khó.

_Hay giờ vậy đi, tớ với Lenka, IA với Kaito. - sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Rin cũng đã lên tiếng.

Nhưng mà... hình như vẫn còn sót lại ai đó?! Không hẹn mà gặp, cả đám quay sang nhìn Len.

_Còn Len thì sao? - IA vô tình thốt lên.

Vừa nghe đến chữ "Len", Rin mới chợt nhớ ra là mình đã bỏ sót Len, Rin hơi toát mồ hôi. Cô cười trừ, nhìn Len bằng cặp mắt vô tội.

_Hì hì, Len à?! Ờ thì... Len giỏi rồi... à không, Len chung nhóm với tớ.

Thật ra, câu Rin tính nói là: "Ờ thì Len giỏi rồi, cần chi tập, cứ để cậu ấy đứng canh cửa là được rồi!", nhưng xem ra, Rin vẫn còn quý cái mạng của mình lắm.

Len không nói gì, nhưng cặp mắt của cậu đủ làm Rin run tay run chân.

Phân nhóm xong, IA và Kaito tách ra luyện tập. Để lại Rin, Len và Lenka, đứng trơ mắt nhìn nhau.

_Um... chị, vậy giờ chúng ta làm gì? - Lenka bối rối.

Rin cười trừ, gãi đầu.

_Chị cũng không biết nữa.

Lenka xém bật ngửa, hồi nãy thấy Rin chia nhóm hay lắm, cứ tưởng Rin biết hết mọi thứ, ai ngờ, Rin cũng như Lenka.

_LenLen, vậy giờ chúng ta làm gì? - bí quá nên Rin phải quay qua hỏi Len.

_Thì luyện tập chứ gì! - Len lạnh lùng đáp rồi quay đi tìm chỗ tập, coi bộ cậu vẫn còn ghim vụ hồi nãy.

Hiểu ý, Rin liền chạy theo năn nỉ, rồi giở trò "cún con dễ thương" ra làm Len siêu lòng. Và Len rất dễ bị dụ, một tí là siêu lòng ngay. Cuối cùng là cả hai đều cười với nhau.

Len cũng khá mừng khi thấy Rin và Lenka đối xử tốt với nhau. Coi bộ, Rin đã trưởng thành rồi!

_Lenka, sao nãy giờ em im lặng vậy? - sau khi năn nỉ Len xong, Rin chợt nhớ ra cô em gái của mình.

Sau khi hỏi, vẫn không thấy Lenka lên tiếng, Rin liền nhìn xung quanh.

"Lenka?"

Rin chợt mỉm cười khi thấy Lenka đang bị các học sinh khác bao vây. Cũng phải thôi, em gái cô dễ thương đến vậy mà!

_Lenka... - Rin vừa kêu vừa đi lại chỗ Lenka.

Còn Len chỉ đứng tại chỗ nhìn Rin và Lenka.

_MẤY BẠN NỮA CẨN THẬN!

Một tiếng la thất thanh, cả đám liền quay lại nhìn. Một chiếc lưỡi dao bằng gió bay nhanh tới chỗ họ. Chiếc lưỡi dao sắt bén, cắt đôi những gì nó đi qua.

Theo phản xa tự nhiên, những học sinh vây quanh Lenka liền tránh ra. Để lại một mình Lenka ngơ ngác nhìn chiếc lưỡi dao.

"Chuyện gì vậy? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, không, em không thể ra đi như vậy. Chị không cho phép điều đó xảy ra."

_LENKA! - Rin hét lớn, những giọt nước mắt rơi nhanh trên má.

Sau tiếng hét, một hàng dài tảng băng lớn, dài và cao chắn ngang mặt Lenka, chia phòng tập làm hai. Chiếc lưỡi hái va vào tảng băng, tạo một vết cắt sâu và dài, rồi tan biến. Sau đó, tảng băng cũng tan biến theo.

Đôi chân run rẩy, Lenka ngồi bệt xuống sàn, nước mắt tự nhiên rơi trên má.

Rin chạy nhanh tới Lenka, ôm cô vòng. Lúc này, Rin mới cảm thấy nhẹ nhõm. Quả thật, lúc nãy Rin đã rất sợ, sợ mất đi đứa em gái quý giá này.

Lenka cũng ôm lại Rin. Lúc nãy, Lenka chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là sắp phải xa Rin, chỉ vậy thôi cũng đủ làm Lenka rơi nước mắt.

