Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 28: Theo dõi



Có đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ tin lời tên này nữa!

Đó là lời tuyên thệ của Nguyễn Hàn Linh tôi. Kết thúc hôm đó, do không chịu nổi sức nóng của quán cà phê, tôi đã đùng đùng bỏ về mặc kệ cho thằng bạn cờ hó của mình í ới dắt chiếc xe đạp chạy thục mạng phía sau. Cuối cùng sau một hồi xin lỗi, ăn năn, năn nỉ, dọa nạt đến ép buộc, tôi mới chịu ngồi lên xe cho hắn cày về. Và sai lầm của tôi là lúc trước tôi đã ngồi im chịu trận vì cái thần kinh bị tê liệt không chịu nghe lời của tôi. Nếu lúc đó tôi không bị đơ một cách kì lạ như thế thì tôi đã tương cho hắn một phát xịt máu mũi rồi bỏ về rồi. Gì thế này? Đây không phải là Nguyễn Hàn Linh tôi.

-Này, thú nhận đi, bà thích tôi đúng không?-Hắn vừa đạp vừa lơ đãng hỏi. Và tôi trả lời với cái giọng lạnh đến thấu xương với những vạch xám dày đặc che phía đỉnh đầu:

-Có đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ thích một thằng biến thái như cậu.

-Thế thì thích đi.

-Cậu nói dễ nghe quá nhỉ??

Đó là bốn câu nói mà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trên đường về nhà khiến tôi chỉ muốn nổi khùng mà gào lên.

Vừa phân kít ngang cổng, tôi chưa kịp lao vào nhà thì Huy đã giữ tay tôi lại, giọng tồi tội:

-Chẳng lẽ bà không có chút rung cảm gì hết à?

-Tất nhiên rồi cháu yêu. –Tôi đạp vào chân hắn một cái rồi bực bội bỏ vào nhà. Vừa đóng sập cửa lại, tôi đã cảm thấy có thứ gì đó chẹn ngang họng. Khó thở, khó thở quá. Tim tôi đập bùm bụp không kiểm soát nổi, chỉ có thể thốt lên một tiếng: “Ba…mẹ….”. Vì ở trước mặt tôi, bố mẹ kính yêu của tôi đã chống nạnh, đón tôi về nhà bằng ánh mắt nảy lửa, cùng tiếng rít lên từ kẽ răng:

-Ngoan lắm. Rốt cuộc thì.. MÀY ĐI ĐÂU MÀ BÂY GIỜ MỚI CHỊU LÓ MẶT RA HẢ????

Đúng là một cơn đau tim mà, đã hơn sáu giờ tối, kì này teo con rồi.

***

Huy lặng lẽ vào phòng mình, bật công tắc lên. Ánh đèn chập chờn một lúc rồi sáng hẳn. Cậu từ từ mở cửa sổ, màn cửa tốc lên để lộ những nhành hoa leo vào phía trong phòng. Cúi xuống xịt nước vào chậu hoa trên bàn học mình, những bông hoa hồng trong chậu mang màu đỏ thẫm đẹp lạ kì. Cậu mỉm cười, nâng bông hồng lên, khẽ nói:

-Mày giống như Linh vậy. Quyến rũ ta đến thế, khiến ta mê mẩn đến thế, thu hút ánh mắt ta đến thế, gần gũi và cũng mỏng manh đến thế, nhưng lại có gai. –Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại –Biết đến bao giờ bà mới biết yêu đây, Linh?

Huy thả mình xuống giường, gác tay lên trán, cậu nhớ về ngày trước.

“Tớ á? Sau này tớ thích con trai thư sinh, dễ thương giống Huy này! Nhưng mà không phải là Huy đâu nhá! Cậu trai đó phải đạp xe này, thích đọc sách, thích mang cặp màu kem sữa, biết đánh đàn, dịu dàng, thế mới đúng chuẩn của anh chàng thư sinh.”

“Tại sao phải đi xe đạp? Sao phải đeo cặp màu kem? Sao phải biết đánh đàn?”

