Thăng Chức Toàn Diện

Chương 23: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 21



“Quả thật, ngay cả nhìn từ góc độ của đàn ông, cũng có hứng thú”. Ngô Vân trả lời.

Trương Tử Thiên không ngăn được.

“A Thâm…trong giới showbiz của chúng ta không thiếu người đẹp. Theo lý giám đốc Viên có gì mà chưa thấy, đều là chuyện đã qua rồi”. Trương Tử Thiên cười ha hả.

Anh Thâm của tao ơi, chúng ta cố gắng qua cái màn này đã, đừng gây sự nha!

“Ý của mày là, không phải Viên Thiển ngắm trúng cái mặt Mộ Dung Tiêu, mà là tài năng của hắn?” Lâm Thâm lại hỏi ngược lại.

Lúc này, Ngô Vân cũng nghe thấy giọng Lâm Thâm lạnh đến bất thường, giống như khối băng đông quá lâu, nén vô hạn, sắp rạn nứt.

“Cái…cái thứ tài năng này, giống như danh hiệu ‘tài tử kiểu sáng tác’ của Tiêu Hà, đều là đóng gói ra mà!”

“Đây không phải là vì nhan sắc, cũng không phải vì tài năng, mà là bởi một phần của hắn đặc biệt tài năng xuất chúng, có thể khiến cho Viên Thiển thán phục?”

Trương Tử Thiên ho đến phổi cũng muốn phọt ra.

Thế nên Lâm Thâm bắt đầu ăn dấm của Mộ Dung Tiêu rồi?

Ngô Vân nhanh nhanh chóng chóng che miệng Lâm Thâm: “Cậu đừng nói mò chứ!”

Nhưng Lâm Thâm lại đẩy Ngô Vân ra.

Lúc này, cái video xin lỗi của Viên Thiển đã hơn mười nghìn lượt share, comment mắng anh cũng vượt ba mươi nghìn.

Chờ đến khi Viên Thiển về tới nhà, thoải mái nằm trong bồn tắm, suýt nữa ngủ luôn.

Anh quá mệt mỏi, bây giờ thần kinh căng thẳng rốt cuộc có thể thả lỏng.

Thế nhưng có người cứ nhấn chuông biệt thự miết, ầm ĩ khiến đầu Viên Thiển muốn nổ tung.

Viên Thiển mở màn hình intercom, phát hiện là Lâm Thâm đứng ngoài cửa.

“Thằng nhóc này làm cái gì vậy! Đã giờ nào rồi!”

Viên Thiển tiện tay lau người, rồi mặc áo choàng tắm, đi tới cửa.

Vừa mở cửa ra, Lâm Thâm đã nhào lên, Viên Thiển hoàn toàn không lường trước, trực tiếp ngã ở huyền quan.

Đầu chấn động đến kêu ù ù.

Thằng nhóc này muốn làm gì?

“Lâm Thâm! Cậu đứng lên cho tôi! Lập tức, ngay lập tức!”

Thế nhưng Lâm Thâm lại chộp lấy cổ tay của anh, hung hăng đè ở hai bên tai.

Sàn nhà gạch men sứ và mu bàn tay tiếp xúc nhau, đau nhói khiến nước mắt Viên Thiển muốn ứa ra.

“Cậu muốn làm gì?” Viên Thiển nâng đầu gối lên, định húc mạnh vào bụng Lâm Thâm.

Thế nhưng anh không ngờ rằng, chỉ khẽ nhúc nhích lại khiến Lâm Thâm chiếm được tiên cơ, ghì chặt anh.

Viên Thiển: Tao muốn đổi điểm, hất tung thằng nhóc thối này lên!

Hệ thống: Vượt quyền hạn hệ thống.

Cái gì? Vượt quyền hạn hệ thống! Thế mà vượt quyền hạn hệ thống! Bố mày khó lắm mới muốn dùng điểm, mày lại bảo với tao “Vượt quyền hạn hệ thống”!

“Nếu Mộ Dung Tiêu tới, anh sẽ mặc áo choàng tắm ra gặp hắn? Hay là không mặc gì cả?”

Giọng nói lạnh như băng vang lên, Viên Thiển cũng cảm giác được ý lạnh trong xương.

Lâm Thâm cúi đầu, tầm mắt dọc theo cổ Viên Thiển xuống dưới, không ngờ áo choàng tắm của Viên Thiển bọc kín kẽ, không có khe hở nào, lại càng chẳng có gì để tưởng tượng xa xôi. Tầm mắt Lâm Thâm càng lấp đầy năng lượng.

Dù biết rõ từ góc nhìn của Lâm Thâm không thấy gì hết, nhưng Viên Thiển lại cảm thấy nóng kinh khủng.

“Cậu xằng xiên cái gì đấy?”

Viên Thiển dùng sức vặn cổ tay, thế nhưng lại bị Lâm Thâm nhấn chặt.

“Tôi còn tưởng anh đứng đắn thế nào cơ? Suốt ngày dạy dỗ tôi như này như kia, không ngờ hóa ra anh lại thích Mộ Dung Tiêu”

Viên Thiển ngẩn ra, tức khắc ánh mắt anh cũng lạnh như băng.

“Nếu như ở trong lòng cậu tôi là người như thế, vậy thì cậu không nên xuất hiện ở đây. Lâm Thâm, cậu có gương mặt khiến vô số fan chết mê chết mệt, trẻ tuổi, hơn nữa cậu quả thật có tài năng…”

“Vậy anh theo đuổi tôi thử đi. Càng không từ một thủ đoạn nào. Sau đó lại đăng một video xin lỗi, thế là tôi có thể lên hot search một lần rồi”

Mắt Lâm Thâm vẫn rất lạnh, nhưng cẩn thận cảm nhận, lại mang theo sự đau lòng và mềm mại mơ hồ.

Lòng tên nhóc này trong suốt, cái gì cũng nhìn thấu!

“Cậu biết tại sao tôi làm như thế, còn chạy tới hù dọa tôi làm gì! Cút dậy!”

Viên Thiển tức chết, anh hi sinh như vầy là vì ai! Thằng nhóc thối này lại chơi cái trò trong gara!

Hù chết người không đền mạng! Hắn thích làm người ta sợ hãi đến vậy à?

