Thanh Long Đồ Đằng

Chương 48: Thư long



Đôi môi Tạ Vân mấp máy, lại cái gì cũng đều chưa nói. Y cứ như vậy cùng Đan Siêu đối diện nhau, giữa ánh lửa chiếu rọi đầy trời thong thả xoay tròn, sau mới từ từ dừng lại ở cạnh vách đá đã bị nổ tung thành phế tích trên mặt đất.

“…” Tạ Vân vừa mở miệng, liền cảm giác một ngụm huyết khí cực nóng từ trong cổ họng tràn lên miệng khiến thanh âm khàn khàn khó có thể nghe rõ: “Ngươi như thế nào còn chưa đi?”

Đan Siêu dời đi ánh mắt, thấp thấp kêu một tiếng: “… Sư phụ!”

“Đan Siêu,” Doãn Khai Dương từ từ dừng lại cách ba trượng, đầy hứng thú nói.

Một kích kia của Thất tinh Long uyên như lôi cuốn theo cuồng nộ của sơn hà, không chỉ khiến đao thế kinh thiên do Tân đình hầu huyễn hóa ra bị tan thành mây khói mà kiếm khí xung kích còn đâm cho Doãn Khai Dương bay ra ngoài, ống tay áo thêu ngân mãng bị rách toạc, lộ ra hình xăm khủng bố màu trắng trên cánh tay. Doãn Khai Dương sờ sờ cằm, cười vang nói: “Ngươi có biết hôm nay lên đài là những người nào; chẳng lẽ ngươi cũng muốn tranh đoạt vị trí thiên hạ minh chủ võ lâm?”

Đan Siêu buông Tạ Vân xuống, một cánh tay mạnh mẽ vẫn còn gắt gao đỡ trên cánh tay y, lạnh lùng hỏi: “Minh chủ là cái gì, mỗi tháng phát bao nhiêu ngân lượng?”

Doãn Khai Dương bật cười nói: “Ngân lượng đại khái không có. Nhưng có thể hiệu lệnh quần hùng, nhất hô bá ứng, danh vọng đỉnh cao, sử sách lưu danh trăm năm…”

Hắn liệu định mấy điều này đối với Đan Siêu có lực hấp dẫn – Giống như những người tuổi trẻ huyết khí phương cương đều dễ dàng bị vinh quang hấp dẫn. Nhưng mà Đan Siêu lại cười, nói: “Ta còn biết một phương pháp khác có thể lưu danh sử sách…”

“…Ta giết ngươi, thanh quân trắc, tru yêu nịnh, khiến bệ hạ thoát khỏi sự khống chế bằng khôi lỗi thuật của ngươi, chẳng phải lập tức có thể lưu danh bách thế?”

[(*): thanh quân trắc, tru yêu nịnh: thay vua trừ phản nghịch, giết yêu nịnh]

Ánh mắt Doãn Khai Dương chợt lạnh.

Đan Siêu đem Tạ Vân đẩy ra phía sau mình, lập tức rút kiếm, đứng dậy. Tất cả những động tác đó đều phát sinh liền mạch, trong chớp mắt hắn đã di chuyển đến trước mặt Doãn Khai Dương.

Bảy ngôi sao trên Long Uyên kiếm đồng thời bộc phát ra ánh sáng loá mắt, hướng đến cổ họng Doãn Khai Dương tà tà chém tới!

Dưới đài cao, Mã Hâm thất thanh cả kinh: “Đan Siêu?!” Ngay sau đó hắn kịp phản ứng, vội ra lệnh cho tả hữu: “Đem Thống lĩnh đỡ xuống dưới chữa thương, mau!”

Nhưng vài tên cấm vệ vừa bước nhanh lên đài, Tạ Vân đã dựa vào một thạch trụ, đưa tay ngăn lại bọn họ.

“Thống lĩnh bản thân đã bị trọng thương, việc này không nên chậm trễ…”

“Đi xuống!” Tạ Vân nói.