“Như thế trông sẽ hiền lành, phong nhã, thanh tú, cậu không nghĩ thế à?”.

Thế là trong phút đó, trong đầu cậu hình thành lên một ý nghĩ đặc biệt, trở thành một chàng trai thư sinh nho nhã đúng như lời Linh nói.

Nhưng Linh ơi…

Chàng trai đó đã cố gắng đến thế, nhưng tại sao cô không nhìn thấy điều đó.

***

“Vũ à? Này, nhờ ơn cậu, tớ và bé Đan đã thành một đôi rồi đấy.”

Tiếng nói rè rè của đầu bên kia vang lên. Vũ đang hí hoáy viết những kí tự nguệch ngoạc lên giấy bỗng khựng lại, chăm chú nghe:

-Hả?

“Bộ quên rồi à? Rè…rè… Hồi đầu năm lớp mười… rè …rè… Cậu và bé Linh biết tớ thích bé Đan, nên hai cậu đã vạch ra kế hoạch mai mối cho tớ còn gì…? Rè…rè….”

-À… Nhưng sao đường truyền cứ bị rè đi vậy nhỉ? –Vũ đứng dậy bật tung cửa sổ ra. Ngôi nhà bên kia đường đối diện nhà cậu, tầng trên còn sáng ánh đèn, bóng của một cô gái thấp thoáng phía sau tấm kính mờ.

“Chắc là do máy tớ… rè…rè… Cơ mà hơn một năm ròng rã, cuối cùng tớ cũng chinh phục được Đan.. rè…rè.. Hai chúng tớ bây giờ đã là một cặp rồi… Tớ gọi đến chỉ muốn cảm ơn và báo cho cậu tin mừng đó thôi..”

-Thế à? Chúc mừng nhé. –Vũ nhoẻn miệng cười, lại lơ đãng nhìn về phía ngôi nhà kia. Cuối cùng cậu bạn đang nói chuyện với giọng phớ lớ bên kia cũng đã tìm thấy tình yêu của mình sau những nỗ lực không ngừng bám đuổi. Chính cậu và Linh ngày đó đã vạch ra những kế hoạch điên rồ chỉ để gắn hai người đó lại với nhau, mà cậu bạn kia đã từng cười mà gọi cậu với Linh là “ông mai bà mối”. Khẽ cúp máy, đôi mắt cậu cụp xuống.

-Chúng ta đã giúp cho họ tìm thấy nhau trong hàng triệu trái tim, thế còn tôi? Ai sẽ là người giúp tôi kéo bà đến bên tôi đây? Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vũ, cậu vội vàng mở máy điện thoại ra rồi gọi đến số vừa nãy.

-Này, thế bây giờ tớ muốn cậu giúp lại tớ có được không?

***

Tôi đón chào nồng nhiệt ngày mới bằng khuôn mặt tàn tạ chảy xệ xuống đến thảm. Chắc hẳn mặt tôi nó đáng sợ lắm, nên anh Tùng mới nhìn thấy tôi thôi mà đã rú lên như phải gió như vậy. Nguyên nhân thì khỏi nói đi, còn gì ngoài việc thằng bạn thân của tôi ám tôi suốt chiều qua chưa đủ, lại còn bò vào giấc mơ của tôi quấy rối nữa làm tôi sợ đến mức nhồi máu cơ tim. Đã thế, tối qua ngồi học cũng không yên, hắn cứ nhắn tin cho tôi với những câu hỏi lãng xẹt ngu ngốc kiểu này: “Này, thích tôi đi.” Đúng là không còn gì bệnh hoạn hơn. Nhưng cơn giận cũng nguôi nguôi phần nào khi Huy đã hẹn tôi chiều nay sẽ vác tôi đi ăn một chầu kem đền bù tội lỗi. Tất nhiên là tôi lại hoác mồm cười và tí tởn đi học cùng cậu ta rồi!

Chân vừa chạm đến cửa lớp thì tiếng Vũ đã cất lên:

-Linh!

