Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 33



Vi Lam một lòng muốn chữa khỏi vết thương ở chân của Thiên Lãng, để anh lại một lần nữa có thể đứng dậy bằng chính đôi chân của mình.

Cô cầm bệnh án của các chuyên gia khoa xương Bắc Kinh, bắt ép Thiên Lãng đến bệnh viện chụp X-quang. Bác sĩ nói với cô rằng, khớp đầu gối chân phải của Thiên Lãng bị gãy, mặc dù các bác sĩ ở Bắc Kinh đã làm phẫu thuật cấy ghép cho anh, nhưng vì chỗ gãy không thể hoàn toàn khớp lại, ít nhất phải mất hai năm nữa anh mới có thể rời được xe lăn. Cũng có khả năng suốt đời phải chống gậy.

“Bác sĩ ạ, nhất định chú phải nghĩ cách!” Vi Lam không chịu từ bỏ hy vọng, “anh ấy vẫn còn trẻ như vậy, lẽ nào nửa sau cuộc đời lại phải làm thằng què hay sao?” Đối với một người cao ngạo như Thiên Lãng, thực sự là quá tàn nhẫn!

“Cháu phải tập luyện nhiều cho cậu ấy, phải tích cực thực hiện vật lý trị liệu, và còn một điều nữa là, phải chờ đợi kỳ tích xảy ra!”

“Cháu tin rằng chắc chắn thế gian sẽ có kỳ tích!”

Thiên Lãng thoát được khỏi lưỡi hái của tử thần, xuất hiện trước mặt cô, đây vốn đã là một kỳ tích rồi!

Thái độ của Vi Lam rất quả quyết, mỗi buổi chiều hoàng hôn, cô đều đưa Thiên Lãng đi dạo ở hoa viên, sau đó giúp anh tập luyện đứng dậy.

Cô đã mua một chiếc gậy, lúc đầu Thiên Lãng chống cự quyết liệt, nói: “Anh có phải là thằng què đâu, tại sao phải chống gậy?”

“Anh không thể suốt đời ngồi trên xe lăn được!” Vi Lam nói, “anh nên dựa vào sức của mình để đứng dậy!”

“Không phải em đã nói sẽ chăm sóc anh suốt đời đó sao? Lẽ nào em đã hối hận rồi ư?” Sắc mặt Thiên Lãng sầm xuống.

“Em không hối hận! Mãi mãi sẽ không hối hận!” Cô mím chặt môi, “nhưng em không muốn nhìn thấy một Thiên Lãng èo uột, hoàn toàn không có sức sống!”

“Ai đã khiến tôi phải ra nông nỗi này?” Cổ họng anh rít lên thành tiếng, kèm cả sự run rẩy, xuyên thấu vào phủ tạng của cô, xé nát trái tim cô, “chính cô! Hạ Vi Lam, chính cô đã khiến tôi biến thành một kẻ tàn tật sống dở chết dở!”

Vi Lam nhìn thấy gương mặt biến dạng vì đau khổ đó, cô nảy ra một suy nghĩ, muốn bất chấp tất cả xông đến, ôm chặt đầu anh, xoa dịu vết thương trong tâm lý và sinh lý của anh.

Tuy nhiên, cô bắt ép mình đứng nguyên một chỗ, lạnh lùng nói: “Em biết rồi, anh muốn dày vò em! Chỉ cần anh còn ngồi trên xe lăn một ngày, em sẽ không chịu tha thứ cho mình, phải chăm sóc anh một ngày, sau đó mãi mãi bị anh trói chặt! Tần Thiên Lãng, dùng thủ đoạn này để trả thù một cô gái, anh không cảm thấy mình rất bỉ ổi, cũng rất đáng thương hay sao?”

Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt như hai ngọn lửa phẫn nỗ, rực cháy.

“Nói cho cùng, em vẫn không muốn ở lại bên cạnh anh đúng không?” Giọng anh lạc đi, run rẩy.

“Nếu chỉ vì chuộc tội mà em ở lại bên anh thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Nói xong, Vi Lam liền quay đầu chạy đi.

Cô chạy một quãng rất xa, chạy ra khỏi khu biệt thự, mới dừng lại, toàn thân run rẩy, buộc phải há miệng để thở, mới khiến trái tim không bật ra khỏi lồng ngực.

Tha lỗi cho em, Thiên Lãng! Chỉ có nói như vậy, em mới có thể kích nộ được lòng kiêu ngạo tiềm ẩn trong con người anh. Em tin anh sẽ không dễ dàng cúi đầu trước số phận!

Khi Vi Lam quay về khu biệt thự, trời đã tối mịt.

