Thần Y Ngốc Phi

Chương 28





Khi Mạnh Phất Ảnh vừa đi vào đại điện, mọi người nhìn thấy nàng liền ào ào sửng sốt, trong mắt của nam nhân đều hiện lên vài phần kinh diễm ngoài ý muốn , mà trong mắt nữ nhân hoàn toàn là đố kỵ.

Y phục trên người nàng là do vị sư phụ nổi tiếng nhất vương triều Hiên Viên làm, vị sư phụ kia đã hơn sáu mươi tuổi, tính tình cáu kỉnh kì quái , nghe nói đã sớm không nhận làm y phục nữa , hiện thời cũng chỉ có hoàng thái hậu mới thỉnh được ông, y phục may cho những người khác ông đều kiên quyết không nhận .

Cho nên nói, y phục trên người nàng , chỉ sợ là người có tiền cũng mua không được .

“Hừ, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, y phục kia mặc trên thân ta nhất định sẽ đẹp mắt hơn gấp cả trăm lần .” Thanh âm của một cô nương nào đó từ xa truyền đến, rõ ràng mang theo sự đố kỵ.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, không chút nào để ý đến những nghị luận đố kị như thế này, từ từ đi thẳng về phía trước.

Như vậy lãnh đạm, như vậy tùy ý, làm cho hai mắt của những nữ nhân kia càng nhiều thêm vài phần phẫn hận cùng đố kỵ.

Khi Mạnh Như Tuyết nhìn về phía nàng , trong mắt cũng ẩn quá vài phần đố kỵ, nhưng lại cấp tốc che dấu xuống, sau đó cười khẽ đi lên phía trước, “Muội muội rốt cuộc đã tới, mau lại đây ngồi đi.”

Khi nói chuyện, tay nàng ta đã muốn chạm lên người Mạnh Phất Ảnh.

Không có việc gì mà ân cần, kiểu gì cũng có biến, mà Mạnh Như Tuyết này mấy ngày nay đối xử với nàng quả thật có chút nhiệt tình thái quá .

Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, lùi người lại tránh đi, sau đó tự mình đi tới vị trí nàng đã được an bài. Mạnh Như Tuyết mặt có chút biến sắc , nhưng lại lập tức giả bộ như không có chuyện gì, khẽ cười một cái rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

Nàng cùng Mạnh Phất Ảnh là tỷ muội,đương nhiên là ngồi cùng một chỗ .

Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Phất Ảnh liền cảm giác được một đạo ánh mắt rét lạnh , sắc bén bắn về phía nàng, xác thực mà nói, không phải bắn về phía nàng, mà là bắn về phía Mạnh Như Tuyết, nàng chẳng qua là bất hạnh bị quét qua mà thôi.

Chính là chỉ vô ý quét qua, vậy mà còn cảm nhận được lực sát thương ấy có bao nhiêu cường hãn !

Mạnh Phất Ảnh hơi hơi ngước mắt, khi chống lại tia nhìn kia, trong lòng cũng nhịn không được khẽ rùng mình, ánh mắt kia sắc lẹm giống như chim ưng , lạnh như băng lại mang theo cả sự ngoan tuyệt thị huyết ,ánh mắt ấy nhìn Mạnh Như Tuyết như muốn đem nàng ta ra thiên đao vạn quả.

Người này ở trong trí nhớ của nàng thật xa lạ, nhưng nhìn chỗ hắn ngồi cũng như y phục trên người hắn, Mạnh Phất Ảnh không khó đoán ra thân phận của hắn.

Hắn chính là thái tử gia của Hiên Viên vương triều , Hiên Viên Liệt.

Chỉ là nhìn qua thôi nhưng tia mắt kia liền làm cho Mạnh Phất Ảnh hiểu được, người này tuyệt đối đóng vai ác, sinh ra ở hoàng gia tuyệt đối sẽ là loại người vì ngôi vị hoàng đế mà giết phụ hại huynh.

Nghe nói Thái tử gia nhiều năm ở ngoài, rất ít khi hồi kinh, lần này không hiểu nguyên cớ vì sao lại cố ý trở về?

