Thành Phố Hoang Vắng

Chương 32



Chưa được hai ngày sau, việc thiếu mất mảnh ngọc trênngười Thái Hồng đã bị mẹ cô phát hiện.

Cũng trách cô khinh suất, cái nút vặn của máy nướcnóng lại trở chứng, nước nóng quá, cô không chịu nổi bèn ôm khăn tắm chạy từphòng tắm ra ngoài, suýt nữa đâm sầm vào người của Minh Châu, thế là bị bà bắtngay tại trận. Mảnh ngọc đó vốn được buộc trên một sợi dây đỏ rất to, phía saucó thắt một nút kết cát tường như ý, từ ngày mang nó Thái Hồng chưa bao giờtháo xuống.

“Ớ, Thái Hồng, ngọc của con đâu?” Minh Châu đưa taykéo cô lại, không dám tin vào mắt mình rằng mảnh ngọc đã mất rồi, còn dùng taymen theo vòng cổ cô sờ khắp lượt.

Vốn cô định bịa ra lý do gì đó lấp liếm qua ải, nhưngMinh Châu là người dễ lấp liếm sao? Mảnh ngọc đáng tiền như thế, bà nâng niu nótựa như sinh mạng của mình, nếu giấu mẹ cũng quá là không phải. Thế là cô dứtkhoát khai thật: “Ưm… con có chút việc gấp cần dùng tiền, nên mang nó đi bánrồi.”

“Con nói cái gì? Con – mang – nó – đi – bán – rồi?!!!”

Mặt Minh Châu lập tức tái mét, há hốc miệng nhìn côtrân trối, gương mặt phẫn nộ méo xệch hẳn đi, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên. Bàtúm lấy Thái Hồng, đằng đằng sát khí hỏi: “Bán cho ai hả?”

“Bán cho… Thái Tiểu Huy.” Thái Hồng không khỏi rùngmình khi trông thấy nét mặt căm giận của mẹ, hai mắt bà trừng trừng bốc lửagiận, con ngươi như muốn bắn thẳng vào mặt cô, cô bất giác cuống quýt thụt lùivề sau.

“Chính là thằng Thái Tiểu Huy mở tiệm Bích Ngọc Hiênđó ư?” Bà hỏi.

“… Dạ.”

“Bán được bao nhiêu tiền?”

“… Mười tám nghìn.” Rồi Thái Hồng dùng đôi tay ôm chặtđầu mình theo bản năng.

Cô tưởng Minh Châu sẽ nổi cơn tam bành, đè cô ra đánhmột trận, nào ngờ Minh Châu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu thay đổi,tỏ vẻ quan tâm: “Nói mẹ biết, con có việc gì gấp mà cần nhiều tiền như thế? Làtiền trả góp nhà của Hàn Thanh sao?”

“Không phải, mẹ đừng có hỏi nữa mà.” Không muốn lôikéo Hàn Thanh vào, hơn nữa chắc chắn Minh Châu sẽ đi tìm Hàn Thanh đối chứng,Thái Hồng đáp. “Con có một người bạn nhà có việc đang phải cần tiền gấp, nêncòn bèn giúp người đó một tay. Xem như là con cho người đó mượn, một năm saungười đó sẽ trả lại con.”

Lời nói dối này bịa ra dở tệ, bạn bè của Thái Hồngquanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người, điều kiện gia đình thế nào, tình trạngsinh hoạt ra sao, mọi thứ Lý Minh Châu đều nắm rõ như lòng bàn tay, hiện giờchưa hề nghe nói có nhà đứa nào khó khăn hơn cả nhà Thái Hồng.

Đang nghĩ ngợi nên khai báo đến mức độ nào, vừa ngướcmắt nhìn lên, Minh Châu đã giận đến mặt đầy nước mắt: “Xin con nói mẹ biết làđứa bạn nào mà đáng để con khẳng khái đến như thế? Hả? Mảnh ngọc đó bây giờđáng giá ít nhất hai trăm ngàn, có mười tám ngàn thôi mà con đã bán rồi? Dứtkhoát tặng luôn người ta đi, như thế há chẳng phải còn được thêm tình nghĩasao? Sao mẹ lại nuôi một đứa bất hiếu trời đánh như con chứ! Mảnh ngọc đó làtoàn bộ tài sản của nhà ta, con dựa vào cái gì mà chưa thương lượng với mẹ tự ýđem đổi tiền rồi? Con giàu lắm sau? Con là nhà từ thiện ư? Hôm nay mẹ đi chợmua rau chỉ vì ba xu mà kỳ kèo cãi cọ cả nửa buổi với chủ hàng! Nói đến trợgiúp, bên cần trợ giúp nhất chính là gia đình chúng ta đây này! Tiền trên thânngười khác, mẹ đều hận không thể cướp lấy dùng, con thì hay rồi, khơi khơi đemnó đi tặng người ta! Con nói đi! Đem tiền cho ai mượn hả? Oan có đầu nợ có chủ,mẹ biết con hiền lành dễ mềm lòng, động một tí bèn bị người ta lợi dụng, nhấtđịnh là có ai than nghèo với con rồi đúng không? Mau khai ra tên người đó, mẹchỉ tìm nó tính sổ thôi!”

Minh Châu đấm ngực, giậm chân, khóc than kêu gào, nhìnthấy cảnh này Thái Hồng cũng sợ điếng người, càng không dám hé môi nửa lời, chỉcố nép sát mình vào góc tường trốn.

“Mảnh ngọc đó là bà ngoại để lại cho con làm của hồimôn, trong nhà cần tiền đến thế cha mẹ cũng không nỡ đem bán chính là muốn mỗingày con đeo nó, rờ nó, cảm thấy rằng mình là đứa con cưng. Con nói đi chứ? Làai khiến con từ bi hỉ xả đến nhường này, dỗ ngon dỗ ngọt con đến nỗi con bênhngười ngoài đi “chà đồ nhôm”, mang trộm báu vật trong nhà ra ngoài đổi tiềnhả?”

