Thành Phố Hoang Vắng

Chương 24



Quay về trường học, Thái Hồng gọi điện cho Đông Lâm,chuyển lời của Lợi Lợi.

“Chết tiệt!” Tô Đông Lâm mắng một câu, thoáng trầmngâm, rồi nói: “Em đang ở đâu? Ở trường hả?”

“Vâng.”

“Anh đến đón em, có chuyện này muốn nói với em.”

“Hôm nay em không rảnh, phải chấm bài.”

“Em nợ anh chuyện Hàn Thanh.”

Thái Hồng xìu xuống: “Được thôi.”

Từ phòng tư liệu đi ra, cô trông thấy Quý Hoàng đangnói chuyện với một thầy giáo khác ngoài hành lang, nếu muốn xuống lầu cô buộcphải đi qua chỗ anh.

Ánh sáng hắt lên người anh càng làm tôn lên dáng dấpcao ráo, dáng vẻ trầm lặng tựa như ngưng đọng ở giây phút ấy. Ông thầy đứng đốidiện không ngừng vung vẩy tay khi nói chuyện, người lắc lư đầy phấn khích,nhưng anh gần như bất động, thi thoảng gật đầu, hoặc chêm vào một câu… Hình nhưhai người đang nói về Tam Á, thầy giáo đó mới đi du lịch Hải Nam về, khi nóiđến những điều thích thú hoặc đắc ý lại vỗ mạnh vào vai Quý Hoàng, anh cũngkhông để bụng, vẫn lễ phép đứng nghe.

Thái Hồng khẽ chau mày. Chẳng lẽ cô đã phán đoán sairồi sao? Có lẽ anh không quá ngạo mạn, khó hòa đồng như cô nghĩ? Trải qua baonhiêu việc, có lẽ anh cũng rất rành rẽ những chuyện đối nhân xử thế?

Cô thở dài, chẳng buồn chào hỏi lấy một câu, cứ thếlướt qua chỗ anh. Xuống lầu lại bắt đầu oán trách, không ngờ anh dám ngó lơ cô,càng chẳng thèm đuổi theo cô. Haizz! Xem phim truyền hình nhiều quá đúng làkhông tốt mà!

Cứ thế, cô buồn bực đi ra cổng trường, từ xa đã thấybóng Tô Đông Lâm đang đứng bên đường đợi cô. Vẫn dáng vẻ cũ, áo khoác dài, kínhrâm đen, tay cầm chiếc ô trắng, đứng dưới cây ngô đồng phì phèo khói thuốc…Cũng chẳng biết anh đang gặp chuyện phiền não gì mà đôi mày chau lại, từ xa đãcó thể trông thấy anh đang nhăn nhó.

Thấy cô đi qua, Đông Lâm ngẩng lên nhìn. Thái Hồng vừađịnh cất tiếng chào, bỗng có một bàn tay đưa qua siết chặt lấy cô.

“Ối…”

Là Quý Hoàng. Cô dừng bước, mặt đanh lại.

“Xin lỗi, lúc nãy anh nói hơi nặng lời, hy vọng emkhông để bụng.” Anh nói.

Anh nói câu xin lỗi nhưng trong ánh mắt lại lẫn nétcười, và có chút lười biếng.

“Em có chút chuyện cần nói với bạn, có gì thì sau nàyhãy nói.” Cô đanh mặt.

“Người đó chính là bạn em đấy à?” Quý Hoàng ngước mắt,thoáng nhìn sang phía cây ngô đồng bên kia. “Anh cũng quen đấy chứ.”

“Anh ấy có việc tìm em.”

“Được, anh đi cùng em.”

Quý Hoàng nhanh chóng đáp lại. Thái Hồng ngẩn ra nửabuổi trời mới ý thức được câu nói được buột ra từ miệng anh đó.

“Anh đi cùng? Vì sao?”

Anh mấp máy môi, không nghĩ ra lý do gì, nhưng tay vẫnnắm chặt tay cô.

Cuối cùng, Tô Đông Lâm bước qua chào hỏi trước: “ThầyQuý!”

“Chào anh Tô!”

Hai người đàn ông bắt tay nhau.

“Thầy Quý hôm nay rỗi rãi, cùng Thái Hồng đi dạo à?”Tô Đông Lâm chìa bao thuốc lá ra, Quý Hoàng đưa tay tỏ ý từ chối.

