Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 27: Pn7



Lần đó lúc mẹ Giang về quê nhà, Tống Trí Văn để Kính Tẩu chuẩn bị cho bà cùng ông cậu rất nhiều thứ, xe Tô Nhiên hoàn toàn không chứa nổi, còn phải thuê thêm một chiếc xe chuyên chở.

Mẹ Giang ban đầu không biết có nhiều đồ vật như vậy, mới không có cự tuyệt.

Buổi sáng hôm đó, Giang Sam phải đi làm, có một hội nghị rất trọng yếu, không thể đi tiễn bọn họ, Kính Tẩu chính là toàn quyền phụ trách đưa bọn họ.

Tài xế xếp vào xe một đống đồ vật chạy đến khách sạn bọn họ ở, sau đó đem đồ vật thả vào xe của Tô Nhiên.

Đồ vật đều xếp gọn trong hộp, mặt trên dán nhãn mác, cho nhà ông cậu một phần, còn dư lại tất cả đều là cho Giang gia.

Kính Tẩu cầm một tờ biên lai đưa cho Giang mụ mụ, tổng cộng có hai trang, từ đầu tới đuôi, bao gồm mỹ phẩm bảo dưỡng, quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ ăn, dược phẩm quý, còn có hộp quà, đồ trang sức, quả thực khiến mẹ Giang không biết làm sao.

Bà đành phải lôi kéo Kính Tẩu, bảo nàng đem đồ vật lấy về.

Kính Tẩu nói: “Cái này, chị à, chị cũng biết em chính là người giúp việc, nơi nào có thể làm chủ a. Trừ khi là Tống tiên sinh nói, không phải, em không làm chủ được. Lại nói, những thứ này đều là tâm ý của Tống tiên sinh, đồ vật đều đưa cả rồi, nếu chị không nhận, đồ vật cũng không có khả năng thu về, chẳng lẽ Tống tiên sinh còn muốn dùng nó sao? Hơn nữa, bên trong chỉ là một ít đồ dùng bình thường, chị mang về dùng là được. Còn có một chút quà tặng, là cho chị đưa thân thích.”

Mẹ Giang dù như thế nào cũng không chịu nhận, thời điểm phải gọi điện thoại cho Tống Trí văn, Kính Tẩu còn nói Tống tiên sinh có khả năng ở trên máy bay , bởi vì y sáng sớm có hội nghị quan trọng phải đi Z thành.

Kính Tẩu là có thể đem người chết cũng nói thành người sống, mẹ Giang đâu là đối thủ của nàng, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mang theo đồ trở về, quả thực như là về quê mở cửa hàng.

Đừng nói mẹ Giang, chính là ông cậu cùng em họ đều bị hồ đồ rồi, cảm thấy vị ông chủ Tống kia, hoàn toàn là nhiệt tình quá mức.

Thời điểm ở trên xe, người em họ nói: “Tống tiên sinh thật giống luôn luôn muốn lấy lòng cô a. Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo a!”

(chậc chậc, em đến gần chân tướng quá rồi đó orz)

Ở trước mặt Tống Trí Văn, Tô Nhiên cũng không dám thở mạnh, hiện tại mới dám nói lời thật tự đáy lòng .

Mẹ Giang nói: “Y là một ông chủ lớn như vậy, lấy lòng ta làm cái gì. Cho dù Giang Sam giúp y làm việc, y cũng không cần săn sóc chúng ta như thế nha.”

Ông cậu cũng nói: “Xác thực có chút kỳ quái. Bất quá Tống tiên sinh quả thật rất tốt. Người khác đều nói làm giàu bất nhân, ta thấy y là một nho thương a.”

Mẹ Giang về đến nhà, đồ vật các loại thu xếp xong cũng hao tốn không ít thời gian, đem những quà tặng dùng để đưa thân thích lấy ra, chuẩn bị đem đi.

