Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Quyển 1 - Chương 28: Nửa đêm thiết kế ám hại Hạ Thanh Ca



Qua ước chừng một phút đồng hồ, Thụy Châu bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ đi đến, Hạ Thanh Ca nhận chén từng ngụm uống hết, lập tức Chu Vân cũng vừa khéo bưng thuốc tới.

Hạ Thanh Ca lần nữa uống vào ở trước mặt các nàng.

Sau đó nàng lại cảm thấy mệt mỏi, sau khi đuổi hai người Thụy Châu cùng Chu Vân đi xuống, liền mê hoặc nằm ở trên giường.

Nhìn bộ dáng ngủ say của Hạ Thanh Ca, Thụy Châu cùng Chu Vân liếc mắt nhìn nhau, lập tức lặng lẽ lui xuống.

Đêm khuya,

Một tiếng thét cực kỳ chói tai của nữ nhân vang lên, lập tức, nha hoàn bà tử chen chúc đầy sân, vây chặn nghiêm ngặt nơi phát ra tiếng thét - Tử Hà Viện.

Chỉ thấy Thụy Châu đứng ở ngoài cửa, trên mặt ửng hồng một mảnh, hai tay che mắt, không ngừng hét chói tai .

"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"

Lúc này Lương di nương khoác áo gấm màu tím được nha hoàn dìu đỡ bước nhanh tới.

Thụy Châu kinh hoảng thất thần, sau khi nhìn thấy Lương di nương phảng phất bắt được cây cỏ cứu mạng."Lương di nương, Lương di nương mau cứu Đại tiểu thư nhà ta đi."

"Lời này của ngươi là ý gì? Đại tiểu thư làm sao, mau để cho ta vào xem một chút." Nói Lương di nương liền định lướt qua Thụy Châu đi vào trong nhà.

Thụy Châu nhìn về phía cửa, lúc này, cơ hồ hơn nửa người làm trong phủ đều bị bừng tỉnh chạy đến nơi này.

Nàng vội vàng tiến lên kéo lại làn váy Lương di nương, quỳ gối xuống đất, dùng không lớn không nhỏ đúng lúc mọi người trong toàn bộ sân nhỏ có thể nghe được tiếng khóc nói ra: "Di nương chớ vào, bên trong - - bên trong thật sự là không thể nhìn a."

Lương di nương thoáng hiện lên tia mừng thầm trong mắt, trên mặt lại lo lắng một mảnh "Có gì không thể nhìn ? Đại tiểu thư luôn luôn thân cận cùng ta, ta vào xem nàng một chút có gì không thể? Cái đồ nô tài này chớ ngăn cản ta, để tránh làm trễ nãi Đại tiểu thư."

Thụy Châu ngấc đầu lên khóc hoa lê đẫm mưa "Lương di nương, ta biết người đau lòng Đại tiểu thư, đúng là - - đúng là Đại tiểu thư lúc này đúng là quần áo không chỉnh tề, chúng ta nhiều người như vậy đi vào, chẳng phải là phá hủy danh dự của Đại tiểu thư sao?"

"Ngươi - - ngươi nói cái gì?" Lương di nương khiếp sợ ở tại chỗ, thân thể liên tục lui về phía sau, bộ dáng giống như bị đả kích mạnh.

"Thụy Châu, chớ có nói bậy ở chỗ này, danh dự của Đại cô nương há có thể cho phép ngươi tới gièm pha ?"

"Lương di nương, Thụy Châu hầu hạ Đại tiểu thư nhiều năm, vẫn là trung thành tận tâm , sao lại cố ý làm hư hại danh dự của Đại tiểu thư, bên trong thật sự có một người nam nhân, hơn nữa hắn còn bò tới trên người Đại tiểu thư, nô tỳ - - nô tỳ thậm chí còn nghe được thanh âm vẩn đục không chịu nổi a."

Trong sân, lúc này cơ hồ đứng đầy người, nha hoàn, bàt ử các viện khác đến đây hỏi thăm đều là bị triệt để khiếp sợ tại chỗ.

Không khỏi có người mắng to: "Đây cũng quá không biết liêm sỉ đi, một cô nương chưa lấy chồng, tại sao có thể làm ra chuyện dơ bẩn khôgn chịu nổi như thế?"

"Đúng vậy, trong ngày thường chỉ truyền ra nàng là người vô học, xấu xí không chịu nổi, không nghĩ tới vẫn còn có bản lãnh mạnh mẽ bực này."

"Ha ha, Tề ma ma, có phải bà cũng muốn đi lên nghe một chút tiếng kêu bên trong hay không? Ta rất hiếu kỳ đồ đĩ gọi thế nào ."