Quả thật vậy, tình máu mủ rất thiêng liêng. Dù thế nào, cũng không ai muốn mất đi. Nó rất quan trọng, có thể nói nó là điều khiến chúng ta phấn đấu mỗi ngày. Vì vậy, đừng bao giờ bỏ quên những người trong gia đình.

_Lenka, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không? - Rin nhìn hết một lượt trên người Lenka rồi hỏi.

Lenka lắc đầu.

_Em không sao, nhưng em sợ lắm. - Lenka vẫn khóc nức nở.

Nghe vậy, Rin an tâm. Cô cười hiền, nhẹ xoa đầu Lenka.

_Được rồi, đừng khóc nữa. Đã có chị ở đây, em không cần phải sợ. Bởi chị sẽ bảo vệ cho em, bất cứ khi nào em gặp nguy hiểm. - Rin kiên quyết.

Lenka cố ngưng khóc.

_Thật không?

Rin cười tự tin.

_Cứ tin ở chị.

Trưởng thành, Rin đã trưởng thành thật rồi. Không còn là một cô bé suốt ngày mít ướt, đòi được bảo vệ. Mà bây giờ, đã đủ sức để bảo vệ người khác. Bởi giờ đây, Rin đã là làm chị, làm chị phải có trách nhiệm bảo vệ em mình, phải không?

_Xin lỗi, xin lỗi hai cậu.

Từ xa, vang lên một giọng nói nam sinh. Người đó nhanh chóng chạy lại. Chạy tới trước mặt Rin và Lenka, người đó gập người 90 độ.

_Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tại tớ vô ý quá. Mong hai cậu bỏ qua cho.

Rin và Lenka ngước lên nhìn. Cậu bạn cúi đầu nên không thấy rõ mặt.

Rin đỡ Lenka đứng dậy.

_Ấy chà, Rinto vẫn vụng về như ngày nào nhỉ?! - đâu đó vang lên tiếng trêu chọc của Kaito.

_Yah, đừng có nói thế! - cậu bạn liền phản bác.

Cậu ngước lên. Cậu có mái tóc ngắn màu vàng. Đôi mắt tinh anh, cùng nụ cười toả nắng.

Rồi Len, Kaito và IA bước lại chỗ Rin. Kaito thân mật, khoác vai Rinto, cười nói với Rinto.

_Lâu quá không gặp. Dạo này sao rồi?

Rinto cười mỉm, gãi đầu.

_Cũng bình thường à! Còn cậu?

_Tớ à? Rất khoẻ là đằng khác! Nhìn là biết rồi. Ha ha ha. - Kaito có vẻ rất phấn khích khi gặp lại người bạn này.

Trong khi đó, Len bước đến bên cạnh Rin, nhẹ nhàng hỏi.

_Cậu có sao không?

Rin quay sang, đôi mắt cô hiện rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn ráng cười gượng với Len.

_Ừm, tớ---------

_Á, RINNN... - IA hét lên khi thấy Rin ngã xuống.

Cũng may là Len đứng ngay đó, nên Rin đã ngã trong vòng tay ấm áp của Len. Đôi mắt Len hiện rõ sự đau lòng, khi thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Rin.

Tuy nhiên, Len cũng không mấy ngạc nhiên, bởi Rin vẫn chưa thành thục trong việc sử dụng SC, mà vừa nãy còn tạo ra một khối băng lớn, nên phần nào đã cạn kiệt sức lực. Cậu đến bên cạnh Rin... là để đỡ Rin.

Len khom người xuống, bế Rin lên. Trước khi đi, Len không quên phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Rinto. Đôi mắt đó, như muốn đóng băng Rinto.

Vì với Len, dù là ai cũng không được phép làm tổn thương Rin!

Len nhẹ nhàng bế Rin bước đi, trước ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh ở đây.

Dù thế nào, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.

Tại sao lúc nào cũng bảo vệ tớ vô điều kiện như vậy? Có chăng là do ngày đó tớ đã cứu cậu?

Dù cho ngày hôm đó, cậu không cứu tớ, tớ cũng sẽ tìm và yêu cậu như vậy. Bởi vì, định mệnh chúng ta dành cho nhau!

Mọi thứ, dường như đều đã được quyết định bởi thứ được gọi là... định mệnh!

