Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 41: Thiếu niên JQ [5]



Tử Cấm thành vào đêm, thâm trầm u ám.

Trong Từ Hòa cung, thái hoàng thái hậu kinh ngạc ngồi ngẩn người.

Hôm nay cùng hoàng thượng nói chuyện, bà đều quay cuồng đầu óc không thôi ……..

Thái hoàng thái hậu từng đoán trước rất nhiều kết quả, biết con nối dòng của Thái tử gian nan sau………

Lại không đoán trước được  —

“…….. Như vậy a………………” Hoàng thượng giật mình, trầm thấp nói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Hoàng thượng?” Lúc ấy bà liền ngây ngẩn cả người. Như vậy? Có ý tứ gì?

“Hoàng tổ mẫu cảm thấy Bảo Thành thích hợp không?” Nhưng hoàng thượng không có giải thích, ngược lại hỏi một câu như vậy.

Bà biết hoàng thượng hỏi cái gì……..

Bảo Thành thích hợp với vị trí kia không?

Nếu luận năng lực, nếu luận kiến thức, nếu luận trí tuệ, trong các a ca, có lẽ chỉ có tứ a ca mới có thể sánh bằng.

Nếu luận tâm, tâm Bảo Thành…… Quá mức mềm mại, thật sự không thích hợp làm một đế vương a…….

Thở dài một tiếng “Bảo Thành không thích hợp…….” Sau đó, bà giương mắt lên đánh giá hoàng thượng, thần sắc hoàng thượng thế nhưng có một loại ý vị thoải mái.

Bà có chút mê mang.

“Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhi sẽ không thương tổn Bảo Thành.” Thời điểm nói lời này, ánh mắt hoàng thượng rất là ôn nhu “Hoàng tổ mẫu đau tích Bảo Thành, tôn nhi……… Cũng giống nhau……….”

“Nếu hoàng thượng đau tích, sao lại trơ mắt……….”

“Hoàng tổ mẫu đừng lo lắng, tôn nhi đều có tính toán………..”

Lúc sau, hoàng thượng đã đem đề tài đến một chuyện xa xôi khác, về phần tuyển phi………

“Hoàng tổ mẫu, tuyển phi cho Bảo Thành, tôn nhi cảm thấy cứ chậm rãi tính đi …….”

Thái hoàng thái hậu thu hồi suy nghĩ, nhu nhu nhẹ cái trán, quân vương mà bà tự tay dạy ra, tâm tư của hoàng đế, bà thực sự không rõ.

“Thái hoàng thái hậu?” Tô Ma Lạp Cô khinh bước lên trước, nhỏ thanh mở miệng.

“Ân?” Thái hoàng thái hậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, vẻ mặt có chút chua sót “Tô Ma Lạp Cô, ngươi nói, hoàng thượng rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Tô Ma Lạp Cô có chút rối rắm, chuyện tình đến ngay cả ngài cũng không rõ ràng, nô tỳ sao biết được đây?

Nhưng vẫn tiến lên trấn an “Có lẽ, hoàng thượng có tính toán khác…….. Thái hoàng thái hậu, thời gian đã không còn sớm, ngài cũng nên nghỉ ngơi ……”

Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, thôi, từ mai bà đành ở một bên nhìn xem hoàng thượng rốt cục muốn làm cái gì ……..

————————————————————————————–

Lúc này trong cung thất của Thừa Kiền cung.

Thái tử gia kể một ít thú sự, tỷ như nói chuyện gắp cà rốt, tỷ như nói chuyện đĩa rau ………

Khang Hi đế một bên lật xem tấu chương lục sắc, một bên thường thường thấp ứng vài tiếng, tỏ vẻ mình có nghe, không có thất thần.

Lúc này, Thái tử gia nằm ở trên giường, đầu gối lên chân Khang Hi đế. Khang Hi đế tựa vào trên trụ giường, một tay lật xem tấu chương, một tay ôm nhẹ thắt lưng Thái tử gia, ngón cái vô ý vuốt ve.

