Thần Y Ngốc Phi

Chương 37





Nhìn Hoàng Hậu đang điên cuồng la hét ở phía đối diện, Mạnh Phất Ảnh cầm một chiếc trâm cài ở trên bàn lên ngắm nghía, chiếc trâm này làm bằng kim loại, có ném cũng chẳng sướng tay nên nàng để lại, không ngờ giờ phút này lại thành ra hữu dụng.

“Bắt lấy nha đầu kia, nhất định phải bắt được, bản cung muốn giết ngươi…” Hoàng Hậu tức giận đến toàn thân phát run, mà chính xác là bà ta đang rất đau lòng, thương xót trước sự ra đi tang thương của các báu vật. Lúc này, gương mặt bà ta vô cùng dữ tợn , có lẽ nếu bà ta bắt được Mạnh Phất Ảnh thì bà ta thực sự sẽ giết nàng.

Hình ảnh Hoàng Hậu đang ra sức gào thét muốn lấy mạng người như thế thật hủy hết hình tượng quốc mẫu đẹp đẽ ,lúc này bà ta trông chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua trên đường cái.

Con ngươi của Mạnh Phất Ảnh lại trầm xuống, muốn giết nàng sao ? Hừ, để xem bà ta có cái bản lãnh đó hay không đã

~Hôm nay, nàng sẽ báo thù cho ‘’Mạnh Phất Ảnh chân chính ‘’ đã chết , năm đó Hoàng Hậu hạ dược khiến cho Mạnh Phất Ảnh trở nên ngốc nghếch ngu đần, tội này không nhẹ đâu nha ~ .

Mạnh Phất Ảnh cầm chắc trâm cài trong tay, xông đến chỗ Hoàng Hậu. Nàng dùng một tay giữ chặt người Hoàng Hậu lại , không để cho bà ta lộn xộn, mà tay kia thì vẫn cầm trâm cài, dùng sức đâm thẳng vào lưng Hoàng Hậu.Hoàng Hậu hôm nay mặc y phục vô cùng tôn quý , trên mặt y phục đều đều thêu những loài hoa đẹp đẽ.

“Một con ong mật bé nhỏ, bay bay lượn lượn giữa rừng hoa, bay nào, bay nàooooo.” Mạnh Phất Ảnh vừa dùng sức đâm mạnh vào lưng Hoàng Hậu, vừa chu miệng lên hát .

“Aaaa! Đau quá, đau quá, giết người,có ai không,mau mau kéo con nha đầu chết tiệt này ra cho ta.” Hoàng Hậu lúc này giống như một con heo trong lò mổ đang gào lên trong đau đớn,âm thanh khủng bố ấy vang vọng khắp cả gian phòng.

Các cung nữ cũng sợ hãi , choáng váng thất thần một hồi lâu, các nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Mạnh Phất Ảnh lại dám đánh Hoàng Hậu.

Nghe thấy tiếng quát tháo của Hoàng Hậu , các nàng mới giật mình tỉnh lại, đang muốn tiến lên giúp đỡ Hoàng Hậu , còn chưa tới gần chỗ Hoàng Hậu đã bị một vật gì đó đánh trúng, lần lượt người thì ngã nhào , kẻ thì ôm đầu, ngồi chồm hổm trên nền nhà.

Tiếng la kinh hãi của Hoàng Hậu vô cùng lớn nên đã gây kinh động đến những thị vệ ở bên ngoài, mấy tên thị vệ nhanh chóng lao tới nhưng khi nhìn thấy Tốc Phong đứng bên ngoài canh chừng thì đều sửng sốt.

Tốc Phong là thị vệ bên người của Hiên Viên Diệp, Hiên Viên Diệp xuất hiện ở chỗ nào thì Tốc Phong cũng phải xuất hiện ở chỗ đó.

Thất điện hạ đang ở Phượng Tê Cung sao ?

Đám thị vệ biết rõ Tốc Phong là người bên cạnh Hiên Viên Diệp nên cũng không dám xông lên đắc tội hắn.

“Nơi này không có chuyện của các ngươi, đều lui ra cả đi .” Tốc Phong hơi hơi liếc nhìn bọn họ, sau đó không nhanh không chậm nói.Đương nhiên là khi nghe đến tiếng la quá đỗi thảm thiết kia thì chính hắn cũng không tin là không có việc gì .

“Nhưng trong Phượng Tê Cung có tiếng động như đang đánh nhau , nội , hình như có ai đó đang kêu cứu mạng .” Một tên thị về trong số đó đánh bạo nói ra , dù sao tiếng kêu gào trong đó quá lớn, bọn họ nghe như có ai đó đang hô cứu mạng . Hơn nữa, nghĩa vụ của bọn họ là phải đảm bảo an toàn cho hậu cung, ngộ nhỡ Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì thì bọn họ không thể đảm đương được trách nhiệm .

“Không có chuyện gì đâu , Hoàng Hậu và Nghệ vương phi tương lai của chúng ta đang chơi đùa thôi .” Tốc Phong rõ ràng là đang nói xạo, thế nhưng mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp .

