Thần Y Ngốc Phi

Chương 39





Hoàng Hậu cũng không biết tại sao Mạnh Phất Ảnh đột nhiên lại ngừng lại, bà ta lo lắng nàng lại nghĩ ra chiêu khủng bố tinh thần gì mới liền hét lên với những cung nữ đang nằm la liệt trên mặt đất , “Mau, bắt nha đầu điên kia lại, nhanh lên.”

Hoàng Hậu quả thật đã bị Mạnh Phất Ảnh dọa đến phát điên rồi, bà ta sợ nếu không mau lên thì Mạnh Phất Ảnh lại lao đến đánh bà ta.

Những cung nữ ở đây cũng thật đáng thương, dăm lần bảy lượt xông lên vì chủ tử đều bị đánh cho ngã sấp ngã ngửa, nỗi đau vẫn còn đó chưa nguôi nên ai nấy đều dè dặt, thận trọng tiến về phía Mạnh Phất Ảnh. Hai chân run lẩy bẩy, các nàng chỉ sợ lại bị vật quái quỷ nào đó đánh ngất tiếp ….

“Đừng đánh ta mà , đừng mà …. không được tới đây.” Mạnh Phất Ảnh cầm chặt trâm cài kim loại trong tay, cố ý lớn tiếng hô, nhĩ lực của nàng cũng không phải loại tầm thường, đã mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân tới gần .

Xem ra, Hoàng Thái Hậu thật sự đã đến đây.

“Bắt lấy nó, đừng để nó lại phát điên nữa.” Giờ phút này Hoàng Hậu vẫn đang chìm trong cơn nóng giận nên không chú ý được nhiều, chỉ thầm nghĩ nhất định phải bắt được Mạnh Phất Ảnh.

Mà đám cung nữ kia không thấy có vật nào bay tới nữa nên cũng bạo gan hơn hẳn, đồng loạt lao đến tóm Mạnh Phất Ảnh.

Chính vì vậy, khi Hoàng Thái Hậu bước vào thì liền nhìn thấy vài cung nữ đang vây quanh Mạnh Phất Ảnh, muốn dồn nàng lại.

“Các ngươi đang làm gì thế này?” Hoàng Thái Hậu ngày thường cư xử rất nhẹ nhàng, vậy mà giờ đây trong giọng nói lại tràn ngập hàn băng cùng sự nghiêm khắc, hiển nhiên là Hoàng Thái Hậu đang rất tức giận .

Đám cung nữ nhất thời bị giật mình, hơi hơi quay đầu lại,khi thấy Hoàng Thái Hậu thì cả đám sợ đến trắng bệch cả mặt , người nào cũng biết rằng Hoàng Thái Hậu vô cùng thương yêu Tam tiểu thư của Mạnh gia , để Hoàng Thái Hậu nhìn thấy tình huống lúc này , nhất định sẽ hiểu lầm.

Nếu Hoàng Thái Hậu tức giận, các nàng chỉ sợ có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội .

Hoàng Hậu thân mình cũng đột nhiên cứng đờ, bà ta trăm triệu lần cũng không ngờ Hoàng Thái Hậu lại đang ở sau lưng mình , sớm không tới, muộn không tới, lại tới vào lúc này…

“Mẫu hậu, bệnh điên của Phất Nhi đột nhiên phát tác, nàng ấy nổi cơn điên đánh…” Hoàng hậu quyết định phải cáo trạng trước, dù sao trên người bà ta cũng đầu những vết thương do Mạnh Phất Ảnh gây ra, đây chính là chứng cớ chứng tỏ nha đầu kia sau khi phát điên liền đánh người.

Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt trầm xuống, Hoàng Hậu này giỏi lắm, còn dám nói ra à,được lắm! Nàng âm thầm nghiến răng, giả bộ đang vô cùng sợ hãi, toàn thân phát run nói, “Đều là người xấu, đều là người xấu, đừng đánh ta mà.”

“Ảnh nha đầu, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Thái Hậu vừa nhìn thấy bộ dnags sợ hãi của Mạnh Phất Ảnh, không thèm nghe lời phân bua của Hoàng Hậu , vội vàng đi tới bên người Mạnh Phất Ảnh, ôm thật chặt nàng, đau lòng hỏi.

“Các nàng, các nàng đánh con.” Mạnh Phất Ảnh rúc sâu vào trong lòng Hoàng Thái Hậu , hơi run rẩy nói, sau đó khi nhìn về phía Hoàng Hậu thì càng sợ hãi hơn, đột nhiên vươn ngón tay nhỏ bé, chỉ về phía Hoàng Hậu, la lớn, “Cả người ấy nữa, nàng là người xấu, vừa mới dùng sức đánh con.”

Cái thiên hạ gọi là nói dối không chớp mắt , đại khái là như vậy đi.

“Mẫu hậu, không, không có, nô tì không hề đánh nàng ấy , là nàng ấy đánh nô tì. Người xem, cả người nô tì đều bị thương, cung nữ của nô tì cũng bị đánh không ít.” Hoàng Hậu liên tục giải thích, sắc mặt càng lúc càng trắng xanh.

“Ngươi nói lại cho ai gia nghe , Ảnh nha đầu đánh những người trong phòng này sao?” Hoàng Thái Hậu ôm lấy Mạnh Phất Ảnh từ từ đứng lên, dùng đôi mắt thản nhiên nhìn chằm chằm về phía Hoàng Hậu, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói.