“A mã!!” Thái tử gia xoay người ngồi dậy, hắn đã nói rất nhiều nha, tầm mắt a mã hắn vẫn dừng lại ở trên tấu chương lục sắc, trong lòng có chút bực, ngươi phải phê tấu chương thì quay về Càn Thanh cung của ngươi đi!! Gia nơi này cũng không phải là Kim Loan điện của ngươi!

Còn có, không cần mỗi lần đều đem tấu chương đưa tới chỗ gia, nhất là tấu chương lục sắc ….. Còn kêu hắn sắp xếp lại tấu chương nữa ….

Gia cũng không phải thư kí của ngươi!!

Thái tử gia thực rối rắm, hắn không muốn tham dự triều chính quá nhiều, liên quan đến dân sinh hắn không ngại lộ ra khả năng, nhưng những thứ khác liền miễn đi.

Tới kiếp này, hắn mới biết được, nguyên lai hoàng a mã còn có một triều đình bí mật, tương tự như Niêm Can của lão tứ ở kiếp trước.

Khi vừa mới biết, trong lòng có chút bi thương, càng làm cho hắn cảm thấy được các huynh đệ kiếp trước tranh đoạt như thế chỉ là trò khôi hài ……… Mà hoàng a mã hắn là đạo diễn……….. Nếu cái gì cũng biết, vì sao không làm? Khi ở đệ nhất thế, ở trong lòng hoàng a mã, mình cùng các huynh đệ rốt cuộc là tồn tại dưới dạng gì?

Nhi tử? Hay là quân cờ?

Sau đó, hiện tại, vì sao đối mình tốt như vậy? Đây là vấn đề làm tâm mình phức tạp suốt năm năm nay  ……..

Cho dù hoàng a mã bởi vì chuyện ám phòng lúc trước sinh ra áy náy cùng muốn bồi thường, được rồi. Hắn nhận lý do này.

Đều đã năm năm, hoàng a mã bồi thường cũng bồi thường đủ rồi đi.

Nhưng hắn lại nhìn không thấy hoàng a mã bình thường trở lại, ngược lại cảm nhận được mình được hoàng a mã càng ngày càng sủng nịch yêu thương……..

Hắn cảm động, cũng yên lặng hồi báo, dùng phương pháp của mình yên lặng hồi báo  ……..

Tỷ như hiện tại kêu nội vụ phủ đặc chế bao tay mềm màu bạc cùng gối dựa……..

Tỷ như dùng một ít phương pháp hiện đại giảm bớt công tác hoàng a mã để ngài đỡ mệt mỏi, lấy tấu chương khoanh phần trọng điểm, phân loại tấu chương, lên lịch công việc mỗi ngày cho hoàng a mã ……..

Tái tỷ như, đốc thúc hoàng a mã đúng giờ ăn cơm, gia tăng ngọ thiện, vì đời trước trường kỳ nằm trên giường nên đã có y thức kiến thức y học căn bản, cấp hoàng a mã sách dạy nấu ăn dinh dưỡng, hy vọng ở thế này, hoàng a mã có thể càng khỏe mạnh…….

Còn có, khi hoàng a mã không vui, giúp hoàng a mã giải buồn, nói giỡn, kể lại vài thú sự ……

……………………..

Luân hồi tam thế, hắn đã sớm không có thói quen dùng ngôn từ để biểu đạt sự nhụ mộ của hắn với hoàng a mã.

Với hắn mà nói. Hành động so với lời nói càng chân thật!

Hắn không biết hoàng a mã có cảm nhận được hay không?

Chỉ là, có lẽ chính hắn cũng có chút tính toán đi. Khi ở đệ nhất thế, trăm phương nghìn kế tranh hoàng a mã sủng ái, không tiếc thương tổn huynh đệ nhà mình, tổn hại căn cơ ích lợi của thiên hạ thương sinh……… Thế này, hắn chiếm được sủng ái so với kiếp trước hơn rất nhiều, là chân thật sủng ái, chính hắn lại thụ sủng nhược kinh ………

Đúng vậy, thụ sủng nhược kinh.