“Đinh” một tiếng vang thánh thót, y đem Thái A đóng đinh xuống mặt đất dưới chân, nương theo đỡ thân thể đứng lên. Đám thủ hạ thoáng bất an cùng sợ hãi mà nhìn y, chỉ thấy hình xăm thần bí kia như có sinh mệnh, ở quanh mắt phải y hơi hơi đong đưa, giống như tùy thời muốn xâm nhập vào trong mắt.

… Y quả thật đã đến thời điểm cạn kiệt, nhưng mà tựa hồ còn có loại sức mạnh kỳ lạ càng ngày càng bá đạo, đang từ trong thân thể thương tích chất chồng của y dần dần dâng lên.

Giờ phút này đôi mắt y đang gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường sinh tử cách đó không xa.

Doãn Khai Dương quát: “….Phá!”

Tân đình hầu cuồn cuộn nổi lên làn gió tanh nồng, hình thành một cơn lốc xoáy xoay tròn, đem Thất tinh Long Uyên kiếm ảnh đầy trời mạnh mẽ xé mở; đao kiếm chỉ trong giây lát đã qua lại hơn mười chiêu.

Mà ở trong vòng chiến, đao quang kiếm ảnh trùng trùng nhìn không rõ, sát khí toả thành một bức tường cao, ở trên không trung không ngừng đẩy mạnh, giống như một cái máy xay thịt khủng bố càng lúc càng mở rộng ra xung quanh. Bất luận cái gì chạm đến mặt tường này, thậm chí cả đại thụ lẫn đá tảng, đều trong chớp mắt bị nghiền thành bột mịn, hướng bốn phương tám hướng bắn ra tung toé!

Doãn Khai Dương quát: “Hảo kiếm!” Lập tức hoành đao đỡ, phát ra một tiếng keng chát chúa, gắt gao va chạm với Thất tinh Long Uyên!

Bàn tay Đan Siêu nổi gân xanh, lưỡi kiếm lại không cách ép xuống thêm mảy may. Chỉ nghe Doãn Khai Dương trêu chọc nói: “Nghe nói ngươi ngày đó tại Kính hoa thuỷ nguyệt, lại nhìn thấy Tạ Vân nhiều lần muốn giết ngươi…”

Đan Siêu mày kiếm nhíu chặt, không nói một lời.

“Muốn biết y vì sao phải giết ngươi không?” Doãn Khai Dương mỉm cười, sâu trong đồng tử đột nhiên dần hiện ra bạch quang biến hoá kỳ lạ, thi triển pháp thuật trí mạng Kính hoa thuỷ nguyệt…

Quang mang kia lập loè khó lường không ngừng phóng đại, lại phóng đại, ở trên không trung nhanh chóng dựng ra một ảo cảnh.

Nhưng mà đúng lúc này, Đan Siêu mặt không chút biểu tình, Thất tinh Long Uyên lấy một cái góc độ cực kỳ xảo diệu từ dưới lưỡi đao của Tân đình hầu rút ra, đột nhiên đem thân thể Doãn Khai Dương trảm thành hai nửa!

Máu tươi phun đến tận trời, tứ chi chia lìa.

Thi thể Doãn Khai Dương từ giữa không trung dần dần ngã xuống.

Đan Siêu thu kiếm, lui ra phía sau nửa bước, huyết hồng cùng hắc ảnh lần lượt phản chiếu vào vào trong ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Ngay sau đó hắn đột nhiên xoay người, toàn lực bổ ra một kiếm – đinh!!

Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông, kiếm phong hiểm hiểm chặn đứng Tân đình hầu đang vô thanh vô tức chém tới!

Chỉ cần chậm trễ một nháy mắt, đao phong liền từ phía sau chém xuống cổ Đan Siêu. Doãn Khai Dương lông tóc không tổn hao gì, thổn thức nói: “Vậy mà bị phát hiện…”

Đan Siêu lạnh lùng nói: “Sớm đã nói cho ngươi biết, cái trò xiếc khỉ kia đối với ta vô dụng, không biết sao?!”

Nhưng mà Doãn Khai Dương dựng thẳng ngón trỏ trái lên, lắc lắc:

“Người trẻ tuổi, đừng nói quá sớm!”