Thái Hồng biết rõ một khi Minh Châu có lý thì sẽ buôngra những lời đay nghiến rất là cay nghiệt, lời nói ra tựa con dao bén ngọt,không cắt người ta ra làm trăm mảnh tuyệt không chịu ngưng. Người lợi hại ắt cóưu điểm của mình, nói đâu xa, chính cái nhà lắp ghép này đây, lúc đầu nếu nhưkhông có Minh Châu đến phòng địa ốc làm ầm một trận, có trời biết đến lúc nàonhà cô mới có phần. Một tính cách mạnh mẽ có sức ảnh hưởng lớn lao đến thếnhưng Thái Hồng lại không hề bị ảnh hưởng hay lây nhiễm, chỉ vào những thờikhắc quan trọng cô mới miệng mồm lanh lợi, mà đối thủ bắt buộc phải là người cóvăn hóa nữa kia. Còn những ngày khác cô cũng xìu xìu ển ển y như Hà Đại Lộ.

Chắc là mẹ đã tức điên lên rồi. Trong lòng Thái Hồngcàng day dứt hơn, chỉ còn biết nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Mẹ, nếu mẹ thích mảnh ngọcđó đến thế, đợi người ta trả con tiền rồi con nhất định sẽ chuộc nó về. Lầnnày… thực sự rất xin lỗi mẹ. Mẹ đừng giận nữa có được không? Giận dữ hại sức khỏemà.”

Minh Châu cầm khăn giấy lau nước mắt ném phịch lênbàn, thở dài thườn thượt: “Phá gia chi tử! Sao mẹ lại nuôi một đứa phá gia chitử như con cơ chứ!”

Thái Hồng bèn chuồn xuống lầu dưới gọi điện thoại choThái Tiểu Huy.

“Tiểu Huy… mình là Thái Hồng!”

“Ồ, Thái Hồng, chào cậu!”

“Mảnh ngọc mình bán cho cậu ấy, có thể nhờ cậu giữgiúp mình vài tháng được không?” Cô nói. “Mình còn muốn chuộc nó về…”

Vừa thốt ra lời này, cô bèn cảm thấy mình như đang vôcớ gây rối, giao dịch hoàn thành, vật chuyển chủ mới, người ta không có nghĩavụ phải giữ lại đồ của bạn. Cho dù có muốn lấy về, cũng bằng với việc mua lạitheo giá thị trường, giá chắc chắn không thể nào là con số mười tám ngàn được. Hơnnữa trừ việc từng là bạn học của nhau, giữa cô và Thái Tiểu Huy cũng chẳng cóbao nhiêu giao tình. Người ta chiếu cố cho là khách khí với bạn, không chiếu cốcho là đạo lý bình thường.

“Thái Hồng, không thể nói như thế được.” Quả nhiên,bên kia điện thoại Thái Tiểu Huy dùng miệng lưỡi nhà quan nói. “Bán rồi là bánrồi, đây có phải là cầm đồ đâu.”

“Mình xin cậu đấy… Mẹ mình biết chuyện này, bà sắp sửađem mình ra giết rồi!” Thái Hồng lo đến phát khóc.

“Là như vậy…”, cuối cùng Thái Tiểu Huy nói. “Mảnh ngọcđó của cậu mình bán mất rồi.”

Thái Hồng phát điên lên: “Hả? Cái gì? Bán mất rồi? Lúcnào? Không phải cậu nói ngọc này không dễ bán, có khi mấy năm cũng không bánđược sao?”

“Ưm… ngay chính cái hôm sau khi cậu bán cho mình thìđược một người khách mua rồi. Anh ta thích chất ngọc đó lắm, còn bảo mảnh ngọcđược chế tác tinh tế, kiểu dáng cát tường, mua về tặng cho vợ mới cưới của anhta rồi.”

“Ơ…” Thái Hồng khẽ rên lên một tiếng yếu ớt.

“Ngọc, cái thứ này ấy, quan trọng là phải xem duyênphận.” Thái Tiểu Huy giở giọng lên đời dạy bảo. “Thái Hồng, ngọc của cậu rấttốt, chỉ tiếc là không có duyên với cậu, thôi thì cậu chấp nhận đi.” Dứt lờicậu ta cúp máy cái rụp không hề khách khí.

Thái Hồng mặt mày như đưa đám lê bước lên lầu, vừa mởcửa bèn trông thấy Minh Châu ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn cònhoe đỏ. Cô cố rặn ra một nụ cười lấy lòng, bèn bị cái quắc mắt lạnh lẽo âm ucủa mẹ đáng bật lại.

Đang định trốn vào phòng ngủ, vừa dợm bước, đột nhiênMinh Châu bảo: “Ngày kia là sinh nhật con, con đi mời cái anh thầy Quý đến nhàăn cơm đi.”

Đây là lần đầu tiên sau sự kiện “đến nhà tặng quà”Minh Châu nhắc đến cái tên này với giọng điệu tích cực như vậy.

Thái Hồng lập tức cuống lên: “Thầy Quý?... Mời anh ấyđến đây làm gì?”

“Chúc mừng con thôi.” Minh Châu hờ hững nói.

