Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 5: Sự kiện đi đường



Buổi tối Đinh mẹ tan tầm trở về, sớm đã có bạn học lanh mồm lanh miệng ở trên đường báo cáo cho bà biết khúc nhạc con gái yêu bà gây ầm ĩ thế nào, cái mông nhỏ của Nhất Nhất lại bị hung hăng chà đạp một phen. Đánh xong lại bị phạt đứng, Đinh mẹ tay cầm thước ở bên cạnh nhắc mãi: “Con nhìn con đi, suốt ngày nghịch ngợm gây sự, tốt không học chỉ học cái xấu, nhìn xem Cẩn Ngôn nhà người ta, thật là đứa nhỏ tốt a, Cẩn Ngôn nhà người ta sao lại không đánh nhau, Cẩn Ngôn sao không bị thầy cô giáo phê bình, Cẩn Ngôn như thế nào lại chỉ biết học tập chăm chỉ siêng năng. Sao con lại không biết. . . . . .”

Cẩn Ngôn Cẩn Ngôn, suốt ngày Thượng Quan Cẩn Ngôn! Trận đòn ngày hôm nay coi như ghi nợ trên đầu hắn. Nhất Nhất nhìn chằm chằm quả bóng cao su cạnh tường, ảo tưởng đó là cái bánh bao nhân đậu xanh giống ai đó, một cước đá văng ra thật xa.

Xoảng! đập vào bình hoa trên bàn rồi. . . . . . Vỡ rồi? Cô nhóc sợ hãi nhìn chằm chằm cái thước rớt xuống mông, trong lòng mắng to: Lần này bất luận như thế nào đều ghi trên đầu hắn!

Đi học tan học, những phiền toái tai họa lớn nhỏ đều có, một học kỳ rất nhanh kết thúc. Kiểm tra cuối kỳ môn Toán học Nhất Nhất được một trăm điểm, ngữ văn chín mươi tám, chính là đáng thương môn Tự nhiên chỉ có hơn bảy mươi điểm, điểm tổng kết xếp hạng trung bình trong lớp.

Gia Vũ xếp hạng thứ ba đếm ngược, bị ba đánh một trận, khóc thét chấn động cả tòa lầu khiến cả tòa lầu dường như đang rung rinh. Về phần xếp thứ nhất của lớp 3, không ngoại lệ lại là Thượng Quan Cẩn Ngôn, giấy khen lĩnh một chồng, khiến cho Đinh mẹ cùng Trịnh mẹ hâm mộ mỗi ngày thở dài: “Thật là đứa nhỏ tốt. . . . . .”

Tán thưởng xong sau tức giận nhìn con cái mình, “Con xem lại bản thân con kìa!” Nhất Nhất cùng Gia Vũ vẻ mặt buồn rười rượi làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông. Bốn xung quanh Đại viện có tường bao xung quanh, bên phía bệnh viện đã được xây lâu năm nên có vẻ thấp, bọn trẻ con đều thích trèo lên đó thể hiện uy phong. Sau này có một đoạn thời gian luôn bị mất này nọ, ghế dựa, ống tuýp cái gì gì đó đều không tìm thấy đâu, lãnh đạo liền làm thêm một lớp mảnh chai vỡ trên tường. Đám trẻ con cũng không dám trèo nữa, chỉ có Nhất Nhất vỗ ngực trổ tài: “Nếu tớ trèo lên đi được trên đó, các cậu có phục tớ hay không?”

Diệp Phong hừ một tiếng: “Xí, cậu trèo được tới sao.”

“Cậu nói tớ không đi được hả? Chờ đó, đến lúc đó các cậu tất cả phải gọi tớ nữ vương.”

Tường bao này trên đầu có lỗ thủng thấp hơn một vài phân, mảnh thủy tinh vỡ cũng bị làm mất đi rồi. Nhất Nhất “ pi pi” phun nước miếng vào lòng bàn tay xoa xoa, đứng ở trên đống đất nhỏ trèo lên, chân giẫm lên vùng sát bên cạnh, giống như con khỉ uỵch một cái đã leo lên đó.

“Thấy tớ lên được chưa, mau gọi nữ vương!”

