Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Quyển 2 - Chương 1-6: Tháo mặt nạ xuống (6)



Nghĩ đến chỗ này, trong mắt Hạ Thanh Ca thoáng hiện lên ý đương nhiên, mà Bạch y nhân vẫn đang nhìn chăm chú vào nàng, tự nhiên không bỏ qua thần thái chợt lóe lên trên mặt nàng.

Khóe miệng nhếch lên một tia toan tính tà mị, trong lòng tràn đầy đắc ý khi gian kế thực hiện được, nha đầu, chúng ta gọi là theo như nhu cầu, ta giúp nàng, mà nàng cũng có thể để cho ta quang minh chính đại đến gần, trao đổi như vậy hẳn là một giao dịch tốt.

Tươi cười nơi khóe miệng Bạch y nhân càng lớn, hai thủ hạ sau hắn thấy được, nhịn không được krun rẩy, thầm nói trong lòng, vì sao chủ nhân mỗi lần nhìn thấy vị Hạ tiểu thư này đều phá lệ cười ngốc?

Chú ý tới thủ hạ đang cười nhạo mình, hai mắt Bạch y nhân lạnh lẽo, bên trong đôi mắt sáng ngời bắn ra uy nghiêm, hai cái ám vệ cười trộm vội vàng đứng thẳng người.

Hạ Thanh Ca tự nhiên không phát giác mạch nước ngầm giữa bọn họ, nhìn thoáng qua hai người "Không có gì thì các ngươi lui xuống trước đi, nhớ rõ ngày mai giờ Mẹo mang theo Túc Hác đến sau núi luyện võ, chỗ đó khá bí mật."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Hai người ước gì lập tức thoát đi ánh mắt đuổi giết của chủ tử, thật là đáng sợ, xem ra chủ tử chính là chủ tử, cũng chỉ có lúc đối mặt vị Hạ tiểu thư này mới có thể biến thành ngây ngốc.

Hai người chạy trối chết, bóng dáng vừa giống như lúc đến, biến mất trong nháy mắt.

Hạ Thanh Ca líu lưỡi, sợ hãi than trong lòng, quả nhiên là chủ tử thế nào thì thủ hạ thế ấy, thật sự là giống nhau! Trong lòng nàng có ý nghĩ, nếu đã bọn họ đưa tay tốt như vậy, sao không cho mấy nha đầu của nàng cùng theo học?

Người khác thì vẫn là của người khác, nếu như có thể đổi thành là của mình thì tốt rồi, nếu có thể làm cho võ công của Xảo Lan các nàng càng mạnh hơn, vậy thật sự là một công đôi chuyện.

"Như thế nào? Có hài lòng với thủ hạ của ta không?"

"Là thủ hạ của ta." Hạ Thanh Ca tức giận quay mặt sang sửa lại, lúc này mới nhìn thấy bộ dạng hồ tâm tình vô cùng tốt của Bạch y nhân.

"Ừ, thủ hạ của nàng

"Ngươi vui cái gì? Chẳng lẽ công tử cảm thấy dùng vài bữa cơm tối đến trao đổi hai cao thủ võ lâm là một việc mua bán rất có lời?" Hạ Thanh Ca nheo mắt, nhìn chằm chằm mắt của hắn.

Trên mặt Bạch y nhân lóe qua một tia khả nghi, lập tức vội ho một tiếng "Ngày giờ không còn sớm, ta cũng cần phải trở về, a, đúng rồi, lần sau phân phó phòng bếp nhỏ của nàng, tốt nhất là đường bỏ gừng, hành, tỏi trong bữa tối, có thể bỏ ớt, cái này ta thích, ta biết rõ Ca nhi cũng thích." Bạch y nhân nói lảng ra chuyện khác.

Toàn thân Hạ Thanh Ca run cầm cập một chút, tức giận lạnh giọng cảnh cáo "Ta và ngươi không quen thuộc như vậy, không được gọi ta là Ca nhi."