“Đúng vậy.” Quý Hoàng đáp. “Mới cho sinh viên thixong, đang định mời Thái Hồng đi ăn cơm. Vừa khéo cậu Tô cũng có mặt ở đây, haylà đi cùng chúng tôi nhé?”

Vừa nghe xong, Thái Hồng suýt lăn đùng ra ngất xỉu, chỉmuốn cốc một cái thật mạnh vào đầu Quý Hoàng. Thầy Quý ơi! Anh muốn thể hiệnphong độ đàn ông cũng được, nhưng sao không biết liệu cơm mà gắp mắm thế? Đểmời anh chàng thiếu gia này, hôm qua tôi đã tốm mất hai nghìn tệ đấy! Anh nhiềutiền quá nên muốn đốt chơi cho vui hả?

Đang nghĩ cách từ chối khéo, Đông Lâm đã dụi tắt đầuthuốc, mỉm cười: “Thầy Quý đã khách sáo thế rồi, tôi cung kính không bằng tuânlệnh. À, đúng rồi, tôi còn một người bạn đang đợi ở đằng kia. Thực ra hai ngườicũng biết đấy, chính là cậu Tần hôm qua.”

Cậu Tần? Vậy là Tần Vị rồi. Thái Hồng đau đầu, nóngruột đến mức người bứt rứt mãi không thôi. Tuy Đông Lâm hay đùa dai, nhưng chơivới nhau lâu rồi, dù gì Thái Hồng cũng nghĩ ra cách đối phó với anh. Giờ thêmTần Vị thì khó mà nói chắc được.

Đang nói, Đông Lâm giơ tay chỉ về phía bên kia đường,một chiếc Lincoln đang đậu ở đó: “Chúng tôi có xe, thầy muốn đi đâu ăn cứ nói.”

Quý Hoàng cười nói: “Bạn của cậu cũng là cậu, chúngtôi đều hoan nghênh. Tôi không rành nơi này lắm, cậu có biết quán nào ngon đểgiới thiệu cho tôi không?”

Dáng vẻ trầm tĩnh của anh khiến Thái Hồng cảm thấymình như đang chứng kiến cảnh trùm xã hội đen đang giao dịch, mua bán ma túy.Cô vội xen vào: “Món Tây hay món Trung đều ăn chán rồi, lần này đi ăn món gìtruyền thống ấy. Mì bò ở phố người Hồi ngon, món xúp thịt cừu cũng khá được,cách đây cũng không xa lắm. Em chọn đi ăn ở phố người Hồi.” Nói rồi cô nhéomạnh lòng bàn tay Quý Hoàng một cái. Thấy anh không phản ứng gì, cô lại ra hiệucho Tô Đông Lâm bằng ánh mắt răn đe.

Đông Lâm hiểu ý, liền nói: “Ừm, chúng ta nên nhườngcho con gái chọn…”

“Ở khu này chắc chắn phải có quán ăn ngon hơn đồ ăn ởphố người Hồi chứ nhỉ?” Quý Hoàng nói. “Phố người Hồi tôi có đến một lần, mùivị khá được, cũng sạch sẽ, chỉ là xung quanh ồn ào quá.”

Thái Hồng trợn mắt nhìn trời, đang định phản bác lại,Tần Vị đã xuống xe từ lúc nào, bước qua chỗ này, nói: “Đến Đồng Tâm Lâu ăn hảisản đi, nhân tiện có thể đánh thêm vài ván bi a luôn.”

Thái Hồng cắt ngang anh: “Ê, chúng ta bàn thêm chútnữa đã…”

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Vị ném một cái nhìn độcđoán về phía mọi người, ánh mắt như đang nói, mấy người này, có mỗi chuyện ăncơm thôi mà cũng bàn bạc cả buổi trời, đúng là nhảm nhí!

Đông Lâm thích đánh bi a, Thái Hồng đi theo anh có họcqua vài lần, nhưng cô không mấy hứng thú, chơi được mấy lần thì bỏ luôn, bâygiờ đến chuyện đánh bi nào, thắng được bao nhiêu điểm cô cũng chẳng nhớ gì nữa.

Ăn hải sản, đánh bi a chắc chắn là một ý kiến chẳnghay ho gì. Mỗi lần chơi trò này là Đông Lâm lại thích cá độ, đã có một lần côtận mắt chứng kiến anh thua đến mấy chục nghìn tệ.

“Này, Quý Hoàng không biết chơi bi a…” Cô lên tiếngphản đối.

