Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 43



Nếu đã quyết định xong, Bác Thần liền cùng Lâm gia đến gõ cửa Lý gia.

Dì Lan và chú Lý vừa vặn đều ở bên trong. Thời điểm dì Lan mở cửa nhìn thấy Bác Thần còn chưa kịp lên tiếng đã thấy cả nhà Lâm giađang đứng bên ngoài.

Bà ngẩn người, bộ dáng bị dọa nhưng vẫn nhanh chóng bắt nhịp tươi cười: “A Cầm, sao các em lại đến đây?”

“Mẹ, mẹ đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta đi vào nói chuyện.” Bác Thần nhắc nhở mẹ mình.

“Nga, đúng đúng.” Dì Lan vội vàng lui người, đón cả nhà Lâm gia tiến vào.

Chú Lý đang xem báo, nhìn thấy cả nhà Lâm gia đều đến đây,vội vàng lấy trà cụ ra, cười nói: “Hiếm khi nào mọi người tập hợp đôngđủ, mau mau ngồi xuống.”

Chú Lý và Lâm ba ba không giống nhau. Ở Lâm gia, Lâm ba bavẫn là người nắm quyền nhất. Mặc dù Lâm mẹ lúc ấy có nháo đến đâu nhưng rốt cuộc vẫn luôn nghe theo Lâm ba ba. Nhưng ở Lý gia, dì Lan lại làngười nắm quyền chủ đạo. Chú Lý tính ôn hòa, cũng không cùng dì Lan sođo.

Sắc mặt Lâm mẹ vẫn không được tốt lắm. Lâm Hiểu nhìn thấy màlòng cũng không chịu nổi nên cô ngồi sát bên người bà, chỉ có thể khôngtiếng động an ủi bà.

Mà đúng lúc này, Lâm ba ba đứng đầu cả nhà Lâm gia cuối cùng cũng mở miệng.

Trong việc này, Lâm ba ba với tư cách “người bị hại” nói lạicàng thêm sức cuốn hút cùng tính chân thật. Lâm ba ba cũng không kể quánhiều về cảm xúc của mình, câu chuyện của ông bắt đầu ngay sau khi ôngbước xuống xe một khắc rồi Lâm HIểu tiến đến.

Lâm ba ba nói chuyện rất rõ ràng. Ông kể tóm tắt sự việcnhưng bởi vì sự tóm tắt ấy ngược lại để cho mọi người không ít khônggian tưởng tượng.

Ngay từ đầu trong lòng dì Lan vẫn còn giãy dụa rối rắm nhưngtừ khi Lâm ba ba nói chuyện, suy nghĩ trong đầu bà đã sớm quên bẵng. Cho đến khi Lâm ba ba nói xong, bà mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm HIểunói: “Hiểu nha đầu là đứa trẻ tốt.”

Thần sắc Lâm ba ba ban đầu cũng không được tốt lắm. Sau khiông nói xong nghe thấy dì Lan nói như vậy, cuối cùng mới nhẹ nhàng thởra, sắc mặt cũng được thả lỏng.

Kỳ thật so với dì Lan, chú Lý trung hậu thuần phác hơnnhiều. Sau khi nghe xong, chú Lý vỗ vai Lâm ba ba nói: “Anh rất may mắn, có một người vợ tốt cùng một đứa con gái tốt.”

Sắc mặt Lâm ba ba vẫn còn chút cứng ngắc nhưng vẫn đáp ngay: “Anh cũng thế.”

“A Lan, việc này tại em dây dưa không rõ nhưng cùng Hiểu nhađầu không có quan hệ gì. Nếu chị có gì không hài lòng thì cứ hướng vàoem, đừng làm khó dễ con bé. Em biết chị suy nghĩ cái gì, nhưng con gáicủa em em biết rõ, nếu xét về mắt nhìn người, ai so ra cũng kém con bé.”

Lâm mẹ càng nói với dì Lan hốc mắt càng đỏ: “Chúng ta quenbiết đã vài thập niên, nếu chị không hài lòng con gái nhà em cứ nóithẳng. Em có liều mạng cũng sẽ tìm cho con bé một người tốt hơn con chị, thà chết cũng không để chuyện của em khiến con gái em bị người khinhthị.” Lâm mẹ nói xong lời cuối dường như không thở nổi, ngực bà phậpphồng.