Tạ Vân chợt biến sắc, gắng sức nói: “Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, Đan Siêu lắc mình lui ra phía sau.

… Chỉ thấy trong khe sâu phía sau Doãn Khai Dương, một cự thú mai rùa thân rắn ầm ầm đứng lên, hướng lên trời cao mở ra cái miệng khổng lồ.

Vô số răng nhọn lởm chởm rậm rạp như rừng từ trong cái miệng to như chậu máu lộ ra, giữa hàm răng dính đầy long lân cùng long huyết đen vàng. Dòng khí tanh hôi tụ lại thành gió, thổi qua mặt đất ập vào mặt!

“Huyền…” Đan Siêu kinh ngạc thốt: “…Huyền Vũ?”

Huyền Vũ đưa ra bước chân nặng nề, mỗi một bước đặt xuống liền chấn động cả mặt đất. Rất nhiều người ngay cả chạy trốn cũng không kịp, bị rung lắc khiến cho ngã bò lăn bò càng. Cự thú từ trong khe sâu từng bước một bò lên vách đá, thân thể thật lớn lướt qua Doãn Khai Dương, lập tức hướng đài cao đi tới. Trên đầu rùa dữ tợn, hai con mắt nhỏ màu đỏ đảo một vòng, gắt gao nhìn về phía Đan Siêu.

Đan Siêu lui nửa bước.

Nhưng ngay sau đó, Huyền Vũ như ngửi được khí tức nào đó của địch thủ quen thuộc, tầm mắt lại xuyên qua Đan Siêu, đóng đinh vào Tạ Vân!

Tất cả biến cố kế tiếp đều phát sinh trong chớp mắt.

Đan Siêu theo ánh mắt Huyền Vũ vừa quay đầu lại, cùng tầm mắt Tạ Vân giữa không trung chạm vào nhau; Hắn còn chưa kịp nói cái gì đã nghe Huyền Vũ chạy rầm rập như điên đến gần, khi ngang qua Đan Siêu ngừng cũng không ngừng một chút, lập tức đâm thẳng về phía Tạ Vân cơ hồ không hề có sức phản kháng.

Sinh tử trong nháy mắt, Đan Siêu không hề nghĩ ngợi liền bật tung người, đuổi theo Huyền Vũ. Trong giây phút Huyền Vũ nhảy lên cao để cắn xuống, hắn nghiêng người vọt tới mò trúng Tạ Vân ôm lấy lăn một vòng. Hàm răng nhọn hoắt của quy xà thánh thú kề sát sống lưng bọn họ, bập thật sâu vào trong mặt đất.

Đan Siêu đem mặt Tạ Vân gắt gao che chở trong hõm vai chính mình, lăn một vòng thật lớn. Sau khi dừng lại, hắn lập tức buông Tạ Vân ra kiểm tra: “Ngươi thế nào?”

“…” Tạ Vân thở hổn hển lắc lắc đầu, chỉ chỉ một bên cánh tay hắn.

Đan Siêu lúc này mới cảm giác được đau đớn. Chỉ thấy phía ngoài cánh tay sớm bị vụn đá bén nhọn đầy đất cứa vào khiến máu tươi đầm đìa, ngay cả thịt cũng rách ra.

“Nương a… đây là cái quỷ gì vậy!” Đan Siêu chửi ầm lên. Chỉ thấy Huyền Vũ phát ra tiếng gào thét không cam lòng, lần thứ hai đong đưa bốn chân, một đường đâm trái đâm phải mà chạy vội tới.

Nó quả thực chính là một con quái vật. Một đường đâm cho đá núi rạn nứt, quật gẫy cây cối, thân cây thô to tựa như đậu hũ bị nó cắn xé hai cái liền nuốt vào bụng. Đan Siêu đỡ Tạ Vân trốn tránh mấy cái, trên sơn đạo gập ghềnh lợi dụng các hòn đá lớn để ẩn thân. Đột nhiên hắn trở tay vung kiếm, trong giây phút điện quang thạch hỏa chặn được một chiêu đánh lén của Doãn Khai Dương.