Đặc biệt khi thấy hoàng a mã đối xử với tiểu lục, hắn luôn không tự chủ được nghĩ đến bản thân kiếp trước.

Giống như là quân thần sủng ái trên mặt, ban thưởng không ngừng.

Hắn một bên nhìn, trong lòng bi thương, đó là ban thưởng sao? Đó là thật sự sủng ái sao?

Loại cảm tình này rất phức tạp.

Chính hắn cũng nói không rõ.

Chính là, rất không an tâm.

Phi thường phi thường bất an.

Khang Hi đế buông tấu chương, cười cười, không để ý Thái tử gia giãy dụa mỏng manh, đem hắn cường thế ôm chầm  “Được rồi, các ngươi huynh đệ thế nào thì a mã đã sớm biết. Đến, bồi a mã xem tấu chương………”

Thái tử gia trong lòng vừa động, đã sớm biết? Không khỏi trong lòng cười khổ, thật đúng là không gạt được cái gì ……….

“A mã, chưởng quầy Túy Tiên lâu kia………”

“Ân, là thuộc hạ a mã……..” Khang Hi đế không chút để ý nói.

Thái tử gia không có xem tấu chương, ngược lại quay đầu,  còn chăm chú thật sự nhìn chằm chằm Khang Hi đế.

Khang Hi đế sửng sốt, lập tức cúi đầu xuống, khóe miệng câu ra ý cười ôn nhu, ôm tay phải Thái tử gia, hơi hơi dùng lực “Làm sao vậy? Bảo Thành?”

Ánh mắt Bảo Thành giống như có chút bất an?

“A mã, chúng ta chơi trò chơi đi.” Thái tử gia chớp mắt.

Khang Hi đế hơi hơi nhướng mày, trò chơi? Khó được………. Bình thường có cái gì hảo ngoạn  , Bảo Thành đầu tiên nghĩ đến luôn là các huynh đệ, Khang Hi đế mỗi lần nghĩ vậy, trong lòng đều có chút đố kị, ở trong tâm Bảo Thành, mình vĩnh viễn không phải người tối trọng yếu duy nhất ………

Khó được hiện tại Bảo Thành muốn cùng hắn chơi trò chơi……… Khang Hi đế gợi lên khóe miệng, buông tấu chương trong tay, được rồi, Bảo Thành muốn chơi, vậy cùng chơi đi.

Khang Hi đế rất ngạc nhiên, Bảo Thành muốn chơi cái gì ……….

“ Luật của trò chơi này là gì thế?” Khang Hi đế hỏi, tươi cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu.

“A mã, đợi ta hỏi một vấn đề, ngài phải lập tức trả lời, không được suy nghĩ nga. Sau đó mặc kệ hỏi cái gì, ngài cũng không được sinh khí, không được trả lời không chính xác! Mỗi người hỏi ba vấn đề.” Thái tử gia cười tủm tỉm nói.

[ kỳ thật chính là vuốt râu cọp đó ……….]

Khang Hi đế cười, trong lòng có chút hiểu rõ. Phối hợp gật đầu “Bảo Thành cũng vậy chứ?”

“Đương nhiên.” Thái tử gia nghĩ thầm, gia cũng không phải là a mã ngươi, gia không có gì không thể cho ai biết  !

“Hảo, vậy Bảo Thành hỏi trước?” Khang Hi đế mỉm cười. Tươi cười lộ ra một cỗ thâm trầm.

Thái tử gia trầm ngâm một hồi, lập tức cười yếu ớt mở miệng hỏi “Vấn đề thứ nhất, a mã ngài vì cái gì đối Bảo Thành tốt như vậy?”

“Không vì cái gì, chỉ là muốn đối Bảo Thành hảo……..” Khang Hi đế không chút nghĩ ngợi, chậm rãi trả lời, đôi mắt u ám lóe lóe.