Lâm Hiểu biết mẹ cô thường khó thở, cô vội vàng vỗ lưng bà nói: “Mẹ, mẹ đừng vội, đừng nóng vội.”

Dì Lan nhìn thấy Lâm mẹ như vậy cũng vội vàng nói: “A Cầm, em nói cái gì vậy, con gái nhà em cũng chính là con gái nhà chị, chúng tađau còn không kịp làm sao có thể không hài lòng.”

Lâm mẹ cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, chần chờ hỏi: “Thật sự?”

“Chị lừa em làm gì.” Dì Lan vội vàng đáp.

Kỳ thật nói đến dì Lan, trong đầu Lâm mẹ hiện lên không íthình ảnh, dì Lan là một người rất giỏi suy tính và chăm lo gia đình. Màđối với con của mình, dì Lan còn vô cùng yêu thương. Chỉ có điều BácThần từ nhỏ đã phản nghịch, thường xuyên không nghe theo lời bà ấy đitheo “con đường lớn rực rỡ” bà đã vạch sẵn. Mà đối với lão khuê mật củamình, tuy bà ấy cùng Lâm mẹ đều gọi thẳng tên nhau nhưng A Lan làm việcluôn thành thục ổn trọng mà Lâm mẹ thì căn bản là vô tâm cho nên bầ ấythường đối đãi với Lâm mẹ như đối đãi với em gái của mình.

Đến lúc phải chọn giữa con trai và em gái, kỳ thật người mẹnào cũng không chút nghĩ ngợi mà chọn con mình, huống chi người em gáinày còn không phải là người thân ruột thịt thực sự. Nhưng tình huốngtrước mắt, dì Lan nhìn bộ dáng lặng yên của Lâm mẹ, bao nhiêu năm giaotình đâu dễ gì biến mất. Bà cũng hoàn toàn không có biện pháp nói rằng“Chị không nghĩ muốn con gái nhà em”, chỉ có thể nhanh đáp ứng mộttiếng. Chuyện này đúng như trong dự kiến của Bác Thần.

Mặc kệ dì Lan trong lòng còn có ý tưởng nào khác hay không. Đã đồng ý trước mặt mọi người rồi, bà không thể nào nuốt lời được.

Lâm gia cũng không ở lại lâu, giải thích xong sự việc, nhìnđến chú Lý vẫn nhiệt tình như trước, dì Lan cũng luôn ở bên Lâm mẹ nóitốt, bọn họ coi như là an tâm.

Cho đến khi tiễn Lâm gia ra khỏi cửa, khuôn mặt tươi cười của dì Lan cũng chậm rãi dỡ xuống. Bà nhìn vẻ vừa lòng trên mặt con mình mà tức giận, mặt đen lại hạ giọng nói với Bác Thần: “Con theo mẹ vào phòng nói chuyện!”

Bác Thần bất đắc dĩ nhìn về phía ba mình, người đi phía saucho hắn một cái nhìn “bảo trọng”. Hắn đặt tay lên gãi gãi gáy, đi theomẹ vào phòng mình.

Bác Thần không nhanh không chậm ngồi lên giường, nhìn mẹ mình đóng cửa sổ lại, ở trước mặt hắn đi qua đi lại sau đó dừng lại nói vớiBác Thần: “Giỏi! Cánh cứng cáp rồi nên muốn bay phải không. Mẹ thừanhận Lâm Hiểu là một đứa trẻ tốt nhưng phản ứng của con là làm sao? A!Còn chưa đem người cưới vào cửa đã bắt đầu tính kế với mẹ mình! Con cố ý đưa bọn họ đến nhà mình còn không phải là buộc mẹ không thể không đápứng hôn sự này sao! Con rốt cuộc định làm cái gì?!”

Dì Lan nói xong cũng hiểu được mình quá độ thương tâm. Bàngồi xuống bên cạnh Bác Thần, ôm mặt khổ sở nói: “Mẹ khổ sở nuôi conlớn nhiều năm như vậy, thế mà lại nuôi ra một con sói xem thường mẹmình! Cư nhiên cùng người khác đến bức mẹ ruột mình!”