“Tôi không dậy, tôi muốn nghe chính miệng anh nói, vì sao anh lại làm thế!” Lâm Thâm vẫn giữ chặt anh, ngón tay càng thêm dùng sức, quả thực muốn bóp nát cổ tay anh.

“Cậu đứng lên”. Viên Thiển lại cựa quậy, thế nhưng vị trí kìm kẹp của Lâm Thâm quá tiện.

“Không đứng. Lực cánh tay và thể lực của tôi đều rất tốt, có thể kiên trì như vầy đến bình minh”

Lâm Thâm cúi đầu, đôi mắt nhìn Viên Thiển, tùy hứng lại cố chấp.

Viên Thiển bị hắn nhìn cho yếu thế.

“…Tôi lạnh”

Nằm trên sàn nhà gạch tráng men không phải cậu.

“Tôi rất nóng”

Lâm Thâm cúi thấp người, cố ý áp sát vào Viên Thiển.

Viên Thiển đột nhiên cảm thấy rất nóng, rất muốn cởi áo choàng tắm ra, nhưng lại vẫn cứ cứng đờ ở đó không thể nhúc nhích. Tuy Lâm Thâm và anh duy trì khoảng cách vi diệu, nhưng hắn nhấp nhổm ở đó, có trời mới biết liệu có chống không nổi mà nện xuống không.

“Tôi đã bảo cậu rồi, tôi là giám đốc! Giám đốc! Giám đốc!”

Việc quan trọng phải nói ba lần!

“Ừ, anh vẫn luôn là giám đốc mà. Tôi sợ anh chắc?” Lâm Thâm thản nhiên vặn ngược lại.

“Cậu…cậu…”

Đúng vậy, tên khốn này, Hoàng Thế Hoành không sợ, đám Quan Châu làm phỏng mặt hắn cũng không sợ, không debut được cũng chẳng sợ…Vua cũng thua thằng liều…Có phải là chỉ dạng như Lâm Thâm không?

Coi như Viên Thiển anh sợ hắn đi!

“Rồi! Rồi! Rồi! Tôi nói ——nội dung tôi xin lỗi là thật! Thế nhưng chuyện trước đây tôi làm sai, đâu có nghĩa là tôi không có quyền ăn năn sửa chữa chứ?”

Ánh mắt Lâm Thâm hơi dịu đi, cảm giác ngột ngạt cũng không mãnh liệt nữa, nhất là lúc Viên Thiển nói “ăn năn sửa chữa”, khóe miệng hắn dường như còn nhoẻn cười?

“Vả lại Hạ Ny và Mộ Dung Tiêu từng có khúc mắc, Mộ Dung Tiêu không chịu ký hợp đồng cam đoan làm theo kịch bản của Diệu Tinh, đã nói lên anh ta có ý định làm Hạ Ny khó xử. Rất có thể là bảo Hạ Ny hát ngay ở hiện trường, hoặc là muốn Hạ Ny và nhóm chiến thắng thi xem highnote của ai cao hơn…Bất kể thế nào, đều không có lợi cho Hạ Ny…”

“Nếu anh mà không nói vào trọng điểm, tôi sẽ xem xét đối xử với anh như trước đây anh từng làm với Mộ Dung Tiêu”. Lâm Thâm nhướn chân mày, hắn lại mất hứng.

“Ha?”

Nhân vật này của anh trước đây từng có ý đồ không an phận với Mộ Dung Tiêu, chẳng lẽ nói…Lâm Thâm cũng muốn…

Nếu hắn dám thật, Viên Thiển cá hắn chắc chắn sẽ bị cưỡng chế logout!

“Cậu đứng dậy cho tôi! Dậy! Mợ nó, thằng ranh cậu đứng dậy cho tôi!”

Có phải cậu muốn bị khóa acc không!

Viên Thiển không hiểu sao lại sợ hãi, vùng vẫy đủ kiểu nhưng càng giãy càng lúng túng, bất kể mặt anh hướng sang bên nào, Lâm Thâm sẽ cố ý hướng sang bên đó.

Lâm Thâm còn thổi khí vào lỗ tai Viên Thiển.

“Chủ nhiệm Viên? Ba ba Viên? Làm việc tốt cho người khác mà nói thật cho người ta biết thì anh chết à?”

Lâm Thâm cười khẽ, rõ ràng là đang rất hưởng thụ bộ dạng bối rối của Viên Thiển.

Viên Thiển ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Thâm cười thành dáng vẻ này, mang theo sự tùy hứng, làm càn, còn có một chút tính trẻ con.

Một giây đó, Viên Thiển biết, Lâm Thâm tin anh, thậm chí ỷ lại anh.

Những đồng nghiệp làm việc tám năm không hiểu anh, nhưng Lâm Thâm rõ ràng chỉ ở chung với anh trong game, Viên Thiển lại cảm thấy hắn hiểu anh.

Tất cả tính toán trong đầu Viên Thiển, lưu tâm, nỗ lực, muốn bảo vệ, Lâm Thâm đều biết.

“Được rồi được rồi! Các cậu cùng một công ty với tôi, tôi lo Mộ Dung Tiêu trong chương trình cũng gây khó dễ cho các cậu! Tôi tin các cậu có thể đạt được sự phối hợp tốt nhất! Đến lúc đó nếu Mộ Dung Tiêu trực tiếp làm single debut cho các cậu, tôi hy vọng anh ta không có bất kỳ thù oán gì với Khôi Khoát Entertainment, dốc hết sức vào single của các cậu! Được chưa? Thả tôi ra!”

Lâm Thâm buông tay Viên Thiển ra, Viên Thiển tưởng thằng nhóc này cuối cùng cũng ngừng, ai dè hắn bỗng nhiên tựa đầu vào cần cổ Viên Thiển.

“Anh là người tốt nhất tôi từng gặp”

Lâm Thâm nói.

Viên Thiển ngẩn người, trong lòng bỗng ấm lên, giống như nỗ lực không được người ta quý trọng cho đến giờ của anh, với Lâm Thâm, đều quan trọng.

Viên Thiển cười bảo: “Cậu phát cho tôi thẻ người tốt đấy à?”

“Tôi không muốn anh bị bất cứ kẻ nào ức hiếp. Cũng không muốn bất cứ kẻ nào nói anh không tốt”. Giọng Lâm Thâm rầu rĩ.

