Thang Tiêu

Chương 48



Viên Địch vừa trở về phòng làm việc đã cảm thấy không khí có phần không đúng, mặc dù Viên Tiêu vẫn làm việc như cũ, nhưng khí áp càng ngày càng thấp lại rõ ràng chứng minh lúc anh rời đi nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì. Viên Địch liếc mắt nhìn Viên Tiêu đang ngồi cầm bút ký tên lên tài liệu. Không cần hỏi, cũng không cần chất vấn, em trai của anh có năng lực ứng phó tất cả mọi chuyện, cho nên trừ phi Viên Tiêu nói, bằng không anh liền xem như không biết.

Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, Viên Địch và Viên Tiêu ai cũng không nói chuyện, cùng nhau vùi đầu làm việc, không khí lại cực kỳ hài hòa.

Viên Sanh gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi công ty Viên thị, cổ tay bị Viên Tiêu bẻ gãy, đau như kim châm muối xát, đau đến tận đáy lòng, hắn không hề biết người anh hai bị hắn khi dễ từ nhỏ đến lớn lại có bản lĩnh tốt như vậy, hắn ở trong tay anh tựa như một đứa bé, không thể động đây, chỉ có thể mặc anh vê tròn uốn dẹp.

Hắn vốn muốn kiếm chác một chút, tuy rằng không được chục triệu, nhưng dùng Viên Tiêu uy hiếp Viên Địch cũng có thể kiếm được mấy triệu, nhưng ai biết, chẳng những không lấy được một phân tiền nào, bây giờ ngược lại còn hại mình bị thương! Viên Sanh cắn răng nghiến lợi đi đến khoa xương của bệnh viện, trong lòng nguyền rủa Viên Tiêu ngàn vạn lần, ngay cả đau đớn khi nối xương cũng xem nhẹ.

Viên Sanh là ai, là con trai út nhà họ Viên, là bảo vật mà Bạch Nhiễm Nhiễm nâng niu trong lòng bàn tay, hắn hư hỏng, hắn ăn chơi trác táng, hắn đánh bạc, hắn quần là áo lượt, nhờ có Bạch Nhiễm Nhiễm che chở mà 20 năm qua hắn vẫn sống trong ánh sáng rạng rỡ, không ngờ một khi nhà có biến, tất cả tài sản mà hắn dựa vào để sinh tồn đều bị Viên Địch và Viên Tiêu cướp sạch, hắn lập tức từ con cưng của trời té xuống địa ngục, thậm chí không thể không sống nhờ ở nhà của người khác, chịu đựng người khác xem thường. Tất cả bạn bè ngày trước đều bỏ hắn mà đi, những ả đàn bà luôn miệng nói yêu hắn bây giờ còn không thèm nhìn mặt hắn một lần. Hết thảy những chuyện này đều do hai người tạo thành! Mỗi khi Viên Sanh nhớ tới cuộc sống của hắn khi trước, ngẫm lại bộ dáng nghèo túng bây giờ, trong lòng càng hận Viên Địch và Viên Tiêu. Nhất là Viên Tiêu!

Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ hắn và Viên Tiêu phát sinh mâu thuẫn gì, cha đều nghiêng về phía Viên Tiêu, căn bản không thèm để ý đến hắn! Cho dù là bây giờ, biết rõ người nọ giả vờ ngây thơ đơn thuần, mỗi khi Viên Chiến nhắc tới Viên Tiêu, yêu thích trong mắt ông vẫn không có mảy may giảm bớt! Rõ ràng đều là con ruột của ông, tại sao Viên Chiến lại thích cái tên cầm thú lục thân bất nhận đó? Hắn không cam lòng! Hắn giỏi hơn cái tên có cha sinh không có mẹ dạy kia rất nhiều, nhưng tại sao cha lại không nhìn thấy điểm tốt của hắn?