Bác Thần nghe xong, vội vàng vỗ vỗ mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ nóicái gì vậy. Con chỉ muốn để nhà dì Cầm đến giải thích rõ ràng sự việc.Chẳng lẽ mẹ thật sự không thích Lâm Hiểu?”

Dì Lan kỳ thật cũng khóc không ra nước mắt, bà buông hai tayxuống lộ vẻ do dự: “Theo như chú Lâm con nói hôm nay, Lâm Hiểu xử lí mọi chuyện so với A Cầm còn giỏi hơn, nhìn ra được là một cô gái biết chămlo gia đình.”

Bác Thần cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra, an ủi mẹ mình: “Vậykhông phải tốt sao, mẹ, nếu dì Cầm thực sự là đi… ách, đi ngoại tình,vậy việc hôn nhân này có thể buông bỏ nhưng đây rõ ràng chỉ là hiểu lầm. Lâm Hiểu cũng là một cô gái tốt, vậy mẹ còn rối rắm cái gì?”

Hai tay dì Lan xiết chặt, bà cũng không biết chính mình rối rắm cái gì nhưng chính là cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Bác Thần thở dài, ôm bả vai mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ có biết vì sao con lại kiên quyết cưới Lâm Hiểu làm vợ như vậy không?”

Dì Lan quay mạnh người lại, nhìn con mình. Được rồi, bà cũngmuốn làm rõ trong lòng mình thực ra còn rối rắm cái gì, con trai mình vì một đứa con gái mà trăm phương ngàn kế tính kế, người bị tính kế lại là mình, gặp phải chuyện này thì người mẹ nào có thể thoải mái đây?

“Mẹ, thực ra con vẫn chưa nói với mẹ chuyện này, chỉ sợ mẹnghe xong sẽ mắng con nhưng bây giờ, con thật sự không thể không nói với mẹ.” Bác Thần nói xong, vẻ mặt nhìn qua vạn phần hối hận.

Dì Lan cảm giác được chuyện hắn muốn nói tuyệt không phải chuyện tốt gì, bà có chút khẩn trương giục: “Chuyện gì a?”

“Mẹ, mẹ chưa bao giờ hỏi con mấy năm nay ở thành phố S làmcái gì, con cũng không kể với mẹ. Thực ra, ở thành phố S mấy năm, nhữngchuyện con làm có đủ loại hoang đường.” Bác Thần nhìn mẹ mình thần sắckhẩn trương, buồn bã nói, “Con có một người bạn học cùng đại học rấtgiàu, cậu ấy đầu tư cho con một công ty. Tuy lúc đầu con còn chưa cókinh nghiệm nhưng làm được vài lần, đến cuối cùng vẫn rất tốt. Khi đócon coi như cũng có vẻ pha vài phần của tầng lớp tinh anh xã hội, chonên phụ nữ đưa đến cửa cũng không thiếu.”

Bác Thần nói xong ngừng một chút, quả nhiên thấy mẹ mình đãhoàn toàn bộc lộ vẻ khẩn trương, hắn cười khổ nói tiếp: “Khi đó con tuổi trẻ, người cũng là cuồng vọng, bên cạnh đều là những người ai đến cũngkhông từ chối nên con liền học theo.”

“Học theo cái gì! Con có biết lai lịch mấy người phụ nữ đókhông?! Con, xú tiểu tử này! Phụ nữ linh tinh bên ngoài còn dám chạmvào! Con có biết chứ “tử” viết thế nào không!” Dì Lan kích động mắng,mắng xong đột nhiên nhớ ra một việc, “Con nói thật hay lại dối mẹ? Đứngcó vì Lâm Hiểu mà tự bôi đen mình trước mặt mẹ!”

Dì Lan nói xong nhìn con mình chua xót. Con mình nuôi lớn, có nói dối hay không bà đương nhiên hiểu rõ, vừa nhìn thấy vẻ mặt BácThần, bà biết việc này đến 99% là sự thật.