Quà tặng đều là nhữn thứ xa hoa, có giá trị không nhỏ, ba Giang không muốn đưa, nói: “Tôi ở bên ngoài hỏi, những thứ này đều là hơn một nghìn gì đó, Giang Sam ở bên ngoài công tác dễ lắm sao, hơn nữa cái ông chủ Tống kia đưa những thứ đồ này, chẳng lẽ bắt Giang Sam đi trả nhân tình.”

Hồi ba Giang sinh bệnh, phi thường biết cõi đời này tình người ấm lạnh, trong nhà nghèo đến nỗi phải thế chấp nhà cửa, những thân thích kia, nguyện ý cho vay tiền, không được mấy người, hiện tại lại muốn tặng quà cho họ, ông mới không vui.

Mẹ Giang nói: “Ông sao keo kiệt thế. Những thứ đồ này, để đây cũng quá thời hạn.”

Ba Giang nói: “Cầm bán.”

Mẹ Giang tức giận đến mắt muốn trợn trắng, nói mình không nói nổi người này, quay đầu liền gọi điện thoại cho Giang Sam oán giận, Giang Sam thế mới biết Tống Trí Văn đưa nhiều đồ vật cho nhà như vậy, bất quá đã nhận rồi, cũng không có biện pháp, cậu nói: “Để con nói với ba đi.”

Giang Sam nói một hồi, ba Giang vẫn như cũ không muốn đem những món quà kia đi tặng người, còn nói: “Bọn họ cầm loại quà này, còn không phải là cầm đi bán. Hơn nữa còn nghĩ đến con phát đạt, sau này có việc toàn bộ tìm con, ta xem xem con ứng phó sao. Con chính là cùng mẹ con giống nhau, nhẹ dạ.”

Giang Sam không biết nên nói cái gì nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là chơi đòn sát thủ, nói: “Đưa đi đi. Cậu biết những thứ kia là Tống tiên sinh tặng cho thân thích, thời điểm cả nhà họp mặt, ba lại như vậy, ba không thấy ngại ngùng sao? Lại nói, so với đồ Tống tiên sinh đưa cho nhà mình, những thứ kia đều là tiện nghi nhỏ, đúng không? Hoặc là ba sau này nếu như gặp Tống tiên sinh? Nếu y hỏi ba các thân thích có thích những quà tặng kia hay không, ba muốn trả lời thế nào?”

Ba Giang bất đắc dĩ, đành phải để mẹ Giang cầm đi.

Giang Sam biết gia tộc của Tống Trí Văn là gia tộc lớn, trên y có mấy người chú, bác, đều là thương nhân rất thành công, y bây giờ là người nắm quyền trong gia tộc, xem như danh tiếng tối cao, trên internet cũng nhìn thấy những lời bàn tán vô căn cứ, nói người nhà họ Tống tranh đấu lẫn nhau. Ở trong lòng Tống Trí Văn, y bởi vì là đồng tính luyến ái mà không kết hôn, hoặc là vì những chuyện khác mà cùng người trong tộc có chút quan hệ không tốt, nhưng y chắc chắn sẽ không ở bên ngoài cùng thân thích nào đó làm ra chuyện thất lễ , cũng sẽ không thấy thân thích gặp nạn mà không giúp. Y là người như vậy, nếu Ba Giang đem giấu một chút quà tặng ấy, cậu sợ là anh sẽ đối với gia đình mình thất vọng, mà Giang Sam không muốn anh thất vọng. Lại nói, chút lễ vật này thì tính là cái gì. Hơn nữa, đơn đả độc đấu tuyệt đối không thể làm ra sự nghiệp lớn, nhất định cần bạn bè thân thích hỗ trợ. Cho dù năm đó các thân thích đó không cho vay tiền để ba Giang chữa bệnh, cậu hiện tại cũng sẽ không để trong lòng chuyện như vậy, đôi mắt chung quy phải nhìn về phía trước.

Thời điểm Giang Sam lại quay đầu hướng Tống Trí Văn nói cám ơn, Tống Trí Văn ở bên ngoài đi công tác, qua điện thoại nói: “Không tính là gì, bọn họ đều đã đem con cho anh.”

