Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 7: Tên chó vũ



Tôi khẽ liếm môi, nheo mắt nhìn. Hắn nghiến răng mất kiên nhẫn rồi đột nhiên hắn kéo cằm tôi về phía hắn:

-Đã bảo đừng có liếm môi khiêu khích thế cơ mà!

Tôi trợn mắt nhìn hắn, cả người cứng đờ ra. Hắn nhíu mày nhìn tôi vẻ mất bình tĩnh. Tôi không hiểu. Tôi khiêu khích cái gì chứ. Nhưng tình cảnh này, tay hắn nâng cằm tôi, khoảng cách mặt tôi và mặt hắn gần đến nghẹt thở.

Cạch

Cánh cưả bật mở.

-Hai người đang làm cái gì thế?-Một giọng nói ngang phè phè vang lên. Hắn giật mình thả tôi ra nhìn về phía cưả. Vũ đứng trước cưả phòng nhướn mắt đầy nghi hoặc nhìn vào trong chúng tôi.

-Vũ? Ông làm gì ở đây?-Tôi nhíu mày hỏi hắn.

-Sao? Anh tôi ở đây được thì tôi cũng ở được chứ?-Vũ chĩa con mắt hình viên đạn nhìn sang Khánh, khẽ nhếch một nụ cười đểu –Tôi làm phiền giây phút bay bổng của hai người à?

Tôi há hốc mồm quát lên:

-Gì mà giây phút với chả bay bổng! Láo toét! Thằng cha điên này bảo tôi khiêu khích ông ta chứ tôi có làm gì đâu!

Vũ khẽ nhíu mày bước đến chỗ tôi ngồi xuống:

-Khiêu khích?

Tôi chỉ vào tên Khánh, cong họng lên:

-Tôi có thói quen liếm môi thế mà hắn bảo tôi khiêu khích hắn rồi cấm tôi không được liếm môi nữa! Láo chưa?

Vũ liếc mắt sang Khánh, Khánh khẽ tránh đi ánh mắt của Vũ, má cậu thoáng đỏ làm tôi thấy có gì đó bất bình thường ở đây. Vũ nhìn sang tôi, nhón lấy cuốn vở trên bàn:

-Nếu anh tôi phiền phức đến thế thì để tôi kèm bà xem sao?

Nghe thế tôi có chút giật mình, nhưng Vũ nói phải, Vũ dạy còn hơn. Tôi gật đầu lon ton đẩy Vũ ngồi lại chỗ ngồi một bên mình rồi cũng sà xuống cạnh Vũ để cho thằng nào đó tên Khánh tự kỉ một mình. Nhưng hắn có chịu yên phận tự kỉ đâu. Hắn ung dung ngồi sà xuống một bên tôi, chống cằm lên bàn nhìn chằm chằm vào tôi, nhếch mép cười:

-Hai người học đi, tôi sẽ giám sát.

Mắt tôi giật giật nhìn sang hắn, làm như tôi và Vũ là đôi gian tình không bằng, nhưng thôi kệ hắn đi. Tôi lật vở nhìn sang Vũ. Hai anh em nhà này hình như hôm nay đập đầu vào đâu thì phải, tốt bụng đột xuất. Vũ trông tận tình khác người đến run cả người. Mà cũng không phải. Chính ra dù ghét nhau như chó với mèo là thế nhưng hắn cũng rất thân với tôi không kém gì Huy. Đúng thế, cấp 1, cấp 2, dù có ghét nhau đến thế nào chúng tôi vẫn đi học về cùng nhau, có khi còn học nhóm nữa đấy thôi.

Tôi khẽ cắn bút, ngẫm nghĩ.

Năm tôi lớp 5, bị con ba môn toán, tôi giấu không xong mà chúng còn cố tình nói “Nghe nói Linh ba điểm toán đấy!” thật to mỗi khi đi ngang sang nhà tôi. Báo hại bị trần đòn nhớ đến già, đã thế ông bố khủng long yêu quý của tôi còn xách cổ tôi qua nhờ hai anh em nhà nó GIÚP ĐỠ nữa chứ. Đã thế chúng còn hách dịch bắt tôi gọi bằng thầy suốt một tuần liền. Tôi có duyên làm học trò cho chúng đấy.

