Thánh Đường

Chương 42: Âm nhuận dương tư



Linh Ẩn Đường lập tức giải quyết một nửa vấn đề của bọn hắn. Việc này cũng khiến cho áp lực của Trương mập mạp suy giảm đi, bắt đầu tốt đã là một nửa của thành công rồi.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất. Tiểu Tĩnh, lần này đi ra ngoài có thu hoạch ngoài ý muốn. Ta phát hiện ra một động phủ rách nát, tuy rằng không có cái gì cả, nhưng bên trong linh thảo cũng sinh trưởng được nhiều năm. Ta xem một chút, đại khái cũng đủ để luyện một lò Cố Bản Bồ Nguyên đan không tồi rồi.”

Nhìn thấy Vương Mãnh lấy ra một đống lương thảo, Hồ Tĩnh và Trương mập mạp lại chấn động một chút. Cho dù là nhìn thấy một đóng linh thạch, Hồ Tĩnh cũng không kinh hỉ quá như vậy.

“Trời ạ, đây là trăm năm long tu thảo, thứ này rất khó tìm!” Hồ Tĩnh lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đối với đan tu mà nói, còn có gì trọng yếu hơn tài liệu luyện đan.

Từng tông phái đều phải bồi dưỡng ra đan tu cho chính mình. Nhưng đan tu lại là tu hành xa xỉ nhất, tiêu hao đại lượng bảo bối nhưng vẫn có khả năng mất cả chì lẫn chài. Nhưng nếu không cần tài liệu tốt, vĩnh viễn không thể bồi dưỡng ra được đan tu tốt.

Cho nên Chu gia ở Thánh Đường có địa vị đặc thù như vậy. Bất kể là tranh đoạt như thế nào, không ai muốn trêu chọc vào Chu gia cả. Không ai lại đi làm chuyện thất sách như vậy, thiếu cái gì cũng được nhưng không thể thiếu được đan dược.

Huống chi Chu gia còn nắm giữ vài phương thuốc nổi tiếng trong thế giới Tiêu Thiên này.

Bỗng nhiên Hồ Tĩnh thở dài một tiếng nói: “Vẫn là cấp cho sư phụ đi, nàng nắm chắc luyện chế hơn ta một chút. Đồ tốt như vậy tới tay ta có khả năng bị lãng phí.”

Vương Mãnh lắc đầu nói: “Tiểu Tĩnh, ngươi nói sai mười phần rồi. Thế giới này quý giá nhất chính là thất bại, nó mang tới kinh nghiệm cho bất luận thành công gì. Những đồ vật này đều là vật ngoại thân, có ngày ngươi tu thành đan tu hùng mạnh, hai chúng ta mới có thể sống khá giả được, có phải hay không Trương chân nhân?”

“Đúng vậy, Tĩnh tĩnh, nghe Mãnh ca nói đúng đây, sư phụ cũng bảo tu luyện cốt ở cá nhân. Ngươi cũng không thể cả đời dựa vào Triệu trưởng lão được, ta cũng ủng hộ ngươi!”

“Hai tên vô lại các ngươi!”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên thực tế Hồ Tĩnh rất cảm động, vật ngoài thân từ trước tới nay nàng xem rất nhạt, cho nên mới coi Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang là bằng hữu của mình. Người có thể cùng hoạn nạn có không ít, nhưng có mấy người có thể cùng phú quý đây?

Hắn tới thế giới Tiểu Thiên này một thời gian rồi, bằng hữu vẫn là bằng hữu!

“Yên tâm đi, chính là Cố Bản Bồi Nguyên đan còn không làm khó được ta!”

Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang cùng nhau giơ ngón tay cái lên. Đây mới là Hồ Tĩnh, vĩnh viễn như tiên nữ tự tin vô cùng!

Con đường đan tu của Hồ Tĩnh đã bước qua được nửa bước trọng yếu nhất.

Thánh Đường Phong Vân Các, Trương Lương vẫn suy nghĩ suốt khoảng thời gian này, chuyện này có chút khó hiểu nha.

Cái nhiệm vụ này của Linh Ẩn Đường rất có tính khiêu khích quần chúng, nhưng lại rất nhanh hoàn thành. Gần như tất cả mọi người cho rằng đây là do Linh Ẩn Đường cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng Trương Lương lại không cảm thấy như vậy.

Tuy nói luận tu vi hắn không bằng ai nhưng ánh mắt nhìn người vẫn thật sự có tài. Lý Thiên Nhất này tuyệt đối là người khinh thường làm những chuyện như thế này, người như thế trời sinh là cường giả khí phách.

Nếu không phải cố làm ra vẻ huyền bí, thì chính là tìm được người kia rồi. Mấy ngày nay bằng hữu của hắn luôn luôn tìm hiểu tin tức Linh Ẩn Đường. Tuy rằng Linh Ẩn Đường vẫn thủ khẩu như bình khiến cho hắn chỉ tìm thấy một chút dấu viết để lại. Nghe nói là tìm được người rồi, nhưng đã đạt thành hiệp nghị bí mật nào đó.

Trương Lương trong lòng ngứa ngáy nha, hắn tu hành không phải vì phi thăng đắc đạo, hắn biết chính mình thế nào, không thể có mệnh kia được. Đào mọc bí mật của cường giả khiến cho hắn có khoái cảm rất lớn, hơn nữa những bí mật này thường thường có thể bán ra được giá cả lớn, trong cái vòng tròn nhỏ này hắn cũng có chút danh tiếng.