Cả khu nhà tối đen như mực, không có ánh sáng.

Vi Lam tưởng rằng Thiên Lãng đã ngủ say, bèn bước về phía cửa, đột nhiên bị cái gì đó chặn lại, suýt ngã.

Cô bám vào tường đứng cho vững, mới nhìn thấy Thiên Lãng ngồi ở hành lang, trầm mặc nhìn màn đêm, mím chặt môi, toát lên vẻ cô đơn và hiu quạnh.

“Anh tưởng là em sẽ không quay lại nữa chứ!” Anh nói bằng giọng châm biếm, cằm căng như dây đàn.

Vi Lam thấy mũi cay cay.

Cô biết thực ra anh rất sợ cô rời xa anh, một đi không trở lại. Sau khi bị mất trí nhớ, Thiên Lãng yếu đuối hơn bao giờ hết, nhưng lại không chịu gạt bỏ sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mình.

“Em đã từng nói rồi, một ngày chân anh chưa khỏi, em sẽ không rời xa anh một ngày”.

Cô đẩy anh vào cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị quay ra, đột nhiên anh nói: “Em chăm sóc anh, chỉ đơn thuần là vì muốn chuộc tội ư?”

“Đương nhiên là không phải rồi”. Cô dịu dàng nói, giọng chậm rãi, “là vì tình yêu, mới khiến em phải gác mọi công việc của công ty Vân Thiên lại, cam tâm tình nguyện chăm sóc anh. Tuy nhiên, chàng trai Tần Thiên Lãng mà em yêu là một người cứng rắn, kiêu ngạo, bất kể gặp trắc trở gì cũng không bao giờ chịu đầu hàng. Còn người đang ngồi trên chiếc xe đẩy này, khiến em cảm thấy xa lạ, hoàn toàn không giống với anh ấy”.

Thiên Lãng im lặng. Anh cho bánh xe lăn đi, đẩy cửa ra, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

Cô đứng thẫn thờ hồi lâu ngoài cửa, sau đó mới chậm rãi đi ra.

Vi Lam ngủ không được say, trằn trọc suốt đêm.

Trong lúc mơ màng, trời đã sáng rõ, ánh nắng tỏa khắp căn phòng.

Cô bật dậy, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi lao xuống tầng một chuẩn bị bữa sáng, lại phát hiện thấy trên bàn ăn đã đặt sẵn một cốc sữa ấm, và cả mấy miếng bánh mì phết bơ.

Theo bản năng, Vi Lam hơi sững người. Bánh mì phết bơ?

Không phải Thiên Lãng đã quên hết mọi thứ rồi đó sao, tại sao lại vẫn nhớ sở thích của cô?

Quay ra phòng khách, cô nhìn thấy Thiên Lãng ngồi một mình trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.

Vi Lam bước đến, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, em dậy muộn quá, không nấu được ăn sáng cho anh”.

“Từ hôm nay trở đi, anh muốn tự mình lo liệu bữa sáng, tự mình chăm sóc mình”. Anh không quay đầu lại, nói khẽ.

“Tại sao?” Cô cau mày lại.

“Em về đi, anh không cần người giúp việc nữa”.

Bất giác Vi Lam cất cao giọng: “Tần Thiên Lãng, anh muốn đuổi em về ư?”

“Đêm qua anh đã suy nghĩ cả một đêm, nghĩ rất kỹ rồi. Anh không thể ích kỷ trói em ở bên cạnh mình như vậy, em nên đi tìm hạnh phúc và… tình yêu cho mình!”

“Em đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, nếu một ngày anh chưa đứng được dậy, thì đừng mong đuổi được em đi!”

“Ý của em là, đợi sau khi chân anh hoàn toàn bình phục, em vẫn sẽ đi ư. Hai cái này có gì khác biệt đâu?”

“Đương nhiên là phải khác rồi!” Vi Lam bắt đầu tỏ ra xúc động, “em là người đã khiến chân phải anh bị thương, mất trí nhớ, để anh phải đau khổ như vậy, em là kẻ gây ra tội! Nếu hiện giờ em rời xa anh, em…”

“Em sẽ bị lương tâm cắn rứt cả đời, đúng không?” Thiên Lãng bất ngờ quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt u ám.

“Em…” Đôi môi của cô run run, không biết nước mắt đã trào ra từ bao giờ, “em sẽ cảm thấy sống không bằng chết!”

Anh nhìn nước mắt của cô, lông mày cau lại.

“Thiên Lãng, anh vẫn chưa hiểu ư?” Cô nghẹn ngào nói, “thà em được cùng anh trầm luân xuống địa ngục, còn hơn là một mình sống trên thiên đường!”