Tần Vị khẽ chau mày, mắt nhìn cô, vẻ cười cợt thấpthoáng trên môi: “Chỉ chơi vui thôi mà. Bi a cũng đâu có khó, làm đàn ông aichẳng biết đánh vài đường… Thầy Quý, thử một lần không?”

“Được thôi, mọi người vui vẻ là được rồi.” Quý Hoàngthản nhiên đáp.

Tần Vị tỏ vẻ hài lòng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng,trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn hình thù kỳ dị. Da anh trắng xanh, dánhngười mảnh khảnh, toát lên vẻ tao nhã nhưng cũng có nét phớt đời, cao ngạo… Ánhmắt cô bất giác trượt xuống nơi cổ áo rộng mở của anh, bất thình lình cô lãnhmột cú đánh vào đầu.

“Ối!”

Định thần lại, cô hấp tấp nói: “Xin lỗi, em có chútchuyện phải nói với thầy Quý. Hai anh lên xe trước đi, bọn em sẽ đến ngay.”

Thái Hồng kéo Quý Hoàng ra một góc, thấp giọng nói:“Này, anh điên à? Sao lại mời cơm hai gã đại thiếu gia kia? Hai người đó chẳngbao giờ thèm nhìn giá khi gọi món đâu, gọi một chai rượu ngoại phải đến mộtnghìn tệ mà cứ thản nhiên chẳng chớp mắt lấy một cái. Anh ở đó bày vẽ sĩ diệnhão gì với hai người đó hả?”

Quý Hoàng thoáng sững người, hỏi lại: “Ý em là… anhrất nghèo, đến nỗi không thể mời cơm họ?”

“Không phải, mà là…”, Thái Hồng sốt ruột nói. “Em sợanh…”

“Em sợ anh… không có đủ tiền?”

“Cũng không phải…” Thái Hồng thầm nghĩ, tức chết điđược, hải sản đắt thế nào, Tần Vị ăn là phải có rượu, chẳng phải em sợ anhkhông đủ tiền đấy sao?

Quý Hoàng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, tỏ vẻ không hiểu:“Thế thì em lo lắng cái gì?”

Thái Hồng mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.

“Em còn chưa nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anhchưa.” Anh khẽ nhéo tai cô, nhẹ nhàng nói. “Hả? Đã tha thứ chưa?”

Ngón tay anh hơi thô ráp, cọ vào vành tai cô có cảmgiác nhồn nhột, cô bỗng bật cười.

“Chưa.” Cô nói thế, nhưng lại bẽn lẽn nắm lấy ngón tayanh.

“Anh giúp em chấm bài thi nhé!” Giọng anh trầm ấm vàdịu dàng đến kì lạ. “Tất cả những bài thi còn lại của học kỳ này anh sẽ giúp emchấm hết, được chưa nào?”

“Thế thì em… chẳng phải là có thể nghỉ phép rồi sao?”

“Đúng rồi.” Anh nói. “Người đang tức giận, tim mạchkhông bình thường, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Vậy thì… bài luận đó anh cũng sửa giúp em luôn nhé?”Cô được voi đòi tiên.

“Bài luận đó là chuyện của bản thân em, chúng ta đãnói rõ rồi mà.”

Cô nhìn anh, giận dỗi: “Không sửa bài luận đó thìkhông tha thứ cho anh.”

“Thế thì đừng tha thứ.”

Cô tức giận đáp: “Này, anh nới lỏng nguyên tắc mộtchút thì chết sao?”

“Đừng lười biếng. Thực ra anh giúp em sửa bài cũngđược, nhưng mà, nó không có ích cho em.”

“Thế thì thôi.”

“Thế em chịu tha thứ cho anh chưa?” Anh vẫn không nảnlòng, hỏi tiếp.

“…”

“Thái Hồng?”

“…”

“Cô giáo Hà?”

“Tha thứ rồi.”

Mọi người lên xe của Tần Vị, đi thẳng về hướng nhàhàng hải sản Đồng Tâm Lâu ở phía Nam thành phố.