Nào ngờ hôm sau Quý Hoàng không có tiết, gọi điện báorằng phải chạy đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra cho mẹ trước phẫu thuật, cókhi phải bận cả ngày, sau khi trở về còn phải đến nhà hàng làm việc. Quãng thờigian này hai người gặp nhau không nhiều, Thái Hồng không một lời oán than tráchmóc, ngược lại Quý Hoàng lại cảm thấy rất áy này, mỗi ngày nhất định phải gọimột cú điện thoại hỏi thăm cô. Xong rồi còn không quên thêm vào một câu: “Cảmơn em!” Ngập ngừng giây lát, cuối cùng Thái Hồng nói: “Ngày mai là sinh nhậtem, anh có thể đến nhà em ăn bữa cơm không?”

Đầu dây bên kia thoáng ngần ngừ: “Bác gái… hoan nghênhanh đến sao?”

“Là mẹ đưa ra đề nghị đấy.”

“Thật sao?” Giọng của Quý Hoàng liền thay đổi, có thểnghe được sự vui mừng. “Đương nhiên phải đi rồi. Đúng rồi, mẹ em thích cái gì?Lần trước mua quà không hợp ý bác, có lẽ bác rất không vui nhỉ? Cũng trách anhkhông có đầu óc, chỉ nghe nói cha em thích rượu thế là đi mua rượu. Về đến nhàngẫm nghĩ lại anh thấy hối hận vô cùng. Cha em lái taxi, sợ nhất là lái xe saukhi uống rượu, anh làm thế không phải là gây thêm bực mình cho mẹ em sao?”

“Ưm… cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là ăn bữacơm nhà thôi, anh mua chút trái cây đến là được rồi.” Miệng tuy nói thế, tronglòng Thái Hồng cứ thấp thỏm không yên, không biết Minh Châu sẽ giở chiêu gì.Nhưng mà, cô ôm một chút tia hy vọng nhỏ nhoi, đây dẫu sao cũng không phải xãhội cũ, cũng chẳng phải thời đại cách mạng văn hóa, chuyện của con trẻ ngườilớn không can thiệp được vào. Bây giờ không ưa nên làm mình làm mẩy với con rể,sau này cô kết hôn rồi làm gì mà chẳng gặp mặt nhau, sinh đứa con ra gọi bà làbà ngoại, mẹ có thể không nhận sao? Sau cùng, người phiền lòng vẫn là bà ấychứ! Cho nên Thái Hồng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ mẹ mình đã nghĩ thông suốtrồi.

Đến cuối cùng Thái Hồng mới phát hiện suy nghĩ củamình đơn giản và ngu ngốc đến nhường nào. Sự thực chứng minh, không ai là đốithủ của Lý Minh Châu.

Theo lệ cũ nhà họ Hà, sinh nhật là chuyện lớn trongnhà, nhất định phải mua bánh kem. Ngoài ra phải nấu một bàn thức ăn thịnh soạn,ba bát mì trường thọ và một bát canh cá diếc, nói theo tiếng địa phương thì từ“diếc” đọc là “cát”, canh này cũng gọi là canh cát lợi. Thuở còn nhỏ, Thái Hồngrất bám mẹ, chỉ cần nũng nịu mè nheo Minh Châu là bà sẽ không ngại phiền phức xắntay áo xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho cô ngay.

Lúc đó cô cực thích ăn một loại bánh nhân thịt có nấm,món đó nhất định phải nhào bột làm, nấm dùng dầu mè trộn đều, rưới lên hành vàgừng, lại cho thêm một quả trứng gà và thịt bằm vào đảo cùng nhau, quan trọnglà phải cho hạt tiêu trắng. Khi nhào thành bánh rồi thì dùng lửa nhỏ chiên, haimặt phải chín vàng đều, mỗi lần làm như thế, mất đến hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay bánh kem cũng có, thức ăn cũng được nấu cả bànthịnh soạn. Thái Hồng bẽn lẽn giúp mẹ rửa hết tất cả nồi niêu xoong chảo, còngiành lột tỏi thái hành. Cô cảm thấy thái độ của mẹ hôm nay là một bước tiếntriển không nhỏ, lát nữa Quý Hoàng đến cũng sẽ không gây khó dễ cho anh, MinhChâu trước giờ mê tín, tuyệt không thể nào chọn ngày vui mà gây chuyện được.

Hẹn anh lúc bảy giờ tối, nhưng từ sáu rưỡi cơm canh đãđược chuẩn bị xong xuôi.

Lý Minh Châu cầm đũa lên, bảo: “Ăn cơm thôi.”

Thái Hồng ngần ngừ, tưởng bà nhìn nhầm đồng hồ: “Cònnửa tiếng nữa Quý Hoàng mới đến, tốt hơn là đợi anh ấy đi.”

“Đợi cái gì mà đợi? Bảo con ăn thì con cứ ăn đi. Chúngta phần bánh kem cho cậu ta, không được sao?” Lý Minh Châu nói. “Ông Hà, cònngồi đó làm gì, ăn đi!”

Thái độ không ổn lắm thì phải, Thái Hồng thầm hít vàomột hơi lạnh.

Hà Đại Lộ bị Minh Châu thét một tiếng, bèn hấp tấp cầmđũa lên ăn, sức ăn của ông cực lớn, mới chớp mắt mà cả đĩa nấm hương nấu tàu hũky đã vơi đi phân nửa.

Xem ra sắp bước vào trạng thái khai chiến rồi. TháiHồng rầu rĩ cầm đũa lên, miệng như đang nhai sáp, trong lòng thấp thỏm khôngyên, bỗng dưng một cảm giác thôi thúc dâng lên trong lòng, cô muốn xông rangoài gọi điện bảo anh đừng đến. Bờ vai thoáng động đậy, liền bị Minh Châu nhấnxuống: “Mau ăn đi, ăn xong rồi còn tiếp khách.”

“Mẹ à!” Thái Hồng buông đũa xuống, nghiêm giọng nói.“Đã nói là mời Quý Hoàng đến nhà, khách chưa đến đã ăn cơm trước rồi, đây gọilà phép lịch sự gì chứ?”