Khi nghĩ đến việc Hoàng Hậu vừa mới định hạ dược vương phi tương lai, bà ta lại muốn làm cho vương phi trở nên ngốc nghếch thì con ngươi đầy hàn quang của Tốc Phong lại sáng lên, Hoàng Hậu kia nhất định phải chịu giáo huấn thật nặng thì mới chừa được.

“À, hóa ra Nghệ vương phi cũng ở đây sao, vậy thì chắc là không có chuyện gì rồi .” Người thị vệ kia âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, điều này cũng thuận tiện giải thích nguyên nhân Tốc Phong có mặt ở nơi này, hóa ra là đến để bảo hộ cho vương phi.

Nếu có Nghệ Vương phủ ở cùng với Hoàng Hậu, lại có Tốc Phong coi chừng thì đám thị vệ bọn họ cần gì phải lo nghĩ nhiều .

“Đúng thế, Nghệ vương phi đến từ sáng sớm, cũng không biết bon jhoj đang làm cái gì nữa ?” Tốc Phong khóe môi hơi nhếch lên, lại diễn trò mặt không đỏ, khí không gấp nói ra.

Mà sự việc ở bên trong gian phòng thì càng lúc càng thêm kịch liệt.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy những phiến lá nhỏ vụn trên mặt đất, miệng lại khẽ nở nụ cười, xem ra, người nọ quả thật là muốn giúp đỡ của nàng, hơn nữa dù biết nàng cố ý đánh Hoàng Hậu nhưng vẫn cố tình giúp.

A, không biết rốt cuộc là loại người nào nhỉ ? Mà thôi, mặc kệ là loại người nào, trong lòng nàng hết sức cảm kích hắn, đồng cũng cũng vô cùng nể phục hắn . Chủ bằng mấy phiến lá mà có thể khiến người ta ngã nhào không dậy nổi, xem ra võ công không phải hạng xoàng.

Chờ việc này kết thúc nếu nàng có cơ hội được gặp hắn, nhất định phải năn nỉ hắn dạy cho nàng chiêu này mới được.

Chà chà , chỉ cần dùng lá cây thôi mà đánh ngã được người khác, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.

“Nào, ong mật bé nhỏ của ta, bay nào , bay nhanh nào.” Mạnh Phất Ảnh lại tăng thêm sức ở tay , giọng hát cũng khoan khoái hơn cả hồi nãy .

Trên lưng của bà Hoàng Hậu ác độc đã có mấy vết thương, y phục thủng lỗ chỗ, máu cũng thấm vào y phục, chảy dọc xuống.

Hoàng Hậu vẫn la hét điên cuồng, âm thanh cũng ngày càng khủng bố.

“Bay tiếp đi, bay tiếp đi, Ồ, vì sao lại không bay nữa.” Trâm cài trên tay Mạnh Phất Ảnh đang đâm trên lưng Hoàng Hậu thì đột nhiên ngừng lại,nàng đột nhiên ồ lên một tiếng, tràn đầy nghi ngờ hỏi. Nhìn thấy trâm cài không làm rách được bông hoa to trên y phục của Hoàng Hậu , nàng bất mãn , chu môi lên.

Hoàng hậu đang đau đến đờ người, không rõ ý của Mạnh Phất Ảnh, thế nhưng cảm giác được Mạnh Phất Ảnh đột nhiên ngừng lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không ngờ lại nghe thấy lời nói của Mạnh Phất Ảnh vang lên phía sau , “Không sao, không sao hết, không bay được thì ta dùng thêm chút sức .”

Mạnh Phất Ảnh hạ thêm chút lực đạo , nghĩ tới Hoàng Hậu bình thường lầm không biết bao nhiêu chuyện xấu, không biết đã hại bao nhiêu người, hôm nay, nàng nhấ định sẽ đòi lại công đạo cho bọn họ .

Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta.

Người đang nấp trong bóng tối cũng không khỏi sững sờ , khóe môi nhếch càng lúc càng cao, chuyện như vậy, chỉ sợ có một mình nàng mới dám làm.

Vì sao lại không bay? Ha ha… Hù dọa nhau thật có cao trào mà .

“A! Cứu ta, mau tới cứu taaaa.” Hoàng Hậu lúc này đã đau đớn lắm rồi, quên hết cái gì mà bản cung, Hoàng Hậu , trực tiếp dùng danh xưng ‘’ta’’.

Đám cung nữ cố gắng lê lết thân thể từ trên mặt đất bò lên, muốn xông lên cứu chủ tử của mình, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị đánh bất ngờ, lại ccó chút sợ hãi, mãi mới dám tiến về phía trước.

Nhìn thấy đám cũng nữ vây xung quanh Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt của người đang nấp hơi trầm xuống, ngón tay vừa khẽ động một chút, đám cung nữ đều bị té ngã hết lượt .

Nữ nhân của hắn đang bận việc hắn sao có thể để người khác quấy rầy nàng, hắn cũng chẳng thèm bận tâm kể cả người đang bị nàng xử lý là bậc quốc mẫu của thiên hạ.