Định mệnh cho Rin và Len gặp nhau.

Định mệnh cho Rin và Len yêu nhau.

Nhưng... dù cho định mệnh có buộc ta phải xa nhau... bằng tất cả sức lực mà tớ có... tớ sẽ nắm chặt tay cậu!

Chỉ vì một lí do đơn giản, người đó là cậu!

~~~~~

Trong một căn phòng.

Căn phòng rộng lớn, nhưng chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế ở giữa. Xung quanh đều trống không.

Một người ngồi gác chân lên bàn, khuôn mặt kênh kiệu. Hắn cầm một điếu thuốc. Khói thuốc bay nghi ngút rồi tan biến trong không gian.

_Có lẽ chúng ta nên dừng lại đi. - Black nhìn lên bàn, nơi nhũng tấm hình ngự trị.

Người đối diện vẫn chăm chú vào màn hình laptop, chỉnh kính một chút, hắn nhìn Black.

_Ta cũng nghĩ vậy. Giấc mơ đó là thật... - White cũng nhìn mấy tấm hình.

Trên bàn, những tấm hình về Lenka đầy khắp mặt bàn. Đó là những khoảng khắc vui buồn, hạnh phúc bên cạnh Rin. Trong đó, có một tấm hình cả hai nhìn nhau cười... dường như là tấm khẳng định cả hai là... chị em.

Rồi Black nhìn vào những làn khói thuốc kia, cứ bay lên và biến mất. Chợt, Black mỉm cười.

_White, ngươi nhìn đây. - Black nói, nhưng vẫn chăm chú vào làn khói thuốc.

Lâu lắm rồi, Black mới gọi tên mình, White có hơi ngạc nhiên, liền ngước lên nhìn Black. Nhìn theo mắt Black, White cũng hướng về những làn khói thuốc, nhưng vẫn im lặng. Chờ đợi, chờ đợi điều Black muốn nói.

_Có bao giờ... ngươi với ta... cũng như làn khói này không? - Black cười cười, nhưng đôi mắt thể hiện rõ sự nghiêm túc.

Nhìn thấy sự mâu thuẫn trên gương mặt Black, White chợt nhếch môi. Hắn nhìn xuống laptop rồi trả lời.

_Ta không muốn như làn khói vô dụng đó, sinh ra để biến mất, ta không muốn như vậy. Ta sinh ra để làm những việc lớn lao hơn!

Nói xong, White ngước lên nhìn Black, nở nụ cười đầy tự tin và ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Nghe thấy giọng điệu đó, Black bật cười.

_Ờ, ờ, phải rồi. Ít nhất cũng phải làm điều gì đó có ích... cho trận chiến sau cùng...

Black nhìn thẳng vào mắt White.

_Phải không?

~~~~~

Trong một màn sương dày đặc...

Thấp thoáng một cậu thiếu niên tóc vàng, hai tay cho vào túi quần. Một mình cô độc trong màn sương ấy.

Phía ngoài màn sương, một thiếu nữ tóc vàng, hai tay đan lại với nhau, đôi mắt đầy lo lắng. Dõi theo bóng lưng cậu ấy, lòng cô không khỏi bồn chồn.

Cả hai đều im lặng.

Cho đến khi, một làn gió nhẹ thôi qua, cậu thiếu niên quay... mỉm cười...

_Rin, cậu nhớ không? Tại nơi này, trái tim tớ đã rụng động.

Phút chốc, cảnh vật xung quanh biến thành khu rừng năm đó. Cái cây mà hai người đã ngồi cùng nhau, đang ở chính giữa...

Rin tính nói gì đó, nhưng đã bị Len ra dấu im lặng... có vẻ như không cần Rin nói, Len đã hiểu tất cả nỗi lòng của cô...

Len nhìn cây anh đào mà lòng quặn thắt, cậu cười buồn.

_Phải, dưới gốc cây này, cậu bé Kagamine Len đã thích cô bé Kagamine Rin. Mãi đến bảy năm sau, cả hai mới gặp lại nhau, nhưng dù là bảy năm hay mười năm, Kagamine Len chỉ thích một mình Kagamine Rin.

Len nhìn Rin, đôi mắt như xoáy sâu vào tim Rin...

_Ngay lúc này... Kagamine Len cũng chỉ thích một mình Kagamine Rin. Phải, chỉ mình cậu thôi.