Quả nhiên, thằng nhóc vô lại này chỉ muốn ép anh nói hết những gì dồn nén trong lòng ra thôi.

Viên Thiển giơ tay lên, sờ đầu hắn.

“Người khác nghĩ như nào, không quan trọng. Quan trọng là…cậu hiểu, cố gắng nắm lấy cơ hội của mình”

“Ừm…”

“Dậy được chưa? Lưng tôi lạnh”

“Được”

Lâm Thâm chống thân trên, Viên Thiển còn chưa kịp thở một hơi, thằng nhóc thối này bất thình lình lao tới.

Viên Thiển suýt nữa giật bắn tại chỗ.

“Cậu làm gì thế ——”

“Ầy, lại mặc vào. Tiếc ghê”

Lâm Thâm không nhanh không chậm đứng dậy, Viên Thiển tức sùi bọt mép, rượt theo hắn một mạch.

“Tôi giết thằng nhóc thối tha nhà cậu ——Còn chạy! Cậu chạy đi đâu?”

Sau khi thằng nhóc này cao lên, chân cũng dài ra, lúc chạy lên tầng, một bước ba bậc thang, Viên Thiển căn bản không đuổi kịp.

Hắn chạy ào vào phòng ngủ của Viên Thiển, còn bệ vệ ngã ra giường Viên Thiển.

“Tôi muốn ngủ ở đây”

“Cậu đứng lên cho tôi! Ai quen biết cậu! Cho tí màu đã muốn mở phường nhuộm! Đã bảo cậu tôi là giám đốc rồi, cậu cút đi cho tôi!”

“Bây giờ anh không phải giám đốc”

Lâm Thâm vừa nói, vừa chui vào trong chăn.

“Này…này là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!” Viên Thiển tức đến phát run.

“Gâu gâu gâu!” Lâm Thâm lại còn không biết xấu hổ kêu ba tiếng.

Gương mặt lạnh băng đó, vậy mà…

Lần đầu tiên Viên Thiển biết, cái gì gọi là…đáng yêu tương phản (1).

“Cậu về đi”. Viên Thiển thở dài, đứng ở mép giường, sờ đầu Lâm Thâm.

“Tôi phải ngủ ở đây cùng anh”

Giọng nói của hắn vốn mang theo ý lạnh, càng yên tĩnh, lại càng giống tiếng đàn cello trầm thấp vang lên, rõ ràng êm tai dễ nghe, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói năng không đứng đắn.

“Được, cậu ngủ ở đây, tôi qua phòng khách”

Viên Thiển xoay người, đang định đi, ai ngờ Lâm Thâm mở miệng nói: “Được thôi, anh qua phòng khách ngủ, tôi lập tức đăng Weibo, bảo tôi ngủ trên giường của giám đốc Viên”.

“Cái gì?” Viên Thiển xoay người lại, khó có thể tin nhìn Lâm Thâm, anh thật sự không hiểu mánh khóe của thằng nhỏ chết bầm này.

“Tôi muốn tâm sự với anh. Nếu như anh không nghe, tôi không biết có thể nói với ai”. Lâm Thâm nói.

Viên Thiển dừng bước, thanh niên như Lâm Thâm, trời sinh quật cường không chịu cúi đầu, không chỉ bởi bản thân tùy hứng, nhất định còn có lý do khác.

“Tôi phải mặc đồ ngủ”. Viên Thiển nói.

“Vậy tôi nhìn anh mặc”

“Không muốn cho cậu nhìn”. Viên Thiển ôm một bộ đồ ngủ, sang phòng khách sát vách, thay áo choàng tắm.

Một lát sau, Viên Thiển vén chăn lên nằm vào, Lâm Thâm lập tức sán tới.

Thằng nhóc này sức lớn, Viên Thiển cảm giác nguy hiểm tăng cao, vẫn dựa vào mép giường suốt, mắt thấy sắp rớt xuống giường, kết quả Lâm Thâm chỉ tắt đèn ngủ, lại trở về chỗ hắn.

“Anh sợ cái gì?” Giọng nói của hắn vang lên bên tai Viên Thiển.

“Sợ cậu lên cơn”

Cả phòng tối om, bởi vì không nhìn thấy, cảm giác của anh lại trở nên nhạy cảm hơn.

Ví dụ như tư thế nằm trong chăn của Lâm Thâm, ví dụ như tiếng thở của hắn, ví dụ như tiếng động lúc hắn nghiêng người, Viên Thiển đều xốc hết tinh thần để cảm nhận.

“Lúc tôi bảy, tám tuổi thì bố mất, mẹ tìm cho tôi một ông bố dượng”

Giọng Lâm Thâm rất lạnh, thế nhưng sâu trong sự rét lạnh mơ hồ có khát vọng đeo đuổi ấm áp.

“Bố dượng đối xử với cậu không tốt?” Viên Thiển mềm lòng.

Mềm mại vô cùng.

“Anh đoán là không tốt như nào?”

Lâm Thâm xoay người lại, Viên Thiển biết hắn đang nhìn mình trong bóng tối.

“Đánh cậu này?”

“Không phải”

“Đánh mẹ cậu?”

“Cũng không phải”

“Đánh bạc?”

“Không phải”

Sau khi liệt kê tất cả những việc khả thi, Viên Thiển chợt nghĩ đến gương mặt xinh đẹp này của Lâm Thâm, mơ hồ có dự cảm cực kỳ không tốt.

“Gã đàn ông đó…không…với cậu….”

“Rất gần. Lão không làm gì tôi, nhưng lão bắt tôi đi lấy lòng mấy ông chủ lớn trên phương diện làm ăn của lão”

Nháy mắt, trái tim Viên Thiển co thắt, yết hầu như bị bóp nghẹt không thể thở nổi.

“Anh đoán tôi đã làm gì?”

“Cậu đánh đám tai to mặt lớn kia?”

“Sai, tôi đánh bố dượng, sau đó bỏ chạy. Mẹ tôi đòi ly hôn với bố dượng, lão ta gọi điện kêu tôi về. Tôi không chịu, lão không cho tôi dù chỉ một cắc. Tôi lang thang ở đầu đường rất nhiều ngày, nghĩ làm thế nào để kiếm tiền, người của Khôi Khoát Entertainment mấy anh lại tìm tới tôi”

Hơi thở bị nghẹn kia của Viên Thiển, cuối cùng cũng có thể thở ra.