Năm lớp 6, trong một lần ức chế tôi đã phang cho thằng Vũ một phát vào mũi vì tội giấu giày tôi. Thế là sau này, Vũ cứ nói giờ mũi hắn vẹo môt bên là do tôi. Làm tôi sợ mất mật đi học về cả năm trời phải vác cặp cho anh em nhà đó. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu. Đã thế còn gọi hắn là “Anh” nữa chứ. Có kẹo phải cống cho anh em nhà hắn đầu tiên. Aaaaa! Điên quá!!!

Nhớ lại cái thời lưả đạn thảm khốc mà cái mặt tôi xám lại. Liếc hai anh em song sinh nhà đó một cú dài suýt lìa cổ. Khánh khẽ nhíu mày:

-Gì thế?

Tôi hậm hực không nói gì. Vũ gõ bút xuống bàn:

-Tập trung đi quý cô.

Tôi nhìn xuống cuốn sách, chả hiểu nó nói cái gì. Hoạt động đi bộ não nhiều nếp nhăn của ta. Tôi gật gù liếm môi vẻ bất mãn. Vũ chợt khựng lại, ánh mắt Vũ nhìn tôi sửng sờ, có chút hồng hồng trên mặt hắn.

-Ể? Mặt cậu?-Tôi lại gần nhìn mặt hắn, trông mặt hắn hồng hồng xinh phết ấy chứ. Nhưng hắn khoát tay tôi ra, gõ xuống vở:

-Con gái mà liếm môi thì sau này môi sẽ khô đấy.

-Do môi khô nên tôi mới có thói quen liếm môi.-Tôi nhíu mày. Hai tên này, chúng nhạy cảm với những thói quen liếm môi gãi má à?

Khánh ngồi bên tôi chợt kéo cuốn vở sang phía hắn, ngồi thẳng dậy:

-Quay qua đây, quay qua đây. Muốn liếm môi gã má gì thì cứ quay sang tôi mà làm. Vũ nó ghét đấy.

Tôi nhìn sang Khánh:

-Thế không phải ông cũng ghét thế à?

Khánh có chút giật mình, mặt cậu ta rõ ràng cũng đỏ lên nhưng rồi cậu ta lên giọng chống chế:

-Vì trông bà lúc đó quá ngu, tôi suýt đè đầu bà mà gõ rồi, có thích không?-Hắn bĩu môi. Khóe miệng tôi giật giật, một đàn quạ bay qua đầu tôi kêu quang quác đầy tội lỗi. Ngu! Ngu! Ngu! Cái gì cũng ngu!

Trong khi tôi đang chìm trong biển “ngu” thì Vũ đã kéo tóc tôi sang phía hắn:

-Tôi chả ghét gì cả, tiếp tục học đi.

Tôi ú ớ chả hiểu quái gì thì tiếng mẹ tôi lanh lảnh vang lên:

-Linh! Mẹ nhờ con chút chuyện.

Tôi luống cuống chạy xuống nhà.

-Con đi mua giúp mẹ thuốc hạ sốt với. Anh con ốm rồi.-Mẹ tôi dúi tiền vào tay tôi rồi lại lật đật vào phòng, tôi nhìn vào bên trong. Cái dáng gầy gầy của anh tôi vắt ngang giường lờ đờ như kẻ nghiện. Thảo nào lúc chiều gọi mà chả thấy anh đâu. Tôi bước lên phòng, nói với hai tên:

-Tôi đi mua thuốc cho anh tôi chút, hai ông ngồi đây nhá.

-Bà đi một mình à?-Vũ nhíu mày.

-Chứ còn gì nữa.

-Bà đi xe gì?