Minh Châu lạnh nhạt hừ một tiếng: “Lịch sự? Đối vớiloại người đó chúng ta cần lịch sự sao?”

Hóa ra là cố ý khinh mạn, lúc này Thái Hồng giận tímmặt, lập tức cự lại: “Quý Hoàng đâu có làm sai chuyện gì, anh ấy là thầy giáovà là đồng nghiệp của con, bước vào cửa nhà thì là khách, đương nhiên phải lịchsự rồi!”

“Đừng có nghĩ mẹ không biết gì hết.” Lý Minh Châu trợnmắt nhìn cô. “Ngược lại thì có, mẹ cái gì cũng biết hết!”

“Cái gì mà cái gì cũng biết hết chứ?” Lời nói bóng giócủa mẹ khiến Thái Hồng tức đến phát run. “Chẳng qua là mẹ chê anh ấy nghèo nêncoi thường anh ấy chứ gì? Nói thực lòng, chúng ta cũng đâu phải là quý tộc gì.Nhà Quý Hoàng và nhà chúng ta cùng là giai cấp công nhân giống nhau thôi, chanói có đúng không?”

Lý Minh Châu không hề giận dữ, điềm nhiên đốp lại:“Ông Hà, ông nghe cái miệng của con gái cưng của ông kìa, thật là…”

Chuông cửa bỗng vang lên.

Đương nhiên, người đến là Quý Hoàng.

Hôm nay anh mặc một bộ com lê trang trọng. Đó là bộ anhmua lúc đi phỏng vấn, nghe nói mới chỉ mặc một lần, Thái Hồng từng thấy nótrong tủ áo của anh. Áo vest màu đen cắt may theo kiểu ôm sát người, áo sơ mi,cà vạt đều đủ cả. Quý Hoàng quả thật có dáng người mẫu, chỉ một bộ com lê bìnhthường thôi nhưng anh mặc vào trông như một vị đại sứ ngoại giao lịch lãm. Vớisống mũi thẳng tắp, ánh mắt quá sắc sảo của mình, khi nghiêm túc anh gây cảmgiác không mấy thân thiện, những lúc tập trung lại khiến người ta không dám mạophạm. Thế mà một người luôn nghiêm túc như anh cũng không thể không mỉm cườithân thiện khi gặp Minh Châu.

Thái Hồng thầm nghĩ, tâm trạng anh chắc cũng lo lắnglắm, trên mặt thì không nhận ra, nhưng khí chất kiêu kỳ cao ngạo đã bớt đinhiều, nụ cười cũng rất đúng mực, khiến ngài đại tiến sĩ hôm nay tăng thêm vàiphần thân thiện. Thực ra, Đông Lâm, Tần Vị nào có phải không nghiêm túc đâu,chẳng qua là Đông Lâm có thêm nét hài hước, Tần Vị có thêm nét lạnh lùng, kiêungạo, vừa gặp hai người đó, Minh Châu liền treo nụ cười tươi rói lên mặt.

Sau khi ngồi xuống xong xuôi, rót trà mời khách, hànhuyên được vài câu, Minh Châu đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Quý, nghe nói mẹ thầybị bệnh?”

Tìm đủ trăm phương ngàn cách giấu bà thế mà vẫn dễdàng bị bà vạch trần chỉ bằng một câu hỏi, Thái Hồng thầm kêu khổ, mẹ ơi là mẹ,trình độ thăm dò của mẹ quả là cao cường quá đi.

Quý Hoàng thoáng sững người, rồi gật đầu: “Dạ đúng.”

“Là bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?”

Cảm giác ngửi thấy mùi thuốc súng, Quý Hoàng ngần ngừgiây lát, nói: “… Là suy thận, phải làm phẫu thuật.”

Minh Châu đặt tách trà xuống, hỏi: “Tiền phẫu thuật đãxoay đủ chưa?”

Giọng điệu rõ ràng không thân thiện, gần như là chấtvấn, sắc mặt Quý Hoàng có chút gượng gạo, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Cũng gầnđủ rồi ạ.”

“Cậu đã mượn tiền của Thái Hồng?”

“Mẹ, anh ấy không có mượn tiền con, là con chủ độngđưa tiền cho anh ấy mượn!” Thái Hồng vội xen vào.

“Mẹ và thầy Quý đang nói chuyện, con đừng có nói leo.”

Quý Hoàng gật đầu: “Dạ đúng, đúng là Thái Hồng có chocháu mượn một khoản tiền.”

“Thầy đã viết giấy vay nợ rồi chứ?”

“… Thưa, chưa ạ.” Quý Hoàng nói. “Cháu sẽ viết ngaybây giờ.”

“Thầy Quý, mượn tiền không viết giấy vay nợ, thành ýcủa thầy để ở đâu hả? Thấy Thái Hồng nhà tôi hiền lành tốt bụng nên cảm thấy dễbắt nạt phải không?” Minh Châu cười nhạt, bắt đầu công kích. “Thầy đường đườnglà một tiến sĩ của trường đại học danh tiếng, tiền đồ rộng mở, lại đi lợi dụngThái Hồng nhà tôi một cách trắng trợn như thế, xin hỏi nhân phẩm của thầy ở đâuhả? Đạo đức sư phạm của thầy để ở đâu hả?”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Chuyện không phải vậy đâu!” TháiHồng lớn tiếng phân bua.

“Con câm miệng lại cho mẹ.” Minh Châu nạt. “Mẹ cònchưa hỏi xong.”

“Xin lỗi bác gái, về chuyện mượn tiền, cháu không biếtThái Hồng chưa hỏi ý kiến bác. Nếu là như thế, ngày mai cháu sẽ mang tiền đếntrả ngay.”

