Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 24



Những ngày 12 quay cuồng như một cỗ máy, hết trắc nghiệm lại đến bài tập. Tết nguyên đán và tết âm lịch thì cứ như bị ai trộm mất, ngày như tên bay, nháy mắt đã phóng đến học kì cuối cùng của cấp III. Trên tấm bảng đen cuối lớp có dòng chữ được viết bằng phấn đỏ tươi “Cách ngày thi đại học còn xx ngày” từ ba đơn vị biến thành hai đơn vị, Cát Vi Dân cùng hai người bạn cùng phòng còn lại hai mắt cũng bắt đầu đỏ quạch, Cát Vi Dân cười một nụ cười đầy âm hiểm có thể sánh ngang với tên giết người biến thái trên phim, khàn giọng nói.

“Mau làm lão tử sung sướng!”

Cao Tân rất phối hợp mà cắn cắn góc chăn, giả giọng lảnh lót chói tai lại còn run rẩy mà nói, “Cát đại gia tha mạng… Người ta, người ta còn chưa thành thân, còn muốn trải nghiệm cuộc đời mà…”, bị gối đầu của ba vị đại hiệp đang phùng mang trợn má bay tới công kích.

“Tởm muốn chết!”

Đến lúc con số trên bảng đen biến thành “1”, thời tiết đã trở nên nóng bức khó chịu, mà trong không khí cũng tràn ngập một cỗ khí chết chóc bức bối bất an. Cát Vi Dân cùng Cao Tân chia nhau uống hết canh bí đao yêu thương mà mẹ Cát đưa tới, dùng buổi chiều cuối cùng trước khi bước vào kì thi đại học tiêu hoang ở công viên nhỏ gần trường, dưới mỹ danh là “thả lỏng tinh thần”. Tuy rằng cuối cùng hai người gần như phải chạy trốn khỏi công viên, Cao Tân sẵng giọng.

“Cái này căn bản là đang hút máu người.”

Trên hai cánh tay lẫn hai bắp đùi của hai người, vết muỗi cắn chi chít như hàng cúc áo xếp dài.

So với những dòng phụ lục dài dòng phía trên, ba ngày thi đại học chớp mắt một cái đã qua. Khi Cát Vi Dân bừng tỉnh nhận ra, dưới sân đã đầy những học sinh chạy lung tung khắp nơi, trên mặt ai ai cũng tràn đầy niềm hân hoan sau khi được giải phóng, bài thi và tài liệu ôn tập bị xé vụn ra tung bay từ dãy phòng học xuống, cứ như tuyết rơi giữa trời tháng bảy.

Rất nhiều thí sinh vội vàng thu dọn hành lí để về nhà ngay ngày cuối của kì thi đại học. Cát Vi Dân và Cao Tân hai người giúp hai cậu bạn cùng phòng khiêng chăn đệm xuống dưới lầu, rồi tiễn bọn họ ra tận cửa trường. Sau đó cả hai ở lại kí túc xá trải qua buổi tối cuối cùng của thời học sinh.

Sự vui mừng như điên lúc ban đầu qua rồi, chỉ còn tâm tình trống vắng mờ mịt. Cát Vi Dân nhìn bốn tấm ván giường trống rỗng trong phòng mình, còn có đống sách tham khảo, giấy nháp này nọ hỗn độn trên mặt đất chưa kịp thu dọn, bỗng cảm thấy thật đau lòng. Hai năm dài thế, sao thoáng cái đã thành quá khứ rồi? Sáu người tận dụng thời gian sau giờ học cố gắng luyện tập tiết mục văn nghệ, giống như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, cậu còn nhớ rõ mấy cậu bạn kia ngồi trên giường cầm gối đánh nhau như thế nào, sao bỗng chốc đã đi cả rồi?

Cát Vi Dân ngồi xếp bằng trên đầu giường Cao Tân, Cao Tân ngồi phía đuôi giường, duỗi thắt lưng mỏi nhừ.

“Cuối cùng cũng xong.”

Cát Vi Dân nói, “Đúng vậy ha.”

Cao Tân nói, “Thời gian qua mau thật nhỉ.”

Cát Vi Dân nói, “Đúng vậy ha.”

Cao Tân nói, “Tớ còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cậu, cậu ngồi trên giường như thế này, cầm tấm trải giường trong tay, cứ như đang tự hỏi vấn đề quốc gia đại sự vậy, nhìn rất dễ thương nha.”

“Đi chết đi.”

Cao Tân nói, “Lúc mới biết cậu, còn nghĩ rằng người đẹp thế này, sao tên lại quê mùa đến thế, Cát Vi Dân, ha ha.”

Cát Vi Dân cắn răng, “Cậu không muốn ăn đấm chứ hả?”

Cao Tân nở nụ cười, “Sau này muốn để cậu đánh một chút cũng không thể rồi, chúng ta không học cùng trường, cũng không biết có còn gặp nhau được nữa hay không.”

Cát Vi Dân nói, “Hừ, chẳng phải ở cùng thành phố sao.” Cát Vi Dân đăng kí vào một trường đại học bình thường, của Cao Tân là một trường cũng ở thành phố đó, là trường cao đẳng về máy móc cơ khí, “Muốn gặp một lần rất dễ, cũng vẫn như bây giờ thôi mà.”

Cao Tân lắc đầu, “Sẽ không giống nữa.”

Cát Vi Dân không nói gì, Cao Tân dịch người lại gần cậu một chút, nói.

“Tiểu Cát, hai năm nay được ở bên cậu, chính là những ngày thoải mái nhất của tớ.”

Tiết trời quá nóng, chiếc quạt trần kẽo kẹt kẽo kẹt quay trên đầu hoàn toàn chẳng ăn thua, trong lòng bàn tay Cát Vi Dân ướt đẫm mồ hôi. Cậu nắm chặt tay, miệng làu bàu.

“Chết tiệt, tên ngon lành nhà cậu lại ba hoa cái gì nữa đây.”

Cao Tân tiến lại gần hơn chút nữa, nói.

“Tớ nói nghiêm túc. Có một câu, tớ vẫn muốn nói cho cậu.”

Cát Vi Dân nhìn cậu ta, có điều gì đó đang lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm của Cao Tân, sáng ngời như mê hoặc người ta. Cát Vi Dân nghe cậu ta gằn từng tiếng nói xong, rõ ràng là đang ở gần nhau vậy, giọng nói kia lại như truyền đến từ một chốn rất xa, mông lung đến nỗi khiến người ta cảm thấy không thật. Cậu lại nghe thấy Cao Tân nói.

“Tớ một năm trước đã phát hiện, tớ biết mình không nên nói ra, nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu. Tớ đã nghĩ kĩ rồi, đợi đến lúc tốt nghiệp tớ sẽ nói ra, dù sao sau khi chúng ta tốt nghiệp rồi cũng không còn gặp nhau nữa.”

Cao Tân nói, “Cát Vi Dân, tớ thích cậu.”

~*~*~*~