“Ta đã nói cho ngươi là đừng có tạm biệt quá sớm…”

Đan Siêu ngang nhiên cắt ngang Doãn Khai Dương, khinh bỉ: “Câm miệng, vương bát!” (*)

[(*) vương bát: rùa đen, đây là một câu chửi rất nặng]

Tạ Vân muốn ngăn cản cũng không kịp. Chỉ thấy Doãn Khai Dương thốt nhiên dừng lại, một lát sau khoé miệng nhếch lên một tia cười lạnh lẽo: “… Lá gan thật lớn, người trẻ tuổi!”

Lần này Đan Siêu liền thật sự không có thời gian mỉa mai trả lại. Doãn Khai Dương triệt đao, nghiêng người, một tay đưa lên cao đập thẳng xuống; Từ ngón tay tới cổ tay, khuỷu tay thậm chí cánh tay lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ ma hóa, huyễn biến thành cự trảo xách cổ Đan Siêu lên khỏi mặt đất đem hắn lăng không quẳng đi ra ngoài!

Tạ Vân đột nhiên rút ra Thái A kiếm, đỡ lại cự chưởng đang đập tới chỗ mình, gấp gáp nói: “Đan Siêu! Cẩn thận!”

Huyền Vũ chỉ thấy sau vách đá lớn cách đó không xa đột nhiên có một thân ảnh bay thẳng đến chỗ mình, lúc này không chút nghĩ ngợi, liền nhấc chân đạp xuống.

Một cước này quả thực là nặng tựa ngàn cân ý trên mặt chữ. So với một chân Thanh Long kia của Tạ Vân thực không cùng cấp độ; Nếu là thật giẫm xuống, toàn thân trên dưới Đan Siêu ngay một cái xương hoàn chỉnh cũng không còn dư lại, trong phút chốc có thể biến thành một vũng máu thịt nát bét.

Nhưng mà ngay chớp mắt trước khi chân rùa ầm ầm hạ xuống, thân ảnh Đan Siêu xẹt qua giữa không trung; Trên thân Long Uyên kiếm, Bắc đẩu thất tinh bộc phát ra quang mang rực rỡ trước nay chưa từng có.

Doãn Khai Dương dường như có sở cảm, ngẩng đầu nhìn lại.

Long Uyên kiếm phong vụt ngang trời cao, tạo thành một luồng ánh sáng lưu động cực nóng. Một khắc kia, lần thứ hai nó tái hiện cảnh tượng tráng lệ trong truyền thuyết, đem kiếm khí xuyên qua thế gian, vắt ngang bầu trời đêm, hoà cùng với ánh sáng ngàn sao.

… Thất tinh Long Uyên, Đẩu Ngưu quang diễm.

Lưỡi kiếm cắm phập vào chân rùa, xuyên qua tầng tầng mai giáp, dễ dàng như chém vào đất bùn mềm mại, tiếp đó máu phun ra như suối.

Huyền Vũ phát ra một tiếng kêu gào cực độ phẫn nộ cùng thống khổ, bàn chân đứt lìa ầm ầm rơi xuống đất, khiến cho cự thú ngã sấp xuống thành một tiếng nặng nề!

Xa xa Đan Siêu rơi xuống đất, thân thể lăn một vòng mới chật vật bất kham mà đứng lên; Hai tay bởi vì dùng sức quá độ khiến cho hơi run rẩy, đầu vai, cánh tay, thậm chí ngay cả trong kẽ móng tay đều nhuộm đầy máu.

“A Vân…” Doãn Khai Dương nhẹ giọng nói: “Đồ đệ ngươi thu này, hắn vừa rồi đem Bắc đẩu thất tinh trên Long Uyên đều thức tỉnh…”

Tạ Vân dốc hết toàn lực vào Thái A kiếm, chỉ nghe Doãn Khai Dương nói: “Truyền thuyết nói rằng kẻ được Long Uyên, Thái A sẽ được thiên hạ. Mà ta chỉ biết một loại người, khi dụng kiếm có thể làm toàn bộ Bắc đẩu thất tinh thức tỉnh.”