Mạnh Như Tuyết khi bị hắn nhìn soi mói như vậy cũng rất khó bảo trì vẻ ngụy trang, thân mình có vẻ như không nhịn được hơi run rẩy.

Mạnh Phất Ảnh con ngươi lóe ra một tia hứng thú, vị thái tử gia này cùng Mạnh Như Tuyết không phải là có cái gì gì đi?

Bất quá, nếu lời thiên hạ đồn thổi trên người Mạnh Như Tuyết có quang ảnh phúc tinh bảo hộ, kẻ lấy được nàng thì cũng đồng thời có được thiên hạ thật thì phản ứng của thái tử gia giờ phút này cũng coi như là bình thường đi.

Bất quá thái tử gia phải chịu cái số sinh ra đã không hợp thời, hắn bây giờ đã ba mươi sáu tuổi, thời điểm tuyển chọn phi năm đó, Mạnh Như Tuyết mới chỉ có hai , ba tuổi . Thế nên chỉ có thể hậm hực trong lòng , tức giận cũng không làm gì được .

A…

Trong lòng nam nhân thì có cái gì…

Nữ nhân? Thiên hạ? Chung quy chỉ có thiên hạ.

Nữ nhân, ở trong xã hội này, cuối cùng chỉ nhận lấy bi ai mà thôi.

Thế nên nàng thật may mắn vì khuôn mặt đã được ngụy trang của mình. Nếu không phải trên mặt có lớp ngụy trang, nếu không phải nhiều năm ngây dại,sự bi ai của Mạnh Như Tuyết hôm nay có thể sẽ ứng ở trên người nàng không biết chừng.

Mà nàng bây giờ hoàn toàn tự do, có thể tự mình lựa chọn hạnh phúc của mình.

Ha, tự do, thật tốt.

Chính là, khi nhìn thấy Hiên Viên Phàm cùng Bạch Dật Thần đang cùng nhau đi tới thì nàng không khỏi sửng sốt. Hả? Bạch Dật Thần làm sao có thể xuất hiện tại đây?

Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút thì cũng thấy bình thường, đại điển tuyển chọn phi lần này Bạch Dật Vũ cũng tới , hắn hẳn là bồi Bạch Dật Vũ tới đi.

Minh bạch trong lòng rồi, nàng cũng lười nhìn xem bọn họ.

Thời gian cử hành đại điển đã cận kề, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều đã tới, thế nhưng nhân vật chính ngày hôm nay lại chưa xuất hiện.

Tên này không phải gan to bình thường nha

~Đang mải miết suy nghĩ , nàng liền bị giật mình bởi tiếng hô của vị thái giám già , “Thất điện hạ đến.”

Đại điện ồn áo , huyên náo nháy mắt trở nên yên tĩnh , con ngươi của tất cả mọi người đều ào ào ngóng về phía ngoài cửa lớn, Mạnh Phất Ảnh cũng từ từ nhìn lại.

Khi nhìn thấy một thân bạch y phiêu dật xuất hiện tại ngoài cửa , tất cả mọi người đều xem đến ngây người.

Dáng người cao ngất kia tỏa sáng ở dưới ánh chiều tà, ánh nắng nhàn nhạt chiếu một bên gương mặt hắn trông không khác gì thiên thần hạ phàm, dường như ngay cả ánh mặt trời kia tựa hồ cũng cam chịu bị hắn đoạt đi tất cả sự sáng rọi.

Nam nhân này, là yêu nghiệt, hay là thần tiên?

Hắn không chút nào để ý đến ánh mắt của mọi người,con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía chỗ ngồi của mình.

Đôi mắt cay độc của Thái tử gia cuối cùng cũng chịu dời khỏi người Mạnh Như Tuyết mà di chuyển sang người Hiên Viên Diệp, đôi mắt hắn lại càng nhiều thêm vài phần ngoan tuyệt , tia nhìn lạnh như băng.Hơn nữa còn không chút nào che dấu sát ý nồng đậm trong đó .