Thái tử gia bị kiềm hãm. Trong lòng cắn răng, cái này nói tương đương chưa nói!

“Vấn đề thứ hai, xử phạt tiểu lục cùng Bảo Thành có liên quan sao? Hay là…….. chỉ thuận tiện?”

Khang Hi đế trầm mặc, tùy tay lấy qua một phần tấu chương lục sắc, đưa cho Thái tử gia “Bảo Thành tự cảm thấy thế nào?”

Thái tử gia nhìn chằm chằm tấu chương trong tay Khang Hi đế sau một lúc lâu, mới chậm rãi tiếp nhận, chần chờ một hồi, lật xem……

Là tấu chương về Hồ Quảng một năm trước, đều là về một ít quan viên Hồ Quảng nhận hối lộ đút lót cùng một ít chứng cứ phạm tội về việc cướp đoạt ruộng đất cùng con gái nhà lành, trong đó đặc biệt nêu rõ quan hệ của quan viên Hồ Quảng và đại thần triều đình, như giao dịch tiền tài, trong đó thông qua lục  a ca Dận Tộ không ít lần…………

Thái tử gia trầm mặc. Nếu là một năm trước đã bắt đầu góp nhặt, vậy chứng tỏ hoàng a mã tùy thời đều có thể xử trí  , nhưng hoàng a mã lại bất động …..

“Trước kia, a mã muốn cho Dận Tộ một cơ hội.” Hai tay Khang Hi đế dùng chút lực, cường thế đem Thái tử gia ấn nhập trong lòng, hắn không muốn để cho Bảo Thành thấy biểu tình giờ phút này của hắn “Đáng tiếc, hắn cùng ngạch nương hắn đem cơ hội này vứt bỏ ……….”

Thái tử gia oa ở trong lòng Khang Hi đế, nghe thanh âm Khang Hi đế trầm thấp mất tiếng, ngửi mùi đàn hương trên người Khang Hi đế, trong lòng quay cuồng, tâm tình như li nước tràn ra nhưng không biết nói gì ……..

Tâm tình buồn bực lúc trước đã phai nhạt dần rồi ……..

Nhịn không được vươn hai tay ôm lấy Khang Hi đế, khóe miệng Thái tử gia gợi lên, tươi cười nhàn nhạt lại thỏa mãn.

“Vấn đề thứ ba ……..” Thái tử gia chôn ở bả vai Khang Hi đế, cúi đầu cười.

“Hỏi đi.” Tựa đầu chôn ở trên cổ Thái tử gia, Khang Hi đế mỉm cười.

“A mã muốn hỏi Bảo Thành cái gì?” Thái tử gia giảo hoạt nháy mắt.

Khang Hi đế sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, cúi đầu xuống, mỉm cười, vô cùng thân thiết bính bính cái trán Thái tử gia “Bảo Thành để cho a mã hôn một chút, a mã sẽ không hỏi, như thế nào?”

Thái tử gia sửng sốt, nghĩ nghĩ, cũng tốt. Lập tức cười tủm tỉm gật đầu.

Dù sao, chỉ là hôn trán thôi …. Ha hả…..

Chính là, Thái tử gia, Khang Hi đế chỉ là nhân vật đơn giản như thế sao? Nhìn trời………..

Khang Hi đế trên mặt không hiện, trong lòng cũng rất khẩn trương, so với lần đầu tiên đi lên long ỷ còn khẩn trương hơn.

Nhẹ nhàng, bính bính hai má Thái tử gia.

Trong lòng không tha, mạnh mẽ đem lực chú ý của mình chuyển khai, sắc mặt mới cười.

Thái tử gia cũng cười, trong lòng phỉ nhổ bản thân, bất quá là bị a mã hôn một cái thôi, tim ngươi đập nhanh cái gì a!

“Hảo, vấn đề thứ hai ……….”

“Chờ chút chờ chút, a mã, ngươi không phải nói không hỏi sao?”

“A mã vừa mới hỏi vấn đề thứ nhất a…..”