Đây là một địa điểm xa xỉ khác trong thành phố, đặcđiểm của nó là ngoài ăn uống ra còn có thể chơi bời. Không ai đến đây mà khôngtrầm trồ về sự sang trọng của nó. Cả quãng đường thấp thỏm không yên, Thái Hồngcảm thấy mình thực sự đã bị tâm hồn thích tính toán của mẹ nhập vào người rồi,lo lắng không biết Quý Hoàng có trả nổi bữa cơm này không… Thực ra lo lắng củacô cũng rất hợp lý. Là một cơ quan nhà nước, trường đại học không như doanhnghiệp nước ngoài, lương của giáo viên chỉ ba cọc ba đồng. Ngoại trừ tính theosố năm trong nghề và giờ giảng dạy có khác biệt, thì chức danh nào có lươngbổng gì, tất cả đều có tiêu chuẩn. Cho nên Thái Hồng biết lương của Quý Hoàngdù có cao hơn mình nhưng cũng chẳng nhiều hơn là bao, cùng lắm cũng chỉ vàitrăm tệ là cùng. Mà cô biết hoàn cảnh gia đình Quý Hoàng, nếu không phải vì kẹttiền thì anh đâu cần đi làm thêm nhiều việc vất vả như thế…

Cô không khỏi thán phục trước sự bình tĩnh của QuýHoàng. Cả quãng đường đi, anh ung dung trò chuyện với Đông Lâm, Tần Vị về nhữngđiều tâm đắc của yoga, anh ngồi trên xe của người khác mà thản nhiên, tự tạinhư đang ngồi trên chính xe của mình. Còn Thái Hồng thì chẳng thể nào bình thảnđược, cảm thấy anh như Gia Cát Lượng đang diễn màn “không thành kế” vậy…

Phòng riêng rất rộng, trong đó có một bàn bi a Snookermới tinh. Còn lâu mới đến giờ ăn tối, mọi người liền gọi một ít trái cây và mónkhai vị. Tần Vị rút ra một cây gậy bi a màu đen, nói: “Còn sớm quá, hay là chơimột lúc rồi hãy ăn?”

Tô Đông Lâm hùa theo: “Thầy Quý, thầy có thích đánh bia không?”

Thái Hồng lập tức nhảy vào ngăn cản: “Không thích,cũng không biết đánh… Đúng không, Quý Hoàng?”

Quý Hoàng đưa mắt nhìn Thái Hồng, rồi nhìn Tô ĐôngLâm, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Không hay chơi lắm, nhưng có biết chút ít.”

“Thầy Quý khiêm tốn rồi”, đôi mắt Tần Vị hơi nheo lại.“Thế thì cùng chơi vài ván đi, thầy muốn chơi với tôi trước? Hay là với ĐôngLâm?”

Thái Hồng thầm “hứ” một tiếng khinh miệt. Chẳng biếtanh chàng Tần Vị này học ở đâu ra kiểu tỏ vẻ bí ẩn khi nói chuyện như vậy, cứnhư đang đàm phán, như có ý đồ gì đó sau lời nói của anh ta…

“Hai người chơi trước đi”, Quý Hoàng đưa tay làm cửchỉ mời. “Lâu lắm rồi tôi không chơi lại, tôi quan sát một chút đã.”

Tần Vị móc ví tiền ra, ném vào tay Thái Hồng: “Phiềncô giữ giúp tôi một lát.”

Thái Hồng buồn bực: “Anh đưa tôi ví tiền để làm gì?”

Vừa dứt lời, Tô Đông Lâm cũng cầm ví tiền của mình đưacho cô: “Em làm trọng tài. Ai thua thì em lấy hết số tiền mặt có trong ví củangười đó, rồi nhét vào ví của người kia.”

“Đang yên đang yên lại bày cái trò này!” Quả nhiên lạiđộ bi a nữa. Thái Hồng chẳng biết nói sao: “Tình bạn là chính, thi đấu là phụ,không được sao?”

“Đều là người quen cả, không sao đâu.”

Thái Hồng thở dài, nhìn Quý Hoàng với ánh mắt tuyệtvọng, thầm nghĩ, anh bạn của tôi ơi, hôm nay anh bạn chết chắc rồi! Ngẫm nghĩlại cô lại thấy may mắn, ít ra Đông Lâm đứng về phía cô, nếu anh dám làm QuýHoàng bẽ mặt, xem sau này cô sẽ trừng trị anh thế nào? Huống chi Minh Châu đạinhân đã sớm dạy rằng, trò chơi của đàn ông đàn bà không hiểu, cứ để bọn họchơi, bọn họ tự giải quyết được, con chỉ cần đứng ngoài quan sát mà thôi.

Thế là, cô cầm đĩa trái cây qua, từ tốn dùng dĩa đưalên miệng ăn.

Sau khi tung đồng xu, Tần Vị cầm gậy, một tiếng “bốp”vang lên, viên bi đỏ lăn tròn, ván đánh đã bắt đầu.