Bạch y nhân theo thói quen nhếch mi, đứng lên đến cạnh Hạ Thanh Ca, khóe miệng mang một tia trêu chọc, dùng giọng nói khàn khàn cực kỳ mị hoặc nói: "Chưa quen thuộc sao? Cũng đã ăn cơm chung một bàn, còn chưa quen thuộc? Chẳng lẽ nhất định ngủ ở trên một giường mới có thể?"

Nói xong cực kỳ nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ đầu Hạ Thanh Ca, lửa giận toàn thân Hạ Thanh Ca trong nháy bùng lên.

Nhìn gương mặt đang kề sát mặt của mình, Hạ Thanh Ca đột nhiên có một ý niệm tà ác trong đầu, trong nháy mắt nàng đè tức giận xuống, thay một nụ cười xinh đẹp mị hoặc giống của Bạch y nhân, đưa tay ôm cổ Bạch y nhân, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không để ý, chẳng qua hình như công tử đã từng nói qua là không có hứng thú với thân thể nhỉ bé này của ta mà?"

Bạch y nhân nhìn Hạ Thanh Ca xinh đẹp trước mặt, thân thể chấn động mạnh một cái, ánh mắt mang theo một tia kinh diễm nhìn về phía nữ tử đang ôm lấy cổ mình, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, thế nhưng có chút thất thần.

Hắn gặp qua bộ dáng lạnh nhặt của nàng, cũng đã gặp qua khí thế sát phạt của nàng, càng thấy qua một phần kiên cường cùng ảo não đối với mình của nàng, nhưng hắn còn chưa bao giờ thấy qua nha đầu kia có một mặt nữ tính như vậy, thật sự là ngạc nhiên ngoài ý muốn!

"Công tử không trả lời chính là chấp nhận?" Hạ Thanh Ca tràn đầy say đắm đưa tay vuốt ve mặt nạ màu bạc cực kỳ tinh xảo của Bạch y nhân, lúc hai tay của nàng đưa đến dây thừng cố định mặt nạ sau tai Bạch y nhân, trong lòng vui mừng, ánh mắt lóe qua một tia đắc ý. Sau đó dùng sức kéo ra.

Tấm mặt nạ trong nháy mắt tróc ra, mà đúng lúc này, trước mắt Hạ Thanh Ca đột nhiên thoáng hiện lên một lớp sương mù màu trắng, ngăn cách tầm mắt của nàng. Mà lúc này nàng nghe được tiếng cười trầm thấp của Bạch y nhân.

"Ha ha, tiểu nha đầu, muốn quyến rũ gia, bây giờ vẫn chưa đủ kinh nghiệm, không bằng đợi lớn lên một chút, gia nghĩ, đến lúc đó gia sợ là thật giữ không được."

Nói dứt lời, bóng dáng màu trắng chợt lóe, biến mất trong phòng, lúc Hạ Thanh Ca có thể thấy rõ chung quanh, người nọ đã sớm đi mất. Nàng âm thầm tức giận, không cam lòng cắn chặt đôi môi, trong lòng thầm hận, tên Bạch y nhân này chẳng những xảo trá còn cực kỳ đáng hận!

Lần tới nếu để cho nàng nhìn thấy, sẽ làm hắn đẹp mắt!

"Không ăn hành gừng tỏi đúng không? Hừ! Ta có rất nhiều biện pháp hầu hạ ngươi."

Mới hừng sáng ngày thứ hai, Hạ Thanh Ca vừa mới rời giường, Túc Hác liền cả người mồ hôi chạy vào "Tỷ tỷ, khi nào thì tỷ kể chuyện xưa cho Túc Hác đây?"

Nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của bé, y phục đều bị ướt đẫm, nhíu nhíu mày "Sao mà cả người đầy mồ hôi, hôm nay sư phụ dạy những thứ gì?"

Khuôn mặt Túc Hác bừng sáng "Sư phụ nói, học võ đầu tiên phải có căn cơ vững chắc, cho nên hôm nay sư phụ để ta đứng trung bình tấn liên tục."