“Chính là …………”

“Bảo Thành không phải nói a mã hỏi cái gì sao? A mã đã trả lời a. Chính là hôn ngươi, sau đó không hỏi. Đó không phải là vấn đề đầu tiên của a mã sao?”

“…………..”

“Cho nên, Bảo Thành, đáp vấn đề thứ hai của a mã đi. Hay là, ngươi để cho a mã hôn lại một chút, a mã sẽ không hỏi, như thế nào?”

“…………….”

Thái tử gia khóc ròng trong lòng, cho nên nói, cùng một con hồ ly chơi trò chơi, là không có lời, cùng một con hồ li thành tinh  + lang biến dị thể chơi trò chơi, là lỗ vốn ………

————————————————————–

Ngoạn nháo một hồi lâu, Thái tử gia mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Bị hoàng a mã nhà hắn ôm, mũi ngửi thấy hương vị của hoàng a mã mà an tâm, Thái tử gia rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Khang Hi đế không ngủ, lẳng lặng nhìn thụy nhan của Thái tử gia, bên miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt tràn đầy nhu tình.

Xác định Thái tử gia đã ngủ say, Khang Hi đế mới chậm rãi buông tay ra, nhẹ nhàng không phát ra gì thanh âm đứng dậy.

Đứng ở bên giường, rất nhanh phủ thêm áo khoác, lại đem góc chăn dịch dịch, ôn nhu chăm chú nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng hôn hôn môi Thái tử gia, lưu luyến rời đi.

Xoay người khinh bước ra nội thất.

Rời đi nội thất, ở cửa hành lang, quỳ hai người. Còn có một cái ghế dựa.

Bước qua, một người đang quỳ thấp giọng chào, vội vàng đứng dậy, đúng là Cố Hỉ, Cố Hỉ đi qua hầu hạ Khang Hi đế, Khang Hi đế phất tay, ý bảo không cần, tự mình tao nhã thong dong ngồi lên ghế. Cố Hỉ mang bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng ở một bên.

Đối việc hoàng thượng đang đêm bỗng nhiên triệu kiến thần tử, hơn nữa, người nọ lại là Vương Thủ Nhân làm ai cũng có cảm giác khó hiểu, buổi tối Vương Thủ Nhân không phải còn lại đây cấp Thái tử gia bắt mạch sao? Vì sao còn nửa đêm triệu kiến? trong lòng Cố Hỉ một đống dấu chấm hỏi, trên mặt lại càng thêm không lộ, thậm chí đem mình tận lực thu nhỏ lại, chuyện trong cung đình biết càng nhiều thì chết càng nhanh.

Thấp giọng mở miệng, thanh âm trầm thấp thanh lãnh, chút lạnh lùng “Nói đi.”

Vương Thủ Nhân đứng dậy tiến lên vài bước, mới dập đầu thấp giọng nói “Hồi hoàng thượng, Đông thị đã muốn bắt đầu dùng dược, không quá năm năm, Đông thị sẽ thần trí thất thường ……..”

Khang Hi đế khẽ gật đầu, lại thản nhiên nhìn Vương Thủ Nhân một cái “Ngươi làm rất tốt. Đi xuống đi.”

Khi Vương Thủ Nhân chuẩn bị dập đầu rời đi, lại bỗng nhiên mở miệng “Thái hoàng thái hậu nơi đó, ngươi hẳn là biết nên nói thế nào chứ?” Khang Hi đế nói không rõ đầu đuôi, nhưng ót Vương Thủ Nhân lại bắt đầu đổ mồ hôi, trên lưng thậm chí cảm thấy có hàn khí.

Vội vàng dập đầu “Thỉnh hoàng thượng yên tâm, thần biết nên làm như thế nào……..”

Khang Hi đế nhìn chằm chằm Vương Thủ Nhân một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu “Thái tử thực thích ngươi, ngươi yên tâm.”

Lời này thực đột ngột, dấu chấm hỏi trong lòng Cố Hỉ lại nhiều lên một cái. Nhưng Vương Thủ Nhân lại nhẹ nhàng thở ra.