-Xe đạp.-Tôi đang định bước đi thì Vũ đứng lên, bước ra phía tôi:

-Để tôi đi với bà, buổi tối con gái đi trên đường không tốt đâu.

Tôi há hốc mồm nhìn hắn. Hắn có phải là tên chó Vũ hàng xóm hách dịch của tôi không thế? Hắn đập đầu ở đâu sao? Tôi lo lắng:

-Ông bị ốm à?

-Ốm nỗi gì? Thế bà có thích kiểu đang đi bị một đám con trai lạ mặt chặn đường không?-Vũ liếc sang tôi.

Ừ nhỉ? Hắn nói không sai. Nghĩ đến đó thôi mà tôi đã rùng cả mình. Khánh im lặng nãy giờ cũng khẽ khàng đứng dậy:

-Để tôi đi cùng bà.

-Thôi, để em đi.-Vũ xua xua tay.

-Anh đi cũng được, chú ở lại đi.-Khánh chau mày.

-Em đi với mụ ta.-Vũ bước đến chỗ tôi lôi đi-Để tôi đi lấy xe đem bà đi.

Miệng tôi giật giật.Hai tên này, rõ ràng hôm nay hai anh em nhà này mới ốm dậy rồi. Tốt bụng đột xuất đến đáng nghi.

Buổi tối…

Đen thui thủi đến phát sợ, tôi rúm ró ngồi sau yên xe mà không dám bật tiếng.

-Sao im thế? Mọi khi bà to miệng lắm cơ mà. –Vũ khẽ nhếch mép quay ra phía sau nhìn tôi.

-Im đi..-Tôi rụt người, khung cảnh đáng sợ quá. Đã thế lại không có đèn đường. Tôi vô thức nắm lấy vạt áo hắn, mắt dáo dác nhìn quanh. Trong đêm Vũ trông dịu dàng đến lạ. Mai tóc nâu khẽ xao động, hàng mi dài khẽ rung một ánh buồn.

-Tôi đang thầm nghĩ nếu tôi không ghét cậu thì có lẽ tôi bây giờ đã đổ trước nhan sắc của cậu rồi.-Tôi buột miệng khen. Vũ khẽ khựng lại, rồi cũng mỉm cười dịu dàng:

-Thế giờ không đổ sao?

Tôi ngoác miệng cười:

-Chú nghĩ bà là ai? Há há há…

Chúng tôi rẽ vào tiệm thuốc đầu ngõ. Đáng lẽ những định kiến đáng ghét về cậu ta trong tôi sẽ được bác bỏ nếu như trên đường về cậu ta không nói những câu đầy khó ưa.

Đang đạp xe dong dong, tôi thì cầm trên tay gói thuốc thì cậu ta chợt lên tiếng:

-Bà và tên Tường Anh có vẻ thân nhau nhỉ?

Vưà nghe thấy cái tên Tường Anh là tôi phát ghét đến muốn nôn tại chỗ rồi. Tôi hậm hực cau có:

-Đừng nói kiểu đó. Tôi và hắn không có quan hệ gì hết.

-Thật là không? Hừ, tôi thấy bà bám tên Tường Anh ấy suốt còn gì?-Hắn khẽ bật tiếng cười mỉa mai. Mặt tôi nóng lên, tôi nạm chặt tay, nghiến răng đáp lại:

-Cậu có bị điên không? Tôi? Tôi bám cậu ta? Cậu bị điên à?Cậu nghĩ tôi là hạng con gái gì chứ?

- Hừ, không phải thế à? Tôi còn thấy hai người gối đầu vào nhau ngủ tình cảm ĺăm cơ mà?-Cậu ta tiếp tục cái giọng khinh khỉnh đáng chết đó. Mà khoan. “Gối đầu vào nhau ngủ tình cảm”, không lẽ hắn cũng thấy? Vậy tại sao hắn không gọi tôi dậy chứ? Tôi định lên tiếng quát cho cậu ta một trận thì cái giọng ngang phè phè của cậu ta tiếp tục ngân lên:

-Thì ra bà cũng là dạng thích trai đẹp nhỉ? Thấy Tường Anh là dựng cả lên. Bám đuôi cậu ta đến phát ghét.

