Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 12



Thải Thải mang theo Giang Sam đến bên hồ ngồi ngắm cảnh, lúc này mặt trời dần xuống núi, bầu trời phía tây một mảnh rộng lớn ánh nắng chiều, mặt hồ cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Hái Thải nói: “Nửa sông lạnh run nửa sông hồng, hẳn chính là như vậy đi.”

“Ừm. Ngày mai sẽ là ngày mặt trời. Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều đi ngàn dặm.” Giang Sam thật có chút mệt mỏi, eo cùng cái mông đều không thoải mái, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn bên ngoài suy nghĩ xuất thần.

Còn chưa có nghỉ ngơi tốt, điện thoại di động đã vang lên, cậu thấy là lão đại điện thoại, liền đi ra bên ngoài nghe.

Lúc này gió lạnh phơ phất, gió như là bao bọc thân thể của cậu, càng làm cho cậu cảm thấy được eo mỏi mông đau, cậu thanh cổ họng mới tiếp máy: “Này, lão đại.”

Từ Thanh nói: “Tiểu Giang Giang, cậu có ở nhà không?”

“Hiện tại không có, bất quá chị có chuyện gì, em lập tức trở về.”

“Há, cậu có thể trở về vậy thì quá tốt rồi. Là như vầy, chị đem Lê Lê gửi ở chỗ của cậu hai ngày được không, chị muốn đi Z thành công tác, chị phải đi liền tối nay.”

Lê Lê là con gái Từ Thanh, nàng mấy năm trước cùng chồng ly hôn, con gái theo nàng, hiện tại năm, sáu tuổi. Bình thường mẹ của nàng tại S thành giúp nàng chăm sóc con bé, mà gần đây mẹ của nàng về nhà, con bé lại nghỉ hè không cần đưa đón đến trường học, cũng không phải rất mất công tốn sức.

Lúc trước chính nhờ có Từ Thanh ra sức dẹp nghị luận của mọi người muốn nhận Giang Sam vào công ty, Giang Sam đương nhiên rất cảm động và biết ơn lòng tốt của nàng, rất nhanh liền cùng nàng như chị em ruột, Lê Lê là một cô bé trầm mặc, nhưng rất yêu thích Giang Sam, hay cùng cậu trò chuyện. Lúc trước Từ Thanh cũng đã từng đem Lê Lê giao cho Giang Sam, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho nên Từ Thanh lần này mới liền giao cho cậu.

Hơn nữa, Từ Thanh hẳn là biết Giang Sam chỉ yêu thích nam nhân, nhưng nàng đối đãi cậu vẫn giống như lúc trước, càng hiểu người còn càng thân cận hơn, thậm chí có người cảm thấy hai người có phải là đang nói chuyện yêu đương, sau đó xác định hai người thật ra cũng chỉ là chị em.

Giang Sam tiến vào nói một tiếng với Thải Thải: “Hái tỷ, em có việc nhất định phải lập tức trở về.”

Thải Thải kinh ngạc “A” một tiếng, “Bây giờ đi về?”

Giang Sam cười nói: “Đúng, lúc này không muộn, đánh xe trở lại cũng mất một giờ.”

Hái Thải đáp: “Há, đi. Bất quá cậu trước cùng ông chủ Tống nói một tiếng đi.”

“Vâng, vậy tốt rồi. Bất quá em không biết ngài ấy ở đâu.”

Thải Thải liền đứng dậy mang Giang Sam đến thư phòng Tống Trí Văn, kỳ thực lúc ở sân khóa viện bên cạnh phòng ngủ, Thải Thải ở cửa viện thăm dò nhìn qua, nhìn thấy trong thư phòng đèn đuốc sáng choang, cửa sổ mở tung, mà Tống Trí Văn đang mở video hội nghị, hắn cũng đành phải đem cửa viện kéo lại, nói: “Tôi cho phép cậu đi đi. Hiện tại không có cách nào làm phiền ngài ấy.”

Giang Sam chú ý tới nơi này chung quanh đều có máy thu hình, cậu đi theo phía sau Thải Thải không dám nhìn loạn xung quanh, Thải Thải tốt bụng đưa cậu đến một bến tàu bên đảo, cho người lái thuyền đưa đến lên bờ, liền gọi điện thoại cho tài xế đưa Giang Sam trở về.

Giang Sam vốn muốn nói tự mình đón xe là được, mà nghĩ tới đây không dễ đón xe, liền không có nói ra.

Thải Thải đứng ở trên bến tàu hướng Giang Sam khoát tay áo một cái, nhìn thuyền đi xa mới quay về.

Nói đến hắn đều có chút không hiểu nổi Giang Sam, hoàn toàn không hiểu cậu đối Tống Trí Văn là ý gì, hiện tại chính là nên tận dụng mọi thời cơ, cậu cư nhiên chạy về nhà.

Bất quá Thải Thải đối Giang Sam ấn tượng cũng không kém đi, nói sao nhỉ, ở chung rất thoải mái, rõ ràng cũng không gặp mấy mặt, lại giống như bạn cũ, cậu ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy rất bình thản.

Giang Sam về đến nhà muốn mời tài xế đi uống chén trà, bất quá tài xế cự tuyệt, nói: “Ông chủ bên kia không rõ thời điểm nào cần xe, tôi phải nhanh chóng chạy trở về.”

Giang Sam rất lý giải lại nói cám ơn, lúc này mới về nhà.

Từ Thanh rất nhanh đưa Lê Lê tới, thời điểm ấy nàng một tay kéo valy, chuẩn bị trực tiếp từ chỗ Giang Sam đón xe đi sân bay .

Lê Lê ôm một cái cầu hoa, mặc váy lụa trắng công chúa, đứng ở trong cửa hướng Từ Thanh nói: ” Tạm biệt mẹ.”

