Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 9: Tổng giám đốc Lam Dạ Hiên



“Như thế nào? Sợ hãi rồi sao?!”Hắn cúi đầu cười xấu xa làm cả người Nguyễn Miên Miên mềm nhũn ra.

Trong lòng cô ngầm cảnh giác không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao lại thành thế này?

Cô không có khả năng cho nên chỉ cần hắn nhích lại gần cô không thể chống đỡ,thật sự là cảm thấy thẹn ……

Cô mặc dù cùng hắn lên giường nhưng mà cô đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả,giờ nhớ đến cũng sởn tóc gáy,thế nhưng không hắn làm sao xuất hiện trong nhà cô,trên giường của cô….

Nên Giải thích thế nào đây?

Nguyễn Miên Miên chịu đựng tim đang đập thình thịch,đè nén sợ hãi cố gắng mở miệng “Vì sao không trả lời vấn đề tôi hỏi?”

Nếu hắn vẫn không nói,bệnh tim của nàng chắc tái phát a!!

Lam Dạ Ảnh nghiêng người ép về phía cô mang theo nụ cười tà ác làm cho Nguyễn Miên Miên sởn tóc gáy,nửa thân người mềm nhũn theo, vì sao a?

Đây rõ ràng là yêu nghiệt,chỉ một động tác nho nhỏ lại có thể mê hoặc người khác?

Nguyễn Miên Miên thật sự là muốn điên mất rồi……

Hơi thở nong nóng của hắn thản nhiên phun lên cổ cô làm tê tê ngưa ngáy làm đầu Nguyễn Miên Miên múôn phát mộng,hắn trầm thấp nói: “Thay vì hỏi tôi,tại sao cô không thể một mình nhớ lại?”

Nguyễn Miên Miên kịp thời phản ứng,cả người cứng ngắc,gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại nếu nàng nhớ thì nàng hỏi hắn làm gì?

Lam Dạ Ảnh vốn muốn trêu trọc cô thêm nữa nhưng nhìn lại thời gian,lông mày xinh đẹp hơi nhíu,hắn buông cằm nàng ra vội vàng mặc quần áo vào….

Nguyễn Miên Miên khuôn mặt nhỏ nhắn than khổ,nhìn theo dáng người cao lớn của hắn chán nản gãi đầu,cô một chút cũng không nhớ ra….không nhớ ra a!!! TT_TT??

Rối rắm chỉ thêm đau khổ!!!

Lúc này hắn quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt nàng,Nguyễn Miên Miên ngẩn người phản ứng không kịp.

Lam Dạ Ảnh buồn cười sờ đầu của nàng cười tủm tỉm,khóe miệng quyến rũ: “Nghỉ ngơi thật tốt,tôi đi trước……”

“A………”Nguyễn Miên Miên giật mình kêu lên một tiếng,Lam Dạ Ảnh quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm cảm thấy buồn cười hỏi “Có chuyện gì?Muốn hôn sáng sớm sao?”

“…”

“Không có việc gì……” Nàng cuối cùng thở dài một hơi bất đắc dĩ cực kỳ.

Lam Dạ Ảnh nhíu mày hai tay lạnh lùng xen vào túi quần,cười xấu xa nói: “Phải nhớ kỹ, tên tôi là Lam Dạ Ảnh……không được quên đấy.”

“Răng rắc……” Cửa rốt cục đóng lại.

Nguyễn Miên Miên hoàn toàn giống búp bê vải ngã xuống giường, có chút ngơ ngác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao trong nhà cô xuất hiện một yêu nghiệt? Nàng còn cùng hắn lên giường……

Cô chán nãn gãi gãi đầu,hận không thể hét to một tiếng……

Điện thoại di động chợt vang lên, cô mở ra tới đón nghe,quả nhiên nghe được tiếng rống của Lam Dạ Hiên giống như là tích tụ tức giận lâu ngày giờ mới bùng phát “Nguyễn Miên Miên,cô đã quên buổi sáng hôm nay phải theo ta làm báo cáo sao? Tài liệu của cô đâu?!”

[⊙o⊙] a!

“A a……” Nguyễn Miên Miên khẽ gọi một tiếng, sợ hãi mở to hai mắt, cô…… Hoàn toàn quên rồi.

“Tài liệu…… Tổng giám đốc……” Nguyễn Miên Miên lắp bắp nói:“Tôi, tôi lập tức tới liền……”

“Được!Đến ngay lập tức……” Lam Dạ Hiên đùng một tiếng cắt đứt điện thoại, Nguyễn Miên Miên có thể nghe được người bên đầu dây kia, người đó chắc rất tức giận đây.

Một trận đau đầu ập đến cô chán nản đứng lên bắt đầu mặc quần áo,cô đột nhiên nhớ tới,sắc miêu của cô đâu? ^__^?????