Viên Sanh mặt mày xanh mét đi ra từ trong bệnh viện, tiến vào một quán ăn nhỏ ở ven đường, gọi hai món ăn và hai chai rượu trắng. Hắn – Viên Sanh chưa bao giờ đến một nơi bẩn thỉu rẻ tiền như vậy. Nếu không phải là Viên Tiêu… Nếu không phải anh ta… Viên Sanh uống sạch ly rượu, đáy mắt đã nhiễm một màu đỏ điên cuồng. Hắn nhất định phải khiến Viên Tiêu nếm thử tư vị nghèo túng này, không, không phải Viên Chiến thích sự mạnh mẽ ngoan độc của Viên Tiêu sao? Vậy hắn sẽ càng ngoan (ngoan trong ngoan độc) hơn tên đấy! Hắn muốn Viên Tiêu nhà tan người chết, đau đớn đến mức muốn chết mà không được!

"Ôi chao, đây không phải là Viên tam thiếu sao?" Một giọng nữ cố ý cất cao truyền vào lỗ tai Viên Sanh, Viên Sanh chợt ngẩng đầu, một ả đàn bà trang điểm thật đậm đang đi về phía hắn, không chút khách khí đặt mông ngồi xuống ghế đối diện hắn, tay chống cằm có chút hăng hái nhìn hắn: "Thế nào, Viên tam thiếu cũng tới loại địa phương này?"

"Chu Như, cô đừng làm tôi buồn nôn!" Ngọn lửa trong con ngươi Viên Sanh lập tức cháy lên, hổ xuống đồng bằng bị chó khi, rốt cuộc bộ dáng hôm nay của hắn khiến bao nhiêu người chê cười? ! Nhưng hắn có thể làm sao? Con mẹ nó hắn còn có thể làm sao nữa? !

"Tại sao tính tình lại thay đổi thành nóng nảy như vậy?" Chu Như cũng không để ý hắn quát lớn, vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, để cho cô ả gọi thêm vài món ăn.

"Bữa này để tôi mời! Viên tam thiếu của chúng ta sao có thể chỉ ăn hai món một bữa chứ?" Chu Như che miệng cười duyên: "Viên Tiêu thật đúng là vô tình, dù sao anh cũng là em ruột của anh ta, vậy mà anh ta cũng xuống tay được."

Viên Tiêu – cái tên này hoàn toàn làm cho lửa giận trong lòng Viên Sanh bùng nổ, hắn hung hăng ném đôi đũa lên bàn, đột nhiên đứng thẳng lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn Chu Như: "Con mẹ nó mày cút đi cho tao! Tao thế nào có liên quan gì đến mày? Con mẹ nó, mày cho rằng mày tốt hơn tao sao? Mày có bò lên giường của người khác, người ta cũng không muốn mày!" Một hơi nói xong một đống lời, Viên Sanh kìm nén đến mặt đỏ bừng, há miệng thở hổn hển mấy hơi mới khôi phục lại.

Nghe thấy lời nói của Viên Sanh, trong mắt Chu Như lóe lên vẻ âm lãnh, nhưng rất nhanh bị cô ả che giấu xuống: "Viên Sanh, tôi không nghĩ tới anh hèn nhát như vậy, Viên Tiêu có anh cũng có, Viên Tiêu không có anh cũng có, làm sao anh có thể bị anh ta chèn ép đến trình độ này!"

Cô ả chống lại cặp mắt sắp phun ra lửa của Viên Sanh, không chút nào sợ sệt: "Anh có biết bây giờ Viên Tiêu sung sướng đến mức nào không, đi làm có Viên Địch giúp anh ta xử lý mọi chuyện, tan việc còn có người đẹp trong ngực, mà anh…" Cô ả dừng một chút mới nói tiếp: "Nghèo túng đến nỗi ru rú uống rượu một mình trong quán cơm nhỏ, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh cũng không muốn báo thù? Không muốn cướp đi tất cả mọi thứ mà Viên Tiêu đang có sao?"