Giang Sam bị anh nói tới nóng mặt, nói: “Nhà các anh chẳng phải cũng đem anh cho em sao?”

Tống Trí Văn nói: “Kia không giống nhau, anh lớn hơn em rất nhiều. Hẳn là anh chăm sóc em, còn có người nhà của em, vừa lúc, anh cũng có thể chăm sóc được.”

Giang Sam trong lòng nóng đến không nói ra lời, đây là lần đầu tiên cậu cùng Tống Trí Văn nói loại lời ngon tiếng ngọt này.

Chính như mẹ của cậu nói, cậu từ nhỏ đến lớn đều gặp quý nhân, sau đó thậm chí gặp được Tống Trí Văn là tốt nhất.

Giang Sam không thể làm gì khác hơn là nói: “Tống tiên sinh…” Ngữ điệu mang nồng đậm cảm kích cùng thâm tình, Tống Trí Văn nói: “Được rồi, không cần quá lưu ý. Em đi ngủ sớm một chút, anh không muốn anh không ở em liền ngủ trễ.”

Khi Giang Sam về nhà ăn Tết, ba Giang không quan tâm cái khác, chỉ quan tâm chuyện Tống tiên sinh.

Hỏi Giang Sam tại sao lại được y coi trọng như vậy, Giang Sam chỉ nói hai người làm bạn nhiều năm, còn nói: “Năm đó hai mươi vạn trị bệnh cho ba, chính là y cho con mượn.”

Giang Sam năm đó đem tiền gửi về nhà, nói là mượn từ bạn bè, nhà bạn vừa vặn rất giàu có, không thiếu chút tiền này, cho nên nguyện ý giúp cứu mạng cha cậu. Nhưng cậu chưa nói cụ thể là bạn bè gì.

Ba Giang là người có ân sẽ báo ân, lúc này liền nói: “Vậy con phải cố gắng làm việc, không thể để chỉ mình y đối với chúng ta tốt như thế.”

Ba Giang cùng mẹ Giang đều cho rằng Tống Trí Văn là ông chủ của Giang Sam, Giang Sam cười nói: “Con biết.”

Tống Trí Văn ở một khắc trước khi qua năm mới gọi điện thoại cho Giang Sam, gia tộc Tống Trí Văn ở A quốc cũng dựa theo thời gian đón Tết ở Trung Quốc, cho nên gia đình y bên kia cũng rất náo nhiệt, Giang Sam ở trong điện thoại nghe được bên kia xen lẫn các loại âm thanh tiếng Anh, cậu nói với anh: “Năm mới vui vẻ, anh chúc lại đi!”

Tống Trí Văn cười nói: “Trở về sẽ cho em tiền lì xì.”

Giang Sam: “Anh nói năm mới vui vẻ là tốt rồi.”

Tống Trí Văn: “Ừm, một năm mới hồng hồng hỏa hỏa, chúc mừng phát tài.”

Giang Sam nở nụ cười, cậu trên mặt mang theo nụ cười kiên cường chống đỡ xem chương trình ngày xuân cùng ba Giang và mẹ Giang đến tối muộn, ba Giang liền nhìn cậu vài lần.

Tống Trí Văn nói: “Để anh chúc mừng năm mới với ba mẹ em đi.”

“Hả? Nha, được.” Giang Sam đem điện thoại di động cầm tới cho mẹ Giang, nói: “Là Tống tiên sinh.”

Mẹ Giang lập tức liền khẩn trương, tiếp máy, nói: “Trí Văn a, năm mới tốt lành.”

Tống Trí văn nói: “Dì, năm mới tốt đẹp, một năm mới thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý.”

Mẹ Giang mỗi khi nói chuyện cùng y đều có chút không biết làm sao, lúc này cũng vậy, “Cậu cũng hết thảy đều tốt.”