Tôi nhìn cậu ta, rồi vào thẳng vào trong, thả cặp xuống bàn. Phủi phủi mớ nhăn trên áo rồi chạy vội ra bên ngoài.

-Gì thế?

Vũ nhìn tôi, rồi đôi mắt cậu sáng rực, cậu ta giơ hai tay lên vỗ má tôi, kêu lên vui sướng:

-Thành công rồi!!!!! Chúng ta là số một!!!

-Hả? Thành công cái gì?

-Bà còn nhớ vụ tôi và bà bí mật làm mai mối cho bé Đan với thằng Thảo năm lớp mười không?

Tôi nhíu mày. Đừng nói là mối tình vô vọng ấy nhé. Tôi nghe như sét đánh bên tai, chuyện gần như chôn sâu trong quá khứ rồi mà vẫn đào lên được là thế nào? Nó đã gợi lại kí ức đau thương của tôi và cũng chôn vùi ước mơ tội nghiệp của con bé mới lớn ngông cuồng như tôi. Chẳng là ngày xưa tôi bị nghiện bộ phim mai mối gì gì đó không biết, nên đâm ra rất rất muốn được alfm bà mối một lần, dẫn cây cầu tình yêu cho đôi trai gái đến với nhau. Rồi còn mơ mộng xa vời sau này mình sẽ trở thành bà mối tài ba ai cũng đến tìm nữa chứ. Thế là lúc đó, tôi phát hiện ra Thảo yêu bé Đan thống thiết, tôi đã quyết định làm bà nguyệt nối dây tơ duyên cho hai đứa bằng cách vơ đại tên Vũ này cùng tham gia. Không phải nói, chúng tôi đã vạch ra những kế hoạch thảm hại như thế nào. Bao gồm cả việc xúi thằng Thảo cạo trụi lông cho cô chó xù nhà Đan với lý do: Biến cô chó xù đó thành một quý cô phong cách, và cho..mát mẻ. Dù gì thì ở nước ngoài có nhiều kiểu chó cạo lông thành những đường viền rất đẹp mà. Thế là kết quả chính là chiếc dép ôm thẳng mặt của Đan tương thẳng cho thằng Thảo. Kết thúc số phận làm bà mai mối tại đây. Báo hại tôi khóc ròng mấy đêm liền trong mơ chỉ vì thương tiếc cho mối tình hoa đào dẫm nát bởi bàn tay của một bà nguyệt chất lượng kém như tôi. Khó khăn lắm tôi mới chôn đi ước mơ đó lại, thế mà bây giờ nỡ lòng nào bé Vũ lại đào ra.

Vũ không để ý thấy bộ mặt tội thảm của tôi, cậu ta hồ hởi:

-Này! Hai chúng nó chính thức thành một cặp rồi đấy!!!

-Hả??? –Tôi hét lên. Không phải chứ? Tôi có nghe nhầm không?

-Chúng ta thành công rồi! Tối qua thằng Thảo gọi đến cảm ơn tôi rối rít!

-Thật…Thật không? –Tôi chụp lấy tay vũ kiềm chế cơn xúc động đang dâng trào chỉ muốn phụt máu mũi ra.

-Thật!!! Thành quả của chúng ta!!!

-YEAH!!!!!!!

-YEAH!!!!!!

Tôi và Vũ hú lên như hai đứa điên. Rồi Vũ ra dấu hiệu “suỵt” một tiếng rõ to, thì thầm:

-Bà có muốn tận mắt chiêm ngưỡng thành quả của chúng ta không? Chiều nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa đó. Chúng ta đi theo dõi xem sao nhỉ?