Hạ Thanh Ca cầm lấy một cai khăn tơ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn cho hắn "Bây giờ quá sớm, đệ đi về trước tắm rửa ăn cơm, để buổi trưa tỷ tỷ kể chuyện xưa cho đệ, được hay không?"

Túc Hác nhu thuận gật đầu nhẹ "Vâng, tỷ tỷ, vị bạch y sư phụ kia đâu? Vì sao không thấy?"

Nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng của Túc Hác, Hạ Thanh Ca không nghĩ đến Bạch y nhân này lại vẫn thực vừa mắt Túc Hác?"Đệ yên tâm đi, bạch y sư phụ nói, sau khi đệ học được hết kiến thức cơ bản, hắn sẽ dạy đệ võ công thượng thừa, cho nên đệ nhất định phải luyện thật giỏi, hiểu không?"

Túc Hác nghe lời nói của Hạ Thanh Ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn đầy mừng rỡ, bé gật gật đầu mãnh liệt "Ừ, Túc Hác biết rồi, tỷ tỷ, Túc Hác nhất định phải luyện võ thật giỏi, sẽ không để tỷ cùng bạch y sư phụ thất vọng."

Hạ Thanh Ca ôn nhu cười một tiếng "Tỷ tỷ tin tưởng Túc Hác là giỏi nhất, tốt lắm, Tập Xuân, mang theo Túc Hác đi xuống đi."

"Vâng, tiểu thư, Túc Hác thiếu gia, đi theo nô tỳ trở về phòng đi."

Tập Xuân tiến lên kéo tay Túc Hác đi ra ngoài, Xảo Lan cùng Vô Song bưng thức ăn đi đến "Tiểu thư, ăn cơm đi."

"Ừ." Hạ Thanh Ca đi tới trước bàn ăn, bưng lên một chén cháo trắng uống vài ngụm "Khương ma ma đâu? Sao mới sớm tinh mơ là đã không thấy bóng dáng?"

"A, Khương ma ma vốn là muốn đi đến cùng với tụi nô tỳ, nhưng mới rồi có tiểu nha đầu chạy tới bẩm báo, nói là cửa lớn có khách đến, hình như là thăm tiểu thư, nha đầu kia nói không rõ ràng thân phận của người đến, cho nên Khương ma ma liền tự mình đi trước xem một chút."

"Có khách ?" Hạ Thanh Ca có chút buồn bực, kể từ sau khi nàng tỉnh lại hình như cực ít đi đi lại lại cùng người bên ngoài, mà mấy người đi đi lại lại cùng nàng đều là thân phận đặc thù, tự nhiên không thể nào quang minh chính đại đến phủ tìm nàng.

Sẽ là ai chứ?

Hạ Thanh Ca cũng không có tâm tư ăn cơm, ăn qua loa vài miếng liền phân phó Xảo Lan dọn đi, nàng để lại Vô Song, đi đến bên trong phòng, chuẩn bị một cái hà bao "Nơi này có chút đồ đáng giá, ta nhớ ngươi từ từ đến gần bà ta mới có thể tìm được một chút tin tức hữu dụng."

Vô Song tiếp nhận hà bao trong tay, đặt ở trong tay áo "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đều nhớ kỹ, tất nhiên làm xong chuyện này cho ngài."

Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía Vô Song "Nhớ kỹ lời ta nói tối hôm qua, bây giờ ngươi phải rõ ràng lập trường của ngươi, ta tin tưởng ngươi, cho nên đối với phần tín nhiệm này, ta hy vọng ngươi có thể hồi báo cho ta."

Lần này nàng không còn cho Vô Song theo dõi bên ngoài, mà là đánh vào bên trong Lương di nương, để nàng hoàn toàn tin tưởng Vô Song là người của mình, cứa như vậy, Lương di nương sẽ suy nghĩ nàng cũng có thể nắm giữ dễ dàng bất cứ lúc nào.