Viên Sanh giống như mất hết sức lực toàn thân ngồi xuống, trên mặt tất cả đều là bi thương: "Đoạt lại? Làm sao đoạt? Bây giờ tôi không còn gì hết…" Chuyện của nhà họ Viên bọn họ chỉ sợ đã sớm truyền khắp thành phố R, mặc dù người phụ nữ trước mắt cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng hắn sắp bị nghẹn chết rồi, mỗi ngày cố gắng giả bộ tươi cười, đối với hắn mà nói là một loại đau khổ, cho dù cô ả đang cười nhạo, đang châm chọc, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể tìm được một người nói ra tất cả mọi chuyện là tốt rồi.

"Viên Sanh, xem ra tôi đã uổng công đến đây rồi." Chu Như lấy ra một xấp hình từ trong bao nhỏ ném lên bàn: "Xem một chút đi, bây giờ Viên Tiêu sống thật tốt, nhìn lại bản thân anh đi!" Cô ả đứng dậy rời đi, đi tới trước mặt ông chủ quán thanh toán tiền, hơn nữa phân phó ông chủ mang cho Viên Sanh thêm hai chai rượu, liền thản nhiên rời khỏi quán cơm nhỏ, mở cửa xe ra nghênh ngang rời đi. Chịu đủ kích thích, lại thêm tác dụng của cồn, cô ả cũng không tin tên Viên Sanh ngu xuẩn này không mắc câu!

Trên những tấm ảnh kia, toàn bộ đều là bộ dáng hạnh phúc của Viên Tiêu: anh cười với Thang Viên, vui đùa, hôn… Lúm đồng tiền nhỏ luôn luôn nở rộ trên mặt người nọ, tràn đầy hạnh phúc, không giống với tươi cười giả tạo ở trong nhà ngày trước, đó là nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm… Càng xem, lửa giận trong lòng Viên Sanh càng thêm bùng cháy.

Viên Sanh trải qua một buổi chiều trong quán cơm nhỏ đó, sau khi uống sạch rượu mà hắn và Chu Như gọi mới lảo đảo bước ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn, những năm gần đây thành phố R càng ngày càng phồn hoa, đèn neon bảy sắc lấp lánh, các CLB giải trí phong phú cũng bắt đầu tiến vào thời kì kinh doanh hoàng kim. Người qua lại trên đường phố càng ngày càng nhiều, không vì bóng đêm mà trở nên vắng lặng. Viên Sanh cảm thấy hắn giống như một du hồn lang thang trong nhân thế, nhìn người khác vui vẻ, đùa bỡn, còn chính bản thân hắn thì không có chỗ để dựa vào. Mà mọi chuyện vốn không phải như thế, ngày trước, hắn đã từng nở mày nở mặt, ngậm chìa khóa vàng từ lúc mới sinh ra, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng bây giờ lại bị người khác cướp đi tất cả.

Hắn không thể lớn tiếng khoe khoang, không thể lấy lại mọi thứ đã mất, thậm chí ngay cả đi ở dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy xấu hổ. Đáy mắt Viên Sanh giăng đầy tơ máu, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, đặc biệt khi nhìn thấy hộp đêm hắn thường đến trước đây? Tại sao hắn lại bị người cười nhạo, bị người chỉ trích, mà Viên Tiêu có thể có được vô số tài sản, sống ở bên cạnh người mình yêu? Hắn xem qua người phụ nữ kia, điềm tĩnh mà lạnh nhạt, tuyệt đối không giống với những oanh oanh yến yến vây quanh bên cạnh hắn. Mặc kệ đi đến chỗ nào đều có thể tự hào nói: Đây là bà xã của tôi, nhưng tại sao chuyện tốt như vậy lại để cho Viên Tiêu chiếm mất? Tại sao? Hắn không cam lòng!

Viên Sanh cắn răng vang dội khanh khách, nhớ lại ánh mắt Viên Tiêu nhìn người phụ nữ trong hình kia, dịu dàng cùng yêu say đắm như thế, như thể người phụ nữ đó chính là trời của anh ta, là tất cả của anh ta. Viên Tiêu cướp đi mọi thứ của hắn, vậy thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Viên Tiêu! Hắn muốn Viên Tiêu nếm thử tư vị mất đi tất cả! Cho dù là đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) hắn cũng không tiếc!

Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy tối nay con trai có hơi khác thường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn thì liền bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là uống rượu. Bà biết mấy ngày này con trai quả thật cực kì không ổn, thậm chí còn mượn rượu giải sầu. Nhìn bộ dáng sa sút của con trai, bà cũng vô cùng đau lòng, nhưng bà không nỡ mắng hắn, con trai vốn chịu đả kích rất lớn, nếu bà lại mắng chửi, khó tránh khỏi hắn không làm chuyện điên rồ.

Cho nên Bạch Nhiễm Nhiễm nấu một chén canh giải rượu cho Viên Sanh, bảo Viên Sanh đi ngủ rồi rời khỏi phòng, mặc dù còn một bụng muốn nói, nhưng vẫn lắc đầu không nói ra.

Viên Sanh bưng canh giải rượu mà Bạch Nhiễm Nhiễm nấu lên, uống một hơi cạn sạch, kéo ngăn tủ đầu giường ra, con dao sắc bén ở bên trong lóe ra từng trận ánh sáng khiếp người dưới ánh đèn, lại không lạnh bằng ánh mắt của Viên Sanh, hắn lấy con dao bên trong ra, lạnh lùng nhìn một hồi lâu mới thả xuống, kế đó ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Viên Tiêu chuyển hết tất cả đồ dùng của mình vào nhà Thang Viên, tính toán ở lại lâu dài, Thang Viên nhìn anh vui vẻ thu dọn đồ đạc cũng không ngăn cản anh. Mặc dù anh đã vào ở, nhưng vẫn là nhà của cô! Nếu như anh dám có hành vi gây rối gì liền một cước đá anh đi ngủ với Viên Địch!

Viên Tiêu mới vừa ăn mặn, tất nhiên sẽ không thành thật như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên của Thang Viên, anh cũng không dám quá mức càn rỡ, huống chi anh cũng không nỡ nhìn thấy cô đau, dù nhịn thật vất vả nhưng anh vẫn vui vẻ chen chúc trên cùng một cái giường với Thang Viên, về phần nửa đêm đi xuống tắm nước lạnh mấy lần, đều bị Thang Viên xem như không thấy.

Sáng hôm sau, Viên Tiêu lái xe đưa Thang Viên đi làm, đến công ty lại không để cho Thang Viên xuống xe, bắt lấy người gặm cắn một hồi mới thả Thang Viên rời đi, trước khi đi còn nói một câu: "Tan việc đừng đi đâu, ở đây chờ anh!"

Thang Viên dở khóc dở cười xoa xoa nước miếng trên mặt Viên Tiêu, gật gật đầu, chuyện này còn phải đặc biệt nói sao, anh đều đưa đón cô lâu như vậy thế mà mỗi ngày đều dặn dò, thật dài dòng! Cô không khống chế được nở một nụ cười, có xe ngồi tại sao phải đi chen xe buýt, cô lại không ngốc! Viên Tiêu mới ngốc!

Viên Tiêu nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Thang Viên, trong lòng đau nhói, anh nhíu nhíu mày, chợt muốn xông lên giữ lấy cô, không cho cô đi. Viên Tiêu thở dài day day huyệt thái dương, xem ra anh bị rối loạn thần kinh rồi, chẳng lẽ bánh trôi nhỏ còn có thể chạy sao? Anh xem nhẹ cảm giác đau đớn mới vừa rồi, tập trung tinh thần lái xe đến Viên thị, còn ở trong lòng tự giễu mình lo được lo mất.

Về sau, trong cuộc đời sau này của Viên Tiêu, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay, anh đều vô cùng thống hận bản thân mình lúc đầu sơ sót, kết quả thiếu chút nữa khiến cô hoàn toàn rời khỏi mình…