Lạnh lùng, ngoan tuyệt, thái tử gia tuyệt đối là loại nam nhân cuồng vọng.Thế nhưng dù bị ánh mắt như dao của thái tử gia đặt tại người mình, Hiên Viên Diệp vẫn tỏ ra không chút gợn sóng.

“Tốt lắm, Diệp nhi nếu đã đến đây rồi thì đại điển liền bắt đầu đi.” Ngồi ở ngay phía trên cao, hoàng hậu khẽ cười nói, một thân trang phục đỏ thẫm , bà đột ngột tỏ rõ thân phận của mình, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng vô cùng tốt nên phong thái vẫn uy nghiêm ,quyến rũ vô cùng.

“Được .” Hoàng Thượng chỉ là hơi hơi gật đầu, thanh âm trầm thấp , nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

Ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng còn có vài vị phi tử được sủng ái,thế nhưng Mạnh Phất Ảnh nhưng không hề nhìn quá, những người này nàng một chút hứng thú đều không có.

Đề thứ nhất, dĩ nhiên là làm thơ.

Trước mặt mỗi người đều được phát một tờ giấy, yêu cầu cũng đơn giản , đó là mỗi nữ tử trong thời gian một tiếng viết ra một bài thơ.

Mạnh Phất Ảnh chính là hơi hơi nhìn lướt qua, nhưng cũng không có ý tứ động bút, vốn chuyện này không mắc mớ gì tới nàng, hơn nữa kết quả hôm nay mọi người trong lòng đã sớm hiểu được, giờ phút này đều là hình thức, nàng viết hay không viết, căn bản cũng không quan hệ, huống chi, trước kia Mạnh Phất Ảnh này lúc nào cũng ngây ngốc , không viết cũng sẽ không bị người ta nói cái gì đâu .

Chính là, nàng lại ngoài ý muốn phát hiện Mạnh Như Tuyết có vẻ như cũng không có ý muốn viết, hơn nữa con ngươi còn liên tục nhìn về phía nàng.

Mạnh Như Tuyết có tiếng là tài nữ của vương triều Hiên Viên, giờ phút này hẳn là phải cấp tốc đặt bút chứ?

Nàng ta có suy tính gì?

Mạnh Phất Ảnh mày nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm , chẳng lẽ nàng ta ….?

Mạnh Như Tuyết đang đề phòng nàng.

Mạnh Như Tuyết rất rõ ràng nàng bây giờ đã không phải là ‘’nàng’’ trước kia.

Đương nhiên, nếu như Mạnh Như Tuyết biết nàng bây giờ đã bất đồng với trước kia đi chăng đi nữa thì lấy sự tự tin của Mạnh Như Tuyết mà nói cũng sẽ không muốn thua trước mặt nàng.

Như vậy Mạnh Như Tuyết không đặt bút làm thơ chỉ sợ là có mục đích khác.

Khóe môi khẽ nhếch, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giả vờ như đang hưng trí, cầm lấy bút lông trên bàn, cấp tốc viết xuống một bài thơ.

Con ngươi khẽ lướt, quả nhiên cũng thấy bút lông trong tay Mạnh Như Tuyết bắt đầu chuyển động.

Tuy rằng Mạnh Như Tuyết lấy khăn tay chặn chữ do nàng ta viết, nhưng khi ngòi bút khẽ nhúc nhích thì Mạnh Phất Ảnh liền biết rằng nội dung bài thơ do Mạnh Như Tuyết viết chính là giống nàng như đúc .

Tại đại điển tuyển phi này, nếu không viết ra được thì nhiều nhất chỉ bị người ta nhạo báng, nhưng nếu là sao chép người khác, vậy thì…

Hừ, Mạnh Như Tuyết muốn dùng phương thức như thế khiến nàng xấu mặt ư ? Muốn hãm hại nàng sao?

Thật quá buồn cười rồi.

Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì nàng sẵn sàng phụng bồi, dù sao nàng cũng đang rảnh rỗi không có việc làm.