Giống như những đại nhân vật như Dương Dĩnh sư tỷ, Lương Nguyên sư huynh, đương nhiên những người này rất muốn những tin tức tình báo có giá trị, chỉ cần cấp lực, chưa bao giờ keo kiệt cả.

Có năng lực thỏa mãn lạc thú của mình, còn có thể có lợi, quen biết được danh nhân, cớ sao không làm.

Hắn còn không tin, chỉ cần người này ở trong Thánh Đường, còn có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Đúng lúc này, nhiệm vụ thứ bảy trên bảng nhiệm vụ khó khăn nhất của tổng đường: lôi trì song đầu Phong Lôi Minh Mãng ảm đạm xuống. Điều này chứng tỏ có người hoàn thành rồi.

Mọi người vây xem đông như kiến, sặc, kỳ lạ nha, có ai lại điên cuồng như vậy, loại quái vật này cũng muốn giết sao?

Mọi người đều nghị luận, địa phương quỷ quái như lôi trì kia, cũng có người nguyện ý đi sao? Mà loại xà yêu này vô cùng giảo hoạt, thuộc loại hình không thể trêu chọc được.

Lôi Quang Đường?

Trương Lương bỗng nhiên cười cười, cho dù đem toàn bộ Lôi Quang Đường tới cũng vừa vặn đủ cho Phong Lôi Minh Mãng ăn no.

Trực giác nói cho Trương Lương biết, rất có khả năng chính là người mà Lý Thiên Nhất tìm đã ra tay!

Hưng phấn, vô cùng hưng phấn.

Nhưng Trương Lương cũng không tính toán đi Lôi Quang Đường. Người cao thủ này có thể tới từ tổng đường, có thể là một vị trưởng lão, thậm chí là một đệ tử mới của tổ sư. Nếu nhiệm vụ hoàn thành, chỉ sợ sẽ không ở lại lâu, nếu Lý Thiên Nhất hoàn thành nhiệm vụ thứ chính, hắn liền hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy, có thể sẽ còn tiếp tục đi xuống không?

Song phương chỉ cần một bên có động tĩnh, hắn có thể nghiệm chứng được phán đoán của mình.

Điều này làm cho Trương Lương có cảm giác hưng phấn như thân trong chiến cục vậy.

Chu Phong, trưởng lão tổng đường, cũng là một trong những đan tu được ký thác kỳ vọng lớn, người nối nghiệp của trưởng lão Chu Lạc Đan.

“Chu trưởng lão, Phong Lôi Minh Mãng nội đan đã có người mang tới.”

Một đệ tử đan tu cung kính đứng ngoài cửa, Chu Phong ở trong lòng đám đệ tử đan tu là gần với tổ sư Chu Lạc Đan . Hơn nữa Chu trưởng lão rất hiền lành, rất thích trợ giúp chỉ điểm mọi người, không giống như những trưởng lão bình thường khác, ánh mắt đều giống như để trên đầu vậy.

“Để ở đó đi.”

Chu Phong không có hưng phấn lắm, phương thuốc này hắn đã thử hai năm rồi, nhưng vẫn đều thất bại. Trong đó một loại dược liệu chính là nội đan của xà yêu. Chu gia cũng không thiếu lắm, chỉ có điều tổng đường biết hắn cần nội đan xà yêu, cũng tuyên bố cái nhiệm vụ như vậy, coi như là một công đôi việc.

Chu Phong rất cố chấp, tuy rằng tổ sư bảo hắn buông tha đi. Nhưng hắn là không muốn, nếu lần này mà bỏ qua, chẳng phải về sau gặp được vấn đề gì cũng bỏ qua sao, vậy làm đan tu làm cái gì.

Linh Hư đan cũng là phương thuốc cổ, một đệ tử vô tình đạt được phương thuốc này. Đan si như Chu Phong đương nhiên không thể bỏ qua, trong nghiên cứu phát hiện ra, đây là một loại phương thuốc có thể trị liệu được tẩu hỏa nhập ma, lại không chịu buông tha. Những mỗi lần cách thành công một bước nhỏ đều chấm dứt trong thất bại.

Nếu đổi thành đan tu bình thường đã sớm bỏ qua rồi, nhưng Chu Phong cũng không đồng ý, ngay cả tổ sư cũng không có biện pháp lay động hắn.

Hỏa hầu? dược lực không đủ? Lò luyện đan quá kém?

Mấy năm nay hắn gần như bài trừ đi hết tất cả các khả năng, nhưng vẫn thất bại, tới tột cùng là vì sao mà thất bại.

Chu Phong mở bình ngọc ra, vập vào mũi là nguyên khí nồng hậu, nhưng cũng không khiến Chu Phong có cảm giác gì. Vì hắn luyện đan bao nhiêu năm, nội đan mạnh mẽ thế nào cũng gặp qua rồi, cho nên cũng không tác dụng gì cả.

“Ừ…hương vị…a, đây là hương vị gì?”

Chu Phong tập trung nhìn vào, bên trong bình ngọc không ngờ bày đặt một gốc ngư lân thảo và ba phiên tuyết sâm.

“Ngư lân thảo có thể khu trừ yêu khí, tuyết tham có thể tăng thêm bổ âm, tẩu hỏa nhập ma chính là muốn bổ âm, nhưng phải là hoàn dương, âm nhuận dương tư…”

Chu Phong lẩm bẩm nói: “Âm nhuận dương tư, âm nhuận dương tư, đúng đúng đúng…”