“Trả?” Lý Minh Châu nhướn mày. “Thầy Quý, thầy lấy cáigì mà trả hả? Thầy có biết không? Vì để có tiền cho thầy mượn, Thái Hồng đãmang miếng ngọc phỉ thúy gia truyền của nhà này đem đi bán với giá rẻ mạt. Dùcho có nhân lên gấp mười lần số tiền đã cho thầy mượn cũng chẳng đủ để chuộcvề. Thầy Quý, gia cảnh nhà thầy tôi đã hỏi thăm rồi, mẹ thầy mắc bệnh thậnnghiêm trọng, phải nằm viện quanh năm, nghe nói còn bị bệnh thần kinh nhẹ.Không phải là thầy trông chờ Thái Hồng nhà tôi chăm sóc bà ấy cả đời đấy chứ?Còn nữa, nghe nói thầy là đứa con hiếu thảo nổi tiếng, định mang thận ra hiếncho bà ấy. Tình cảm mẹ con sâu đậm của thầy tôi rất cảm động, tình thân củathầy cũng rất cao thượng, nhưng mà Thái Hồng nhà tôi vẫn chưa khốn quẫn đến nỗidâng hiến cả nửa đời sau của nó cho một người không khỏe mạnh như thầy. Xinlỗi, hôm nay tôi phải làm người ác rồi, chuyện của thầy và Thái Hồng, tôi vàcha nó kiên quyết phản đối! Xin thầy từ nay về sau đừng tìm gặp nó nữa!”

Trong thoáng chốc, Quý Hoàng sững người. Quai hàmnghiến chặt, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Bác gái, gia đình cháu, cha mẹcháu và anh em cháu, nhân phẩm của họ đều không có bất kỳ điều gì làm xấu mặtThái Hồng cả. Cha cháu là một thợ mỏ ưu tú, vì cứu người mà hy sinh mạng sốngcủa mình. Mẹ cháu tuy không học hành gì, sau khi cha cháu mất, bà ngậm đắngnuốt cay đi làm thuê làm mướn, tảo tần nuôi ba đứa con. Hai đứa em trai cháuđều là học sinh xuất sắc nhất trong trường tụi nó. Cháu cảm thấy tự hào vì giađình của cháu.”

“Tự hào?” Lý Minh Châu không kiềm chế được, bật cười.“Cha thầy tên là Quý Khang Đối có đúng không? Người đó đúng là đại anh hùng củaTrung Bích, sự tích anh hùng của ông ấy tôi cũng đã tìm báo đọc qua. Xin lỗi,thầy Quý, thầy không bức tôi đến nước này tôi cũng chẳng vén lên vết thương củathầy để xát muối vào. Hôm đó mỏ than phát nổ, cha cậu rõ ràng đã chạy thoát,nhưng ông nghe nói vẫn còn hai mươi mấy người đang lạc đường ở phía dưới hầmbèn quay trở lại, từ đó không còn trở ra nữa. Xin hỏi, có người đàn ông cótrách nhiệm nào, lại bỏ mặc người vợ đang mang thai và đứa con vị thành niêncủa mình chỉ vì muốn làm anh hùng không? Bị tẩy não rồi hay là muốn chơi trội?Nói cho thầy biết, Lý Minh Châu tôi ghét nhất là loại người như thế! Bởi vì hắnkhông xứng là chồng của người vợ, không xứng làm cha của những đứa con thơ. Anhhùng hay không tôi không cần biết, tôi không muốn con gái tôi lấy con cháu củamột người như thế, cha nào thì con nấy!”

“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế chứ?” Thái Hồng phẫn nộđứng bật dậy. “Xin mẹ dừng ngay những lời sỉ nhục người khác đó lại!”

“Sỉ nhục?” Minh Châu nói. “Mẹ còn chưa nói hết đấy! Mẹcủa cậu, cũng chẳng phải bà mẹ cao thượng gì, biết mình bệnh đến thế, biết làkhông chữa khỏi, còn bắt đứa con trai bị bệnh hen suyễn bẩm sinh đi hiến nộitạng. Quý Hoàng, cậu tưởng tôi sẽ chấp nhận làm thông gia với loại người nhưthế sao? Cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho con gái mình đi hầu hạ một thằng đàn ôngkhông khỏe mạnh sao? Xin cậu dập tắt ý nghĩ đó đi, đừng có nhăm nhe con gáitôi! Thái Hồng mới quen cậu có mấy ngày mà cậu đã dỗ ngon dỗ ngọt nó đem thứquý giá nhất trong nhà dâng cho cậu. Chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình cậu làcó người thân thôi sao? Tôi, mẹ của Thái Hồng bị bệnh viêm khớp nặng như thế,đầu gối đau đến mức phải phẫu thuật nhưng cũng chẳng nỡ mang miếng ngọc đó đembán. Cha Thái Hồng bị đục thủy tinh thể bao nhiêu năm cũng chẳng nỡ bán nó đểđi phẫu thuật. Cả nhà tôi ba người chui rúc trong căn nhà lắp ghép vừa nóng bứcvừa chật hẹp này gần hai mươi năm cũng chẳng có tiền chuyển nhà, chúng tôi rấtkhó khăn, chúng tôi cũng túng tiền! Nói cho cậu biết, đấy chính là thói xấu củanhững kẻ nhà quê các người, chỉ cần quen một người, hẹn hò với người đó là chorằng tất cả đồ đạc của nhà cô ta đều trở thành của mình hết! Quý Hoàng, hôm naytôi mời cậu đến là muốn nói rõ ràng trước mặt cậu, thứ nhất, tiền mượn củachúng tôi, xin trả lại ngay lập tức, thứ hai, xin cậu từ nay về sau đừng bámtheo Thái Hồng nữa. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chúng tôi tìm con rể củachúng tôi, cậu tìm vợ của cậu, trừ Thái Hồng ra, cậu muốn yêu ai thì tùy! Nếuquả thực không tìm được, bác gái này sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu cho cậu.Nếu để tôi biết cậu còn qua lại với nó, đừng trách tôi không để yên cho cậu! LýMinh Châu tôi là người lớn lên trong đấu tranh đấy, đấu trời đấu đất không bằngđấu với người, đấu với người vui lắm!”

