Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 12: Hình săm chữ “Qủy hoàng”



Mặt trời lặn, bóng chiếu thẳng vào trên người các nàng, Qúy Như Yên trong xe ngựa lấy ra bình nước làm bằng da, đưa tới trước mặt Ám Nô: "Ám Nô tỷ tỷ, uống nước đi".

"Không cần"

Ám Nô vẫn là một bộ mặt lạnh như băng, dường như không thích tiếp xúc với người ngoài.

Qúy Như Yên đành phải tìm đề tài tiếp tục nói: "Ám Nô tỷ tỷ, hình săm ở trên ngực tỷ là cái gì?".

Ám Nô quay đầu nhìn nàng một cái, do dự một lúc, mới sâu kín đáp: "Qủy Hoàng"

Ám Nô từ lúc còn nhỏ đến nay luôn luôn ở trong tổng bộ Qủy Hoàng, học tập kĩ sảo giết người, sư phụ luôn nói nàng cả đời phải nghe theo, bảo vệ chủ tử.

Toàn bộ người trong giáo phải vì giáo chủ cống hiến, Qủy Hoàng cũng chính là giáo chủ mà cả đời này nàng phải tuân theo.

Chủ tử bảo nàng phải sống, nàng liền không được chết. Chủ tử bảo nàng chết nàng không thể không chết.

Qúy Như Yên đầu tiên là ngẩn ra, theo sau đó đem hai chữ này ghi tạc trong lòng.

Qủy hoàng....

Một ngày nào đó nàng sẽ biết, này đại biểu cho cái gì.

Buổi trưa hôm sau, đám người Qúy Như Yên cuối cùng cũng đến Mân Thanh trấn, Thanh Vị cuối cùng cũng tỉnh lại, sau mới biết được Ám Nô chính là người đã xuất thủ cứu giúp, đối với Ám Nô luôn nói không ngớt lời cảm tạ, không sai biệt cho lắm muốn đem Ám Nô trở thành bồ tát sống.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi, lại có thể giết người không run tay. Qúy Như Yên trong lòng thầm nghĩ, Ám Nô nhất định từ nhỏ đã bị bắt đến giáo phái huấn luyện sát thủ.

Mấy canh giờ ở chung, nàng phát hiện Ám Nô khi nào cũng đều là lạnh lùng, cảnh giác. Đối với nàng cũng Thanh Vị chưa bao giờ chủ động nói chuyện, cũng là khi đáp khi không đáp. Cá tính thập phần cổ quái, ngữ điệu cũng là ngàn năm không thay đổi, dường như là không có cảm xúc.

Thanh mẹ cùng nàng cuối cùng cũng đến Phượng Thiên phủ.

Phượng Thiên phủ đối với mẫu thân Phượng Thiên Sương chính là nhà mẹ đẻ.

Hiện giờ Phượng Thiên Hữu chính là gia chủ của Phượng phủ, toàn bộ Mân Thanh trấn này cũng có thể nói là địa bàn của hắn.

Phượng Thiên Sương, có một ca ca, năm đệ đệ.

Mẫu thân cũng cữu cữu Phượng Thiên Hữu chính là con vợ cả thân sinh

Còn lại năm đệ đệ là do thứ thiếp sinh ra, tuy rằng cùng ở trong Phượng Thiên phủ, nhưng đều là ngại thân phận của chính mình, nên đối với Phượng Thiên Hữu luôn là e sợ vài phần.

Thanh Vị vốn là người ở Mân Thanh trấn, sau lại là vì Phượng Thiên Sương ở bên ngoài sinh đại tiểu thư, Phượng Thiên Hữu an bài cho nàng đến Qúy phủ để chiếu cố.

Thanh Vị còn chưa xuống khỏi xe ngựa, từ bên trong phủ đã chạy ra một gã sai vặt. Khuôn mặt tươi cười nói: "Đại ca ta từ Qúy phủ ở kinh thành đến, vị này chính là con gái của đại tiểu thư Phượng Thiên Sương Qúy Như Yên, muốn tìm Phượng lão gia có việc".

Gã sai vặt nghe vậy, khuôn mặt lúc trước kiêu ngạo, bây giờ bày ra một vẻ nịnh nọt nói: "Xin chờ một lát, tiểu nhân liền lập tức đi thông báo với lão gia".

Ám Nô thấy thế, liền đối với Qúy Như Yên nói: "Cáo từ!".

Qúy Như Yên gật đầu: "Đi đường cẩn thận!"

Nhìn theo Ám Nô một mình rời đi, đột nhiên nhớ tới trên người nàng không có bạc, lại chạy đuổi theo nàng. Từ trong lòng ngực móc ra một thỏi mười hai đĩnh bạc, đây chính là số bạc duy nhất nàng có, còn lại chỉ toàn là ngân phiếu, trực tiếp nhét vào trong tay Ám Nô.

"Ám Nô trở lại kinh thành cũng cần thời gian, ngươi tìm một chỗ mà nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ đưa tới một con ngựa để ngươi an toàn trở lại chỗ chủ tử".

Ám Nô ánh mắt có chút ngạc nhiên, nàng từ trước đến giờ ở trong Qủy Hoàng đều là không có ai quan tâm đến, nay vị tiểu cô nương này lại đối với nàng quan tâm sống chết. Làm cho nàng quả thật có chút xúc động.

"Ta sẽ đến khách điếm phía trước nghỉ lại một buổi tối, nếu có việc gì, cứ đến tìm ta".

Dứt lời Ám Nô cầm bạc liền đi.

Cá tính lạnh khốc, làm cho trên khuôn mặt của Qúy Như Yên dâng lên một nụ cười, Ám Nô bóng dáng đã không còn thấy đâu, lúc này nàng mới lên tiếng: "Hảo!".