Thần Võ Thiên Đế

Chương 34: Mượn hồn dung mạch



Trên đồng cỏ, mấy ngàn đệ tử Tĩnh tông xếp bằng ngồi im mắt nhìn Lục Vũ, lắng tai nghe hắn giảng giải.

“... Võ hồn mạnh yếu cũng không phải là tuyệt đối, mấu chốt phải xem ngươi có phát huy ra bản sắc của mình hay không. Tĩnh võ hồn và thú võ hồn có chút khác nhau nhưng người thực sự hiểu rõ ảo diệu trong đó lại chẳng có mấy ai...”

Một người đệ tử nhấc tay đặt câu hỏi.

“Khác nhau chân chính là gì?”

Lục Vũ lại cười nói: “Ta cho mọi người một thí dụ, trên đỉnh núi đối diện mọc đầy hoa cỏ thụ đằng, bọn chúng cùng một chỗ hấp thụ chất dinh dưỡng trong đất bùn, mặc dù có mạnh có yếu nhưng lại chung sống hòa bình. Ở sau núi có thật nhiều hung thú dã cầm, bọn chúng hoặc là đoạt thức ăn của nhau hoặc là thiên địch của nhau, tuần hoàn theo quy tắc khôn sống mống chết.”

“Ngươi nói tĩnh võ hồn tựa như hoa cỏ thụ đằng có thể cộng đồng sinh trưởng cùng một chỗ. Thú võ hồn tựa như dã thú trong rừng có lãnh địa riêng cũng có thiên địch riêng, thù hằn lẫn nhau?”

Lục Vũ đáp: “Đúng thế, thú võ hồn có tính linh động mạnh, ưa thích thể hiện mị lực cá thể. Còn tĩnh võ hồn ưa thích hòa bình, đoàn kết nhất trí nên không thể coi thường được.”

“Tựa là đạo lý như thế cũng có thể áp dụng cho tu luyện, chúng ta nên làm sao đây?”

Lục Vũ nhìn mọi người, nói khẽ: “Vật họp theo loài, phương thức tu luyện của tĩnh võ hồn và thú võ hồn khác nhau rất lớn. Thú võ hồn là tu luyện đơn độc còn tĩnh võ hồn là cần sự hòa mình.”

“Làm sao để hòa mình?”

Lục Vũ trầm giọng nói: “Mọi người tin ta không?”

Có người tin tưởng có người chần chờ.

“Nếu như mọi người tin tưởng ta, ta có thể truyền thụ cho các ngươi một bí quyết tu luyện.”

“Chúng ta tin tưởng ngươi.”

Nghe thấy có bí quyết, tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại.

Lục Vũ từ chối cho ý kiến, tin hay không không quan trọng, mấu chốt bọn họ làm theo hắn là được.

“Đầu tiên mọi người hãy thả lỏng thân thể, bình phục tâm tình, hít sâu... Sau đó mọi người thả võ hồn ra, để cho chúng tự đi cảm ứng thế giới này.”

Lục Vũ nhẹ giọng dẫn đạo, mấy ngàn đệ tử trên đồng cỏ nhao nhao làm theo, trên đầu mỗi người đều hiện ra từng cây cỏ nhỏ, từng đóa hoa nhỏ, có cả thụ hồn lẫn đằng hồn nhưng hơi thưa thớt.

Lục Vũ quan sát thật kỹ, thảo hồn chiếm đa số, hoa hồn tiếp theo, thụ hồn thứ ba, đằng hồn thứ tư.

“Thả lỏng tâm linh cảm ứng thiên nhiên đi, cảm ứng võ hồn bên người thử giao lưu với nó, hòa cùng một thể với nó.”

Đệ tử Tĩnh tông cũng có cảnh giới chênh lệch, đa phần đã là khai mạch nhị trọng tam trọng, cao nhất cũng đã là khai mạch lục trọng cảnh giới.

Võ hồn của bọn hắn căn bản đều là Hoàng cấp nhất phẩm, Hoàng cấp nhị phẩm, thuộc về phế võ hồn bất nhập lưu.

“Khó thật, không cảm ứng được.”