Trong lòng bà rụng rời, đối với đứa con ngoan của mình vừa hài lòng lại vừa tức giận, nhưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bác Thần biết mẹ hắn đã tin rồi nhưng vẫn tiếp tục do dự nói: “Cho nên bởi vậy, con liền xảy ra chuyện…”

“Chuyện gì?” Dì Lan vội vàng hỏi.

“Có một ngày, có một người phụ nữ từng cùng con qua lại tớitìm con, nói cô ta đã có con của con.” Bác Thần ngập ngừng nói xong, dìLan sợ tới mức đứng bật lên.

“Con nói cái gì?”

Bác Thần nói tiếp: “Con khi đó rất sợ hãi, vội vàng đi điềutra xem người phụ nữ đó có thai thật không. Nhưng nhìn kết quả điều tralại hết hồn, người phụ nữ kia căn bản không phải chỉ có mình con mà cònquan hệ với rất nhiều người đàn ông khác, đứa bé này cũng không biết cóphải con của con không.”

Bộ dáng dì Lan tựa như ăn phải ruồi bọ: “Cư nhiên còn có loại phụ nữ này… Cho dù là của con, người phụ nữ này cũng tuyệt không thểnào cưới vào cửa!”

“Con lúc ấy cũng không muốn thừa nhận nhưng người phụ nữ kia thật độc địa. Thấy con không để ý tới liền đến công ty con khóc lóc omsòm, nói cô ta đã mang thai con của con nhưng con lại vô tình không để ý đến mẹ con họ. Việc này nháo đến con đau đầu, con thật sự không có biện pháp nào liền cầm tiền đưa cho cô ta bảo cô ta đi, không cần đến nháonữa.”

“Cô ta đi rồi ?”

“Sau đó cô ta không còn đến nữa.”

“Vậy…vậy cô ta đem đứa nhỏ xóa sạch sao?”

Bác Thần chờ, kỳ thật chính là chờ dì Lan hỏi đến vấn đề này. Hắn giống như do dự đôi chút rồi nói với mẹ mình: “Con cũng không rõlắm.”

Thật sự là sấm sét rạch trời, ba chữ “không rõ lắm” so với “đã sinh rồi” còn khiến người ta kinh sợ hơn.

Dì Lan cố gắng trấn định nói: “Không có việc gì,cùng lắm nếukhông may bị người tìm tới cửa chúng ta sẽ đi cái kia D cái gì A vậy!Nghe nói kiểm tra vô cùng chuẩn xác.”

“Mẹ, mẹ nói là DNA phải không?” Bác Thần nói xong lại nhỏgiọng nói tiếp, “Nhưng mẹ, thời gian cô ta mang thai đứa nhỏ quả thậtđúng là thời gian với con thân thiết…”

Sắc mặt dì Lan hoàn toàn thay đổi, bà đứng mạnh lên, muốnhung hăng đánh con trai mình nhưng lại luyến tiếc, chỉ có thể nghẹnthành một câu: “Con…xú tiểu tử không biết sống chết!”

Bác Thần mang vẻ mặt cầu xin cúi đầu, một bộ dáng sẵn sàngchịu đánh chịu mắng: “Mẹ, mẹ nói xem nếu việc này để Lâm gia biết, cóphải hôn sự sẽ bị hủy không?”

Dì Lan chỉnh lại khuôn mặt vặn vẹo, thật lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Vô nghĩa!”

Bác Thần cố gắng cúi thấp đầu che miệng giấu ý cười. Tuy đoạn đầu truyện là có thật nhưng chuyện mang thai đó hắn không nhớ đã nghetừ ngày tháng năm nào, chỉ nhớ là nghe được từ đồng nghiệp sau đó trauchuốt lại thuận miệng bịa ra.

Nghĩ lại nghĩ sau đó tươi cười trên mặt Bác Thần dần dần biến mất, trên mặt thật sự xuất hiện vẻ chua xót hối hận.

Kỳ thật, nói trắng ra, chỉ cần biết lúc trước hắn làm rachuyện hoang đường gì, cô gái trong sạch nào cũng không muốn gả cho hắn. Nhưng hắn muốn mẹ mình ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên bắt buộc phải khuếch đại sự việc lên.