Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 10: Vương Trường Tuyết



Vương Trường Sinh ngồi xuống, miệng lẩm bẩm pháp quyết. Một lát sau, tay hắn sáng lên một trận ánh sáng vàng chói mắt, hai tay ấn trên đất. Hai luồng ánh sáng chói mắt theo tay nhập vào trong đất, không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, mặt đất bùn xốp lập tức biến thành đá tảng màu xám. Khối đá tảng cao tầm một trượng, chậm rãi thành hình.

Vương Trường Sinh lấy ra một cái bát sứ, miệng niệm quyết. Lượng lớn ánh sáng xanh hiện ra giữa không trung, dưới thanh âm của chú ngữ dần hoá thành nước trong.

Hắn dùng chuỷ thủ cắt cổ tay, để cho máu tươi hoà cùng với nước trong bát.

Vương Trường Sinh lấy tay chấm máu loãng. Ở trên phiến đá khi nãy vẽ một hoa văn huyền ảo, đường kính hai thước, sau đó đánh một đạo pháp quyết vào.

Hoa văn tức khắc phát sáng, xoay tròn một vòng rồi bay ra khỏi phiến đá. Tiến nhập vào trong cơ thể yêu chuột vàng

Vương Trường Sinh cảm giác mình cùng chuột yêu đã thành lập một liên hệ đặc thù. Hiện tại hắn cảm thấy chuột yêu như tay chân của mình vậy.

Sau khi nhận chủ, Vương Trường Sinh thay đổi pháp quyết, Khổn yêu tác buông lỏng. Chuột yêu liền lập tức chạy đến lỗ thủng trong ao.

Vương Trường Sinh một tay bấm quyết, miệng niệm thần chú. Chuột yêu liền hét thảm một tiếng, nằm gục xuống đất không dậy nổi.

Yêu thú sau khi nhận chủ, dã tính khó sửa, cần chậm rãi thuần hoá.

Vương Trường Sinh hơi do dự, từ túi trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ. Vừa mở, một cỗ hương thơm nồng đậm liền toả ra. Trong hộp gỗ là một ít linh mễ óng ánh màu lam, tản mát ra một mùi hương kì lạ.

Chuột yêu vừa ngửi thấy liền xoay người lại. Dùng đôi mắt nhỏ của mình, mê đắm nhìn hộp gỗ trên tay Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cười lạnh, đem một ít linh mễ màu lam còn sót lại trong hộp gỗ đổ trên phiến đá. Hắn hơi do dự, lại đem hai mươi hạt linh mễ cất trở lại vào hộp gỗ, nói với chuột yêu: “ Ngoan ngoãn nghe lời, sau này mỗi tháng, ta đều sẽ cho ngươi một ít Lam nguyệt linh mễ để ăn.”

Chuột yêu nghe không hiểu Vương Trường Sinh nói, nhưng không thể cưỡng lại mùi thơm mà Lam nguyệt linh mễ toả ra. Nó đành chạy về hướng phía Vương Trường Sinh.

Lam nguyệt linh mễ là nhất giai trung phẩm linh mễ, ba năm một vụ. Trên phiến đá có tổng cộng mười hai hạt Lam nguyệt linh mễ. Đúng vậy, mười hai hạt.



Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng. Cứ cách một đoạn thời gian, mẫu thân Liễu Thanh Nhi sẽ dùng linh thạch tiết kiệm được, mua một ít Lam nguyệt linh mễ. Nhờ người chuyển cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cách mười hôm nửa tháng mới có thể ăn một chén nhỏ cơm làm từ Lam nguyệt linh mễ. Cuộc sống mười phần túng quẫn, nếu không phải vì thuần hoá con chuột yêu này. Hắn còn không nỡ bỏ ra mười hai hạt Lam nguyệt linh mễ đâu!

Chuột yêu màu vàng thuần thục ăn sạch mười hai hạt Lam nguyệt linh mễ.

Nhiêu đó vẫn chưa đủ để nó no bụng. Nó dùng hai chân sau đứng lên như con người, miệng phát ra tiếng kêu “chít, chít”, tựa như đang biểu đạt điều gì đó.

Thông qua thần thức câu thông, Vương Trường Sinh cảm ứng được cảm xúc khát vọng của chuột yêu.

“Ngươi ăn hơn một nửa còn chưa đủ, thật sự là quỷ tham ăn!”

Vương Trường Sinh khẽ cười, lấy ra thêm mười hạt Lam nguyệt linh mễ đặt ở trong lòng bàn tay.

Chuột yêu với không tới, hơi do dự, tiếp đó, nó theo ống quần Vương Trường Sinh mà bò lên. Sau khi bò lên trên,nó nhanh nhẹn lẻn đến trong lòng bàn tay Vương Trường Sinh, ăn sạch mười hạt Lam nguyệt linh mễ.