Nàng biết rõ lúc này đem chuyện quan trọng như vậy giao cho Vô Song thì có chút mạo hiểm, nhưng là người bên cạnh nàng, cũng chỉ có Vô Song là thích hợp nhất.

Xảo Lan cùng Khương ma ma tự nhiên là không trong phạm vi, Lương di nương tuyệt đối sẽ không tin tưởng hai người này sẽ phản bội nàng, mà Vô Song cùng Tập Xuân vốn chính là Lương di nương an bài, các nàng nghĩ phải lấy được tín nhiệm của Lương di nương không phải là việc khó, còn tính tình Tập Xuân thì sau khi quan sát một thời gian nàng phát hiện, thông minh không đủ, thật thà phúc hậu có thừa, ngược lại có thân thủ tốt, chẳng qua về mặt chuyện lớn thì bình thường là Vô Song nói cái gì nàng liền theo cái đấy.

Giả vờ đơn thuần cùng trời sinh đơn thuần là có khác biệt, Tập Xuân thật thà phúc hậu đơn thuần, không quá giống ngụy trang, đương nhiên đây cũng chỉ phán đoán sơ bộ, muốn chân chính thấy rõ người bên cạnh, đây là một nhiệm vụ cực kỳ lâu dài!

Đây là một lần cuối cùng thử dò xét của nàng đối với Vô Song, nếu như nàng có thể thông qua, như vậy sau này nàng sẽ đem Vô Song trở thành người tâm phúc của nàng, nha đầu này thông minh cơ trí, so sánh với Tập Xuân thật thà phúc hậu, nàng muốn một nha đầu thông tuệ đáng giá bồi dưỡng.

Nghe lời nói bao hàm thâm ý của Hạ Thanh Ca, hai mắt Vô Song sáng lên, kiên định gật đầu "Vâng, thuộc hạ hiểu."

Lúc này đây Vô Song không hề dùng nô tỳ, mà là lấy thân phận ám vệ bảo đảm, khóe miệng Hạ Thanh Ca lộ ra mỉm cười hài lòng "Tốt lắm, ngươi đi xuống đi, có tiến triển gì thì có thể hồi báo cho ta bất cứ lúc nào."

Chờ Vô Song rời đi, Hạ Thanh Ca mới vừa đứng dậy đi ra phòng, thì nhìn thấy Khương ma ma dẫn một vị nữ tử người mặc váy dài màu hồng phấn đi tới bên này.

Sau khi hai người đến gần, Hạ Thanh Ca mới nhìn rõ người, lúc này Khương ma ma cũng mỉm cười đi đến "Đại cô nương, xem ai tới thăm ngài?"

"Tiểu Nguyệt? Sao muội lại tới đây?"

Thấy Hạ Thanh Ca khiếp sợ, Dương Tử Nguyệt cười một tiếng, lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn "Còn nói sao, người ta ở nhà chờ điểm tâm của tỷ, nhưng lại không thấy người đưa tới, ta không kịp đợi nên đưa đến trước cho tỷ." Nàng xoay người lại vẫy vẫy tay, hai nha hoàn sau lưng mang theo hai cái hộp đựng thức ăn đi đến.

"Mau mời ngồi, thật ngại, thời gian này ta có chút bận rộn, cho nên nhất thời chú ý không đến, muội yên tâm, bây giờ ta liền phân phó người đi làm mấy thứ điểm tâm mang về cho muội nếm thử, thuận tiện cũng mang về một phần cho ngoại tổ mẫu cùng Tử Y tỷ tỷ."

Dương Tử Nguyệt thấy Hạ Thanh Ca thật sự phân phó nha hoàn đi xuống làm điểm tâm, lúc này mới bật cười hì hì một tiếng, thân mật lôi kéo tay của nàng.

"Được rồi, Thanh Ca tỷ tỷ, ta không phải là đến chỗ này của tỷ đòi điểm tâm, phần điểm tâm này trước nhớ kỹ, hôm khác hãy sai người tặng cho ta, hôm nay ta muốn dẫn tỷ ra ngoài chơi đùa cùng nhau."

