Thần Văn Đạo

Quyển 1 - Chương 1: Thần Văn và thần thông



Thế giới cổ xưa, Yêu quái khắp nơi, Yêu quái tùy ý đuổi giết con người, Nhân loại suy nhược đã rất lâu rồi.

Từ thủa trời đất mới bắt đầu có một tòa Thần Sơn từ trên trời giáng xuống, bên trên viết "Thiên Đạo Tự Nhiên" bốn cái chữ to, Nhân tộc có ba đại Tiên Thánh xem Thần Sơn, học được thần thông, lập ra tám mươi mốt Thánh viện giáo hóa chúng sinh, Làm cho vận mệnh của Nhân tộc phát triển mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng, cùng với Yêu quái xưng bá thiên hạ.

Nhân tộc bất diệt, Đại Đạo thường còn!

Tại Nam Tinh Viện ở Thanh Nguyệt thành,

Bây giờ là cơn mưa cuối cùng của mùa xuân, Thanh Nguyệt thành lại bắt đầu chuyển sang mùa hạ!

Khí trời đã dần dần oi bức, khiến cho rất nhiều đệ tử tại Nam Tinh học viện đều cảm thấy buồn ngủ, duy chỉ có sơ cấp đệ tử năm thứ 3 mỗi người tinh thần lại vô cùng phấn chấn, cả một đám hai mắt trợn tròn xoe không hề chớp đang nhìn chằm chằm vào trên bục giảng có một vị thiếu nữ váy trắng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.

"Con đường tu luyện Võ Đạo tràn ngập gian khổ, khi mới học thì chia làm mười cấp bậc gọi là Thập tinh ( mười sao ), tu luyện cao hơn cấp bậc Thập tinh thì mới có thể trở thành cấp bậc Võ giả, tu luyện đột phá cấp bậc Võ giả, chính là đạt tới cấp bậc Ngưng Nguyên, cấp bậc Quy Nguyên, cấp bậc Thần Nguyên cái này chính là tam nguyên cảnh giới, có thể đạt tới tam nguyên cảnh giới đã là cao thủ hiếm có, nếu là người có thiên phú trác tuyệt, đột phá được tam nguyên cảnh giới, có thể trở thành người bảo vệ vận mệnh của Nhân tộc trở thành cường giả cấp bậc Đại Đạo Đế Tôn, Nhân tộc ta trong lịch sử cũng chỉ có ba mươi sáu vị Đế Tôn mà thôi, tiếp tục tiến lên, hiểu được Thiên Địa Đại Đạo, sáng tạo Vô Thượng thần thông, liền có thể trở thành Thánh Nhân, nhưng trăm ngàn năm qua, cũng chỉ vẹn vẹn có ba người được xưng là Thánh Nhân mà thôi!"

"Nhân tộc của chúng ta ngoại trừ có ngàn vạn loại thần thông, còn có Vô Thượng Thần Văn, Man Cốt Đạo Khí, là Thiên Đạo phù hộ chủng tộc. Hiện tại, chúng ta sẽ giảng qua một chút Thần Văn!"

Thiếu nữ váy trắng đứng ở trên bục giảng, đôi mắt thanh tịnh trong suốt đảo qua đám đệ tử đang ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, giọng nói của nàng nhẹ nhàng thanh thúy dễ nghe giống như nước suối nhẹ nhàng êm xuôi.

Thiếu nữ gọi là Lâm Tử Nghiên, là một trong những đệ tử thiên tài của Nam Tinh viện, nàng mới gần mười lăm tuổi, nhưng tu luyện đã sắp trở thành cấp bậc chính thức Võ giả, ở lứa tuổi này của nàng mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy, quả thực có thể gọi là thiên tài.

Hơn thế nữa Tử Nghiên nàng còn là môn sinh đắc ý nhất của Viện trưởng Nam Tinh học viện, vì vậy nàng hôm nay ở chổ này với tư cách là thay sư phụ giảng bài!

"Nếu là đem thần thông ví như là chữ viết, thì Thần Văn chính là bút để viết, chỉ có lĩnh ngộ được Thần Văn giống như là cầm bút viết để viết ra chữ thì mới có thể tu được thần thông!"

"Tam trọng triều tịch chưởng chính là do ba mươi sáu đạo trụ cột Thần Văn tạo thành thần thông cấp thấp không có cấp bậc, ta hôm nay chủ yếu chính là nói cho các ngươi một chút về ba mươi sáu đạo Thần Văn trong ba thứ hạng đầu của đạo!"

Nàng đi về phía trước vài bước, nhìn qua các vị đệ tử cất giọng dễ nghe tiếp tục nói .