Quý Hoàng bỗng đứng bật dậy, Thái Hồng cũng đứng phắtdậy, cướp lời: “Mẹ, hôm nay mẹ lại vô cớ sinh sự rồi. Miếng ngọc là do bà ngoạinăm xưa đích thân đeo vào cổ con, đó là đồ của con, con muốn làm gì tùy con.Tiền tạm thời dùng để cứu người, năm sau chắc chắn anh ấy sẽ trả lại. Về QuýHoàng, con yêu anh ấy nên mới hẹn hò với anh ấy, tình yêu chín muồi rồi sẽ tiếntới hôn nhân, cái này mẹ không quản được đâu, đó là sự tự do được cả pháp luậtquy định!”

“Thái Hồng!” Hà Đại Lộ quát một tiếng. “Đừng bướngbỉnh, đừng có nói với mẹ con như thế.”

“Con không bướng bỉnh chút nào, là do mẹ cố tình gâychuyện! Còn nữa, rõ ràng cha biết những lời mẹ nói đều sai sự thật, cha cònđứng về phía mẹ. Cha già lẩm cẩm sao? Lúc này mẹ của Quý Hoàng đang lâm nguy,đến một người qua đường cũng biết nhỏ chút lòng cảm thông, hai người thì hayrồi, toàn nói càn nói quấy, đả kích người ta, còn cười trên nỗi đau của ngườikhác!” Thái Hồng vừa tức vừa ấm ức, nước mắt từng giọt, từng giọt thi nhau rơixuống. “Con không tin con lại có cha mẹ không có tình người đến thế! Con cảmthấy hổ thẹn vì hai người!”

Lý Minh Châu giận quá bật cười, cúi người xuống, thìnhlình moi ra một bình thủy tinh để dưới gầm bàn, chưa kịp đợi mọi người nhìn rõ,đã tạt thứ chất lỏng vàng vàng trong bình vào người Quý Hoàng: “Cậu họ Quý kia,cậu cút đi cho tôi! Từ nay về sau đừng bao giờ đến nhà tôi nữa! Tôi thà đập đầuvào tường chết luôn, cũng không gả con gái cho cậu đâu! Cút! Cút xéo càng xacàng tôt!”

Cả căn nhà đột nhiên lặng như tờ.

Thứ chất lỏng đó bốc lên mùi vô cùng khó chịu.

Khi Thái Hồng nhận ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra,cô như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đó là nước tiểu, nước tiểu của Lý Minh Châu.

Cô cuống quýt rút cả xấp khăn giấy trên bàn ra, vộichạy đến bên Quý Hoàng, vừa rối rít xin lỗi, vừa lau mặt, lau quần áp cho anh….

Đột nhiên Quý Hoàng siết chặt tay cô, kéo cô đi đếnbên cửa, xoay người lại nói với Lý Minh Châu: “Bác trai, bác gái! Ý kiến củahai bác cháu đã rõ. Về tiền bạc, cháu sẽ trả ngay lập tức. Còn về tương lai củacháu và Thái Hồng, cháu bây giờ xuống lầu hỏi cô ấy, nếu cô ấy đồng ý theocháu, đời này kiếp này, Quý Hoàng cháu sẽ không phụ cô ấy. Nếu như cô ấy khôngđồng ý theo cháu, cháu sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, đời này kiếp này, sẽkhông bao giờ đến làm phiền cô ấy nữa. Đây là hạnh phúc của cháu, cũng là hạnhphúc của con gái hai bác, cần phải để tự bản thân Thái Hồng quyết định.”

Tim Thái Hồng đập thình thịch, không kiềm chế được,nép sát người vào lồng ngực Quý Hoàng.

Lý Minh Châu khẽ lừ mắt nhìn Quý Hoàng, ánh mắt chuyểnsang Thái Hồng, tựa như một sợi dây xích trói chặt cô lại: “Thái Hồng, cha mẹnuôi dưỡng con hơn hai mươi năm nay, tự hỏi lòng không hề có chỗ nào có lỗi vớicon. Tối hôm nay, nếu con chấp nhận đi theo Quý Hoàng, sau này đừng bao giờ vềcái nhà này nữa. Con cũng đừng nhận bà mẹ này, từ nay về sau, chúng ta cắt đứttình mẹ con, đến chết cũng không qua lại.” Dứt lời, bà hất hàm nhìn lên, nhìnQuý Hoàng với vẻ khiêu khích. “Thầy Quý, hôm nay tôi sẽ để con gái tôi theothầy xuống lầu, tôi không tin mồ hôi nước mắt vất vả nuôi nó lớn suốt hai chụcnăm lại không bằng mấy tháng nó quen biết thầy. Tôi phải xem xem trong lòng đứacon gái của mình, sức mạnh của tình mẹ vĩ đại, hay là sức mạnh của tình yêu vĩđại! Thầy Quý, thầy có học thức hơn tôi, sách cũng đọc nhiều hơn tôi, nóichuyện có sức mê” hoặc hơn tôi, nhưng mà… nếu thấy nghĩ rằng một người mẹ lạikhông hiểu rõ con gái mình thì… rõ là ngông cuồng!”

Thái Hồng đầu óc rối như tơ vò, cất bước theo QuýHoàng xuống lầu. Quý Hoàng sải bước dài, gần như là lôi cô đi suốt cả đoạn đường.