Từ Thanh nói: “Nghe lời Giang ca ca, mẹ ngày mốt sẽ trở về.”

Lê Lê gật đầu, Giang Sam hỏi Từ Thanh: “Em và Lê Lê đưa chị đi sân bay.”

“Đi một chút là tới thôi.” Từ Thanh rất nhanh liền đạp giày cao gót mười cm bạch bạch bạch đi, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, tính khí cũng rất hot, ở phương diện khác, cùng Giang Sam ôn nhu quả thực là hai thái cực.

Kỳ thực lúc Giang Sam vừa tới công ty, Từ Thanh ngầm theo đuổi cậu, tuy rằng nàng so với Giang Sam lớn hơn tám tuổi, Giang Sam hết cách rồi, đành phải cùng nàng nói mình thích nam nhân, Từ Thanh ngạc nhiên sau đó cười khổ nhìn cậu, rồi hai người thành chị em tốt.

Có Lê Lê ở đây, Giang Sam hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ lung tung, dù sao Lê Lê cũng là cô bé đơn thuần, khả ái như, thời điểm cô bé ở bên, cậu còn muốn Tống Trí Văn, vậy thì thật là quá không tốt .

Cậu mang theo Lê Lê làm bữa ăn khuya, cậu luộc khoai tím, sau đó đem nồi cùng cái muỗng đưa cho Lê Lê, để cô bé ngồi ở trên ghế đem khoai tím làm thành bột nhão, Lê Lê chơi không còn biết trời trăng, cười luôn miệng, cậu liền cầm sữa bò xuyên vào ống hút đưa cô bé uống, Lê Lê uống vào mấy ngụm rồi không uống nữa, cậu liền đem sữa bò còn dư lại đổ vào khoai tím trộn đều, Lê Lê nhìn, liền lại muốn uống, thế là một hộp sữa bò đổ một nửa vào khoai tím, cô bé uống một nửa.

Hai người vui vẻ hợp tác làm khoai tím nướng, xong sau đó Lê Lê cao hứng ăn hai cái.

Cô bé gầy gò đến mức kinh người, chân tay nhỏ nhắn, toàn bộ là bởi vì không ăn cơm ngon miệng, Từ Thanh lúc trước đối Giang Sam nói nàng không ăn cơm tối, làm cho cậu dù thế nào cũng bắt cô bé ăn một chút, sữa bò thì nhất định phải uống.

Ăn khuya xong hai người ngồi chơi một lúc, Lê Lê buồn ngủ, nên tắm rửa đi ngủ, Giang Sam ôm cô bé ở cửa chuẩn bị bồn tắm, dể bản thân cô bé tự tắm, cô nhóc ngoan ngoãn tắm sạch, Giang Sam liền đến lau khô cho cô bé, đem bé con ôm ra, mặc vào quần lót cùng váy ngủ dễ thương.

Lê Lê nằm nhoài trong ngực của cậu, Giang Sam ôm cô bé lên giường, Lê Lê buồn ngủ mông lung còn đòi cậu: “Giang ca ca, còn có chuyện chưa giải thích.”

Thế là Giang Sam lại bắt đầu kể chuyện xưa, cậu giải thích chuyện Isaac Newton bị trái táo rơi trúng đầu, vừa đóng vai Isaac Newton, vừa đóng vai trái táo, đóng vai thành Isaac Newton còn kêu một tiếng: “Ai nha, trái táo thật là lớn.”

Lê Lê vốn là muốn ngủ, bị cậu chọc cho cười khanh khách, nói: “Ai nha, trái táo rơi trúng ta, đau quá nha.”

Thế là hai người cười thành một đoàn.

Giang Sam bảo: “Chuyện cũ nói, bé ngoan nên ngủ.”

Lê Lê thế là liền nhanh chóng nhắm mắt lại, cậu hôn một cái lên trán của bé, nói: “Đã ngủ chưa?”

Lê lê nói: “Em đang ngủ.”

Giang Sam nói: “Vậy anh đi tắm đây.”

Lê Lê nói: “Em đang ngủ, em không nghe được.”

Giang Sam nhịn cười ra cửa phòng ngủ, đi tắm.

Tống Trí Văn họp xong đi ra dạo một vòng, hỏi Thải Thải Giang Sam đi nơi nào, Thải Thải ở trên đảo thật cô đơn, nói: “Cậu ấy có việc đi trước, vừa nãy tôi dẫn cậu ấy đi tìm anh, anh đang họp, tôi liền để cậu ấy đi trước.”

Tống Trí Văn có chút giật mình, mà không biểu hiện bao nhiêu, chỉ là “Ồ” một tiếng, kêu Thải Thải đem số điện thoại Giang Sam cho y.

Thải Thải ngờ nghệch cho y, nói: “Cả người tôi xương cốt không thoải mái, tôi phải đi về.”

Tống Trí Văn liếc hắn một cái, nói: “Cậu đi đi.”

Thải Thải như được đại xá, rời đi. Cho hắn về chốn hồng trần náo nhiệt đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Tống Trí Văn ăn điểm tâm, đầu bếp đến tìm y, nói: “Tiên sinh, lúc trước đưa cá chép cho nhà bếp, ngài muốn làm thế nào đây?”

Tống Trí Văn rất ít ăn cá chép, hoặc nói là không ăn.

Tống Trí Văn nhớ lại con cá kia là của Giang Sam, liền nói: “Tôi không ăn cá đó, dùng thùng nuôi cho tốt rồi nói sau.”

Đầu bếp đáp ứng, lúc sau mang ra một cái thùng, Tống Trí Văn nhìn một chút, con cá kia cũng nhiều nhất là một cân, không lớn.

Y quyết định tự mình đem đưa cho Giang Sam.