Suối tóc màu tím của nàng buông xõa tự nhiên sau lưng, một lọn tóc ở bên cạnh tai được cột bằng tơ vàng xuyên qua viên cầu bằng thủy tinh, Váy dài cổ điển màu trắng ở trên người nàng càng tăng thêm vẽ hấp dẫn lung linh. Cánh tay trắng như bạch ngọc lộ ra dưới ống tay áo ngắn, cổ tay mảnh khảnh không đeo bất kỳ một loại vòng tay nào, khí chất của nàng thanh nhã giống như một đóa hoa sen làm từ băng tuyết không nhiễm bụi trần

Dung nhan kinh diễm, có bối cảnh thần bí, lại là đệ tử của Viện Trưởng Nam Tinh bộ, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới Thập tinh học đồ, sắp trở thành cấp bậc Võ giả vĩ đại, thân phận của nàng như vậy, không thể nghi ngờ có thể làm cho đệ tử sơ cấp năm thứ 3 này ngưỡng mộ không thôi.

Kết cấu của Thần Văn cực kỳ phức tạp, rườm rà, nhưng Lâm Tử Nghiên giống như là hạ bút thành văn, chuẩn xác không sai viết ra ba đạo Thần Văn lên bảng, sau khi viết xong nàng quay người nhìn về phía các vị đệ tử, lúc nàng xoay người, viền váy dài hở vai mơ hồ lộ ra bộ đường cong duyên dáng dưới cổ, rõ ràng có thể thấy được cả vùng xương quai xanh, chân váy lưu động trượt xuống trông giống như là đóa hoa đang xoay dưới ánh trăng, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của nàng đều tỏa ra mị lực khiến cho lòng người động lòng xao xuyến. ( Quái thai tóc tím có gì mà tả ghê gớm thế không biết? ngồi dịch tí thì pọt cả máu cam :D ).

Tuổi của các Sơ cấp đệ tử nhóm thứ 3 phần lớn là trên dưới mười hai mười ba tuổi, trên mặt mỗi người còn mang theo nét ngây thơ, cả một đám bọn hắn đang cung kính mà ngồi, nhìn về phía Tử Nghiên nàng trong ánh mắt lộ ra thần sắc kính nể xen lẫn ái mộ không thôi.

"Tử Nghiên tiểu thư thật là đẹp!" ( con nít ghê gớm thật chứ )

"Ta nhất định phải trở thành Võ giả, cùng Tử Nghiên tiểu thư kề vai sát cánh đánh chết Yêu quái!"

Không thể nghi ngờ lời này chính là tiếng lòng của tuyệt đại bộ phận nam đệ tử, có thể cùng Tử Nghiên nàng kề vai sát cánh giết Yêu quái, tuyệt đối là sự tình mà vô số người suốt đời khát vọng.

Thời điểm này, ở bàn cuối cùng của phòng học, một thiếu niên có vẻ hơi thon gầy đang ngồi ngẩn người, hắn ngồi ở phía sau cùng phòng học, bị mấy thiếu niên ngồi đằng trước che lấp, hầu như không có người nào chú ý tới hắn. Hắn mặt mày thanh tú, tuy rằng không phải là đặc biệt anh tuấn, nhưng mặt mày cũng rất sáng sủa dễ nhìn, từ trong đôi mắt sâu thẳm đang lóe ra thần thái linh động. Ơn giời hắn chính là Diệp Duy nhân vật chính của chúng ta :D

Trong lòng Diệp Duy hắn luôn luôn tồn tại cảm giác rằng mình thấp kém hơn người, kể cả là ở trong lớp học tại nơi này hay là ở trong gia tộc của hắn, Thức Hải ( Biển thần thức ) của hắn chỉ là cấp bậc màu Hồng, hầu như chẵng có ai quan tâm để ý tới hắn làm gì. Hắn lờ mờ còn nhớ rõ, các trưởng bối trong gia tộc khi biết rằng Thức Hải của hắn hắn chỉ là Hồng cấp đã thất vọng biểu lộ ra mặt như thế nào.

"Thần Văn ư?. . . Diệp Duy ta đời này đều không có hy vọng trở thành Võ giả, học được Thần Văn thì có ích lợi gì? Không có Nguyên lực, thì Thần Văn cũng không thể luyện thành thần thông!"

Khóe miệng Diệp Duy chứa đựng một nụ cười khổ, hắn cười tự giễu chính mình, nghĩ đến kết quả khảo nghiệm trước khi bước vào Nam Tinh học viện hắn không khỏi hung hăng mà nghiến răng thiết chặt nắm tay lại gân xanh đã thoáng ẩn hiện trên mu bàn tay.

Thiên phú Thức Hải được chia làm bảy cấp Hồng, Cam, Hoàng (vàng), Lục, Thanh ( Xanh ), Lam, Tử ( Tím ), Thiên phú Thức Hải của Diệp Duy là Hồng cấp, là cấp bậc yếu nhất, nếu như là có cố gắng thế nào đi nữa thì tối đa cũng chỉ có thể trở thành Thập cấp học đồ, hắn không có hi vọng trở thành Võ giả.