Hai người đi đến một gốc cây lê bên ngoài tòa nhà, mỗilần Quý Hoàng đưa cô về, gốc cây này chính là điểm đích. Anh không hề yêu cầulên lầu, Thái Hồng cũng không hề mới anh lên. Lý do tại sao thì mọi người đềubiết rõ.

Màn đêm đã buông xuống, trên ống khói của nhà máy đằngxa, hai làn khói trắng từ từ bốc lên. Gió phần phật thổi, những cụm mây trắngbăng băng lướt qua bầu trời. Giữa những kẽ mây, một mảnh trăng le lói hiện ra,tỏa ánh sáng trắng sắc lạnh tựa ánh dao.

Đây là lần đầu tiên Thái Hồng thấy Quý Hoàng thảm hạiđến vậy. Chất lỏng màu vàng thấm vào lớp vải thành từng mảng khó coi trên áo sơmi của anh, đồng thời tỏa ra một mùi khiến người khác khó mà chịu đựng nổi.

Khác với những chàng trai mà Thái Hồng từng gặp, QuýHoàng có bệnh sạch sẽ. Quần áo, gian phòng của anh có thể bừa bộn, nhưng tuyệtđối không dơ bẩn.

Trên mặt anh vẫn là vẻ lầm lì, như có rất nhiều điềumuốn nói, lại như tất cả đều ứ nghẹ nơi cổ họng anh.

“Xin lỗi...” Thái Hồng xin lỗi lần nữa.

Đột nhiên anh bắt đầu giải thích với tốc độ rất nhanh:“Thái Hồng, đừng tin vào lời mẹ em nói. Cha anh cũng như tất cả những người chatrên đời này, đều rất yêu thương con cái, tiếc là em chưa từng gặp ông. Ngoài khaithác mỏ, ông còn là một người thợ mộc giỏi, từng làm cho anh rất nhiều đồ chơitừ những mảnh gỗ. Ông và mẹ anh cũng là đôi vợ chồng hòa thuận nhất trên đờinày. Hôm xảy ra tai nạn, mẹ và anh đều đang ở nhà, khi hay tin liền tức tốcchạy đến mỏ than. Đến được chỗ cửa ra chỉ thấy khói bụi mù mịt. Sau đó, anhtrông thấy cha anh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cha anh chạy đến nói vớianh rằng, còn có hơn hai mươi người bị kẹt bên dưới, rất nhiều lối thoát đã bịbịt kín, chỉ có ông là quen thuộc địa hình nhất, ông nói ông nhất định quay trởvề, bảo mẹ và anh đừng lo lắng. Sau đó, ông cầm thiết bị thông gió xuống dưới…Không lâu sau, dưới hầm phát ra tiếng nổ lớn, ông không quay trở lại nữa, cũngkhông tìm được thi thể. Anh… anh không tin ông chọn lựa mạo hiểm sau khi cânnhắc thiệt hơn… Ông là một thợ mỏ rất có kinh nghiệm… Ông chỉ là tin chắc rằngmình có thể quay về.”

Thái Hồng nghĩ, nếu như không bị dồn đến bước này, cólẽ mãi mãi anh không bao giờ muốn nhớ lại cảnh ấy. Cô khẽ nắm lấy tay anh, đặtlên môi mình hôn.

“Nhiều năm trôi qua sau sự kiện ấy, tất cả mọi ngườitrong nhà anh đều đã chấp nhận hiện thực. Thế nhưng, vào mỗi đêm khuya, khi anhtrông thấy những ngọn núi quặng đen kịt, nhớ đến người cha chết không tìm thấyxác của mình, cảm giác đó rất thê lương. Bắt đầu từ hôm đó, anh lao vào họchành, chỉ để trốn khỏi nơi đó…”

“Đừng nói nữa.” Cô chặn môi anh lại. “Đều tại mẹ em,mẹ không nên lấy điều ấy ra đả kích anh…”

Anh cười khổ, nói: “Từ nhỏ anh lớn lên trong nghịchcảnh, những đả kích phải chịu cũng chẳng ít. Anh sẽ không so đo với mẹ em.Nhưng anh không phải người hiền như cục đất, không biết giận, bị bức đến nướcnày, anh tuyệt đối không thể tiếp tục chịu sỉ nhục. Cho nên anh quan tâm đếnthái độ của em. Thái Hồng….”

Anh cầm tay cô đặt lên ngực mình: “Anh mong em hôm nayhãy đưa ra lựa chọn, em chọn chung sống bên anh, chúng ta cùng nhau cố gắng đểcha mẹ em dần dần chấp nhận chúng ta? Hay chọn nghe lời mẹ em, đoạn tuyệt vớianh?”

Cô cúi gằm, trầm ngâm hồi lâu, rồi nhỏ giọng nói: “QuýHoàng, xin hãy cho em thời gian.”

Anh đưa tay ra, nâng cằm cô lên một cách mạnh bạo, bắtánh mắt cô nhìn thằng vào anh: “Không được, anh quyết không thể chịu đựng sự sỉnhục này, xin em hãy nói anh biết ngay bây giờ.”

Cô cúi gằm.

“Nói đi! Em nói đi! Quyết định này đối với em khó khănđến thế sao?” Đối với sự ngập ngừng của cô, anh có phần tức giận.

Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thở mình nặngnhọc vô cùng: “Xin lỗi, em yêu người thân của em… Em không dám tưởng tượng nếucắt đứt quan hệ với họ, cuộc sống của em sẽ như thế nào.”

Lời nói này gần như là buột miệng thốt ra, mỗi chữ đềunhư một lưỡi dao đâm nát ý chí của cô, khiến trái tim cô rỉ máu.

Sau đó, cô biết được câu nói này đã hoàn toàn chọcgiận Quý Hoàng.

