Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 3: Tái kiến cố nhân [ trung ]



Trở lại Thừa Kiền cung, vẫy lui cung nữ thái giám, Dận Nhưng đem chính mình ném tới trên giường, lại thiếu chút nữa vì hành động này mà kêu to lên, ô ô, hắn đã quên, giường nơi này không bao giờ  … thỏa mái mềm mại như ở hiện đại. Vẻ mặt đau khổ nhu nhu thắt lưng đau nhức không thôi, từ ám phòng đi ra liền không có nghỉ ngơi quá, càng không có thả lỏng quá, thân mình cứng ngắc không thôi, giờ phút này hơi thả lỏng chút, nhất thời cảm thấy được toàn thân đau xót không thôi, đặc biệt cánh tay, vẫn còn một trận một trận đau đớn, vẫy lui cung nữ thái giám hầu hạ, chỉ là không muốn người khác biệt được bộ dáng lúc này của mình, cảm giác đầu có điểm đau, sợ là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, đợi Lữ tổng quản nấu xong bát canh gừng đi đến, còn phải hảo hảo trấn an Lữ tổng quản một phen, dù sao cũng là người nam nhân kia phái tới a.

Miên man suy nghĩ hết sức, theo thói quen cắn chặt môi, chịu đựng trên đầu một trận một trận đau đớn, chậm rãi cởi ra quần áo, nhìn kĩ mới thấy, quả nhiên, hai bên cánh tay đều là vết móng tay đâm vào, huyết đã sớm đọng lại. Trong trí nhớ, hình như phòng ngủ của hắn có một hộp hoa ứ cao mà hoàng mã ma ban cho, là vì lúc trước luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mà bị thương nên hoàng mã ma đã ban cho hắn.

Tự tay bôi thuốc mỡ phi thường thuần thục, loại sự tình này là từ khi nào mình học được nha?

Tự mình sát dược, tự mình mặc quần áo, thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều……….

Dường như là từ lúc bị quyển cấm ( cái này ta nghĩ nó là giam lại … Ta thực ra không hiểu đâu =.=”. Các nàng cứ nghĩ đó là hình phạt bị giam lại cả đời đi nha  ), bởi vì không đành lòng để Tiểu Thuận Tử  kéo thân thể thương tàn ốm yếu hầu hạ nên tự mình sắp xếp, khi đó mình cũng chậm chậm một chút một chút mà học được.

Còn có đời trước, tuy rằng thân thể ốm yếu, nhưng mụ mụ vẫn luôn ở một bên dạy mình cách tự chiếu cố bản thân, mụ mụ, cho tới bây giờ đều không bởi vì mình ốm yếu liền nuông chiều mình, khi đó, mụ mụ nói như thế nào nhỉ?

“Con là đứa con quý giá nhất của mẹ, ở trong lòng mẹ, con cùng tất cả những đứa trẻ khác đều giống nhau. Cho nên, Anh nhi, con phải cố gắng để lớn lên, nha.”

Bởi vì là đứa con quý giá nhất, cho nên không muốn đem mình biến thành búp bê yếu ớt, muốn cho mình lớn lên giống như tất cả đứa bé khỏe mạnh khác, cho nên cố gắng dạy mình, cố gắng muốn để mình trưởng thành như những đứa nhỏ khỏe mạnh bình thường khác.

Bởi vì nhớ lại chút ấm áp này, bên miệng Dận Nhưng khẽ mỉm cười.

Kêu Tiểu Thuận Tử  chuẩn bị hảo một kiện xiêm y màu xanh nhạt khác, ngồi vào một bên giường, suốt mặt, thản nhiên mở miệng kêu “Lữ công công, tiến vào.”

———————————————————

Trong Từ Hòa cung, thái hoàng thái hậu nhắm mắt lại, trong tay lần chuỗi hạt. Một bên, lão ma ma nhẹ nhàng tiếp nhận tách trà mà cung nữ đưa tới, rồi đặt trên chiếc bàn nhà, liền nghe được một tiếng nhẹ nhàng thở dài.

“Tô Ma Lạp Cô, ngươi nói, Thái tử  có phải có chút không giống bình thường hay không  ?”

Tô Ma Lạp Cô ngẩn ra, lập tức trong đầu nhớ tới bộ dáng hôm nay của Thái tử, tựa hồ thiếu chút kiêu căng mạnh mẽ, cảm giác cả người trầm tĩnh không ít, liền thấp giọng hồi đáp “Hồi chủ tử, Thái tử  hôm nay giống như trầm ổn đi không ít.”