Quý Hoàng cầm ly rượu, đứng bên cạnh xem ván đấu vớiThái Hồng.

“Anh học đánh bi a từ lúc nào thế?” Thái Hồng huýchhuých vào cánh tay anh. “Trước giờ em luôn nghĩ đánh bi a là trò chơi yêu thíchcủa đám choai choai lưu manh đầu đường xó chợ thôi chứ.”

“Hồi học đại học anh từng đi làm thêm ở một tiệm bi a,khi rảnh rỗi có xem người ta đánh, nên cũng học lỏm được chút ít, có thể coi nólà thú tiêu khiển duy nhất trong cuộc đời sinh viên gian khổ của anh.”

Thái Hồng cười tủm tỉm, thầm nghĩ, nếu câu nói ban nãyđược đăng trên mục tin tức, thì thêm câu tiêu đề như thế này là hợp nhất: “Cuộcđời Quý Hoàng phong phú bởi làm thêm.”

“Thế thì…”, cô nói. “Ngoài cái này ra anh còn sở thíchnào khác không?”

“Đọc sách có tính không?”

“Tính. Ngoài đọc sách còn gì nữa?”

“Chạy bộ, đạp xe, trồng hoa và cây… Biết vẽ nguệchngoạc truyện tranh trình độ sơ cấp.”

“Mấy cái này thôi?”

“Còn nữa… Nhặt đá”, anh nói. “Anh từng nhặt được hóathạch.”

“Thật sao?”

“Em cũng thích đá lắm, em đã thu thập được rất nhiềuđá vũ hoa đấy nhé!”

“Anh còn thích thiên văn, thích ngắm nhìn những vì saotrên bầu trời.”

“Em cũng vậy, em đặt mua báo Nhữngngười yêu thích thiên văn suốt baonhiêu năm rồi ấy chứ!”

“Còn có Niên lịch phổ cập thiên văn.” Anh dịu dàng nói tiếp. “Nói thế thì… chúng ta córất nhiều sở thích giống nhau đấy chứ?”

Thái Hồng gật đầu thật mạnh: “Thêm cả Sherlock Holmesnữa!”

“Đúng rồi.”

“Tiền lương của chúng ta cũng xấp xỉ nhau.”

“Em xem, đến thu nhập cũng xứng đôi vừa lứa thế này…”

“Đúng là hợp quá đi mất!”

Thái Hồng ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Quý Hoàng này! Thế anhcó đồng tình với chủ nghĩa nữ quyền không?”

“Có.”

“Anh đã đọc qua Beauvoir chưa?”

“Những quyển sách có thể tìm được của bà ấy anh đều đãđọc.”

“Vậy anh… có tin vào “bad faith” không?”

Anh lắc đầu: “Còn em?”

“Quý Hoàng, quả nhân có bệnh.” Thái Hồng đột nhiên thởdài thườn thượt.

“Em… háo sắc?”

“Không.” Cô cười khổ. “Em sợ mẹ em.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao? Bác gái khó tính lắmà?”

“Không phải…”, cô đau đáu nhìn anh, như muốn chìm ngậptrong ánh mắt dịu dàng tựa nước hồ thu của anh, hai má bất giác nóng bừng, timđập rộn ràng.

Bình tĩnh, bình tĩnh… Cô thầm nhủ, rồi uống một ngụmrượu lớn như để khỏa lấp cảm giác của mình.

Có thể Quý Hoàng không cao bằng Đông Lâm, không điểntrai bằng Tần Vị, nhưng trông anh ưa nhìn hơn hẳn hai người. Anh như một viênkim cương chịu được sự quan sát ở cự ly gần, chịu được sự cắt mài trên mọi góccạnh, cũng chịu được sự chiếu rọi ở bất kỳ góc độ nào, đến cả dáng lưng anhcũng đẹp đến thế kia… Hơn nữa, ánh mắt anh rất trong, sáng ngời nhưng pha lẫnnét thanh lạnh tựa như bóng núi xa xăm.

Trên người anh có khí chất khó gọi tên, vẫn luôn ẩnhiện xung quanh khiến cô động lòng, cảm mến từ lúc nào không hay…

Thái Hồng dịu dàng cười, nói: “Quý Hoàng, anh chính làvật chất đen nhỉ?”