Hắn rít lên. Ngữ âm trong giọng nói của hắn nặng nề đến bất bình thường.

Không chịu nổi…

Không chịu nổi rồi…

Hắn nghĩ tôi là hạng người gì chứ? Hắn có thể nói tôi như thế sao? Tôi hít một hơi sâu nén đi cục tức, cười gằn, giọng lạnh đến thấu xương:

-Dừng xe.

-Cái gì nữa? Yên phận mà về chứ còn dừng diếc nỗi gì?-Hắn cau có nói giọng đầy lạnh lẽo.

-Tôi bảo là ông dừng ngay cho tôi! Ông điếc à???-Tôi gào lên túm tóc cậu ta lôi ngược ra sau.

Cậu ta giật thót người, tay cậu ta run lên, chiếc xe mất phương hướng chạy chuệnh choạng.

-Bà bị điên à??? Tai nạn bây giờ!-Cậu ta quát lên.

-Thế thì dừng xe cho tôi! Tôi không cần tên gàn dở như ông chở!-Tôi tức giận gào lên rồi không kịp cho hắn ư hử gì tôi đã lấy đà rồi nhảy khỏi xe. Cả người đập xuống đường đau điếng. Còn hắn thì bị lực đẩy bất ngờ, cái xe đâm rầm vào cột điện ven đường. Con xe của tôi bẹp dưới đất, Hắn cũng thế. Hắn khẽ xuýt xoa một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, giận dữ đi về phía tôi gần như quát lên:

-Bà làm cái gì thế?

Nhưng tôi không bò dậy nổi mà chọi với hắn nữa, cả người tôi đau ê ẩm chỉ muốn bật khóc. Cái chân của tôi tê cứng nhói lên từng cơn. Thấy bộ dạng thảm hại của tôi như thế, hắn thu lại bộ mặt giận dữ của mình,cúi xuống vội vàng đỡ tôi lên lo lắng hỏi:

-Sao thế? Bị đau ở đâu sao?

Tôi không cần cái kiểu đó của hắn, cười nhạt:

-Không sao, bị chập chút ở ngón út thôi.

-Tôi liếm nhé?

-Không thèm!

Tôi giận dỗi định đứng lên thì cả người lại khuỵu xuống. Cái chân run run đau đớn. Hắn trợn tròn mắt nhìn tôi:

-Đau lắm đúng không? Đưa tôi xem!

-Không! Ông tránh xa tôi ra!-Tôi quát lên đầy giận dữ-Đồ chó Vũ! Tất cả là do Ông ! Ông dám coi tôi là loại con gái ham trai đẹp!

Hắn ngớ người ra rồi khẽ bật cười:

-Đó là tôi đùa bà thôi mà… Bà không hiểu đùa là gì sao?

-Kệ ông! Tôi không quan tâm!Ông biến đi!-Tôi gào lên. Nước mắt tuôn ra. Hắn vén tóc tôi lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ân cần hỏi:

-Đau lắm đúng không? Đừng cứng đầu nữa, lên tôi cõng về.

Tôi mím môi lắc đầu nguầy nguậy:

-Không thèm!

Hắn khẽ thở dài nhìn tôi rồi cũng cúi xuống cõng tôi lên. Tôi bất ngờ. Đá túi bụi vào hắn:

-Tên chó Vũ! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống mau!!! Tôi không thèm!!!

Nhưng hắn không trả lời, lặng lẽ cõng tôi đi như thế. Tôi mệt mỏi gục hẳn xuống lưng hắn. Rồi hắn tiến đến cột điện, một tay kéo tay lái chiếc xe đạp của tôi lên rồi một tay dắt nó về. Nó bị méo vành rồi!Thảm họa! Tôi méo xệch miệng đau khổ nhìn con xe của tôi. Nước mắt tuôn hai hàng tiếc của.