“Chít chít!”

Chuột yêu ngoan ngoãn ghé đầu vào lòng bàn tay Vương Trường Sinh, cái đuôi ngắn ngoe nguẩy. Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được nó đang rất vui vẻ.

“Tiểu gia hoả ngươi khẳng định đã ăn không ít đồ tốt, mới béo được như thế này.” Vương Trường Sinh nâng con chuột yêu mập mạp lên ngắm nghía, khẽ cười nói.

“Chít chít!”

Chuột yêu kêu lên không ngừng, tựa như đang kháng nghị việc Vương Trường Sinh cười nhạo nó béo.

“Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, theo ta về nhà trước đã.” Vương Trường Sinh đem chuột yêu bỏ vào trong lòng, xoay người đi ra bên ngoài.

Qua một năm nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này. Không có cơ hội dùng đoạn linh mạch này nữa. Nhưng hắn vẫn thi triển Thổ tường thuật, che cửa động lại.

Ra khỏi sơn động, môi Vương Trường Sinh khẽ động, dưới chân liền xuất hiện một đám mây trắng, chậm rãi nâng Vương Trường Sinh bay về phương xa.



Sau khi trở lại Liên Hoa đảo, Vương Trường Sinh quay về nhịp sống buồn tẻ.

Buổi sáng tu tập pháp thuật, chiều và tối thì đả toạ tu luyện. Tháng ngày tu tiên nhàm chán, cũng may hiện tại có chuột yêu bầu bạn. So với trước kia thì tốt hơn một chút.

Tu chân bách nghệ, ngự thú cũng là một trong số đó. Nhưng Vương Trường Sinh ra ngoài làm việc sớm hai năm, đối với Ngự thú không có nhiều hiểu biết.

Hắn không biết chuột yêu là loại linh thú gì, tên gọi ra sao. Chỉ biết là con chuột này rất háu ăn.

Hai tháng trôi qua rất nhanh.

Một buổi sáng nọ, Vương Trường Sinh đang dùng điểm tâm. Chuột yêu nằm úp sấp trên bàn, đang say sưa ăn một con cá hoa vàng.

Mỗi lần ăn cơm, Vương Trường Sinh đều lấy một ít đồ ăn đưa cho chuột yêu, từ từ được nó tín nhiệm.

Hiện tại là Vương Trường Sinh đuổi nó, nó lại bám riết không buông.

Đúng lúc này, Vương Thu Sinh đi đến, vừa định mở miệng thì thấy chuột yêu nằm trên bàn, vội vàng nói: “Cửu thúc công thứ tội, là tôn nhi bất cẩn để chuột chạy vào. Để tôn nhi bắt nó đi.”

Dứt lời, hắn bước nhanh về phía chuột yêu.

Chuột yêu như nhận ra điều gì, miệng phát ra tiếng kêu “chít chít”, vội chạy đến trên vai Vương Trường Sinh.

Điều này làm cho Vương Thu Sinh sợ hãi, hắn còn chưa kịp mở miệng thỉnh tội, Vương Trường Sinh đã nói: “ Ngươi không cần ngạc nhiên, đây là linh thú ta nuôi dưỡng. Gần đây không phải sức ăn của ta lớn, mà là do hơn phân nửa đồ ăn bị nó ăn mất.”

“Linh thú! Thì ra là thế.” Vương Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôn nhi còn tưởng là chuột từ nơi nào chạy tới! Nhưng mà Cửu thúc công, con chuột này so với Tầm dược thử (chuột tìm thuốc) có chút tương tự.”

“Tầm dược thử! Nói cho ta biết một chút về loại chuột này.” Vương Trường Sinh hứng thú nói.

“Tầm dược thử, còn có tên gọi khác là Kim đồng thử, là một chi biến dị của chuột đồng, thân thể mập mạp, khá đanh đá, giỏi đào động, khứu giác nhạy bén. Có thể dễ dàng tìm được một số dược liệu quý hiếm. Người hái thuốc kinh nghiệm phong phú sẽ thuần dưỡng Tầm dược thử, để thuận tiện tìm kiếm dược thảo. Trong nhà tôn nhi kinh doanh tiệm thuốc, có thuần dưỡng mấy con Tầm dược thử. Con Chuột linh này của Cửu thúc công có ngoại hình không khác với mấy con Tầm dược thử trong nhà tôn nhi. Nếu Cửu thúc công không nói, tôn nhi còn định bắt con chuột này lại. Một con Tầm dược thử kinh nghiệm phong phú có thể bán được mấy ngàn lượng bạc.” Vương Thu Sinh rủ rỉ nói.