“Chủ nhiệm Viên, ba ba Viên, anh ôm tôi một lúc nhé?”

Trong giọng nói của Lâm Thâm mang theo sự trêu ghẹo, còn có một chíu xíu mềm yếu.

Viên Thiển nghiêng người sang, ấn hắn vào lồng ngực mình.

“Nè…Viên Thiển, anh có thể đồng ý với tôi, dù cho chuyện gì xảy ra, về sau bất kể tôi chọc giận anh thế nào, anh cũng sẽ không buông tôi ra không?”

“Chỉ cần cậu không phạm pháp, không hút hít thứ không nên, thì tôi sẽ không buông cậu ra”

“À được… Chuyện bố dượng nãy tôi kể cho anh, là tôi lướt điện thoại trên đường tới tìm anh thì thấy được đấy”

Viên Thiển sửng sốt, lửa giận nháy mắt xộc lên trán, muốn bóp chết cái thằng ranh vô liêm sỉ này!

“Cậu muốn chết hả!”

Viên Thiển ầm cái đứng dậy, muốn bật đèn, mặc kệ thằng nhóc vô lại này lát nữa đăng Weibo khỉ gì!

Thế nhưng không ngờ Viên Thiển lại bị giữ lại, tên đểu cáng hơi dùng sức đã kéo anh về, còn đè rất chặt.

“Anh chạy cái gì, tôi ngủ cùng anh, chứ có phải muốn ngủ với anh đâu”

Mặc Viên Thiển vừa đá vừa đạp thế nào, Lâm Thâm vẫn ôm anh chặt cứng.

“Rồi, rồi…Chuyện bố dượng là tôi lừa anh, thế nhưng chuyện tôi bảy, tám tuổi không có bố, thì là thật”

Viên Thiển hoàn toàn không muốn nghe thằng nhóc lừa đảo nói dóc, thấp giọng: “Buông ra!”

“Không buông! Buông rồi trên đời này không còn ai tốt với tôi hơn anh nữa”

Viên Thiển ngơ ngác.

“Buông ra. Cậu siết làm tôi không ngủ được”

“Vậy anh ngủ lại đi”

Viên Thiển thở ra một hơi: “Cậu không gây chuyện, tôi sẽ ngủ lại”.

“Anh không đi, tôi sẽ ngoan”

Lâm Thâm tỏ ra yếu thế, Viên Thiển lại mềm lòng.

Một thằng nhóc bị người ta ấn đầu, suýt nữa bị tàn thuốc làm bỏng mặt cũng không chịu nhắm mắt, lại đang làm nũng với anh.

Viên Thiển nằm về, nhưng anh không dám nhắm mắt, cứ cảm thấy một khi mình thả lòng đề phòng, Lâm Thâm sẽ sinh sự gây chuyện.

Anh cứ căng cứng như thế một lúc lâu, luôn luôn chú ý dị động của Lâm Thâm.

Không ngờ thằng nhóc hư hỏng này lại ngủ thật.

Hô hấp của hắn rất đều, nghiêng người sang, một cánh tay quàng lên người Viên Thiển, toàn thân cuộn tròn, đầu ủi vào lồng ngực Viên Thiển.

Viên Thiển cứng đờ, đầu Lâm Thâm cọ tới cọ lui trên người anh, rốt cuộc tìm được tư thế thoải mái, bất động.

Một lúc lâu, Viên Thiển mới thở ra một hơi.

Anh luôn cảm giác ngủ bên cạnh mình không phải chàng trai mười tám, mười chín tuổi, mà là một con thú dữ ngon giấc. Nó thu hồi răng nanh, vuốt sắc, tư thái cuộn tròn vô hại lại im lặng, chỉ khi nào Viên Thiển thả lỏng cảnh giác, con mãnh thú này sẽ nhấn anh xuống, đè dưới vuốt sắc, dùng răng nanh cà gương mặt sợ hãi của anh, sau đó cắn một ngụm.

Hô hấp của Lâm Thâm kéo dài, nằm trong trạng thái ngủ say, phỏng chừng là để yên logout.

Viên Thiển cũng buồn ngủ, anh logout thoát game.

Bởi vì hôm sau không phải đi làm, Viên Thiển cũng không đặt báo thức.

Rất lâu rồi anh không ngủ ngon, đến trưa cũng chưa tỉnh lại.

Hôm sau Lâm Thâm lại online từ rất sớm, lúc hắn mở mắt ra, phát hiện đầu mình ở trong lồng ngực của người kia, ngẩng đầu một cái là thấy cằm Viên Thiển.

Áo ngủ của Viên Thiển là kiểu rất truyền thống, có cổ áo, ngay cả cúc áo trên cùng cũng cài.

Kín kẽ, đến cả xương quai xanh cũng chẳng thấy.

Nhưng vạt áo đã vén lên, lộ ra một đoạn eo mảnh. Chăn đắp hết trên người Lâm Thâm.

Lâm Thâm liền nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào eo Viên Thiển.

Hắn duỗi tay ra, nắm góc áo ngủ của Viên Thiển, hơi nhấc lên một chút xíu.

Mặc dù Viên Thiển cũng là giám đốc giống Hoàng Thế Hoành, thế nhưng anh trẻ hơn gã, cũng kiên trì rèn luyện, vậy nên đường nét phần eo rất căng, khẽ lên xuống theo hô hấp của anh.

Yết hầu của Lâm Thâm bỗng nhúc nhích, lại vén vạt áo ngủ lên một chút, nhưng mà lên trên nữa, thì bị cánh tay Viên Thiển chặn lại.

“Chậc…” Lâm Thâm thả góc áo xuống, sau đó nhìn cổ áo Viên Thiển xuất thần.

Một tay khác của hắn luồn vào giữa mình và Viên Thiển, muốn mở cổ áo ngủ của anh.

“Chậc…Cái cúc này sao mà cài chặt thế…”

Lâm Thâm cắn chặt răng hàm, bỗng nhiên ý thức rằng Viên Thiển lúc này khẳng định chưa login.