“Ta cũng không cảm ứng được... ta cũng... ta không có cảm ứng được... ta không...”

Thời gian đang từ từ trôi qua, đảo mắt đã qua được nửa canh giờ.

Đột nhiên một âm thanh khiến cho mọi người phấn chấn.

“Ta... ta... cảm ứng được!”

“Hình như ta cũng cảm ứng được, thật kỳ diệu!”

Trong mấy ngàn đệ tử, một ít đệ tử cảnh giới hơi cao rốt cục cũng có phản ứng.

Lục Vũ nói: “Các ngươi không có kinh nghiệm, phẩm cấp của võ hồn không cao lại không có ai hướng dẫn nên mới đầu sẽ rất chậm. Sau này ta sẽ dẫn đạo võ hồn các ngươi, mọi người nhớ kỹ trải nghiệm ảo diệu trong đó đi.”

Lục Vũ phóng xuất thảo hồn thu hút ánh mắt của mọi người.

“Mọi người nhắm mắt lại, buông lỏng thể xác lẫn tinh thần không cần nghĩ ngợi gì cả, hòa theo tiết tấu võ hồn của ta chậm rãi thể nghiệm ảo diệu trong đó.”

Bốn phía, gió khẽ đong đưa, hương hoa tràn, mấy ngàn tĩnh võ hồn lung lay cùng một chỗ, mới đầu thì hơi loạn nhưng qua một nén nhang thì tiết tấu hết sức chỉnh tề.

Thảo hồn của Lục Vũ thở một nhịp tựa như nhịp đập thiên địa, dẫn dắt mấy ngàn võ hồn.

Những võ hồn này phẩm cấp không cao lại nhiều chủng loại nhưng lúc này lại cùng hòa mình làm một thể.

Loại trao đổi qua lại này, cảm ứng lẫn nhau, cảm giác khí mạch tương thông lẫn nhau giúp cho đệ tử Tĩnh tông ăn no thỏa mãn.

Thảo hồn của Lục Vũ đang dẫn đạo những võ hồn này cũng trả lại một chút khoáng vật chi lực, cùng chúng nó tạo nên tâm linh cảm ứng.

Bên trên chiếc lá thứ hai, hồn lực tuyến co duỗi không ngừng để hấp thụ những hồn lực khác biệt ẩn chứa trong những võ hồn này.

Vạn Pháp Trì đang chấn động, bên trên mặt ao lấp lóe quang ảnh kỵ dị mà ngoại nhân không thể nào cảm ứng cũng như không thể thấy được.

Một chiêu này của Lục Vũ có tên là Võ hồn cộng minh, không chỉ thích hợp với tĩnh võ hồn là trong một số tình huống còn có thể cộng minh với cả thú võ hồn.

Sau một canh giờ, phẩm cấp võ hồn của một số đệ tử Tĩnh tông bắt đầu tăng lên, từ Hoàng cấp nhất phẩm tăng lên Hoàng cấp nhị phẩm.

“Quá tốt, võ hồn của ta trưởng thành... ta cũng thế... cảnh giới ta đã tăng lên... ta...”

Rất nhiều đệ tử phát ra tiếng kinh hô, tất cả đều hết sức cao hứng.

Lục Vũ tạm thời ngừng lại, nói với tất cả mọi người: “Đây chính là tác dụng của việc dẫn đạo, giúp võ hồn của mọi người cộng minh từ đó gia tốc trưởng thành tăng cao cảnh giới. Trong những ngày tiếp theo, ta sẽ tiếp tục tới đây để hiệp trợ mọi người, mong rằng không ai vắng mặt.”

Đệ tử Tĩnh tông hết sức cao hứng, rất kính nể Lục Vũ.

Buổi chiều, Lục Vũ tiếp tục dẫn đạo.

Ngày thứ hai, toàn bộ đệ tử Tĩnh tông đều đến, tổng cộng có hơn ba ngàn sáu trăm người.

Ngày thứ ba, phàm là võ hồn Hoàng cấp nhất phẩm, tất cả đều trưởng thành lên Hoàng cấp nhị phẩm.