Chỉ là trầm ổn không ít thôi sao? Bà đã từng gặp gỡ nhiều người, xem người cực chuẩn, bà tin tưởng hai mắt của mình, càng tin tưởng cảm giác của mình, trực giác của một nữ nhân không thể bỏ qua. Thái tử  của ngày hôm nay, tuyển tú đĩnh nhã, chỉ đứng thẳng ở nơi đó, cái loại khí độ ung dung này khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ. Nếu nói dĩ vãng, thái tử  là do hoàng đế một tay nuôi nấng lớn lên, phân khí độ kia, phân khí độ hoa quý kia tất nhiên là các aca khác không thể so sánh, chính vì bởi vậy liền cũng có thêm vài phân kiêu căng bá đạo, bà thích thái tử, nhưng lại không thích phân kiêu căng ấy, tuy rằng bình thường ở trước mặt bà, hắn không dám kiêu căng tùy hứng, nhưng không thể che dấu, không biết hoàng đế có ý tưởng gì, bình thường tựa hồ dung túng, thẳng đến lần này hắn cùng đại a ca ở Vô Dật Trai động thủ, mới hung hăng trừng phạt, chỉ là sự trừng phạt này cũng quá ác độc, là giam vào ám phòng ……..

Khe khẽ thở dài, tâm tư hoàng đế hiện giờ càng ngày càng khó hiểu.

Mà Thái tử, hôm nay Thái tử  tựa hồ không giống bình thường  . Đứng ở nơi đó, vẻ tuấn tú còn chưa trưởng thành, nhợt nhạt cười, tuyển tú ( thanh tú mà sâu sắc ) vô song, phân ung dung cao quý kia cũng từ trong lộ ra, còn có cặp con ngươi lộ ra ánh sáng, hình như lại có một phần trầm tĩnh lạnh nhạt?

Rốt cuộc không thể nhìn thấy người mạnh mẽ kiêu căng ngày xưa……..

Chẳng lẽ, một đêm ở ám phòng, Thái tử đã trưởng thành sao?

Nhớ tới lời nói của Thái tử “Hoàng mã ma, Bảo Thành đã lớn ………..” lời nói tựa như hời hợt lại làm cho nàng cảm thấy một loại tang thương khó có thể nói nên lời. Trong lòng không khỏi đau xót.

————————————————————————————–

Trong Thừa Kiền cung, Dận Nhưng ngồi ở trên tháp, theo thói quen lấy tay gõ gõ mặt bàn nhỏ trên tháp.

Nhìn Lữ công công khoảng hơn bốn mươi tuổi tựa hồ phi thường khiêm tốn đứng ở trước mắt mình. Trong trí nhớ, người này là đại tổng quản do nam nhân kia phái tới chiếu cố hắn, sau khi hắn bị phế lần đầu, liền ly khai Thừa Kiền cung, sau lại thuyên chuyển đi nội vụ phủ, nghe nói cuối cùng cũng sống không tồi. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, kỳ thật, Lữ công công này là cơ sở ngầm của nam nhân kia đi, kỳ thật, người hầu trong Thừa Kiền cung này đều là của nam nhân, bọn họ trung tâm nhất chính là nam nhân hoàng đế kia, mà không phải thái tử phải dựa vào sự sủng ái của nam nhân mới có thể sống được.

Giương mắt từ từ quét khắp căn phòng sang trọng, Dận Nhưng nâng chung trà lên, chậm rãi uống, ngạch, thật khó uống!

“Lữ công công, về sau Tiểu Thuận Tử  liền làm thái giám bên người của ta. Hắn bây giờ cái gì cũng đều không hiểu, phiền toái Lữ công công ngươi hảo hảo dạy dỗ một chút.” Dận Nhưng miễn cưỡng nói xong. Buông chén trà, khẽ nhíu mày, thật sự là khó uống a.

Lữ công công do dự ngẩng đầu nhìn thái tử vẫn là hài đồng bảy tuổi, thái tử sao bỗng nhiên nhìn trúng Tiểu Thuận Tử nha?

Thái tử  từ khi rời khỏi ám phòng, hắn đang bị Cố công công ở Càn Thanh cung bắt bí vài điều. Tựa hồ khi đó kẻ giúp đỡ Thái tử  đi ra chính là Tiểu Thuận Tử?? Chẳng lẽ là khi đó?

“Làm sao vậy? Lữ công công? Có vấn đề sao?” Dận Nhưng ra vẻ tò mò hỏi, trong lòng cười thầm, sợ là chính ngươi cũng không dám làm chủ đi. Không có nam nhân kia đồng ý, ngươi cũng không dám tùy tiện để người lạ ở bên ta.

Lữ công công vội cúi đầu “Nô tài xin đi an bài.” Lập tức lại do dự nhìn về phía Dận Nhưng “Vậy Tiểu Tốt Tử thì sao ạ?”