“Mình muốn nhìn thì nhìn”

Lâm Thâm nhấc cánh tay của anh lên, đang định vạch cổ áo Viên Thiển ra ngoài, điện thoại của Lâm Thâm dưới gầm giường bỗng kêu lên.

“Ừm…” Viên Thiển nhíu mắt, anh sắp online.

Lâm Thâm lập tức buông tay nhắm mắt lại.

Viên Thiển ngồi dậy, mò mẫm điện thoại, phát hiện không phải là của mình.

Anh lập tức duỗi tay lay Lâm Thâm.

“Điện thoại của cậu kêu này! Dậy đi dậy đi! Mười một rưỡi rồi!”

Lâm Thâm ngồi dậy, việc đầu tiên chính là nhìn Viên Thiển, áo ngủ của anh gọn gàng chỉnh tề.

Cái lão xử nam này, anh mặc nhiều thế không nóng à!

Lâm Thâm cắn răng, cầm điện thoại của mình, thấy tên Tony đang nhấp nháy.

Viên Thiển liếc mắt nhìn Lâm Thâm, sắc mặt tên này rất khó coi, “Phải nói chuyện với người đại diện cho cẩn thận đấy”.

“Ngay cả suy nghĩ giết gã tôi cũng có rồi”

Lâm Thâm nhỏ giọng, nhấn nghe điện.

“Ông trời của tôi ơi! Câu đã đi đâu vậy A Thâm! Hai giờ chiều phải ghi hình rồi, cậu ở đâu? Không định makeup hả?”

“Ờ, tôi qua ngay đây”

Lâm Thâm cúp máy, chậm rãi đứng dậy.

“Hôm nay cậu phải ghi hình à? Sao không đặt báo thức? Hôm nay Mộ Dung Tiêu cũng có mặt, anh ta ghét nhất là người khác tới muộn, đây là thái độ cực kỳ không chuyên nghiệp!”

Viên Thiển lôi Lâm Thâm dậy, nhìn quần áo của hắn đã sớm nhăn nhúm, lại vội vàng lấy một bộ quần áo từ trong tủ của mình. Không chờ Lâm Thâm đứng dậy, anh đã tròng quần áo vào cổ hắn.

“Cánh tay, xỏ vào!”

Lâm Thâm như đứa trẻ mẫu giáo, ngoan ngoãn luồn hai cánh tay vào trong tay áo, sau đó cúi đầu, nhìn Viên Thiển ném cả quần lên người hắn.

“Mặc vào! Nhanh lên!”

“Anh đưa tôi đi à?”

“Không đưa! Cậu còn muốn lên hot search với tôi hả?”

“Được mà”. Lâm Thâm hoàn toàn không để ý.

“Phắn!” Viên Thiển ném chìa khóa xe của mình cho hắn, “Đánh răng! Rửa mặt! Lẹ lẹ đi!”

“Trông anh y hệt bà mẹ đưa con nhỏ đi học”

“Tôi mà có thằng con như cậu thì đã thăng thiên từ lâu rồi!”

“Anh không đi cùng tôi thật hả? Anh không muốn tới hiện trường, tận mắt xác nhận Mộ Dung Tiêu rốt cuộc sẽ làm gì sao?”

“Nếu anh ta mà thấy tôi ở hiện trường, không dự tính làm khó các cậu, cũng muốn làm”

“Không đâu. Mộ Dung Tiêu là quân tử trong xương. Nếu như anh cố ý gây sự với hắn, hắn sẽ đánh anh. Anh cúi đầu nhận sai, có khi hắn lại nể mặt”

Lâm Thâm đi vào trong phòng tắm, nặn kem đánh răng bắt đầu đánh răng.

Viên Thiển chỉ liếc mắt một cái, liền bất đắc dĩ.

“Đó là bàn chải của tôi! Tôi chuẩn bị cho cậu cái mới ở bên cạnh bộ cậu không thấy hả?”

“Tiện tay. Chải xong tôi sẽ mang đi”

“…”

Tùy cậu…dù sao cũng không phải bàn chải thật.

Lúc Lâm Thâm đánh răng, Viên Thiển suy nghĩ.

Có lẽ Mộ Dung Tiêu không còn ý định gây chuyện, thế nhưng ai mà biết cái tính khí vứt đi kia của Hạ Ny có tác quái lúc ghi hình không.

Anh phải tới nhìn, không phải nhìn Mộ Dung Tiêu mà là trông chừng Hạ Ny.

“Tôi đưa cậu đi”. Viên Thiển nói.

Lâm Thâm vừa mới lau sạch mặt, nghe Viên Thiển nói thế, khóe miệng nhếch cao.

Nhưng mà chờ đến khi ngồi vào trong xe, lái ra khỏi gara, Viên Thiển mới kịp phản ứng——Hạ Ny đâu phải do anh phụ trách nữa!

Cô ta thích gây sự thì gây sự, muốn tác quái thì tác quái! Gây ra phiền toái gì đều là nồi của Lương Thu Vũ!

Viên Thiển khụ một tiếng, liếc Lâm Thâm bên cạnh đeo kính râm dựa lưng vào ghế không biết đang nghĩ gì.

“À này, tôi nhớ ra là mình có tí việc. Tới ngã rẽ phía trước kia, tôi xuống xe, cậu lái xe tôi đi ghi hình”

“Viên Thiển này, anh đã bị cách chức tạm thời rồi, còn có việc gì nữa?”

“Cậu hỏi nhiều thế làm gì?”

“Vậy tôi sẽ đăng bức ảnh tối qua ngủ trong phòng anh”

“…Cậu gì không học, lại học cái này?”

“Tôi cũng chỉ dùng với anh thôi. Người khác tôi còn khinh ấy”

“Cậu đăng đi. Đăng đi. Thích thì đăng”

Viên Thiển dừng xe ở lề đường, thực sự muốn xuống xe.

“Hôm nay là vòng chung kết. Mẹ của Trương Tử Thiên tới, bố mẹ Ngô Vân cũng tới. Tôi thì chẳng có ai”

“Tôi cũng chả phải bố cậu”. Viên Thiển trừng Lâm Thâm.

Cái tên này còn đeo cái kính râm bự chảng, không nhìn ra vui buồn, chỉ có vành môi mím chặt lại, toàn thân đều lộ vẻ lạnh lùng.