Nghe nói vật chất đen là loại vật chất đại diện chohơn chín mươi phần trăm các vật chất và năng lượng có trong vũ trụ, nhưng bạnkhông thể quan sát được nó, chỉ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bởi vìnó có thể quấy nhiễu sóng ánh sáng và lực hút từ tinh cầu phát ra.

“Không phải chứ?” Anh nói. “Chẳng lẽ sự tồn tại củaanh quấy nhiễu em sao?”

“Không phải mà…”

Tô Đông Lâm bước đến gần: “Ván này bọn anh đánh xongrồi.”

“Ồ!” Thái Hồng định thần lại. “Nhanh thế sao? Ai thắngrồi?”

“A Vị.”

Cô mở ví tiền của Đông Lâm ra, rút cả một xấp tiền mặtrồi nhét vào ví của Tần Vị.

“Đến phiên thầy rồi kìa, thầy Quý.”

“Được.”

Không ngờ anh cũng móc ví tiền của mình ra, đặt vàotay Thái Hồng.

Thái Hồng trố mắt, sửng sốt đến nỗi như thấy con ngươirơi ra ngoài: “Anh… anh cũng cá độ á?”, nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưngcủa anh, Quý Hoàng đã quay người đi lấy gậy bi a rồi.

Hóa ra… đàn ông dễ bị khiêu khích thế sao? Thái Hồngtự an ủi mình, may mà Quý Hoàng không có nhiều tiền, nếu thắng thì lời to, cònthua thì cũng chẳng chịu thiệt mấy.

Trong phòng phảng phất một mùi hương, có lẽ là mùinước hoa của Tần Vị. Hai tay Thái Hồng cầm hai chiếc ví, hình ảnh này trông hàihước mà cũng thật mỉa mai. Không hiểu vì sao, cô căng thẳng đến mức toàn thânđẫm mồ hôi. Chiếc ví của Quý Hoàng rất đỗi bình thường, ít nhất không phải bằngda thật, chiếc ví rất cũ, kiểu dáng bình thường, hình như anh đã dùng nó lâulắm rồi. Thái Hồng muốn mở ví của anh ra xem bên trong có những gì nhưng cô lậptức kiềm chế sự mong muốn đó lại.

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, Quý Hoàng có đến bacông việc, dạy học, dạy yoga, đầu bếp. Như thế, tính ra thì thu nhập của anhcũng chẳng phải vừa, ít nhất cũng gấp ba lần của cô. Nhưng, dù thu nhập có làbao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là dân làm công ăn lương, với gia cảnh của QuýHoàng, việc độ bi a với hai anh chàng thiếu gia kia quả thực tiền cược chênhlệch quá.

Không biết khi bị rơi vào tình huống bối rối, khó xử,dáng vẻ anh sẽ như thế nào nhỉ? Bỗng nhiên cô rất muốn được thấy cảnh ấy… Tuy ýnghĩ như thế không được tử tế cho lắm, nhưng bây giờ biết còn tốt hơn là về saumới biết.

Sau khi tung đồng xu, vẫn là Tần Vị bắt đầu đánhtrước. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thọc gậy, viên bi trắng lao đi, bi đỏ lăn tròn.

Trên bàn vang lên tiếng lách cách của những viên bi vachạm nhau.

Gậy đầu tiên của Quý Hoàng kích trúng một viên bi đỏ,viên bi lăn về hướng lỗ bi, nhưng lại xẹt qua, cách lỗ chỉ một centimet.

Tần Vị khẽ cười: “ Chắc là thầy Quý lâu lắm rồi khôngchơi trò này đúng không?”

“Ừ, cũng mấy năm rồi.” Quý Hoàng lấy hộc phấn xoa đềuđầu gậy. “Khi đó không có bàn bi a cao cấp thế này, lớp nhung cũng chẳng dàyđược như thế, còn chưa quen lắm để kiểm soát lực đánh.”

“Đánh thêm mấy cơ nữa là ổn thôi.” Tần Vị nói. “Có thểthấy thầy rất có kinh nghiệm.”

Vừa dứt lời, một tiếng “cách” vang lên, một viên bi đỏrơi xuống lỗ. Tiếp đó Tần Vị lại kích trúng một bi xanh và một bi đỏ khác. Bitrắng lăn trên bàn, sau cùng dừng lại ở một vị trí bất lợi, ý định của anh làkích trúng một viên bi hồng nhưng không thành công.