Bọn họ đối diện nhau, Tạ Vân lạnh lùng nói: “Thì sao?”

“Không sao cả,” Doãn Khai Dương trở tay nắm chặt Thái A kiếm, đem Tạ Vân đẩy sang một bên, bước về phía trước: “Chỉ là ta đến lúc này mới biết được, vì sao năm đó ngươi từ Trường An ngàn dặm lao tới Mạc Bắc, chính vì tìm người này.”

Doãn Khai Dương cầm theo Tân đình hầu, bước thẳng về hướng Đan Siêu, đồng thời vươn tay mở ra năm ngón, lòng bàn tay hướng về Huyền Vũ đang nằm gục trên mặt đất giãy dụa không thôi.

Thánh thú tựa hồ cảm ứng được mệnh lệnh cường ngạnh của chủ nhân, chậm rãi dùng ba chân chống đỡ thân thể nặng nề, quay đầu lại. Trên thân hình hiện ra từng khối cơ bắp khổng lồ, bày ra một tư thế tiến công phi thường nguy hiểm.

Đan Siêu quay đầu lại đụng phải ánh mắt màu đỏ tươi của Huyền Vũ, đuôi lông mày nhảy dựng.

Doãn Khai Dương nhẹ nhàng bâng quơ một câu:

“Giết hắn!”

Không cần Doãn Khai Dương nói lần thứ hai, Huyền Vũ đột nhiên phát ra tiếng gào thét điên cuồng, một đường đánh bay vô số nham thạch, một đường như tia chớp hướng về phía Đan Siêu!

Không ai có thể nghĩ thánh thú nặng nề bị trọng thượng mà hành động còn có thể linh mẫn, sức công kích còn có thể cuồng bạo như thế. Lúc này Đan Siêu cơ hồ ngay cả thời gian chống đỡ đều không có, trong cơn lốc xoáy văng ra ngoài, đập lên vách núi phun ra một búng máu. Lập tức Doãn Khai Dương sát đến, Đan Siêu vội vàng giao thủ. Đao quang kiếm ảnh giăng khắp nơi, chỉ trong giây lát đã qua hơn trăm chiêu; Cái đuôi rắn của Huyền Vũ lăng không đánh xuống, đem Đan Siêu quật bay ra ngoài xa ước chừng hơn mười trượng.

Đan Siêu trong lúc hỗn loạn ngã xuống đất, cơ hồ đã đánh mất cảm giác đau, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trào ra một ngụm tanh ngọt nóng bỏng, còn chưa kịp phun ra miệng liền chảy ngược trở về.

Hắn loạng choạng đứng dậy, Doãn Khai Dương lạnh lùng quát: “Huyền Vũ!”

Huyền Vũ vài bước đuổi tới, mở ra cái miệng khổng lồ hướng Đan Siêu cắn xuống!

Nhưng vào lúc này, một đạo ánh sáng hình cung cắt ngang không trung, Tạ Vân trầm giọng nói: “Tiếp lấy!”

Đan Siêu như tia chớp đứng dậy chụp tới, phối hợp ăn ý quả thực xảo diệu đến cực điểm, “ba” một tiếng tiếp được Thái A kiếm!

Hàm răng nhọn của Huyền Vũ gào thét hạ xuống, Đan Siêu xoay người song kiếm giao nhau, “Keng!” một tiếng chống lại hàm răng nhọn hoắt; tiếp đó hắn mượn lực mãnh liệt bắn ra, như mũi tên nhọn thoát ra mấy trượng, bàn chân vững vàng dừng lại ở bên cạnh Tạ Vân.

… Đây thuần túy là ngoại gia công phu, chỉ có thân thủ cực kỳ linh hoạt mạnh mẽ, mới có thể trong thời gian nháy mắt hoàn thành một kích thập phần hoàn mỹ này.

“Nương a! Vương bát này là cái quỷ gì vậy?!”

Tạ Vân nói: “Vương… Huyền Vũ là bản tướng của Doãn Khai Dương, là tứ thánh quỷ thần lực huyễn hóa ra ngoại vật, bản thân cũng không ở trong Ngũ hành… Có đánh với nó cũng vô dụng. Nó vĩnh viễn sẽ không chân chính chết đi.”