“Xí. . .” Hắn ngoảnh mặt. Không gọi đúng không? Đợi lát nữa cậu sẽ thua tâm phục khẩu phục. Lảo đảo đứng lên, hai cái chân giẫm lên khe hở giữa các mảnh thủy tinh cắm trên tường, chậm rãi đi về phía trước, đằng trước vừa khéo có một chỗ không có thủy tinh, cô nhóc ngồi xổm xuống trên bờ tường.

“Hiện tại sao? có phục hay không?”

“Xuống dưới đi, có thật nhiều thủy tinh a.” Gia Vũ vẻ mặt lo lắng.

“Không có việc gì!”

“Mẹ cậu nếu biết. . . . . .”

“Dám mách lẻo, xem tớ có đánh cậu không.” Nhất Nhất đe dọa.

“Ai…. Diệp Phong, cậu có phục hay không? Hả? Có phục hay không!”

“Phục.” Không tình nguyện, thanh âm giống muỗi kêu.

“Ha ha, tớ biết mà tớ lợi hại nhất, ai dám đấu với tớ hả, tớ là ai, ban cho tớ sức mạnh đi, tớ là Hi. . . . . .”

“Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới cho tớ!!!”

“. . . . . . Thụy.” Một tiếng hét to tới mức khiến cô nhóc sợ hãi thiếu chút nữa lăn xuống tường, ổn định tinh thần, vẫn là hoàn chỉnh kêu xong câu khẩu hiệu này. Sau mới nhìn chăm chú xuống dưới, Cẩn Ngôn mặt đỏ bừng đứng ở cách đó không xa.

“Kêu la cái gì, làm tớ sợ muốn chết.” Cô nhóc bất mãn vỗ vỗ ngực.

“Xuống dưới ngay cho tớ, có nghe hay không?!” Ngữ khí nghiêm khắc dị thường, Nhất Nhất trong lòng có chút nhút nhát, lại không muốn ở trước mặt Diệp Phong đánh mất mặt mũi, cứng rắn chống đối nói: “Cậu bảo tớ xuống dưới tớ liền xuống hả ? Có bản lĩnh cậu lên đây.”

Cẩn Ngôn hung hăng cắn môi, vừa tiến lên một bước, tay áo bị con nhóc em kéo lấy. “Anh Cẩn Ngôn đừng đi lên, mặt trên có thủy tinh vỡ, sẽ đâm vào tay, rất đau a.”

“Không có việc gì, anh không đi.” Hắn vỗ vỗ cô nhóc nhỏ giọng an ủi, ngẩng ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu, “Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới đi, tớ biết cậu lợi hại, cậu là nữ vương, đủ chưa!”

Đó cứ nói vậy đi có phải là xong không. Nhất Nhất ngửa đầu đối diện bầu trời cười ha ha ba tiếng, chuẩn bị đứng lên leo xuống. Không ngờ đến bên cạnh thủy tinh nhiều, biên độ động tác nếu mạnh sẽ gặp nguy hiểm bị mảnh thủy tinh đâm ngay, nỗ lực vài lần đều không thể đem chân nâng nhấc lên. Nếu không cứ như vậy trực tiếp nghiêng mình lăn xuống? Rất mất mặt !

Lập tức bỏ đi ý niệm này. Phía dưới đám bạn đều ngẩng đầu xem, cô nhóc bắt đầu sốt ruột, dùng sức mạnh hơn, chỉ nghe thấy “Xuy” một tiếng, cái quần mới mua vài ngày bị rách vài đường chỉ.

“Nắm lấy tớ!” Gia Vũ đi cà nhắc vươn một bàn tay về phía cô nhóc. Nhất Nhất cong lưng xuống, với không tới. Tiếp tục cong xuống nữa, thân mình đều sắp nằm lên trên đám vỡ thủy tinh rồi, vẫn là với không tới. Cô nhóc rốt cục bỏ cuộc, quyệt miệng nhỏ giọng than thở: “Tớ không xuống được . . . . . .”

“A?” Gia Vũ cuống quýt loáy hoáy loanh quoanh, hoàn toàn đã quên có thể kêu người lớn tới hỗ trợ.

“Đinh Nhất Nhất cậu là heo!”

Ai mắng ? Ánh mắt chuyển hướng quét qua nơi thanh âm phát ra, không có người lên tiếng, ngay cả người bị mắng thành heo cũng há hốc miệng quên phản bác.

