Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 8: Tên tôi là Lam Dạ Ảnh,cô có thể gọi tôi là Ảnh……



Lam Dạ Ảnh nhíu mày nhìn lướt vết máu trên ra giường,lông mày nhỏ nhếch lên,xem ra cô ta là hàng thật giá thật là một xử nữ………..con ngươi nhìn gương mặt đỏ bừng đầy oan ức,mắtcô không dám nhìn thẳng,hắn cười nhẹ nói:“Sao thế? Lần đầu tiên…… Cũng không cần thiết xấu hổ vậy? Ta nhìn thấy trong điện thoại của cô có nhiều hình ảnh mỹ nam như vậy, đối đàn ông mà nói……”

Hắn nhíu mày cười xấu xa nói chuyện vô cùng kêu ngạo“Cô không phải lần đầu tiên thấy nha?! Thế nhưng biểu hiện của cô so với tuổi tác của mình thì không hợp lắm?”

Hắc tuyến……

Xem ảnh với xem cảnh thật giống nhau sao?Hơn nữa,tại sao lại nhắc đến tuổi của nàng?

Giống như một gáo nước lạnh tạt lên đầu Nguyễn Miên Miên.

Tuổi là tử huyệt của cô a,nhiều nam nữ,trưởng bối,hậu bối,tất cả đều biết tuổi của cô….

Cô tuy rằng hơi lớn tuổi gần thành lão bà, tuy cô là …… Thừa nữ…… Tuổi mơ mộng cũng qua nhưng mà nàng rất coi trọng lần đầu tiên,vẫn như cũ rất thuần khiết,hay là chưa có chuyện gì xảy ra nghĩ thế cô liền nhìn sang vật lớn của người đàn ông có nhiều kinh nghiệm kia!

Nguyễn Miên Miên lạnh lùng im lặng,cô là thục nữ tuy có lớn tuổi một chút nhưng không cần mất mặt như vậy….

Nguyễn Miên Miên đỏ mặt nhanh chóng dời đi tầm mắt,tuy rằng bọn họ đã xảy ra quan hệ trước nhưng mà trong đầu nàng không hề nhớ một chút chuyện cùng người đàn ông này lên giường?

Cho dù là rượu sau loạn tính nhưng một chút ấn tượng cũng không có…

Hơn nữa ở chổ này là nhà cô,tối hôm qua chỉ có một mình cô ở nhà,tuyệt đối là….

Chẳng lẽ là cô mộng du đi ra ngoài tìm đàn ông trở về?

_-|||

Vừa nghĩ tới Nguyễn Miên Miên toàn thân toát mồ hôi lạnh,may mắn bây giờ là ban ngàybằng không nàng cho rằng người đàn ông trên giường là yêu quái…

Nàng lén nhìn mặt hắn liền bị hắn mê hoặc,tên đàn ông này…Ngay cả nụ cười châm chọc nàng xem ra cũng rất quyến rũ,chỉ sợ bình thường cũng đủ để mê hoặc ý chí người khác….

Thật sự là yêu nghiệt a……

Nàng ổn định tinh thần,mấu chốt việc này là hắn làm sao vô nhà mình.

Mặc dù côlớn tuổi nhưng mà vẫn cảm thấy quái lạ,côthật sự nghĩ không ra hoặc là nói một chút ấn tượng cũng không có,rốt cuộc….người đàn ông này vào nhà bằng cách nào?Hơn nữa lại cùng cô lên giường,thế nhưng cô chỉ nhớ ánh trăng mê hoặc trong mơ….

“Anh rốt cuộc vào nhà bằng cách nào?Vì sao một chút ấn tượng ta cũng không có……”Nguyễn Miên Miên không dám quay lại nhìn mặt hắn,sau khi đặt ra câu hỏi đó cơ thể cô mềm nhủn,một chút hoảng sợ cũng không có….

Bên tai truyền đến cười nhẹ, cằm cô đột nhiên bị nâng lên ép phải nhìn vào mắt hắn,Lam Dạ Ảnh cười xấu xa: “Tôi tên là Lam Dạ Ảnh,cô có thể gọi tôi là Ảnh,hãy nhớ kỹ…….”

_-|||

Hắc tuyến nhất thời dọc theo trán của cô rơi xuống,cô nói đông còn hắn thì nói tây mà cô thấy tên của hắn rất giống tên tổng giám đốc phúc hắc Lam Dạ Hiên ….

Môi cô giật giật tính hỏi hắn nhưng thấy không đúng lúc bèn vội vàng đẩy hắn ra,luống cuống nói: “Tôi hỏi anh vào nhà bằng cách nào?Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông đó cúi đầu thở dốc hơi thở thổi đến mặt cô,làm cho đầu Nguyễn Miên Miên choáng váng,ánh mắt của hắn sặc sỡ lóa mắt,thu hút ánh mắt của cô…..Đột nhiên tim cô không theo quy luật nhảy loạn lên……