Đến lượt Quý Hoàng, lần này vận may của anh rất tốt.Trước tiên, một bi đỏ rơi xuống lỗ, tiếp sau đánh trúng một viên bi đen. Sauđó, một cú đánh tuyệt đẹp, bi trắng lại kích trúng bi đỏ rồi lăn về vị trí cólợi. Anh lại đánh trúng bi đen rơi xuống lỗ, điểm số tăng vùn vụt.

“Ha…”, Tô Đông Lâm hớn hở. “Thầy Quý lợi hại quá! Hômnay A Vị gặp phải đối thủ rồi!”

Sau đó, suốt mười phút, Quý Hoàng liên tiếp đánh biđen rơi xuống lỗ, Tần Vị không có cơ hội cầm gậy đánh.

Đợi đến lượt mình, Tần Vị bắt buộc phải đánh trúng mộtbi đỏ trước, nhưng nhận ra Quý Hoàng đã đánh bi trắng vào thế bi tuyệt đối,không thể kích trúng được bi đỏ. Tần Vị phát một gậy mạnh, đánh một cú effe,tuy không trúng bi đỏ nhưng lại đưa bi trắng vào vị trí càng khuất hơn nữa.

Thái Hồng không có hứng thú với bi a, nhưng dáng vẻcầm gậy của Quý Hoàng, người cúi xuống, hai mắt nheo lại, chăm chú nhìn vào mụctiêu, cô cảm thấy thật tao nhã, thật gợi cảm biết bao! Nhắm mắt lại, cô tưởngtượng mình biến thành một viên bi hồng, bị anh phát gậy đánh trúng, rơi xuốnglỗ…

Một tiếng “cách” vang lên, cũng là một cú effe, QuýHoàng đánh trúng viên bi đỏ một cách chính xác.

Đông Lâm không khỏi cảm thấy thán phục: “Thầy Quý, kỹthuật của thầy học từ đâu ra thế?”

“Hồi học đại học tôi từng đi làm thêm ở tiệm bi a.”Quý Hoàng đáp. “Tôi học đánh bi a từ một ông chú, có một thời gian tôi rấtthích chơi.”

Ồ, Thái Hồng bất giác nghĩ, một người bận rộn như QuýHoàng chắc cũng có quãng thời gian thuộc về chính mình chứ nhỉ? Vô ưu vô lotheo đuổi niềm vui, cũng như cô thời niên thiếu say mê truyện kiếm hiệp vậy,mua hết quyển này đến quyển khác, đọc đến quên ăn quên ngủ. Mẹ cô không cho, côtrốn trong chăn, dùng đèn pin soi để đọc truyện.

“Cách.” Quý Hoàng lại đánh một bi rơi vào lỗ.

Kể từ giây phút đó, Tần Vị không chạm được vào bàn bia thêm lần nào nữa. Quý Hoàng đánh đâu trúng đó, không cho anh ta cơ hội ratay.

Người đứng bên cạnh tính điểm hy vọng anh sẽ biết cầnđánh trượt vài bi để đối thủ có cơ hội nâng điểm, nhưng Quý Hoàng không phạmphải bất cứ sai lầm nào, dù chỉ một lần. Những cú đánh của anh vừa mạnh lạichính xác, tiếp tục đánh không đến mười phút, dựa vào điểm số, Tần Vị không cònkhả năng lội ngược dòng nữa.

Anh ta đành chịu thua giữa trận.

“Thêm một ván nữa chứ?” Trên gương mặt thờ ơ của TầnVị lộ ra nét hăm hở, phấn khích hiếm thấy.

Thái Hồng và Đông Lâm đưa mắt nhìn nhau.

Nên dừng lại ở đây thôi, Thái Hồng cười, nói: “Chắcđến giờ ăn cơm rồi nhỉ?”

“Còn sớm chán.” Tần Vị phớt lờ cô, bắt đầu sắp bi lại.

“Thầy Quý hôm nay không còn việc gì nữa đúng không?Đánh thêm vài ván trước đã, đợi khi nào ăn cơm xong chúng ta sẽ chuyển sang chỗkhác đánh tiếp. Bàn bi a ở đây không tốt, gậy cũng tệ, hay là đến nhà tôi đánhnhé?”

Thái Hồng buồn cười, gã Tần Vị này y như đứa trẻ vậy,chơi ghiền rồi nên bám riết lấy Quý Hoàng không buông.

“Ừm…” Quý Hoàng thoáng gập người, từ chối khéo: “Buổitối tôi còn phải đi làm, là ca tối, ăn cơm xong chắc phải đi ngay. Nhưng nếucậu Tần đang có hứng, bây giờ vẫn còn sớm, tôi chơi với cậu thêm vài ván nữa.”

