Thanh Ngọc Án

Chương 15



Một tháng rất nhanh tiến đến, yến hội sinh nhật Bạt Thác Vô Nhược trong nháy mắt đã đến.

Các cung nữ từ lúc một ngày trước đã đem hoàng cung tẩy từ trên xuống dưới một lần, ngay cả sàn nhà cũng sáng lên đến chói mắt.

Đèn treo, tường kết hoa, rất náo nhiệt.

Phía trên Đại điện chỉnh tề mấy chục cái bàn vuông dành cho đại thần, đại thần lục tục dựa theo địa vị nhập tọa, rất nhanh liền không còn chỗ ngồi, chỉ còn hai nơi phía trước long vị là chưa có người ngồi.

Cung nữ tay ôm khay mâm nối đuôi nhau nhập điện, bày những thứ hoa lệ lên bàn vuông.

Sau khi đồ ăn phong phú trình lên bàn, đại điện ồn ào dần dần hoãn hạ, rồi sau đó yên tĩnh không tiếng động.

Chúng thần xoay người, tầm nhìn đều tập trung ở cửa đại điện.

Hoàng Phủ Duật mặc hoàng phục thái tử phi, đồ trang sức trang nhã vẽ loạn hấp dẫn ánh mắt mọi người, chính là khi tầm mắt chuyển qua thanh niên bên cạnh hắn, chúng thần kinh ngạc thở dốc.

Sắc mặt thanh niên trắng đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, đôi môi nứt nẻ, hai mắt lõm xuống, vừa thấy đã biết y bệnh đã nguy kịch.

Chúng thần ngay cả khí cũng không dám hít nhiều một chút, mỗi người trợn mắt nhìn thanh niên.

Nhịp chân thật chậm, bàn chân tựa hồ dính trên mặt đất, mỗi một bước đi được cực kỳ vất vả.

Rốt cuộc cũng không biết qua bao lâu, thanh niên Bạt Thác Vô Nhược mới nhập tọa.

Sau khi hai người ngồi xuống, Huyền Vũ vương lúc này mới đi từ ngoài vào điện, ngồi lên long ỷ.

Dưới điện trừ bỏ Bạt Thác Vô Nhược suy yếu, chúng thần đứng dậy quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Huyền Vũ vương tả hữu nhìn quanh, ánh mắt sáng ngời động lòng người, xua tay, “Miễn lễ.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Chúng thần đứng lên, nhập tọa.

“Hoàng nhi.” Huyền Vũ vương cúi đầu nhìn Bạt Thác Vô Nhược, “Thân thể được?”

Bạt Thác Vô Nhược không ngừng ho khan, sau khi đình chỉ ho khan y đứng lên suy yếu cười “Khụ khụ, tạ ơn phụ vương, thân thể nhi thần hảo rất nhiều khụ. . . . . .” Một câu chưa xong, y lại khom người ho không ngừng.

Huyền Vũ vương nhíu mày, “Hoàng nhi, ngươi vẫn là mau ngồi xuống, đừng đứng dậy.”

Y theo lời ngồi xuống, “Tạ ơn phụ. . . . . . Khụ khụ “

Một bên Hoàng Phủ Duật vỗ vỗ lưng y .

“Hôm nay là sinh nhật mừng nhi tử của trẫm trưởng thành, trẫm kính các vị ái khanh một ly.”

Cung nữ bước về phía trước, vì Huyền Vũ vương rót chén rượu, Huyền Vũ vương bưng lên, nâng cao, ngửa đầu uống cạn.

Dưới điện các đại thần tính cả Bạt Thác Vô Nhược cùng Hoàng Phủ Duật đều cầm lấy chén rượu hướng Huyền Vũ vương kính rượu, uống xong.

Bạt Thác Vô Nhược hạ chén, đột nhiên y hơi hơi nhíu mi, tay ôm lấy ngực, từng ngụm từng ngụm thở gấp.

“Phụ vương. . . . . . Ta… ngực đau quá. . . . . . Đau quá” bỗng nhiên Bạt Thác Vô Nhược phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Dưới điện lập tức truyền ra âm thanh xôn xao, nháo loạn một mảnh.

“Truyền thái y, mau! Mau truyền thái y”

Bạt Thác Vô Nhược trợn to mắt, thân thể hạ xuống, đổ trên mặt đất, mắt chậm rãi nhắm lại, như là không có hơi thở.

“Mau truyền thái y. . . . . . Thái y đâu?” Huyền Vũ vương vẻ mặt lo lắng rống to.

Không có khả năng . . . . . Sẽ không . . . . . .

Ngự y hốt hoảng tiến vào, nửa quỳ trên mặt đất, quan sát diện mạo Bạt Thác Vô Nhược, ngón tay sờ mạch trên cổ y, đại hách, sắc mặt trắng bệch so với Bạt Thác Vô Nhược té trên mặt đất không khác mấy. Môi hắn run rẩy, “Bẩm, bẩm. . . . . . Bẩm báo Hoàng Thượng. . . . . . Thái tử hắn. . . . . . Thái tử hắn đã không có hô hấp. . . . . .”

Huyền Vũ vương nghe vậy, chỉ một thoáng huyết sắc rút hết, suy sụp quay về long vị. “Sao có thể. . . . . . Sao có thể. . . . . .”

Thái tử qua đời, cử quốc đau thương.

Ba ngày sau đại điển Bạt Thác Vô Nhược qua đời, trong hoàng cung tràn ngập một cỗ thương cảm nồng hậu.

Tiễn đưa một ngày này chúng thần đều mặc tang phục trắng, mỗi người trên mặt ngưng trọng, mà Huyền Vũ vương cực kỳ bi ai không ngớt.

Thân là thái tử phi Hoàng Phủ Duật cũng mặc vào tang phục, dẫn đầu đám người, mặt không chút thay đổi nhìn quan tài màu trà hình vuông nâng nhập hố sâu, hoàng thổ hạ xuống dần dần che lấp quan tài.

Mọi người đứng lặng hồi lâu, mỗi người nhất nhất dâng hương, bái rồi lại bái, rồi sau đó mới dần dần rời đi.

Sau khi đám người tản đi không lâu, Hoàng Phủ Duật gặp một gã thiếu niên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi môi tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, ngồi xổm xuống vuốt ve tấm bia mộ.

“Vô nhược. . . . . . Hoàng huynh. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ta trở về muộn. . . . . .” Nước mắt ở hai gò má thiếu niên trượt xuống, rớt trên nền đất lạnh, “Ta sẽ tính cả phần của ngươi hảo hảo sống sót. . . . . .” Thiếu niên lau hai má đầy nước mắt, cố nén khom người bái xong, lảo đảo cước bộ rời đi.

Hoàng Phủ Duật tuy có hiếu kỳ thân phận thiếu niên, nhưng hiện tại hắn còn có sự tình quan trọng hơn phải làm, không được phép dừng lại nghỉ ngơi, hắn đi đến một chỗ không người, thổi lên tiếng còi.

=.= !