[Lời mỗ: haha…Vân Vân học nói bậy theo!]

Đan Siêu cả giận nói: “Vậy làm thế nào để nó biến mất?!”

Tạ Vân yên lặng một khắc, thấp giọng nói: “Ngươi phải đi Hàng Thiện đàn.”

Đan Siêu ngẩn ra.

Nhưng ngay sau đó trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh đêm đó trong Tử Thần điện Tạ Vân nói với Hoàng hậu: “… Nếu khi tình hình ta chiến đấu bất lợi, hoặc có thể bỏ mạng trên tay Doãn Khai Dương, thỉnh nương nương đem cây châm này đâm vào huyệt Thái dương của Thánh thượng…”

“… Một khi khôi lỗi thuật bị phá liền sẽ ảnh hưởng cực lớn đến Doãn Khai Dương, là biện pháp duy nhất lúc này ta có thể nghĩ ra …”

Huyền Vũ ngửa cái đầu rùa dữ tợn lên, lần thứ hai chuyển lại đây. Đan Siêu nắm chặt cổ tay Tạ Vân, quát: “Ngươi không thể một mình ở đây, theo ta cùng đi!”

Tạ Vân lại lắc đầu, đè lại tay Đan Siêu, nhẹ nhàng đem nó mở ra.

“Xung quanh Hàng Thiện đàn có đông đảo thiết vệ canh gác, ta sẽ làm vướng tay ngươi, đi không được. Hơn nữa Doãn Khai Dương hiện tại một lòng muốn giết ngươi, ta ở lại đây còn có thể ngăn hắn trong chốc lát.”

Đan Siêu vừa muốn mở miệng, đã thấy Tạ Vân ngưng mắt nhìn hắn, khóe môi màu đỏ nhạt thoáng câu lên, thành một nụ cười vừa ôn nhu lại vừa giảo hoạt: “Ngươi cho rằng ta thật sự không được sao, hả? Dám xem thường vi sư như vậy a?”

Thời điểm y mỉm cười, Đan Siêu chỉ cảm thấy trái tim bị một kích thật mạnh, hoảng hốt đến mức đau đớn gì cũng đều không cảm giác, chỉ có một luồng nhiệt lưu khó có thể gọi tên từ đáy lòng phát ra.

Ngay sau đó, hình xăm trên sườn mặt Tạ Vân lan tràn, rốt cục đâm vào đồng tử.

Mắt trái Tạ Vân vẫn như thường, mắt phải đồng tử thoáng chốc biến thành xanh ngọc, khí lưu cấp tốc xoay tròn từ lòng bàn chân y dâng lên, thẳng hướng đỉnh đầu, hóa thành hình rồng bay lên.

… Doãn Khai Dương sững sờ ngừng lại bước chân.

Hắn ngạc nhiên hướng về phía trước nhìn lại. Trên trời cao u ám khí lưu chậm rãi xoay tròn, bốc lên. Một tia chớp từ không trung bổ xuống, đem trời đất chiếu đến rạng rỡ. Một cái đầu khổng lồ to như một dãy núi chậm rãi từ trong không trung cúi xuống, chẳng kiêng dè gì mà hướng thế nhân bày ra hình dáng cao quý của mình.

“… Như thế nào lại…” Doãn Khai Dương lẩm bẩm nói.

Long lân xanh thuần một màu, ngũ trảo ánh vàng, hô phong hoán vũ, thông thiên triệt địa.

Không phải là ngũ trảo ấu long còn chưa trưởng thành của Tạ Vân, mà y triệu hồi ra một đầu thư long (*) xanh biếc cường thịnh, cường hãn, vốn đúng ra sớm đã tuyệt diệt trên nhân thế.

[(*) thư long: rồng cái]

Doãn Khai Dương phun ra một hơi thật dài, đưa tay đem Huyền Vũ triệu hồi.

Hắn rốt cục ý thức được, thư long kia là người nào.