Mặc dù biết theo dõi chuyện riêng tư là không đúng đắn, nhưng thử nghĩ đi, nếu bạn là tôi, bạn sẽ vô cùng vô cùng khao khát muốn xem chuyện tình mà chính bạn thắp nhang lên nó cách đây một năm trước nó như thế nào. Một nụ cười gian tà ma mãnh trên môi. Hai đứa nhìn nhau cười gian thành những tiếng “hí hí hí”. Đúng thật là…

***

Một giờ ba mươi, tôi đã vội vàng chạy xộc xuống nhà. Vũ đứng trước cửa nhà tôi. Khoan đã, có gì đó kì lạ ở đây. Cậu ta hôm nay mặc đồ đẹp thật, trông dễ thương chết đi được. Vừa thấy tôi, cậu ta đã nhíu mày nhìn một lượt từ đầu xuống chân, nhàn nhạt nói:

-Bà định ăn mặc thế này đi à?

Tôi nhìn xuống người mình, quần xanh đen, áo trắng, khoác bên ngoài áo thu đông. Có gì không ổn?

-Đi theo dõi người ta mà bày đặt này nọ.

Tôi lẩm bẩm. Nhưng đột nhiên Vũ chống xe xuống, nắm lấy tay tôi kéo xồng xộc vào nhà. Cậu ta tiến thẳng lên phòng tôi rồi thô bạo giật mạnh tủ áo quần của tôi ra. Tôi điên tiết gào lên:

-Thằng kia! Mày làm cái quái gì thế???

Hắn ta không đáp, cậu ta xáo tung tủ áo quần của tôi lên. Cuối cùng, mặc kệ cho tôi cào cấu, lôi tóc bứt tai, cậu ta lôi ra một bộ váy trắng dí vào mặt tôi, giọng ra lệnh:

-Mặc cái này vào.

Cái gì??? Đây là cái bộ mà tôi ghét nhất! Có hỏi thì hãy hỏi anh Tùng muốn tôi nữ tính đi. Tôi đã chôn cái váy xuống tận sâu của tủ, thế mà đào lên được. Vũ, cậu là chúa đào mộ à??? Vũ nhìn đồng hồ, rồi đóng sập tủ lại. nhìn sang tôi cười quỷ quyệt:

-Nhanh lên, hay bà muốn tôi thay đồ giúp bà đây?

Tôi chỉ hận không thể tạt mấy lít axit vào mặt tên Vũ chết băm chết bằm này. Cuối cùng tôi đã phải ngậm đắng nuốt cay, mặc bộ đồ vào người xuống nhà.

-Khu giải trí, đến đó thôi. –Vũ chỉ về phía trước, vừa định phóng xe đi thì Huy từ đâu lòi ra. Mặt cậu ta đen lại, nghiến răng hỏi:

-Đi đâu đấy?

Ôi chết rồi. Sao tôi có thể quên cái cuộc hẹn ăn kem của Huy chiều nay thế này? Đã thế còn đi cùng Vũ. Tôi nói sao đây?

-Linh có hẹn với tôi rồi. Chúng tôi đi trước. –Vũ lạnh nhạt nói vừa co chân lên định đạp đi thì Huy đã chặn lại trước cổ xe, giọng nặng như chì:

-Tôi hỏi đi đâu? Chiều nay tôi cũng có hẹn với bé Linh.

Huy tia ánh mắt đáng sợ sang tôi. Tôi nuốt nước bọt khó khăn rồi cười khan vài tiếng lởi xởi.

-Hơ hơ. Tôi có việc quan trọng hơn, tôi đành phải đi với Vũ… Cậu thông cảm nhé.

Huy quét mắt nhìn bộ váy trắng trên người tôi, rồi nhìn sang bộ dạng của Vũ. Hình như hôm nay tôi và Vũ ăn mặc hơi bị đẹp thì phải.

-Ăn mặc kiểu gì thế này? –Huy kéo lấy tay áo phồng của tôi mặt tối sầm lại –Đừng nói với tôi bà và Vũ… hẹn hò nhau đấy nhé?

Huy nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò” khiến da gà tôi thi nhau xốc lên. Tôi lắc đầu như chiếc máy.

-Mệt quá! Linh chọn tôi rồi! Vì thế đừng cản trở nữa! Chúng tôi phải đi!