Cứ trừng như thế tròn năm giây, Viên Thiển luôn cảm giác chỉ cần anh quay người một cái, Lâm Thâm có thể lái xe anh đụng cột điện.

“Thôi được rồi, đưa cậu đi học…không phải, đưa cậu đi ghi hình. Nếu cậu mà dám gây chuyện cho tôi thì cậu chết chắc”

“Ừm”

Vành môi thằng nhóc này lơi lỏng, mặc dù không thấy mắt nhưng lại có chút cảm giác hớn hở.

Cách địa điểm ghi hình còn một con đường, Viên Thiển thả Lâm Thâm xuống.

“Còn một con đường nữa cơ mà!”

“Cậu lên hot search cũng chỉ cách một con đường thôi! Biến đi cho tôi!”

Lâm Thâm đút tay vào túi áo, đeo khẩu trang, rầu rĩ xuống xe, lết đi chậm như rùa.

Viên Thiển nhìn Lâm Thâm đi sâu vào tòa nhà nọ từ xa, ở cửa có mấy chục fans căng banner của Dark Fringe đang hò thét.

“Thằng nhóc thối vẫn có độ hot lắm”

Điện thoại của Viên Thiển rung lên, là “Rừng Sâu Thấy Hươu” gửi Wechat: Anh mà dám chạy, tôi sẽ bảo anh quy tắc ngầm tôi.

Viên Thiển reply một chữ: Cút.

Chờ Viên Thiển vào trường quay, ngay lập tức bị nhân viên tổ chương trình chặn lại.

“Anh có phải nhân viên ở đây không? Không phải thì không được vào! Chương trình của chúng tôi không nhận phỏng vấn”

Viên Thiển nghĩ thầm, đúng rồi, anh không phải nhân viên, cũng chẳng phải trợ lý hay người đại diện của ngôi sao khác, làm sao vào giờ?

Khôi Khoát Entertainment vừa đăng thông báo mới về việc tạm thời cách chức anh, “giám đốc tiền nhiệm” anh đây, còn ai nể tình nữa.

Viên Thiển đang định rời đi, có người đi qua bên cạnh anh, để lại một câu: “Anh ta đi cùng tôi”.

“A! Thầy Mộ Dung! Thì ra đây là người của thầy, anh ta không mang thẻ công tác nên bọn tôi không nhận ra”

Nhân viên cười theo.

Viên Thiển lại ngây ngẩn, anh chậm rãi xoay cổ, phát hiện Mộ Dung Tiêu cũng đang liếc mắt nhìn mình.

“Đi thôi, hay là không muốn vào?”

Lạnh lùng, không hề có tí nhấp nhô.

“Cảm ơn”

Viên Thiển đành phải nhắm mắt theo vào.

Chờ Mộ Dung Tiêu đi tới trước phòng thay đồ của mình, mới dừng bước: “Giám đốc Viên. Anh lo tôi sẽ nhắm vào Hạ Ny à?”

“Không phải. Anh không hẹp hòi đến thế”

Mộ Dung Tiêu khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh tới làm gì?”

“Trong nhà có bạn nhỏ, đòi phụ huynh phải tới xem cho bằng được, nếu không sẽ gây sự”. Viên Thiển mỉm cười bất đắc dĩ.

Mộ Dung Tiêu nhíu mày, đang định nói gì đó, âm thanh lạnh lẽo khiến thần kinh Viên Thiển như bị góc băng va chạm vang lên.

“Bạn nhỏ chờ anh rất lâu, anh lại ở đây bắt chuyện với thầy Mộ Dung”

Lâm Thâm đút tay trong túi áo đi tới, một cánh tay trực tiếp đặt trên vai Viên Thiển.

Mộ Dung Tiêu nhíu mày: “Anh đến vì Lâm Thâm?”

“À ừm…”

Viên Thiển còn chưa kịp giải thích, Lâm Thâm đã giữ vai Viên Thiển buộc anh xoay người.

“Đi nào, mẹ con mất còn chưa được một năm, ba đã bắt chuyện với người khác, ba làm cho mẹ nơi chín suối cũng bất an đấy”

Viên Thiển bắt đầu ho lụ khụ.

Lâm Thâm còn vỗ lưng anh: “Ba đấy, lớn tuổi cổ họng không khỏe thì uống nhiều nước vào! Đừng lo người khác bảo ba vào nhà vệ sinh nhiều là thận yếu”.

Toàn thân Mộ Dung Tiêu như hóa đá, nhìn bóng lưng hai người họ.

Vào phòng thay đồ, Viên Thiển suýt chút nữa tẩn Lâm Thâm.

“Cậu nói rõ cho tôi, cậu nói bậy bạ cái gì ở trước mặt Mộ Dung Tiêu thế?”

“À không có gì”

Lâm Thâm thu hồi mọi biểu cảm, ngồi xuống ghế, để stylist làm tóc cho mình.

“Cậu…cậu…nếu Mộ Dung Tiêu tưởng mấy thứ bậy bạ cậu nói là thật, cậu có phải là…”

“Đúng lúc á, chúng ta cùng lên trang nhất. Còn mạnh hơn cái hot search của anh và Mộ Dung Tiêu”

Trương Tử Thiên ở bên cạnh thấy sắc mặt Viên Thiển cực xấu, lồng ngực phập phồng, chắc là muốn ngất xỉu.

Cậu ta chợt tràn đầy đồng tình với Viên Thiển.

Chỉ là, sếp Viên, anh không vào địa ngục thì ai vào đây!

Ngay cả phải bỏ phiếu, Trương Tử Thiên cũng sẽ hai tay hai chân bầu Viên Thiển.

Mà xa xa trong phòng thay đồ, Mộ Dung Tiêu lại cau mày, anh ta thình lình mở miệng: “Cái cậu nhóm Dark Fringe…tên Lâm Thâm…”

Em gái trang điểm cho Mộ Dung Tiêu vừa khéo là fan của Lâm Thâm, để cày độ hảo cảm cho Lâm Thâm, kìm nén tâm trạng phấn khởi nói: “Thầy Mộ Dung, lần đầu thấy Lâm Thâm sẽ cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu ấy, đúng không ạ? Thế nhưng cậu ấy không phải chỉ có visual bình hoa mà còn có chất giọng rất tuyệt, hơn nữa nốt cao rất trong, tựa như gió trên núi tuyết ấy! Nhảy cũng đỉnh lắm…”

“Cậu ta bao tuổi rồi?”