Tống Trí Văn liền quan tâm thân thể cùng sinh hoạt của bà, sau đó liền nói phải chúc năm mới bác trai, mẹ Giang vội vàng đem điện thoại đưa cho ba Giang, ba Giang chưa từng đối mặt với Tống Trí Văn, cho nên không có căng thẳng như mẹ Giang, nghe Tống Trí Văn chúc Tết, ông liền cũng đáp lại, lại nói một chuỗi dài cảm tạ y, sau đó Tống Trí Văn nói: “Chú à, con muốn cùng tiểu Giang nói vài câu.”

“Ồ nha, được.” Ba Giang vội vàng đem điện thoại đưa cho Giang Sam.

Giang Sam vào phòng ngủ nghe, Tống Trí văn nói: “Nhà anh mùng bốn về nước, muốn tảo mộ cùng cúng tổ tiên, mùng bảy mới rãnh. Bất quá, bọn họ đều ở Son Nguyệt Hồ, anh về Già Lam ở với em, em chừng nào về S thành.”

Giang Sam nói: “Em lúc nào cũng có thể, em tự lái xe. Anh mùng bốn về, em cũng mùng bốn về đi. Cái kia…”

Tống Trí Văn nghe cậu dừng lại, liền “Hả?” một tiếng, hỏi: “Cái gì? Tín hiệu không được, anh không nghe rõ.”

Giang Sam cười nói: “Có chút nhớ anh.”

Giang Sam bên trong thanh âm mang theo nhu tình, như chiếc lông chim lướt qua trái tim Tống Trí Văn, y không khỏi nuốt ngụm nước bọt: ” Chỉ còn có mấy ngày. Chờ anh.”

Cùng người nhà ở chung với nhau tụ hội, không biết thế nào, tổng khiến người càng muốn đối phương, Giang Sam không ngừng xem điện thoại di động, mẹ Giang không khỏi hoài nghi cậu có bạn gái, mà hỏi Giang Sam, Giang Sam chỉ nói là việc công.

Thời điểm Tống Trí Văn ở cùng người nhà cũng là thường xuyên đi sang một bên gọi điện thoại riêng, cha y hỏi y: “Nghe nói con cùng một người sống chung, là người này?”

Tống Trí Văn nói: “Ừm. Đúng thế. Nếu như mọi người bằng lòng gặp, trở về nước con dẫn em ấy đến, cùng nhau ăn bữa cơm.”

Cha Tống đã hơn bảy mươi tuổi, bất quá tinh thần vẫn như cũ rất tốt, Tống Trí Văn là con thứ hai của ôn, con lớn nhất từ nhỏ chết rồi, bất quá Tống Trí Văn không chỉ phát triển gia nghiệp, mà còn làm ra nhiều thành tựu cho Tống gia, bên ngoài bây giờ đều chỉ biết Tống Trí Văn, nếu không biết y, hắn ta cũng đã không hỏi sinh ý của gia tộc nhiều năm.

Nhưng ông vẫn như cũ còn có chút để ý chuyện Tống Trí Văn yêu thích nam nhân, bởi vì ông tin chúa cứu thế.

Bất quá mẹ Tống hiện đại hơn nhiều, cảm thấy Tống Trí Văn vẫn luôn một mình, có bạn là tốt rồi, tính toán như vậy làm chi.

Hơn nữa Tống Trí văn không tìm nữ nhân, không cần đứa bé, bọn họ kỳ thực hoàn toàn không có cách nào bắt hắn làm sao, thậm chí ngay cả lời nói nặng cũng không dám cùng Tống Trí văn nói.

Cha Tống chưa đáp ứng, mẹ Tống đã nói: “Đúng vậy cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta sẽ quan sát cậu ta cẩn thận.”

Tống Trí Văn nói: “Em ấy là người rất tốt, mọi người lúc đó đối đãi em ấy khách khí một chút.”

Cha Tống hừ một tiếng, mẹ Tống nói: “Biết rồi, biết rồi. Chúng ta cũng không phải tính tình xấu cố ý làm khó dễ người. Mẹ chỉ là muốn nhìn một chút thôi mà.”