"Tại học viện bị người khi dễ trêu đùa, ở gia tộc lại không người hỏi thăm."

"Diệp Duy ta cũng muốn trở thành thiên tài giống như Tử Nghiên nàng, cũng muốn trở thành Võ giả giống như đường ca Diệp Trọng được gia tộc coi trọng, cũng muốn trở thành niềm tự hào của gia tộc, được người khác phải ngước nhìn, có thể không?. . . Sự thật vì sao lại tàn khốc như vậy?"

Trong nội tâm của Diệp Duy chôn giấu rất nhiều chuyện mà hắn không cam lòng, hắn đã từng thử qua vô số lần, thậm chí thử oanh phá Thức Hải, hắn dám làm chuyện nguy hiểm loại này nhưng đều đã thất bại.

Mấy năm trời khổ tu, cuối cùng cũng không đạt được bất cứ cái gì, loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Tuy rằng Diệp Duy chưa từng buông bỏ hi vọng, nhưng mà sự thật trớ trêu vẫn không cách nào sửa đổi.

Khóe miệng Diệp Duy có chút mấp máy, tâm tình cảm thấy đắng chát lúc nào cũng luôn quanh quẩn trong lòng, ngón tay của hắn trong lúc thức ở trên mặt bàn bóp mạnh một cái, lúc này hắn căn bản không có tâm tình để mà nghe giảng bài. ở trên bàn trước mặt hắn đang lẳng lặng nằm yên một bộ sách làm bằng da trâu cứng rắn, quyển sách này cũng đã vô cùng cũ nát rồi, giống như đã từng bị lữa đốt qua, phía trên hiện đầy dấu vết cháy đen.

Mặt bên trên bìa sách, có vẽ một tòa núi xanh nguy nga hùng dũng vươn thẳng lên trời, sừng sững cao ngất.

Bên trên thân Núi xanh tựa hồ có mấy chữ rất to, tuy vậy lại không thể nào thấy rõ rốt cuộc là chữ gì, tuy vậy nhưng mơ hồ cảm giác được trong đó có một loại khí thế cương trực đập vào mặt.

Cái bộ sách cổ này là do Diệp Duy lấy được từ đống rác trong tầng hầm ngầm của gia tộc, trong truyền thuyết, Diệp Thị gia tộc đã từng là một gia tộc cực kỳ cường đại, chính là Đế Tôn thế gia, tổ tiên từng là cường giả cấp độ Đế Tôn, bất quá ánh sáng hào quang đã từng huy hoàng trước kia, đều đã sớm bị mai một trong bụi bặm của lịch sữ. . . Bây giờ Diệp Thị gia tộc ở tại vùng Tây Bộ biên thuỳ của Đại Chu Thần Triều sớm đã không so sánh được với Thanh Nguyệt thành, hiện tại bây giờ cũng chỉ là thế gia hạng 2 mà thôi!

Diệp Duy vô ý thức vuốt ve bìa ngoài bản sách cổ cũ nát, bìa mặt có một loại cảm nhận thô ráp rất cổ quái, làm cho người ta có cảm giác khó nói lên lời.

Diệp Duy không biết là, thời điểm khi hắn vuốt ve bìa sách cổ cũ nát, liền hiện lên từng cỗ lực lượng kỳ dị không thể nhìn bằng mắt thường đang lấy ngón tay của hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra, giống như là gợn sóng trên mặt nước bình thường, từng vòng từng vòng mà khuếch tán.

Diệp Duy ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng nề không thể cưỡng lại, tâm thần hoảng hốt hắn nằm gối đầu lên bộ sách cũ nát ngủ rất say.

Diệp Duy lập tức bị lâm vào trong giấc mơ kéo dài!

Đây là một giấc mơ rất dài, rất dài, Diệp Duy trong mơ nhìn thấy một tòa núi xanh nguy nga cao ngất, tùng bách sum xuê, hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại bên trên sườn núi chỉ thấy mơ hồ dường như có ức vạn đạo đường vân thần bí đang chấn động, đột nhiên, cả tòa núi xanh ầm ầm vỡ vụn, hóa thành từng đạo hỏa diễm Thần Thạch, trong đó có một đạo Thần Thạch hướng tới trước mặt Duy đánh tới, Thần Thạch bên trên những đường vân thần bí kia hình như là vật sống, tất cả điên cuồng hướng tới đầu Diệp Duy chui vào, Đột nhiên trong đầu Diệp Duy chợt xuất hiện các loại tri thức về Thần Văn giống như núi lữa đang phun trào, làm cho đầu Diệp Duy đau như muốn nứt ra.

Tòa núi xanh trên bìa quyển sách cổ cũ nát sách chẳng biết lúc nào đã lặng yên biến mất. . .

Quyển sách cổ cũ nát đã hóa thành tro tàn, tiêu tán không còn tăm hơi.