Hoàng Hậu sợ hãi, run rẩy một chút, sau đó thấp giọng nói ‘’ Vâng ‘’. Nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Hậu thấy Hoàng Thái Hậu nổi giận như vậy .Nhưng đúng là cung nữ trong gian phòng này đều bị đánh ngã, chỉ có thể là nha đầu chết tiệt kia ra tay .

Đây là sự thật.

“Ta sợ rằng chỉ đợi lát nữa, khi Hoàng Thượng đến đây ngươi sẽ nói với người là lão thái bà này đánh cung nữ của ngươi “ Hoàng Thái Hậu nghe thấy câu trả lời của nàng thì lạnh lùng cười, quát lớn.

“Nô tì không dám.” Hoàng Hậu nghe vậy, càng thêm hoảng hốt, liên tục thấp giọng trả lời.

“Ngươi không dám, ngươi còn có cái gì không dám, chính ai gia tận mắt nhìn thấy mà ngươi cũng dám lừa gạt, ngươi cho là ai gia bị mờ mắt sao.” Hoàng Thái Hậu nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, tronhg giọng nói nghi ngút lửa giận.

Khi nói chuyện, Hoàng Thái Hậu vẫn ôm lấy Mạnh Phất Ảnh, hơi hơi thả lỏng như sợ sẽ làm nàng sợ hãi.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng vô cùng cảm động, Hoàng Thái Hậu quả rất thương yêu nàng, người bảo vệ nàng như thế khiến ũi nàng có chút lên men.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào che chở cho nàng như vậy.

Kỳ thực với sự khôn khéo của Hoàng Thái Hậu , cũng không khó nhìn ra được những sơ hở trong chuyện này, dù sao trên người nàng đều không có một chút thương tổn nào, mà trên người Hoàng Hậu cùng đám cung nữ lại có không ít vết thương.Thế nhưng Hoàng Thái Hậu lại cứ như thế tin tưởng nàng, cứ như thế bảo vệ cho nàng.

“Mẫu hậu, người nghe nô tì giải thích… Không phải như vậy …” Hoàng Hậu sợ hãi run rẩy nhưng vẫn vội vàng giải thích.

“Hoàng Thượng giá lâm.” Đúng vào lúc này, thanh âm của thái giám đột nhiên truyền đến.

“Tốt lắm, ngươi để lại mà giải thích cho Hoàng Thượng đi ‘’Hoàng thái hậu lạnh lùng hừ khẽ , không thèm nhìn lại Hoàng Hậu , chỉ ôm lấy Mạnh Phất Ảnh đi về phía trước vài bước.

Hoàng Thượng vội vàng đi đến, phía sau còn có Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Diệp thấy nàng gắt gao dựa vào người Hoàng Thái Hậu, khóe môi lại khẽ nhếch, nàng thật đúng là…

Vừa vào cửa, đập vào mắt là gian phòng lộn xộn , bừa bãi , Hoàng Thượng nhíu mày lại, lại nhìn thấy khuôn mặt buồn bực của Hoàng Thái Hậu , cảm thấy khó hiểu, liên tục khẩn trương hỏi, “Mẫu hậu, đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão bà bà ta đánh người của Hoàng Hậu, ngươi có tin hay không.” Hoàng Thái Hậu lúc này đang vô cùng tức giận nên không dùng lễ nghi nói chuyện với Hoàng Thượng , hơn nữa giọng điệu còn mang theo chút càn quấy.

Mạnh Phất Ảnh hơi sững sờ, khóe môi khẽ giật, lời nói của Hoàng Thái Hậu khiến nàng nhớ đến cách giải thích của một người nào đó, mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta tin là được .

Thật không ngờ, Hoàng Thái Hậu vẫn còn có một mặt đáng yêu như thế này.

Hoàng Thượng hơi giật mình, khi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh bị Hoàng Thái Hậu gắt gao ôm vào trong ngực thì cũng lờ mờ đoán ra được đại khái sự việc.

“Trẫm trước đưa mẫu hậu trở về đã .” Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn lướt qua Hoàng Hậu, sau đó chuyển hướng Thái Hậu, cung kính nói.

“Không cần.” Hoàng Thái Hậu thanh âm hơi hơi nhu hòa đi một chút, khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp thì hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức hô, “Diệp nhi, đến ôm lấy thê tử của ngươi đi, chúng ta trở về. Xem thê tử của ngươi bị dọa kinh hãi thế nào kìa.”

“Vâng.” Hiên Viên Diệp cực kì hiếu thuận đi tới, ôm lấy Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng Thái Hậu .

Mạnh Phất Ảnh thân mình cứng đờ, thật không ngờ Thái Hậu sẽ để cho Hiên Viên Diệp đến ôm nàng, càng không nghĩ đến Hiên Viên Diệp thế nhưng lại đáp ứng, bị hắn ôm như vậy , có chút không được tự nhiên.

Mà hắn lại đột nhiên hơi hơi cúi đầu, ở bên tai của nàng nói nhỏ, “Đừng sợ, không sao rồi.”

Nếu không phải nàng đủ cơ trí, nếu như nàng không phát hiện ra âm mưu của Hoàng Hậu, chỉ sợ nàng hiện tại…

Mạnh Phất Ảnh thân mình hoàn toàn cứng đờ, có chút không tin, lời này là từ miệng Hiên Viên Diệp nói ra sao?

Chính là không hiểu vì sao nàng ẩn ẩn cảm giác được, trong lời nói của hắn có vẻ như hàm chứa thâm ý khác.

Hoặc là, hắn đến đây chỉ vì hắn nghĩ rằng nàng thật sự bị điên rồi nên thương cảm cho nàng.