Khi nào thì nghe được học sinh ưu tú mắng người? Rất làm cho người ta ngạc nhiên a. “Cậu là đồ heo, ngu ngốc! Đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích, tớ leo lên!” Cẩn Ngôn một bên mắng một bên nhảy lên tường rào. Mảnh vỡ thủy tinh chặn đường đi, thử vài lần đều không đi qua được, hắn hướng về phía phía dưới kêu“Lấy cho tớ khối tảng đá lớn đến!”

Gia Vũ chạy nhanh tìm nửa viên gạch đỏ ném lên. Cẩn Ngôn giơ khối gạch lên bắt đầu đập thủy tinh. May mắn hắn cách Nhất Nhất không xa, sau một hồi liền đập bằng được một đoạn trên tường, mồ hôi đầy đầu, da dấu ý bảo cô nhóc đi lại đây.

Cô nhóc như con sâu di chuyển đi qua phía Cẩn Ngôn, hình như bị dọa, ngồi không dám nhảy. “Đừng sợ, cậu nhảy đi, tớ ở chỗ này, không có việc gì đâu.”

Cẩn Ngôn nhảy xuống giơ hai tay lên.

“Nhảy đi.” Gia Vũ cũng học bộ dáng của hắn giơ hai cánh tay nâng lên.

“Ai sợ? Tớ mới không sợ! Các cậu tránh ra chỗ khác, đừng cản đường tớ.” Nhất Nhất cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, nhấc chân trái lại di chuyển đến chân phải, chẳng ngờ quá khẩn trương , “A” một tiếng ngửa mặt cắm xuống. Chim nhỏ cũng bay như vậy. . . . . . Trời xanh thực xanh, mây thực trắng ~~~~“Bùm!” Cô nhóc đậu ở trên cái gì đó êm êm.

“Thế nào rồi?”

“Không có việc gì chứ?”

“Ô ô, a ô ô. . . . . .” Tiếng kêu tiếng khóc đồng thời vang lên, Nhất Nhất nháy mắt mấy cái chậm rãi hít thở. Khóc cái gì nha, con nhóc em thật nhát gan, lại không bị thương, khóc lớn tiếng như vậy!

Thân mình uốn éo, cảm giác phía dưới mềm mại, thì ra là có người nằm trên mặt đất làm đệm thịt. “Anh Cẩn Ngôn, anh có sao không ?. . . . . .” Con nhóc em khóc nấc lên.

A?! Nhất Nhất giống như bị đốt lửa ở mông bắn ra xa, không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau một lúc lâu tấm đệm thịt mới ho khụ một tiếng, Gia Vũ đỡ hắn đứng lên. “A, tay cậu chảy máu rồi!”

Cẩn Ngôn mở tay trái ra, lòng bàn tay bị rạch một vết thương, máu me nhầy nhụa. Con nhóc em thấy bị chảy máu oa oa khóc lớn hơn, hắn luống cuống tay chân, lau nước mắt cho cô nhóc, dỗ nửa ngày mới ngừng tiếng khóc.

“Chúng ta về nhà.” Dẫn cô nhóc đi vài bước, nhìn thấy cả đám bộ dáng ngây ngốc, lại quay đầu dặn dò, “Đừng nói ra ngoài, chỉ bị thủy tinh cứa một chút thôi, không có việc gì. Đều đi về đi.”

“Ai. . . . . .” Nhất Nhất thấy lượng không khí có chút không đủ, níu chặt quả cầu lông phía trên cổ áo da lông, “Việc này cấm mách lẻo với mẹ tớ, biết không hả?”

“Biết.” Gia Vũ cùng Diệp Phong nhẹ nhàng thở ra. May mắn không té bị thương. Xác định mạng nhỏ được bảo vệ rồi, quay tròn con mắt liếc về phía ân nhân cứu mạng.

“Cậu đau không?”

“Đau.” Cẩn Ngôn ăn ngay nói thật.

“Thổi thổi sẽ không đau.” Miệng vết thương thoạt nhìn rất dọa người, Nhất Nhất cầm tay hắn nhẹ nhàng thổi. Nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, nhịn không được hừ một tiếng,

“Cậu giả bộ đi.”

Khóe miệng Cẩn Ngôn lại nhếch lên vài phần: “Hiện tại không đau .”

“Hừ ~~ tớ cảnh cáo cậu, cậu cũng không được mách mẹ tớ.”