Sau khi trải qua một chặng đường sinh tử ly biệt, cuối cùng em đã biết, cuối cùng em đã biết rồi…

Thiên Lãng, anh là người mà em một lòng yêu thương suốt đời, không bao giờ hối hận. Em không mong có kiếp sau, không quan tâm đến kiếp trước, không cần phải có vòng luân hồi, chỉ cần được ở bên anh, thêm một ngày cũng tốt! Thêm một khắc cũng tốt.

Thiên Lãng đưa ngón tay ra, chạm nhẹ lên khoé mắt nhạt nhoà nước mắt của cô, thở dài thườn thượt, nói: “Được, em ở lại đi… Anh lại thua em rồi!”

Vi Lam nắm chặt tay anh, vừa khóc lại chuyển sang bật cười.

Từ ngày hôm nay, Thiên Lãng cố gắng tập đứng, tập đi.

Mặc dù đã ngồi trên xe lăn một năm, nhưng sức khoẻ anh vẫn rất tốt, thân hình cao to buộc phải dựa vào Vi Lam mới đứng lên được.

Người Vi Lam vốn nhỏ nhắn, phải đỡ thể trọng của Thiên Lãng, lần nào cũng mệt phải thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng.

Có một lần, không chịu được nữa cô liền ca thán: “Không có việc gì mà sao anh lại cao như vậy? Dài lưng tốn vải!”

“Không phải ngay từ nhỏ em đã thích đàn ông cao to đó sao?” Thiên Lãng châm chọc, “đặc biệt là những anh chàng có bờ vai rộng!”

Vi Lam tròn xoe đôi mắt, không thể tin được: “Sao anh lại biết điều này?”

Anh liếc một cách khinh miệt vào thân hình nhỏ bé của cô, nói: “Những cô gái thấp bé như em, phần lớn đều thích đàn ông khôi ngô cao to, cảm thấy rất đáng tin cậy, rất an toàn!”

“Ai thấp bé? Ngươi ta cao 1m 62 đó!” Vi Lam nói, ưỡn lưng ra, giọng lại có phần chột dạ, “1m 62 thật mà, nếu nói dối em sẽ làm con chó!”

Thiên Lãng không nói gì, phía trước có hai mẹ con đi đến. Cô bé đó ở ngay sát nách, là fans hâm mộ của Vi Lam, thường gọi cô là “cô gái xinh đẹp” trước mặt rất nhiều người, khiến Vi Lam như mở cờ trong bụng.

“Cô gái xinh đẹp ơi, cháu chào cô!” Đứng từ xa cô bé đã gọi bằng giọng rất ngọt.

“Xin chào Huyên Huyên!” Vi Lam mỉm cười đáp lại, định trêu cô bé, Huyên Huyên lại nghiêng đầu, nói: “Cô gái xinh đẹp ơi, sao hôm nay cô thấp thế? Chú Tần cao hơn cô nhiều!”

Mặt cô nóng ran, hồi lâu không biết phải nói gì.

“Trẻ con nói linh tinh lắm! Cô ấy xinh đẹp như thế, làm sao thấp được?” Mẹ Huyên Huyên lớn tiếng nạt con gái.

Vi Lam càng ngượng, nhưng vẫn phải cố gắng cười để giữ phong độ.

Thiên Lãng không những không giải vây giúp cô, mà lại cười thích thú sờ lên má cô bé, khen bé thông minh đáng yêu.

Giờ thì cô nhỏ càng đắc ý hơn, lại bổ sung thêm một câu: “Chú Tần à, hóa ra chú lại cao, lại đẹp trai thật! Cô đi đôi giày cao như thế, mà còn thấp hơn chú một cái đầu!”

Thấy tình hình như vậy, lại nhìn thấy sắc mặt của Vi Lam, mẹ Huyên Huyện vội kéo con gái đi, nếu không, không biết miệng cô bé còn thốt ra những lời gì nữa!

Vi Lam vừa bực vừa chán nản, mặt sầm xuống, không nói câu nào.

“Có đáng phải bực mình vì chuyện nhỏ này không?” Rõ ràng là Thiên Lãng tỏ ra rất hí hửng khi thấy người khác gặp nạn, “trẻ con ăn nói có suy nghĩ gì đâu!”

“Tuổi còn nhỏ mà đã khen con trai”. Cô hậm hực, “lớn lên chắc chắn là kẻ si tình!”

“Tại sao em lại coi trọng vẻ bề ngoài thế nhỉ? Đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, cái quan trọng nhất là nội tâm của con người”.