Nói xong Vũ đã đạp mạnh phóng đi. Tôi lén nhìn ra phía sau, ánh mắt Huy nhìn tôi giận dữ, nhưng gương mặt cậu ấy thì lại buồn đến kì lạ.

____

“Linh sẽ làm cô dâu của tớ!”-Một thằng nhóc phồng má cau có nhìn hai anh em sinh đôi trước mặt.

“Không! Cậu làm con đi, Linh sẽ làm cô dâu của tớ!”-Hai đứa con trai giống nhau y như hai giọt nước đồng thanh.

“Linh! Thế cậu sẽ làm cô dâu của ai? Huy, Vũ, hay là Khánh?”

Cô bé đang nghịch cát bỗng giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ba đứa con trai trước mặt mình không hiểu gì. Cô bé chỉ bừa vào cậu bé đang mở to đôi mắt tròn nhìn mình:

“Vũ đi.”

___

Huy nhớ lại mà chỉ muốn đám vào mặt tên vừa chở Linh đi một phát cho hả giận. Linh lại chọn Vũ. Chín năm trước, và bây giờ cũng thế.

-Chết tiệt! Sao bà lại dám mặc bộ váy đó trước thằng con trai khác mà không phải tôi hả?????

***

Công viên giải trí mở ra khiến Tôi há hốc mồm mà nhìn. Tiếng hò hét vang lên tứ phía làm ầm ĩ cả lên. Cả đời Tôi chưa vào đây lần nào, thật đấy. Do khu này nằm ở trung tâm, mà Tôi thì ở xa. Tàu lượn siêu tốc, rồi cả vòng đu quay to bị chảng nữa. Đã thế xung quanh còn đầy ắp các cặp đôi yêu nhau. Hình như đây là tâm điểm của các cặp đôi khi hẹn hò thì phải. Đang đứng ngợp trước các trò chơi, thì đột nhiên Vũ nắm lấy tay tôi khiến tôi giật mình bắn lùi ra gào lên:

-Làm cái quái gì thế???

-Đi một vòng tìm họ nào. Nắm tay đi thế này để lỡ họ có bắt gặp thì liệu đường mà bịa ra bảo đi hẹn hò tìm cờ gặp, hiểu chưa? Chịu hi sinh tí đi. Tôi cũng phải hi sinh đời trai của mình để nắm tay một bà chằn như bà đây này.

Tôi hậm hực. May cho cậu ta là ở đây đông người, nếu không tôi đã cào cấu cậu ta một trận rồi. Tôi định rút tay ra nhưng Vũ đã siết chặt lại khiến tôi đau đớn. Rồi cậu ta bước đi khiến tôi loạng choạng đi theo. Biết đi theo dõi khổ sở hi sinh thế này thì tôi thà ở nhà đi ăn kem cùng Huy cho rồi. Đang chán nản thì đột nhiên Thảo và Đan hiện trước mắt tôi. Tôi mừng rỡ reo lên một tiếng rạng rỡ nhìn sang Vũ thì khựng lại. Vũ nhìn tôi, ánh mắt Vũ dịu dàng đến kì lạ. Tôi cứng đơ lại như bị hút vào đôi mắt đó.

-Họ..Họ lên tàu lượn rồi! –Tôi giật mình nhìn Thảo nắm tay Đan kéo lên tàu lượn siêu tốc siêu đáng sợ trên đường ray. Vũ nhìn qua, miệng hơi mỉm cười, rồi nắm tay tôi chạy đi, kêu lên:

-Bám theo họ nhanh!

Vũ kéo tôi đến chỗ tàu lượn đo. Này đừng nói với tôi là….

-Á!!!!! –Tôi hét lên thất thanh, tim chỉ muốn rụng ra ngoài và nước mắt chỉ muốn phụt ra. Dù đã cài giây đeo an toàn nhưng tôi vẫn chồm người sang phía Vũ cầm khư khư cổ áo cậu ta hét hết thần tốc. Vũ thì cười xả lả cầm chặt hai tay tôi, hét theo:

-Đừng sợ! Đừng hét nữa! Có tôi đây rồi mà!!!!