Hạ Thanh Ca tò mò nhìn nàng "Dẫn ta đi chơi? Hôm nay trong kinh thành có chợ gì à?"

Dương Tử Nguyệt lắc đầu "Không phải là chợ, ta đã hẹn cùng với Tử Y tỷ tỷ cùng đi trang viên Dương phủ trong Đông Thành đua ngựa, cho nên ta nghĩ đến chuyện tìm tỷ cùng ra ngoài chơi."

Đôi mắt đen của nàng xoay chuyển liên tục, giống như là ăn trộm đến gần Hạ Thanh Ca "Tỷ không biết, lần trước chúng ta trộm cá của tổ mẫu ăn, không phải là bị Ngọc ca ca can thiệp sao, cho nên hôm nay ở chuồng ngựa có hoạt động săn bắn, đến lúc đó chúng ta săn hai động vật nhỏ để nướng ăn, gia vị ta đã chuẩn bị xong đây."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tử Nguyệt tràn đầy vẻ tham ăn như mèo con, Hạ Thanh Ca nhịn không được bật cười "Vậy cũng tốt, nhưng mà cưỡi ngựa hình như cần phải có một bộ đồ cưỡi ngựa đúng không?"

Hạ Thanh Ca xoay mặt nhìn về phía Khương ma ma "Ma ma, ta có đồ cưỡi ngựa vừa người không?"

Khương ma ma có chút khó khăn nói: "Cô nương, ngài lúc thân thể yếu đuối nhiều bệnh, dường như chưa từng học qua cưỡi ngựa? Lúc lão nô sắp xếp lại cho ngài cũng chưa từng thấy qua."

"Không sao, ta có." Dương Tử Nguyệt xung phong nhận việc giơ tay lên "Ta có mấy bộ đây, màu gì cũng có, tỷ theo ta trở về Dương phủ chọn, chúng ta đi cùng Tử Y tỷ tỷ."

Hạ Thanh Ca suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy "Vậy cũng tốt, ta đổi một bộ quần áo, muội ở nơi này chờ một lát."

"Nhanh đi nhanh đi." Dương Tử Nguyệt thúc giục, nàng là tò mò xem xét khuê phòng của Hạ Thanh Ca, tự nhủ: "Thanh Ca tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, khuê phòng cũng đầy cảm giác của tỷ ấy, đều là đẹp như vậy."

Khương ma ma khẽ cười một tiếng, Xảo Lan thu lại điểm tâm Dương Tử Nguyệt đưa tới, lúc này mới đi tới rót một ly trà cho Dương Tử Nguyệt "Biểu tiểu thư cũng rất đẹp a, người cũng xinh đẹp như tiểu thư của chúng ta đấy."

Nghe Xảo Lan nói chuyện, Dương Tử Nguyệt có chút xấu hổ cúi đầu, hai tay nâng mặt "Có sao? Ta sao có thể cùng so sánh với Thanh Ca tỷ tỷ đây?"

"Ai nói không được?" Hạ Thanh Ca thay đổi một thân váy dài màu lam nhạt đi ra.

"Tiểu Nguyệt muội đơn thuần đáng yêu, tính tình lại hoạt bát như vậy, ai thấy muội cũng đều thích."

Dương Tử Nguyệt si mê giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca "Thanh Ca tỷ tỷ, lần trước gặp tỷ mặc một thân váy dài màu trắng, xinh đẹp giống như là tiên tử, không nghĩ tới hôm nay nhìn tỷ mặc xiêm y màu lam cũng đẹp mắt như vậy. Giống ta chỗ nào, chỉ là đáng yêu mà thôi!"

Nhìn xem bộ dáng chán ngán thất vọng của nàng, Hạ Thanh Ca đến gần "Muội nha, chớ giả bộ tội nghiệp trước mặt ta, chúng ta phải biết thỏa mãn, muội xem mình hạnh phúc đến mức nào, lớn lên đáng yêu xinh đẹp, còn có cha mẹ cùng tổ mẫu thương yêu như vậy, nên biết đủ!"