“Em là phụ nữ mà, phụ nữ chẳng có ai không mong mình xinh đẹp cả, đặc biệt là… trong mắt đàn ông!” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt toàn tâm toàn ý, “Thiên Lãng, anh thấy em có đẹp không?”

Thiên Lãng lảng tránh không trả lời, vặn lại cô: “Tại sao lại hỏi câu hỏi này?”

“Em đã từng được nghe một bác sĩ tâm lý nói rằng, trong quá trình trưởng thành của mỗi con người, có lẽ đều có một tâm lý chung. Khi cô ấy gặp được tình yêu, đột nhiên sẽ phát hiện thấy thế giới hoàn toàn thay đổi. Giống như ban đêm tỉnh dậy, phát hiện thấy mình là một cô gái xinh đẹp, và trước đó, cô ấy là người vô cùng tự ti, chưa bao giờ cảm nhận được vẻ đẹp của mình. Mãi cho đến khi tình yêu đến, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình, cô ấy đã tìm được chính mình”.

Giọng Vi Lam dịu dàng, trong bầu không khí lành lạnh của buổi sáng sớm, vô cùng êm tai.

“Anh bác sĩ đó nói, có lúc tình yêu sẽ khiến con người ta thoải mái hơn, nhìn nhận về mình một cách chân thực hơn, chứ không phải chìm đắm trong bầu không khí âm u và ngột ngạt do môi trường sống tạo nên”.

Im lặng một hồi lâu, anh khẽ cất tiếng hỏi: “Có phải em cảm thấy, em chính là cô gái đó ư?”

“Đúng vậy!” Ánh mắt cô cười cười, “đã có một thời gian em để lạc mất mình trong bóng tối, mãi cho đến khi gặp được người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình, chính anh ấy đã giúp em tìm lại được mình!”

Thiên Lãng vẫn không đáp lời. Ánh mắt suy tư của anh nhìn chằm chằm vào Vi Lam, cô lặng lẽ nhìn anh, mỉm cười mông lung.

Tia nắng đầu tiên của ngày hạ rọi xuống mái tóc cô, tỏa ra khắp người cô, ánh mắt lấp lánh. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Thiên Lãng còn có một ảo giác, dường như đôi mắt cô cũng đã biến thành màu của vàng.

Cơ thể cô toát ra một vị ấm áp, thuần khiết và rất đẹp, tựa như một thiên thần.

Trong buổi sáng tươi đẹp như thế này, đột nhiên Thiên Lãng muốn dang hai tay ra, ôm chặt cô vào lòng không muốn buông ra nữa.

Tuy nhiên, cô có là thiên thần của anh hay không? Thiên thần của một mình anh?

Dưới sự giúp đỡ của Vi Lam, hàng ngày Thiên Lãng kiên trì luyện tập, không gián đoạn ngày nào.

Khi mùa xuân đến, anh đã bỏ được gậy, tự bước đi được mấy bước.

Vi Lam đã quen với cảnh Thiên Lãng ngồi trên xe lăn, giờ nhìn thấy anh tự bước đi, chỉ muốn chạy đến ôm anh.

Thế nhưng, cô không dám, anh giống như một đứa trẻ đang chập chững học đi, vừa chạm vào sẽ ngã xuống ngay.

Quả nhiên, anh loạng chà loạng choạng, đột nhiên mất cân bằng, ngã rúi rụi sang một bên.

Vi Lam vội bước đến, đỡ anh. Tuy nhiên, sức cô quá yếu, không đỡ được thân hình đồ sộ của anh. Cô kêu lên một tiếng, hai người đổ kềnh xuống thảm cỏ.

May mà là thảm cỏ mềm, Vi Lam không có cảm giác đau khi cơ thể chạm đất.

Không đúng, đáng lẽ phải là cô bị anh đè xuống đất, tại sao cô lại nằm chồng lên người Thiên Lãng?

Vi Lam còn đang thắc mắt, Thiên Lãng đưa tay ra, nhẹ vuốt tóc cô.

“Không sao chứ?” Giọng anh lộ rõ vẻ lo lắng, “không bị đau ở đâu chứ?”

Có người làm đệm thịt cho cô, làm sao đau được?

Trong tích tắc chuẩn bị ngã xuống đất, Thiên Lang đã vội vàng lật người, không tiếc dùng cơ thể mình làm đệm lót cho cô.

“Còn anh thì sao? Anh không sao chứ?” Cô hỏi bằng giọng hoảng hốt, ngó nghiêng tìm các vết thương trên người anh.