Ngày thứ năm, tất cả võ hồn của đệ tử Tĩnh tông lại tăng lên một bậc, trưởng thành Hoàng cấp tam phẩm.

Ngày thứ sáu, thảo hồn của Lục Vũ thuận lợi đột phá trưởng thành Hoàng cấp lục phẩm.

Bên trê chiếc lá thứ hai xuất hiện tia hồn lực tuyến thứ hai, điều này khiến Lục Vũ vừa mừng vừa sợ.

Đồng thời tu vi canh giới của Lục Vũ đã đạt đến khai mạch cửu trọng đỉnh phong, dung lượng của chín võ mạch tăng lên gấp bội, đây đều là chỗ tốt của võ hồn cộng minh.

Lục Vũ vận dụng thủ đoạn của Hồn Thiên sư, mượn nhờ võ hồn của hơn ba ngàn sáu trăm đệ tử Tĩnh tông tăng cao phẩm chất võ hồn của bản thân, tiếp theo đề cao thực lực của mình.

Ngày thứ bảy, trong quá trình dẫn đạo, Lục Vũ cảm nhận được một chút biến hóa.

Vạn Pháp Trì góp nhặt tin tức của hơn ba ngàn sáu trăm võ hồn, kết hợp với dung hồn chi lực của hồn lực tuyến, lấy thảo hồn của Lục Vũ làm căn cơ ngưng tụ võ hồn ý thức chung quanh tại một điểm, vừa vặn rơi vào bên trong Vạn Pháp Trì.

Một khắc này, mặt ao chấn động, có những quang hoa du tẩu nhanh như chớp quanh đó ngưng tụ lại tạo thành một hồn ấn huyền diệu.

Sau đó, hai tia hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai đồng thời chấn động, như hắc bạch thiểm điện đánh trúng đầu Lục Vũ trong nháy mắt, chui vào trong huyệt thần hồn.

Hồn lực tuyến màu trắng rẽ hướng trái, hồn lực tuyến màu đen rẽ hướng phải, cả hai cấp tốc chui vào kinh mạch toàn thân Lục Vũ, đi một vòng quanh chín võ mạch sau đó va vào nhau tạo nên tai nạn.

Lục Vũ run rẩy khắp người, cảm giác như linh hồn bị xé nát, đau đến mức không thể thét lên được.

Hai tia hồn lực tuyến như thần kiếm hủy diệt, cưỡng ép bổ ra kinh mạch Lục Vũ, tìm được quỷ mạch lẫn thần mạch ẩn sâu trong cơ thể hắn.

Hồn lực tuyến màu trắng quán thông thần mạch, phát ra ngọn lửa màu bạc.

Hồn lực tuyến màu đen quán thông quỷ mạch, thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen.

Cảm giác đó tựa như bị ngàn đao phanh thây, đau đến mức mặt mũi Lục Vũ biến dạng, thanh âm khàn khàn không thể thốt lên được.

Trên đỉnh đầu Lục Vũ, ba chiếc lá cây của thảo hồn đều đang lay động rất nhanh.

Chiếc lá thứ nhất rủ xuống đại lượng linh khí, tư dưỡng thân thể Lục Vũ.

Bên trên chiếc lá thứ hai, hai tia hồn lực tuyến nhanh chóng biến ngắn, cũng không ngừng hấp thu hồn lực võ hồn của đệ tử Tĩnh tông để duy trì tiêu hao của bản thân.

Trên chiếc lá thứ ba, Vạn Pháp Trì đang thôi diễn liên tục, thời khắc khống chế những biến hóa mới nhất diễn ra trong cơ thể Lục Vũ, dung hợp quỷ mạch và thần mạch.

Đây là bước mấu chốt nhất, Lục Vũ mượn nhờ hơn ba ngàn sáu trăm đệ tử Tĩnh tông chia sẽ phong hiểm cùng hắn.

Căn cứ theo suy tính của Vạn Pháp Trì thì thiên mạch xuất hiện dễ bị thiên khiển, Lục Võ rất khó gánh chịu một mình được.

Tồn tại nghịch thiên bậc này, yêu nghiệt bao nhiêu liền hung hiểm bấy nhiêu.