Tàu lượn gì mà ác thế này hả trời???? Trời ơi!!! Chắc tôi chết vì nhồi má cơ tim quá!!!

Kết thúc tuyến tàu chết tiệt đó, vừa bước xuống, tôi đã muốn nôn toẹt hết đồ trong miệng mình ra, may mà không. Đầu tôi quay quay, tay còn run lên cầm cập. Chóng mặt, Vũ bèn đỡ tôi ngồi xuống ghế đá gần đó, vỗ vỗ lấy lưng tôi nhẹ nhàng.

-Chậc, ai ngờ bà lại sợ đến thế. Mà thế mới vui đúng không?

-Đúng cái con khỉ mốc! –Tôi gào lên. Nghĩ lại lúc túm lấy cổ áo cậu ta khư khư đầy hoảng sợ, rồi đã thế cậu ta còn nắm chặt lấy hai bàn tay tôi trấn an nữa chứ. Thật là tai hại mà! Đến khi tôi thoát khỏi cơn choáng đầu buồn nôn thì Vũ đã giật lấy tay tôi, chỉ về phía nhà ma:

-Họ vào nhà đó rồi kìa! Đi thôi.

Ôi mẹ ơi…. NHÀ MA!!!!

-KHÔNG! KHÔNG BAO GIỜ!!! TÔI KHÔNG VÀO ĐÓ ĐÂU!!!-Tôi bám chặt chân ghế mà vẫn không thể thoát được tên Vũ. Cậu ta vừa lôi vừa la oai oái rằng “đã theo dõi rồi thì theo dõi cho trót”, rồi thì “bà có muốn thấy thành quả của bà theo đuổi trước đây không?”. Thành quả gì đâu không thấy! Chỉ thấy đau khổ muốn rụng rời! Thế là cuối cùng cũng bị cậu ta tống vào ngôi nhà ma đáng sợ đó.

-ÔI MẸ ƠI CỨU CON!!!! Á!Á!Á!Á!Á!!!!!!!!!

Tôi hét lên chỉ muốn xỉu tại chỗ. Nước mắt chỉ muốn phun ra. Tôi ôm lấy cổ Vũ khư khư sợ hãi, cả mặt thì dụi vào ngực cậu ta không dám nhìn. Thật đáng xấu hổ! Nhưng lúc đó thì hồn vía đâu nữa mà xấu với hổ. Thế là tôi hoảng loạn cứng cả người, ôm chặt lấy cậu ta, những khi có bàn tay ma quái từ đâu chìa ra đòi nắm chân tôi lại tôi lại hốt hoảng hét rồi nhảy lên ôm cứng Vũ. Cậu ta còn bật cười vẻ vô cùng sung sướng rồi nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau ôm lấy tôi, cười nhè nhẹ:

-Yên tâm, đừng sợ. Cứ dựa vào tôi đi.

Đôi mắt cậu ta dịu dàng nhìn tôi. Nhưng lúc đó tôi hoảng loạn chỉ muốn chạy ra khỏi đó nhanh, nhưng rốt cuộc thì .. CÁI NHÀ MA NÀY SAO ĐI MÃI KHÔNG HẾT THẾ????

***

Vũ cõng tôi ra khỏi nhà ma. Đúng thế, sau khi đã gần cán mức chịu đựng tối đa của tôi, tôi đã muốn xỉu tại chỗ nếu Vũ không kịp giữ tôi lại rồi cõng lên đi. Ít nhất lúc đó, khi ở trên lưng cậu ta, tôi cảm thấy đỡ sợ đi rất nhiều.

-Ngồi đây, tôi đi mua chút nước cho bà.. –Vũ ấn tôi ngồi xuống trên ghế rồi vội vàng chạy đi. Một lúc sau mang đến nước và những que thịt xiên nướng ngon mắt. Nhìn về phía xa, Thảo và Đan cũng đang ngồi cạnh nhau uống nước, trông họ thân thiết đến lạ. Nhưng sao mà.. giống tôi và Vũ thế nhỉ?