"Tới giờ rồi sao!?" - Len cười buồn.

_Hãy nhớ rằng, có một Kagamine Len thích cậu. Cậu sẽ không cô đơn đâu, tớ luôn ở đây, ngay bên cạnh cậu.

Bỗng, một giọt nước mắt trên má Len rơi xuống, cánh tay Len đưa lên chào Rin, cậu... mỉm cười...

_Tớ đi nhé... mạnh mẽ lên, Orenji-chan!

Làn sương cùng Len dần tan biến...

Cảnh vật bị làn sương che khuất dần hiện rõ ra...

Nụ cười trên khuôn mặt Len biến mắt hẳn...

Trước khi mọi thứ lụi tàn...

Một giọt nước mắt đã rơi xuống...

...

_KHÔNGGG... LEN, CẬU ĐỪNG ĐI... - Rin thoát khỏi cơn ác mộng, bật dậy khỏi giường, cô hét lớn.

Khuôn mặt Rin hoảng sợ, đầy mồ hôi, cô còn thở dốc.

_Chị, chị không sao chứ? - Lenka lo lắng, lay tay chị mình.

Nghe được tiếng Lenka, Rin như bắt được vàng, cô liền quay sang nắm chặt tay Lenka hỏi.

_LenLen, cậu ấy đâu rồi? - Rin nhìn khắp phòng. _Sao cậu ấy không có ở đây? LenLen, cậu ấy đâu rồi? Sao em không trả lời chị? CHỊ HỎI LÀ LENLEN ĐÂU RỒI? - Rin mất bình tĩnh, quát lớn và bóp chặt tay Lenka.

Lenka đau nhói, nhưng không cách nào thoát khỏi cái nắm tay của Rin. Lenka nhăn mặt, cô như sắp khóc. Cố gắng gỡ tay Rin ra.

_RIN, cậu sao vậy?

Từ bên ngoài, IA và Kaito chạy vào. Cả hai đều ngạc nhiên khi thấy hành động của Rin. Hai người nhanh chóng vào giải vây cho Lenka.

Rồi IA lo lắng, đặt tay lên vai Rin, hỏi.

_Này, Rin, cậu bị sao vậy? Sao lại bóp tay Lenka như thế?

_LenLen, tớ phải tìm cậu ấy... - Rin tự nói với chính mình.

Hất văng tay IA ra, Rin tự mình xuống giường. Nhưng vừa đi được vài bước thì cô ngã nhào xuống, do sức khoẻ cô vẫn chưa hồi phục.

Cả ba người hốt hoảng, chạy lại đỡ. Sau khi đứng dậy, IA nóng lên, quát lớn.

_RỐT CUỘC LÀ CÓ CHUYỆN GÌ VỚI CẬU VẬY HẢ?

Câu nói dường như có tác dụng với Rin, cô giật mình, rồi bật khóc lớn, cố gắng nói trong tiếng nức.

_ LenLen... hic... tớ tìm LenLen... LenLen... huhu... LenLen, cậu ở đâu...

_Rin, tớ ở đây! - không biết từ khi nào, Len đã đứng trước mặt Rin.

Len nhìn Rin, người con gái nhỏ bé đang cần sự che chở của cậu, cậu nở nụ cười. Nụ cười hiền hoà và ấm ấp, chỉ dành cho riêng một mình Rin... nhưng hôm nay...

Nó phản phất... một nỗi buồn?

Vừa nghe giọng nói của Len, Rin ngưng cả khóc. Cô quay sang nhìn Len. Phải rồi, đúng là Len rồi. Len đang ở ngay trước mắt cô.

Đó chỉ là một giấc mơ thôi... à, không đúng, là một cơn ác mộng không nên xuất hiện...

Len sẽ luôn bên cạnh Rin...

Len sẽ luôn nở nụ cười ấm áp với Rin...

Len sẽ luôn là bờ vai vững chắc để Rin dựa vào...

Phải không?

Bất chấp cơ thể không còn sức lực... Rin chạy tới Len...

Ngã vào vòng tay ấm áp của Len... Rin mới dám khẳng định rằng... đây là hiện thực...

Cả hai ôm chặt nhau.

Cảm nhận hơi ấm từ người kia mang lại.

Cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc.

Xoa nhẹ đầu Rin...

_Mạnh mẽ lên, Orenji-chan!