Tề ma ma bị gọi tên trợn trắng cả mắt, nhe răng nhếch miệng méo mó khóe miệng.

"Còn có thể tại gọi sao, ân a - - ân a thôi."

Phần đông phụ nữ có chồng nghe được nàng cố ý làm mẫu tại đó, đều không hẹn mà cùng bật cười.

Nghe được mọi người ngươi một câu ta một câu, nói Hạ Thanh Ca thẳng đến vẩn đục không chịu nổi, hạ tiện vô cùng, trên mặt Lương di nương chợt lóe lên khoái ý.

Lập tức ra hiệu bằng mắt với Thụy Châu, Thụy Châu gật gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên nhào tới mấy người phụ nữ có chồng.

"Các ngươi những thứ quấy rối này, thế nhưng ở chỗ này vũ nhục Đại tiểu thư nhà ta, ta liều mạng vớicác ngươi."

Nói xong liền đi lên cùng mấy phụ nữ lắm miệng uốn éo đánh nhau.

Lương di nương thừa cơ mang theo tứ đại nha hoàn bên cạnh cùng đám người Lý ma ma, một cước đạp mở cửa phòng Hạ Thanh Ca đi vào.

Theo các nàng đi vào nhà trong, quả nhiên một hồi thối nát không chịu nổi, thanh âm làm cho người ta đỏ mặt tía tai truyền ra, khóe miệng Lương di nương xuất hiện một tia cười lạnh.

Hạ Thanh Ca, lần này ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng mơ tưởng sống sót.

Vì vậy mặt liền biến sắc, bình tĩnh hô vào bên trong: "Là đồ hỗn trướng to gan lớn mật nào thế nhưng dám can đảm tự tiện xông vào khuê phòng tiểu thư, người đâu, vào trong trói lại cho ta."

Bà ra lệnh một tiếng, Lý ma ma lập tức mang theo mấy bà tử thân thể cường tráng xông vào trong, thanh âm bên trong vẫn còn đứt quãng truyền ra, theo vài người đi vào, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của một nữ tử cùng tiếng chửi bậy của nam nhân.

"Con bà nó, dựa vào cái gì trói lão tử? Lão tử có thể nói cho các ngươi biết, lão tử là Đại cô gia tương lai của các ngươi, nếu như dám can đảm đối với lão tử không khách khí, xem lão tử sau này như thế nào thu thập các ngươi, những thứ nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

Lương di nương nghe tiếng người nói, mới cùng đi theo vào nội thất, bên trong cũng bị Lý ma ma phân phó người thắp đnè.

Chỉ thấy đệm chăn trên giường mất trật tự không chịu nổi, một cô gái quần áo không chỉnh tề ẩn thân trong chăn, dùng góc chăn che mặt của mình, đang khóc thút thít.

Lương di nương nhìn sang một cái, khóe miệng dẫn ra một tia cười lạnh, lập tức xoay người nhìn nam nhân bị cưỡng chế quỳ ở trước mặt mình.

"Khẩu khí thật lớn, ngươi là cái thá gì cũng dám can đảm tự xưng Cô gia phủ Quốc công? Ngươi cũng không đái một bãi tự soi xem mình là đức hạnh gì, cũng có thể xứng đôi với Đại cô nương nhà chúng ta?"

Nam nhân kia trên người trần truồng, hạ thân chỉ mặc một cái quần trắng, Lý ma ma thấy vậy vội vàng nhặt lên y phục của hắn từ trên mặt đất ném ở bên cạnh hắn.

"Lập tức mặt vào, để tránh dơ bẩn mắt phu nhân nhà ta."

Nam nhân kia tướng mạo cực kỳ bỉ ổi, vóc người mập mạp to lớn, liền khuôn mặt béo núc đầy mỡ, một đôi mắt đậu đinh nheo lại hướng tới Lương di nương nhìn kỹ một phen, lập tức không nói nữa, mặc quần áo vào.

Lúc này mới hùng hùng hổ hổ nói: "Làm cái gì lấy trận thế lớn như vậy? Ta với Đại tiểu thư nhà ngươi tình đầu ý hợp, lỡ lầm mang thai, các ngươi không nên cao hứng mới đúng sao? Tiểu thư phế vật trong nhà các ngươi, cũng chỉ có Trần A Tứ ta mới để ý thôi."

Nói xong vẻ mặt ghét bỏ, chẳng qua nghĩ đến vừa rồi dáng người nàng kia mềm mại dưới thân, bụng của hắn căng thẳng, một đám lửa thầm dâng lên.

Xem ra phế vật kia vẫn rất có lực hấp dẫn, hắn liền miễn cưỡng lấy về nhà rồi tính.