“Mười tám tuổi thì phải? Còn thiếu mấy tháng nữa là mười chín”

“Mười tám…lẽ nào cấp hai đã làm bố? Cũng có thể…” Mộ Dung Tiêu híp mắt.

Em gái trang điểm nuốt một ngụm nước bọt, không biết có phải điều hòa phòng thay đồ hỏng rồi không mà sao lại lạnh thế.

Chương trình sắp bắt đầu quay, điều chỉnh vị trí máy, nhân viên bắt đầu điều động cảm xúc của khán giả ở hiện trường, tiếng vỗ tay có tiết tấu vang lên từng đợt.

Lâm Thâm đứng dậy, xoay cổ, nhìn về phía Viên Thiển.

Viên Thiển ngẩn ra.

Kỳ thực so với Trương Tử Thiên và Ngô Vân, Lâm Thâm gần như không trang điểm, chỉ sửa hình lông mày, tạo khối.

Trước đó chụp ảnh tĩnh (2), có nhiếp ảnh gia đánh giá ngũ quan của Lâm Thâm được trời ưu ái, cảm giác lập thể rất mạnh.

Như bây giờ nhìn cái, đôi mắt vốn khiến Viên Thiển cảm thấy xinh đẹp, hốc mắt trông sâu hơn, tầm nhìn đều muốn sa vào đôi mắt ấy.

Lâm Thâm đi về phía Viên Thiển, lực khống chế hiện trường phóng ra ngoài. Viên Thiển vô thức lùi lại, Lâm Thâm giữ vai Viên Thiển, nghiêng mặt lại gần anh.

“Trốn cái gì đấy?”

Giọng rất nhẹ, giống như dỗ con nít.

“Làm sao?”

“Làm…Cái gì đây?”

Lâm Thâm cầm cái thẻ công tác treo trên cổ Viên Thiển.

Viên Thiển cúi đầu, bức ảnh trên thẻ công tác kia là của một trợ lý.

Trợ lý nhỏ rõ ràng bị uy hiếp, cắn môi dưới, cực kỳ đáng thương rúc trong góc.

“Nếu anh mà không xem hết vòng chung kết…”

“Thì cậu sẽ cùng tôi lên trang nhất chứ gì? Phắn đi”

Lâm Thâm mỉm cười, vừa lạnh, vừa có chút vô lại, xoay người đi ra khỏi phòng thay đồ với Trương Tử Thiên và Ngô Vân.

Hai MC của chương trình này, một là phủng ngân (3) mặt lạnh, một là đậu ngân (4) vui vẻ, hai người vừa mở màn đã chọc cười khán giả toàn trường.

Mà ba vị khách mời, trừ Mộ Dung Tiêu, hai người khác đều cười đến gập eo.

Lên sân khấu đầu tiên chính là một nhóm Alpha bốn người, có hát chính, bass, keyboard và tay trống, chắc là để bày tỏ lòng yêu âm nhạc nên hát một ca khúc nổi tiếng của ban nhạc Châu Âu mà Mộ Dung Tiêu thích nhất.

Thật ra Viên Thiển không biết bọn họ hát có tốt hay không, chỉ cảm thấy rất dễ nghe, nốt cao có sức bật, nốt thấp cũng rất trầm.

MC xem lại màn trình diễn của ban nhạc mấy kỳ trước, còn làm quá trình chuyển biến tư tưởng, vài khán giả còn rớt nước mắt tình ý chân thành.

Nhưng Viên Thiển lại chẳng hề khách khí ngáp mấy cái.

Dù sao cũng là giám đốc lăn lộn lâu như vậy, VCR còn chưa có chuyện khiến người ta rơi lệ như tối qua Lâm Thâm ba xạo đâu.

Cảm giác có tầm mắt như đao cắt lướt tới, Viên Thiển nhìn sang, phát hiện lại là Mộ Dung Tiêu.

Nhớ tới lời nói bậy bạ cực kỳ có ý bóng gió kia của Lâm Thâm, Viên Thiển lùi về sau một bước, trốn ra sau lưng những nhân viên khác. Tầm mắt của Mộ Dung Tiêu hình như dời đi, bởi vì MC đang mời giám khảo tiến hành nhận xét.

Ca vương Lý Hạo Chân nói “Lady first”, Hạ Ny mỉm cười khiêm tốn đôi câu, liền bắt đầu nhận xét.

Tất nhiên là toàn lời khen, không hề làm mích lòng người khác.

Tiếp theo là Lý Hạo Chân, cũng mở màn bằng lời hay, sau đó nói mấy khuyết điểm không đến nơi đến chốn. Thái độ mềm mỏng, còn nói đùa, đã sớm nghe nói tính tình Lý Hạo Chân rất tốt, EQ cao, xem ra là thật.

Rốt cuộc cũng đến lượt Mộ Dung Tiêu, từ đầu tới cuối anh ta đều không lộ vẻ tươi cười, cả quá trình đều là biểu cảm dò xét.

Lúc cảm giác ống kính quay sang phía anh ta, nhân viên toàn trường đều trở nên căng thẳng.

“Thầy Mộ Dung, thầy cảm thấy màn biểu diễn của ban nhạc Alpha thế nào? Nhớ phải dịu dàng chút nha”. MC nói nửa đùa nửa thật.

Anh ta mà dịu dàng, mới có quỷ.

Viên Thiển ha ha trong lòng.

Câu hỏi đầu tiên của Mộ Dung Tiêu chính là: “Có phải các bạn đã nâng key câu cuối cùng của bài hát này không?”

“Vâng”. Hát chính nhẹ gật đầu.

Đao tới rồi.

“Các bạn không cảm thấy việc nâng lên này hoàn toàn không cần thiết, phá hủy sự hài hòa của cả bài hát, giống như đang dạo chơi nơi rừng núi thoắt cái đi tới đỉnh Everest à?”

“Dạ…” Hát chính hoàn toàn không biết nên đáp như thế nào.

“Núi rừng có sự phóng khoáng tự do của núi rừng, Everest cũng có sự mênh mông cao lớn của Everest, đều là phong cảnh mà!” MC nhanh chóng hòa giải.