Dương Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, hắc hắc nở nụ cười "Chọc tỷ chơi thôi, ta rất thấy đủ, chúng ta đi thôi." Nói xong nàng hưng phấn đứng lên lôi kéo Hạ Thanh Ca đi ra ngoài, mà Hạ Thanh Ca lại ngăn lại tính tình vội vàng của nàng.

"Chờ một chút, ta muốn nói mấy lời với ma ma."

"Được rồi."

Hạ Thanh Ca xoay người bảo ma ma "Như thế này, phân phó phòng bếp nhỏ, làm mấy loại điểm tâm, chia làm ba phần, đưa đến Dương phủ đi."

Khương ma ma gật đầu "Lão nô nhớ kỹ, trả lễ lại, lễ nghi không thể bỏ. Ngược lại tiểu thư, ngài đi cưỡi ngựa thì lão nô hơi có phần không yên tâm, tiểu thư không nên cưỡi, đến lúc đó xem một chút là tốt rồi, cũng đừng tự mình lên thử nha!"

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Biết rồi, ta chỉ là đi xem một chút mà thôi, ngươi yên tâm đi."

Được lời Khương ma ma nói, Hạ Thanh Ca lúc này mới theo Dương Tử Nguyệt cùng rơi Tử Hà Viện, lúc hai người cười cười nói nói đi qua vườn hoa, lại thấy đối diện có một đám người đi về phía các nàng.

Nữ tử đi đầu mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, trên đầu mang theo mũ che mặt, không thấy rõ dung mạo, mà bên người nàng là hai người Băng Cầm cùng Thúy Bình.

" Thời gian này tỷ tỷ thật sự là hăng hái nha, sao? Lại muốn ra cửa sao?" Hạ Du Hàm đi vào liền mở miệng trước.

Dương Tử Nguyệt lúc này mới nghe được là Hạ Du Hàm, mà Hạ Thanh Ca lại vẫn bày bộ dáng lạnh nhạt như cũ, không biểu hiện ra chút cảm xúc nào.

"Đúng vậy, cùng Tử Nguyệt muội muội hẹn đi ra ngoài cưỡi ngựa, tâm tình muội muội hôm nay cũng không tồi nhà, thế nhưng ra khỏi cửa Tử Yên Viện, thong thả tản bộ tới đây."

Thời gian nàynàng vẫn chú ý tình huống của Hạ Du Hàm, kể từ sau khi bị Diệp Ngọc Khanh đánh, lại bị lão phu nhân lên án mạnh mẽ, sau đó nàng không còn đi ra cửa chính Tử Yên Viện, một lòng ngóng trông vết thương trên mặt có thể sớm khỏi.

Lời nói này của Hạ Thanh Ca không thể nghi ngờ là bứt lông cọp, chọc đến chỗ Hạ Du Hàm thống hận nhất, quả nhiên lời của nàng truyền đến trong tai Hạ Du Hàm, nghe thành rất chói tai.

Hạ Du Hàm không tự giác cắn chặt đôi môi, âm thầm nắm chặt quả đấm "Đúng vậy, hôm nay thời tiết tốt nên muốn ra ngoài một tý, tỷ tỷ hôm nay đi ra ngoài cưỡi ngựa, có thể mang theo Hàm nhi hay không?"

Nàng vốn là không nghĩ ra được, có người đến báo nói người Dương phủ đến thăm Hạ Thanh Ca, nàng liền không nhịn muốn xem một chút, không nghĩ tới người tới là Dương Tử Nguyệt, hơn nữa còn cùng Hạ Thanh Ca đi ra ngoài cưỡi ngựa.

Nàng suy đoán, lần cưỡi ngựa này tất nhiên không thể nào chỉ ba người các nàng, chắc còn có người khác, Hạ Thanh Ca lại tỏa sáng thật mạnh tại đó chẳng phải là càng làm cho nàng đắc ý?