Thái tử thích mình, chứng tỏ mình sẽ không đột ngột biến mất đi?? Vương Thủ Nhân mạnh mẽ lau mồ hôi trong lòng.

“Lui ra đi.” Khang Hi đế đứng dậy, phất tay ý bảo Vương Thủ Nhân lui ra.

Chiếu quy củ, Cố Hỉ đưa Vương Thủ Nhân đi đường hẻo lánh ra cung.

Trên đường, Cố Hỉ không có hỏi. Trầm mặc tiêu sái.

Vương Thủ Nhân lại mau mau rời khỏi cửa cung, bỗng nhiên mở miệng “Cố công công đều biết sao?”

Tâm Cố Hỉ nảy lên. Thấy Vương Thủ Nhân vẻ mặt nghiêm túc, Cố Hỉ công công trong lòng cười khổ.

“Hoàng thượng…….. Là nghiêm túc ………” Trầm mặc sau một lúc lâu, Vương Thủ Nhân nói nhỏ.

Cố Hỉ rơi lệ trong lòng, chúng ta tùy thị ở bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy, đương nhiên biết hoàng thượng có bao nhiêu nghiêm túc. Chính là chuyện này với ngươi không quan hệ đi, người hảo hảo xem bệnh là tốt rồi, đột nhiên cùng ta nói chuyện này để làm gì nha???

Vương Thủ Nhân thở dài, nhìn Cố Hỉ, chợt thần thần bí bí mở miệng “Cố công công, kỳ thật, Thái tử điện hết thảy đều khoẻ mạnh.”

Cố Hỉ ngẩn ngơ, thân thể hết thảy khoẻ mạnh, vậy sao ngài lại đối thái hoàng thái hậu nói cái gì mà con nối dòng của Thái tử gia gian nan……… Thật vô nghĩa?!

Cố Hỉ công công rơi lệ trong lòng, ta nói Vương đại nhân na, Vương ngự y nha, Vương Thủ Nhân đại nhân, Vương Thủ Nhân đại đại nhân!!! Ngài nói với ta để làm chi?! Chẳng lẽ ngài không biết loại chuyện này nhiều người biết sẽ không hay ho sao?! Ta không đắc tội ngài đi?!

Tiểu nhân trong lòng Cố Hỉ công công rít gào.

Vương Thủ Nhân nhìn vẻ mặt Cố Hỉ công công che dấu không được rối rắm, trong lòng thoải mái cực kỳ, trời biết, khi hắn nhận được ý chỉ hoàng thượng, bắt hắn nói dối thái hoàng thái hậu, trong lòng hắn có bao nhiêu buồn khổ, thái hoàng thái hậu, đó là nhân vật được chính vua và toàn dân cao thấp kính trọng nha, thần tượng trong lòng Vương Thủ Nhân hắn!! Bắt hắn nói dối vị lão nhân vì Đại Thanh hi sinh tuổi thanh xuân, hiện giờ còn tại vi Đại Thanh mà lo lắng không thôi, lại còn nói dối chuyện lớn như thế!! Trong lòng hắn buồn khổ!

Hoàng thượng, ngài có từng nghĩ tới, tương lai một khi hoàng tổ mẫu ngài biết ngài vì khó có thể mở miệng nên gạt bà? Bà ấy sẽ thương tâm nhiều thế nào nha?

Hoàng thượng, ngài có từng nghĩ tới, hiện tại ngài làm hết thảy, tương lai một khi Thái tử biết được, hắn sẽ khổ sở thế nào? Hắn kính trọng hoàng a mã, mà ngài lại dùng tâm tư như thế đối hắn ………

————————————————————–

Trong nội thất Thừa Kiền cung.

Khang Hi đế vuốt ve hai má Thái tử gia, đôi mắt u ám thâm trầm như đêm.

“Bảo Thành, a mã……… Phải xuống địa ngục ……. Bất quá.. A mã… bất hối……”