Thế nhưng, Mộ Dung Tiêu sẽ không để anh hòa giải đâu!

“Các bạn hát, là để khoe kỹ năng? Hay là để thể hiện vẻ đẹp của âm nhạc?”

Mộ Dung Tiêu đã nói trúng tim đen.

Toàn trường im lặng như gà.

“Chấm điểm đi”. Mộ Dung Tiêu lạnh nhạt nói.

Vì để tránh ý kiến chuyên môn của Mộ Dung Tiêu ảnh hưởng đến bình chọn của khán giả ở hiện trường, MC còn đặc biệt nói: “Ba vị giám khảo đã đưa ra ý kiến chuyên môn, nhưng khán giả có thể bình chọn cho nhóm mình thích! Sự nhiệt tình của các bạn quyết định thành tích nhóm dự thi ở mức độ lớn nhất!”

Sau đó là phân đoạn ba vị giám khảo cùng cho biết điểm số.

Viên Thiển thở dài, xem chừng nhóm Alpha lên sân khấu đầu tiên lại là bất lợi.

Mộ Dung Tiêu từng sáng tác album cho nhiều ca sĩ như vậy, thành tựu nổi bật, anh ta đại diện cho “chuyên nghiệp” và “uy tín”.

Hạ Ny luôn làm theo ý mình, Lý Hạo Chân là một người khôn khéo, ít nhiều phải cho Mộ Dung Tiêu chút thể diện, thế nên điểm sẽ không quá cao.

Thế nhưng lúc các giám khảo cùng thông báo điểm số, toàn trường không hẹn mà cùng ồ lên kinh ngạc.

Hạ Ny cho “9.5 điểm”, cô nàng bất hòa với Mộ Dung Tiêu. Nếu Mộ Dung Tiêu đánh giá không cao, cô ta nhất định phải cho đối phương một số điểm tốt, nói tóm lại chính là muốn đối nghịch.

Lý Hạo Chân chỉ cho “7 điểm”, nhưng mới nãy hầu hết những gì anh ta thể hiện đều là sự đánh giá cao ban nhạc Alpha.

Mà Mộ Dung Tiêu mà mọi người tưởng rất hà khắc, thế mà lại cho 8 điểm.

Cho nên ban nhạc Alpha giành được số điểm cao 8.17, mở màn không tầm thường.

“Vậy, ba vị giám khảo có thể nói một chút về số điểm của mình không? Quả thật là vô cùng bất ngờ! Lady first, số điểm 9.5 của cô Hạ Ny rất cao đó!”

Hạ Ny không ngờ Mộ Dung Tiêu lại cho 8 điểm, trong lòng không mấy vui vẻ, lạnh lùng nói: “Lúc đầu muốn cho điểm tối đa, nhưng bớt đi 0.5, sợ họ quá kiêu ngạo. Tôi rất hài lòng với màn biểu diễn của họ”.

“Vậy thầy Lý thì sao? Lúc đầu thầy trông rất hài lòng, nhưng không ngờ lại cho điểm thấp nhất trong ba vị giám khảo”

Lý Hạo Chân điều chỉnh cảm xúc cực nhanh, mỉm cười nói: “Mặc dù bọn họ vinh danh tác phẩm kinh điển, nhưng có một vài chi tiết nhỏ xử lý vẫn có tì vết. Ví dụ như phần khấp thanh (5) có âm rung, còn có phần giọng trầm có một câu…Xin lỗi tôi không nhớ ngay được là câu nào, có hơi không đủ chân phương, thiếu hương vị”.

Viên Thiển cười khẩy: “Lựa xương trong trứng gà”.

Nhưng người khác nghe thấy anh nói, không nhịn được quay đầu lại, Viên Thiển cười rất hờ hững, như thể mình chưa từng nói thế.

Tiếp đó, chính là tiêu điểm của toàn trường, Mộ Dung Tiêu.

Thành thật mà nói, biểu cảm không nói cười tùy tiện thật sự rất xứng với gương mặt của anh ta.

“Thầy Mộ Dung, nãy thầy hỏi họ rốt cuộc là muốn khoe kỹ năng hay là thể hiện vẻ đẹp âm nhạc, tôi còn tưởng thầy không hài lòng với ban nhạc Alpha cơ. Nhưng 8 điểm…đối với thầy Mộ Dung nghiêm khắc mà nói, là số điểm rất cao nhỉ?”

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

(o^^o): Đoán xem đá bóng, là anh đại Giản thắng hay là chủ tịch của chúng ta thắng?

= =: Chủ tịch.

(^^): Chủ tịch.

^o^: Còn muốn lăn lộn ở Khôi Khoát, phải trả lời chủ tịch.

(o^^o): Sai bét, là Viên Thiển! Ông chuyển văn kiện bị trật hông, chủ tịch và Giản Hàn đều chạy về!

(^-^): Trâu bò!

Chú thích:

(1) Đáng yêu tương phản: ngôn ngữ mạng, là thuộc tính đáng yêu, chỉ nhân vật biểu hiện trạng thái khác với hình tượng gốc hoặc sản sinh nhiều đặc trưng mâu thuẫn với nhau. Trong trường hợp này, bình thường Lâm Thâm biểu hiện ra ngoài mình là người lạnh lùng nghiêm túc, nhưng bản chất lại rất trẻ con, vô lại

(2) Ảnh tĩnh: một thuật ngữ nhiếp ảnh, là chỉ chụp ảnh phẳng cho quảng cáo và tạp chí

(3) Phủng ngân “捧哏”: Diễn viên phối hợp “pha trò” tự thuật tình tiết câu chuyện lúc diễn tấu nói đối khẩu hay quần khẩu, hiện nay thường gọi là “Ất”.

(4) Đậu ngân “逗哏”: Diễn viên chủ yếu tự thuật tình tiết câu chuyện lúc đối khẩu hoặc quần khẩu, hiện nay thường gọi là “Giáp”

(5) Khấp thanh “泣声”: tiếng Anh là ululation, là một âm thanh dài, dao động, cao vút giống như tiếng hú. Nó được tạo ra bằng cách phát ra một giọng nói cao vút kèm theo chuyển động qua lại nhanh chóng của lưỡi và lưỡi gà (bộ phận nằm cuối của miệng, ngay trên vòm họng)