“Em trước giờ đều ngốc như thế, hay là hôm nay cố tìnhgiả ngây nên mới ngốc như thế này?” Quý Hoàng buông cô ra, cười nhạt.

Bị xúc phạm, mặt mày cô thoáng chốc đỏ rần: “Xin anhhãy đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ!”

“Dù là đứng ở góc độ nào, em cũng đang đưa ra mộtquyết định sai lầm.” Mặt anh sắc lạnh như thép, giọng điệu cứng rắn.

“Dù cho quyết định này là sai lầm….”, cô nghe thấymình nói. “Thì đây cũng là quyết định của em.”

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, muốn nói gì đó, nhưngkhông câu nào được thốt ra.

Thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ chỉ là một phút,nhưng cô lại cảm thấy cả thế kỷ đã trôi qua, trái tim cô cũng đau đớn tựa nhưbị xé thành trăm nghìn mảnh vụn. Bỗng chốc cô trở nên yếu đuối, muốn cầu xinanh cho cô thêm chút thời gian, có khi sẽ nghĩ ra được cách nào đó vẹn toàn đôibên.

Đang định mở miệng thì cô nghe giọng Quý Hoàng lạnhlùng cất lên: “Thế thì… anh tôn trọng quyết định của em. Tạm biệt!”

Cả người cô lạnh ngắt: “Quý Hoàng…”

Trông anh đang giận dữ vô cùng, đường gân xanh nổi rõtrên thái dương, vẻ cao ngạo trong chớp mắt lại trở về trên gương mặt anh, anhtrở lại dáng vẻ lạnh lùng như lần đầu tiên họ gặp gỡ: “Anh sẽ không nhớ đến em,sẽ chỉ nhớ đến người con gái mà anh đã từng ngỡ chính là em.”

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màutím, ném vào tay cô.

“Quý Hoàng… Anh nghe em nói!” Cô lắp bắp kêu lên mộttiếng.

“Sinh nhật vui vẻ!” Anh lạnh lùng cắt lời cô, rồi quayngười đi thẳng.

Cô một mình đứng lặng dưới ánh đèn đường, không biếtđã đứng bao lâu, cả người và đôi chân đều cứng đờ.

Chiếc hộp giấy đó bị cô siết chặt trong lòng bàn tay,mồ hôi rịn ra thấm ướt. Đằng sau dường như có người đi qua, tiếng người nóichuyện xì xào, dường như tất cả đều liên quan đến cô, nhưng lại như chẳng canhệ gì đến cô. Nửa tiếng đồng hồ sau, đầu óc cô vẫn rối rắm và nóng hầm hập nhưchiếc máy đã làm việc quá tải. Cô chầm chậm mở hộp quà, trong đó là một chiếcvòng tay được tết bởi dây ngũ sắc. Cứ cách khoảng một đốt ngón tay lại xâu mộtviên thủy tinh trong suốt. Ở giữa có một mặt dây to cỡ viên đá cuội, dùng chỉbạc quấn vòng, bên trong bọc một viên đá màu xanh lục.

Cô ngỡ rằng đó là ngọc, đưa lên trước đèn đường soi,màu sắc không giống. Nửa trong suốt, có một chút bọt khí, pha chút tạp chất cóánh màu đồng đỏ sáng lấp lánh.

Trong hộp có một mảnh giấy viết rằng: “Thái Hồng, chúcem sinh nhật vui vẻ! Giữa vòng tay có một viên thiên thạch nhỏ. Không phải emmuốn nhặt được sao băng sao? Nguyện cho ngôi sao băng này ngày ngày ở bên tayem.

Quý Hoàng.”

Mắt cô cay cay và ầng ậng nước, nhưng cô cố kìm nénnhững giọt nước mắt của mình, không cho nó lăn xuống. Chung quy cũng chẳng cóai bức ép cô, đây là lựa chọn của cô, quyết định của cô. Cô chỉ hận anh độcđoán, không để cô phân trần. Lại nghĩ dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, sớmkhông gặp tối cũng gặp, ngày dài tháng rộng, có lẽ còn có thể cứu vãn được. Suynghĩ hồi lâu, cô lại buông tiếng thở dài, cô hiểu rõ tính khí của Quý Hoàng,lần này chịu nhục, chắc chắn anh sẽ không quay đầu lại.

Nước mắt lã chã lăn dài trên má.

Một lúc lâu sau, cô bỏ vòng tay vào trong túi, chầmchậm đi lên lầu. Móc chìa khóa ra cầm trên tay, cảm giác chùm chìa khóa nặngtựa ngàn cân, lui cui đút vào ổ khóa, cửa bỗng bật mở. Cô cúi đầu đi vào trongnhà, Lý Minh Châu mở rộng vòng tay ôm chặt con gái vào lòng.

“Mẹ biết con đau khổ”, Minh Châu nói. “Nhưng chuyệnhôn nhân đại sự không thể mắc sai lầm được. Chọn nhầm một người xem như lỡ cảcuộc đời con à!”

Trong lòng Thái Hồng có ngàn vạn lời muốn phản báclại, cuối cùng cũng chỉ giằng vai ra né tránh như một cử chỉ kháng cự, im lặnggiãy giụa ra khỏi vòng tay mẹ, đi vào phòng, đóng cửa lại.

Cô khóc suốt đêm dài, đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếpđi.

Trong giấc mơ của mình, cô mơ thấy rất nhiều cây cối,mơ thấy cả những chú voi, mơ thấy những dòng huyết quản nơi con tim mình đangtừ từ nứt nẻ, rạn vỡ.

Đến cuối cùng cô vẫn bị sợi dây kia trói chặt.

Quý Hoàng, cô thầm nói, có một chuyện em vẫn luôn giấuanh.