Nhớ tới cuộc sống trước đây, chỉ có Hạ Du Hàm nàng là thiên chi kiều nữ trong phủ, mỗi ngày người đến cửa tìm nàng đi chơi, nịnh bợ của nàng đâu ít? Mà kể từ thời gian trước sau khi Hạ Thanh Ca rơi xuống nước vu oan hãm hại nàng, lại ở tiệc mừng thọ của Dương lão thái quân làm nhục thanh danh của nàng.

Thời gian này không thấy bất cứ ai đến cửa vấn an nàng một cái.

Nghĩ đến chỗ này, Hạ Du Hàm đem tất cả chuyện không thuận lợi mà mình gặp phải quy về trên người Hạ Thanh Ca, chính là tiện nhân Hạ Thanh Ca đáng chết này hãm hại nàng, mà nay Hạ Du Hàm nàng lại phải ngày ngày trốn trong phòng không thể gặp người, còn tiện nhân Hạ Thanh Ca này lại càng lúc càng phát ra hào quang lớn, ngay cả dân chúng trong kinh thành đều đang nói dung mạo Hạ Thanh Ca là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào!

Thật là đáng chết, những thứ này vốn là nên là của Hạ Du Hàm nàng, đều là tiện nhân Hạ Thanh Ca này cướp đi, nàng thề, nàng nhất định phải đoạt lại!

Nghe được Hạ Du Hàm thỉnh cầu, Hạ Thanh Ca có chút ngoài ý muốn "Muội muội, vết thương trên mặt của muội hình như còn chưa tốt lên? Có thể ra cửa sao?"

Hạ Du Hàm e sợ bị Hạ Thanh Ca cự tuyệt, nàng tuyệt đối không thể cho nàng ta cơ hội này "Tỷ tỷ, Hàm nhi chỉ muốn ra cửa một chút, suốt ngày buồn bực trong phòng không tốt cho vết thương trên mặt, trên người buồn bực lại ra một thân bị bệnh, tỷ mang theo Hàm nhi đi, ta không cưỡi ngựa, chỉ nhìn mọi người cưỡi là vui rồi."

Nàng làm bộ như cực kỳ đáng thương bộ "Thời gian này ta ở trong phủ buồn bực đến sắp hỏng rồi, ta biết rõ Đại tỷ tỷ đối với ta tốt nhất, tỷ nhất định sẽ mang theo ta đi, đúng không?"

Lại tới một chiêu này, Hạ Thanh Ca hoàn toàn không nói gì, nàng mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Du Hàm, nàng không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của nàng ta, nhớ tới bộ dáng dối trá làm ra vẻ của nàng kia,, Hạ Thanh Ca liền buồn nôn một hồi.

"Chỉ sợ không ổn đâu, chúng ta đã hẹn trước, nếu như mang theo ngươi thì không thích hợp lắm. Hơn nữa quận chúa Minh Châu cũng đi, ngươi không ngại?" Dương Tử Nguyệt nhìn ra tâm tư của Hạ Du Hàm, nàng mặc dù đơn thuần, nhưng là đây chẳng qua là đơn thuần đối với những người tốt với nàng, nàng lớn lên ở trong phủ Vinh Quốc Công, có một vị tổ mẫu thông tuệ thâm trầm như Dương lão thái quân, nàng sao có thể ngu ngốc cái gì cũng không hiểu?

Nàng chẳng qua là cảm thấy có lúc không cần thiết mệt mỏi như vậy, tối thiểu nàng sống cũng không tệ lắm, cha mẹ yêu thương, tổ mẫu thích, đối với những vật mà những thứ nữ kia tranh vỡ đầu muốn có, nàng đều có, cho nên nàng lười phải so đo.

Hạ Thanh Ca ngoài ý muốn nhìn về phía Dương Tử Nguyệt, rồi sau đó mở trừng mắt nhìn nàng.