“Tần Vị, anh thua rồi, tất cả tiền của anh giờ là củaQuý Hoàng nhé!” Thái Hồng không chút khách khí rút hết tiền mặt của anh ta ra,nhét vào ví của Quý Hoàng.

Bọn họ lại chơi thêm ba ván, Đông Lâm cũng tham gia.Quý Hoàng thắng hai thua một, thắng hết tất cả tiền mặt.

Trận thua duy nhất của anh có phần miễn cưỡng, chắchẳn Quý Hoàng nhường Đông Lâm. Thái Hồng nhẩm tính, tiền Quý Hoàng thắng cượcchắc cũng đến bảy, tám nghìn, bữa ăn tối nay dù có hết ba nghìn thì anh vẫnkiếm được bốn, năm nghìn, cô không khỏi mừng thầm thay anh.

Nhưng khi bọn họ gọi món, Quý Hoàng không chút do dựgọi ngay hai chai rượu ngoại rất đắt tiền. Món thì do Tần Vị gọi, anh ta bảotừng đến đây ăn hai lần, biết món nào ngon. Thái Hồng vốn cũng chẳng để tâmlắm, nhưng khi cầm thực đơn lên xem, mẹ ơi, đúng là cái nào đắt thì gọi ngaycái đấy, chẳng chùn tay tí nào, tính ra thì… chậc, Quý Hoàng không móc ngượchầu bao ra bù vào đã là may lắm rồi.

Từ khi còn nhỏ, Minh Châu đã dạy Thái Hồng làm thế nàođể nhận biết một người đàn ông giữa bàn tiệc. Đạo đức, văn hóa, phong độ vàthói quen của một người rất dễ dàng quan sát được trên bàn tiệc, vì đàn ông khiđang thả lỏng, tinh thần thoải mái chính là lúc dễ lộ bản chất thật của họnhất.

Hôm nay Tần Vị mặc bộ com lê màu ngà rất tinh tế, áosơ mi trắng, ở cổ là một chiếc nơ nhỏ được thắt bởi sợi dây màu xanh thẫm. Nếulà người khác mặc bộ com lê màu này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giớithời trang, nhưng khoác lên người Tần Vị thì lại trở thành cá tính và thờithượng. Còn Tô Đông Lâm thì mặc một chiếc áo jacket màu trắng, bên trong là áoba lỗ trắng, quần jean đen, giày boot, rất trẻ trung. Hai người đi bên cạnhnhau trông thực sự rất giống hai diễn viên Hollywood.

Tần Vị và Đông Lâm ăn uống đến no say, ngay cả mónbánh ngọt dùng để tráng miệng mà Thái Hồng chê là béo ngậy cũng không bỏ sót.Ngược lại, Quý Hoàng chỉ ăn một ít salad, trứng cá và thịt cua, còn lại thì hầunhư không đụng đũa vào hải sản.

Đến cuối bữa, Thái Hồng không nén được hỏi: “Sao thế,anh không thích ăn hải sản à?”

“Anh thích ăn lắm”, Quý Hoàng đáp. “Nhưng anh bị dịứng hải sản.”

“Thật sao?” Thái Hồng tò mò. “Cả người sẽ nổi đầy mẩnđỏ hả?”

“Không phải. Cơ thể anh không mấy hấp thụ được chấtprotein dị thể”, anh nói. “Nó sẽ khiến anh lên cơn hen suyễn.”

“Vậy bây giờ anh có thường xuyên phát bệnh không?”

“Không.”

Không kiềm chế được, cô nhìn anh.

Anh ăn hai, ba miếng rau sống, ngoảnh đầu nhìn cô:“Sao thế? Có chỗ nào không ổn ư?”

Đông Lâm đập tay vào vai Quý Hoàng: “Thầy Quý, thầyđừng bận tâm. Hiếm khi cô Hà lên cơn mê giai một lần…”

Đang nói cười vui vẻ, cửa phòng bỗng bật mở. Thái Hồngngỡ là nhân viên phục vụ, nhưng không ngờ có đến ba người xông vào phòng.

Dẫn đầu là một người thân hình cao to, ánh mắt lạnhbăng, trên người vận bộ com lê màu đen xám, dáng vẻ trông như mới từ bàn đàmphán đi ra. Sau lưng hắn có hai người, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt vô cảm.

Đó là anh trai của Đông Lâm, Tô Đông Vũ.