Giống như vụ tai nạn ô tô lần trước, mỗi khi đến thời điểm quan trọng, anh luôn lấy thân mình che chở cho cô.

Nếu vì cú ngã này mà anh có mệnh hệ gì, thà cô đập đầu vào tường chết còn hơn, đỡ phải gây họa cho nhân gian nữa!

Thiên Lãng nghiến răng, rên rỉ:

“Nếu em không ngọ ngoạy trên người anh, anh sẽ đỡ hơn”.

Vi Lam tưởng mình đã làm đau chân anh, vội vàng đứng dậy, không ngờ bị bàn tay phía sau kéo lại, cô lại một lần nữa ngã vào lồng ngực rắn chắc, rộng rãi của anh.

“Á…” Vi Lam chưa kịp hét, đầu đã bị anh ấn xuống trước ngực, ngay gần vị trí của tim.

Nhịp đập mạnh mẽ đó, bờ vai ấm áp chắc nịch đó, mùi thơm của đàn ông xen lẫn giữa mùi thuốc lá và mùi mồ hôi khiến người ta luôn cảm thấy an toàn đó, đang lan tỏa trong bầu không khí trầm mặc và mờ ám.

“Đừng động”. Giọng anh trầm ấm và dịu dàng, “đừng bỏ anh mà đi!”

Một dòng chảy ấm từ từ chảy về tim.

Tay Vi Lam đưa ra, ôm chặt lấy thắt lưng anh.

Động tác của cô nhẹ nhàng biết bao, giống như một chú mèo nhỏ đang rón rén, cánh tay gầy gò khẳng khiu khiến người ta phải nhớ đến nhân vật “Que Củi” đáng thương trong tác phẩm Kẻ đầy tớ của Hạ Diễn, tuy nhiên lại khiến sóng dậy trong lòng Thiên Lãng. Cách lớp áo sơ mi mỏng, dường như bị một tia chớp đánh trúng, một luồng khí nóng bỏng xuyên thấu vào lục phủ ngũ tạng của anh.

Hơi thở của anh vì thế mà mạnh hơn, phả hơi nóng vào đỉnh đầu cô.

Vi Lam nép sát vào anh hơn.

Thân hình mềm mại lành lạnh của cô tựa như nước, trong mắt anh lại biến thành một mồi lửa, đốt cháy cả vùng sa mạc!

Vi Lam nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ, hỗn loạn của trái tim anh, thậm chí còn cảm nhận được dục vọng của anh, bản năng đàn ông trong anh bùng cháy dữ dội.

Họ đều không không nhúc nhích, cũng không nói gì, cứ lặng lẽ đợi sự việc xảy ra.

Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại réo rắt.

Không phải réo rắt, mà là chói tai mới phải.

Chính nó, đã phá vỡ thế giới quên mình của hai con người.

Vi Lam “á” lên một tiếng, bò dậy.

Sau một hồi giãy giụa, mái tóc dài của cô rối bời, che kín cả mắt.

Cô vén tóc lên, nhìn sang bốn xung quanh, sau đó nhặt chiếc điện thoại di động rơi dưới đất lên.

“A lô”, cô cố gắng kìm chế nhịp thở dồn dập của mình, “xin hỏi ai đấy ạ?”

“Vi Lam, có phải em gọi cho anh không?” Giọng đối phương rất nhẹ nhàng, thân thiết.

“Thẩm Hạo Thiên!” Gần như Vi Lam la lớn, “mấy hôm trước em liên tục gọi vào số máy văn phòng của các anh, cuối cùng thì anh cũng đã gọi cho em!”

“Đồng nghiệp của anh không nói với em à? Anh đi công tác xa”. Thẩm Hạo Thiên nói với vẻ biết lỗi, “đúng lúc điện thoại lại hết pin. Em tìm anh có việc gì không?”

“Có một việc rất quan trọng…” Vi Lam vừa nói, vừa nhìn Thiên Lãng đang đứng bên cạnh. Anh vẫn giữ tư thế ban nãy, mắt ngước lên trời, không hề nhúc nhích.

“À, bây giờ nói chuyện không tiện lắm. Tối em sẽ gọi lại cho anh!” Cô cố gắng nén giọng xuống.

“Ừ, tối anh sẽ đợi điện thoại của em!” Thẩm Hạo Thiên vui vẻ đồng ý.

Vi Lam cúp máy, bước đến bên Thiên Lãng, đưa tay về phía anh: “Anh còn nằm đó làm gì? Mau dậy đi thôi!”

Thiên Lãng không nắm tay cô, mà chăm chú nhìn vào nét mặt của cô, ánh mặt lại một lần nữa trở nên sâu thẳm, khó hiểu.