“Cậu hứa với tớ về sau không được đi tường.”

“Không cần cậu lo.”

“Cậu còn dám đi hả?” Khóe miệng lập tức cụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị buộc căng.

“Ai cần cậu lo. Dù sao cũng không cho phép cậu đi mách.”

“Cậu còn dám lại đi tường!”

Hắc, lại còn bắt đầu quản lí cô nhóc? “Đi thì làm sao? Cậu không xen vào được!” Mười phần uy lực của quả đấm quơ quơ, mu bàn tay hướng đến cái mũi phía dưới đảo qua, không thèm quan tâm lôi kéo Gia Vũ chạy đi.

Buổi tối tị nạn ở nhà hàng xóm, hai đứa nhóc đang đánh nhau tranh giành nhau cuốn truyện con nít, Đinh mẹ hùng hổ xông tới tóm lấy con gái ra ngoài hành lang, không nói hai lời rút ra một ngọn trúc ở cây chổi lớn đặt tại hành lang, quất ập xuống một cái. Trịnh mẹ hoang mang rối loạn đi theo ra: “Có cái gì từ từ nói đánh đứa nhỏ như vậy không được, sẽ làm bị thương nó!”

“Không có đầu óc, bị ba nó chiều hư rồi!” Đinh mẹ một bên đánh một bên mắng, “Nói bao nhiêu lần không cho đi tường vây chỗ kia chơi, nó lại không nghe. . . . . . Không nghe đúng không, kêu ngươi đi trèo tường hả, ngươi giỏi đi tiếp đi đi đi!”

“A! Gia Vũ cậu mật báo!” Nhất Nhất đau đến chạy loạn khắp hành lang, “Là cậu nói với mẹ tớ. . . . . . A! A!”

“Tớ không. . . . . .” Gia Vũ run run rẩy rẩy nói còn chưa dứt lời, Trịnh mẹ tát một cái vào mông. “Con cùng Nhất Nhất đi leo tường ?! Tên xấu xa dám dẫn theo Nhất Nhất đi tường vây, ta đánh gãy chân ngươi!”

“Oa! Ô ô. . . . . . Mẹ con không đi, là Nhất Nhất đi, cậu ấy nói muốn làm nữ vương. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

“Đinh Nhất Nhất ngươi muốn chọc giận chết mẹ ngươi sao!” Đinh mẹ xuống tay ác hơn.

“Tên xấu xa này ngươi không biết kéo Nhất Nhất xuống sao hả!” Trịnh mẹ cũng xuống tay rất ác. Bùm bùm lốp bốp thanh âm bàn tay quất vào mông, tiếng kêu khóc, tiếng mắng, toàn bộ lầu ba gà bay chó sủa, ầm ĩ tới bà nội Hoàng ở lầu một đang bó chân cũng phải đi lên xem náo nhiệt. Vừa nhìn, thấy không xong rồi , Nhất Nhất bị mẹ cô nhóc cởi áo bông quần bông ra đánh oa oa kêu, bà vội chạy nhanh tiến lên giành lấy ngọn trúc trên tay Đinh mẹ.

“A… nha, trẻ con không hiểu chuyện dạy từ từ, nói đạo lý với nó a, !”

“Bà bà đừng luôn ngăn cản bênh thứ tiểu quỷ này, thứ này không đánh không nên thân!”

“Ai nha thôi đi thôi đi, Nhất Nhất mau nhận sai với mẹ a. Ai nha đừng đánh nữa, Nhất Nhất vẫn còn là đứa nhỏ a. . . . . .”

“Đánh chết luôn đi! Thứ hỗn trướng này từ sáng tới tối suốt ngày nghịch ngợm, gặp rắc rối, ba nó không ở nhà quản không nổi, cháu cũng quản không xong!” Đinh mẹ tức giận đến môi run run, trong mắt trôi lềnh bềnh những giọt lệ.

“Đánh chết so với ngã chết còn tốt hơn. . . . . .”

“Thôi thôi, đều là trẻ con thôi.” Vài bà mẹ cùng tầng lầu cũng đến khuyên giải, cuối cùng cũng đem Đinh mẹ khuyên đi vào trong phòng.

Lưu lại trên hành lang hai đứa nhóc hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, nghẹn cứng không nói ra lời.