Dận Nhưng nghĩ nghĩ, từ từ cười nói “Tiểu Tốt Tử cũng không tồi, vậy cứ để hắn ở bên người ta đi.”

Lữ công công vội gật đầu xác nhận, đang muốn đi xuống, Dận Nhưng kêu “Chờ chút, gọi người mang cho gia bát canh gừng, còn có, thêm chút điểm tâm.”

Lữ công công sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, dường như từ lúc Thái tử  gia rời khỏi ám phòng, liền vẫn chưa dùng qua thiện, trong lòng hoảng hốt, bùm một tiếng vội vàng quỳ xuống thỉnh tội “Nô tài đáng chết, nô tài không có hảo hảo hầu hạ Thái tử  gia!” Trong lòng đồng thời kêu khổ, ai u vị gia này không biết sẽ trừng phạt mình thế nào nha  .

“Tốt lắm, đứng lên đi.” Dận Nhưng miễn cưỡng dựa vào phía sau, trong đầu ngươi nghĩ đến chỉ có vị đang ở Càn Thanh cung kia, làm sao mà có hơi thiệt tình chiếu cố ta? Cũng không có ý so đo, thản nhiên nói “Lữ công công, mau đi đi, gia đói bụng.”

Lữ công công có chút không thể tin được, nhưng không dám tái chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài thu xếp an bài. Bỗng nhiên thầm nghĩ, Thái tử  gia cố ý phân phó canh gừng, trong lòng nghĩ, Thái tử  gia chớ không phải là thân thể không khoẻ? Lập tức nghĩ đến ám phòng, trong lòng căng thẳng, từ cái địa phương kia đi ra, lại không có nghỉ ngơi, có thể thoải mái mới là lạ! Chính là tinh thần Thái tử  gia tựa hồ cũng không tồi nha.

Giờ phút này, Thái tử  gia Dận Nhưng của chúng ta ở sau khi Lữ công công rời đi, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt lộ vẻ mỏi mệt, nhu nhu cái trán, miễn cưỡng đứng dậy, đem lý y ( áo lót trong ) ở bên cạnh giường rút ra, ở trên tay áo màu trắng có màu đỏ sậm thật rõ, nghĩ nghĩ, quét mắt khắp phòng, khi nhìn đến tủ quần áo, khóe miệng cười, cái địa phương kia tựa hồ không tồi. Liền đem lý y này nhét vào trong tủ quần áo đi.

Có lẽ, chỉ có thể giấu nhất thời đi, trời biết, gian phòng này nơi nơi đều là nhãn tuyến ( cơ sở ngầm ), trong Thừa Kiền cung có thể giấu được bì mật gì sao? Nhớ tới ở đệ nhất thế, chính mình cuồng vọng ngu xuẩn tự tin liền có chút xấu hổ, khi đó mình thế nhưng lại ở tại gian phòng này thương nghị kế hoạch?!

Sử dụng câu mà muội muội yêu thương nhất ở đệ nhị thế nói: “Nha chính là não tàn nhất!”

Chậm rãi tiêu sái đến cạnh tháp ngồi xuống, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, mỉm cười, qua vài ngày để cho Tiểu Thuận Tử  xử lý đám quần áo ấy đi.

Nhớ tới đệ nhất thế khi mình từ ám phòng đi ra thì rất sợ hãi, bởi vì sợ hãi, liền thuận thế sinh bệnh, để cho người nọ thương tiếc, khi đó mình cỡ nào sợ hãi mất đi sủng ái của người nọ, đối đệ nhất thế của mình mà nói, người nọ là a mã hắn! Là người hắn kính trọng nhất. Đáng tiếc, khi đó mình không rõ, người kia, không phải a mã, là hoàng đế. Mà mình, không phải con, là thần.

Hiện giờ, mình không hề mượn cớ sinh bệnh, không hề nháo để người nọ sủng ái.

Như vậy, sẽ như thế nào?

Kỳ thật còn có thể như thế nào, mình chán ghét cái vị trí kia, mà chân chính thái tử  trong lòng người kia cũng không phải mình, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là quyển cấm.

Chống lấy cái đầu đang âm ỉ phát đau, nhìn bầu trời về chiều, nhớ tới đời sau người ta đối với bọn aca bọn họ yy, nhớ tới bộ dáng muội muội mỗi khi nhắc tới cửu long tranh đoạt, ánh mắt liền tỏa sáng, không khỏi bật cười, tâm niệm vừa chuyển, có lẽ mình còn có thể trước khi rơi vào quyển cấm hảo hảo xem một tuồng kịch…………