-Họ đi vào chỗ đó rồi kìa! –Vũ lại hích tay tôi. Thảo và Đan đã rời khỏi ghế từ khi nào, vội vàng kéo nhau về phía chỗ khác. Thấy họ thân thiết tiến triển đến thế, đột nhiên thấy vui vui. Ra tôi cũng có khiếu làm bà mối đấy chứ?

-Đi thôi, Vũ! –Tôi đứng dậy rồi kéo Vũ chạy xồng xộc phía sau. Họ leo lên chiếc tàu nhỏ, đi từ từ vào bên trong ngôi nhà màu hồng đằm thắm cung dòng chữ to đùng “Chuyến tàu tình yêu”, cùng dòng chữ nhỏ đế thêm một bên: “Hai bạn đã sẵn sàng để cùng nhau bước vào thử thách tình yêu chưa? Vào đây để gắn kết nhau hơn nhé.” Vừa thấy những chữ đó, tôi đã quay lưng đi. Vạch xám dày đặc xuất hiện trên đầu tôi:

-Đi chỗ khác! Nhanh.

Nhưng Vũ đã kéo lại lôi vào trong chỉ để xem Thảo và Đan làm gì trong đó. Đám nhân viên cười toe nhìn chúng tôi chào đón. Chúng tôi ngồi lên toa đầu của đoàn thứ hai. Đột nhiên một chị nhân viên cúi xuống lấy dây vải và thắt chặt hai tay của chúng tôi lại với nhau. Tôi há hốc mồm nhìn sang Vũ thì cậu ta chỉ cười xả lả. Trời ơi, tôi, với cậu ta, không-phải-là-một-đôi cơ mà??? Tàu bắt đầu chuyển động vào bên trong. Nếu bạn đang nghĩ chuyến tàu đó lãng mạn thì sai bét nhè! Vừa vào bên trong đã tối thui, có dự cảm chẳng lành, tôi bắt đầu nhích sát vào Vũ một chút đầy cảnh giác láo liên nhìn xung quanh. Khu giải trí gì toàn mấy trò đáng sợ. Một thứ âm thanh réo rắt kinh hồn.

-ÔI MẸ ƠI!!!!!!!!!

Thêm một lần nữa, tiếng hét kinh hoàng lại vang lên. Và Vũ thì ôm khư khư lấy tôi để trấn an tôi khỏi những cơn nhồi máu cơ tim. Cái này mà là chuyến tàu tình yêu à??? Là chuyến tàu ma quỷ thì đúng hơn!!!! Đúng thế! Là nhà ma trá hình!!!! Tàu chạy đến đâu tôi lại rống thảm thiết đến đó, Vũ ôm cứng tôi dỗ dành: “Đừng sợ… có tôi mà,…”

Tàu chậm dần ra phía lối thoát, thì một dòng chữ nhấp nháy hiện lên: “Hi vọng các bạn đã có những giây phút thân thiết với nhau vui vẻ ^^”. Thân thiết? Thân thiết.. Thân thiết. Nhìn lại… ÔI TRỜI ƠI!!! Tại sao??? Tay đã bị khóa chặt với nhau rồi mà còn ôm được là thế nào???

.

-Tôi thề! Không bao giờ đặt chân đến đây nữa! –Tôi làu bàu buồn bực lau mồ hôi. Vũ thì cứ cười cười nhìn tôi khiến tôi nổi máu vô cùng.

-Linh, tóc ba rối rồi kìa. –Vũ nhìn tôi. Tôi sờ lên tóc, không rối mới là lạ. Tàu lượn, nhà ma, rồi còn chuyến tàu quỷ quái nữa. Vũ nhẹ nhàng tiến sát, gỡ dải nơ ra, dịu dàng nói –Để tôi thắt lại cho bà.

Vũ nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc tôi, từng ngón tay mát lạnh vén từng sợi tóc mai, lướt nhẹ trên vành tai. Rồi cuối cùng thắt gọn gàng lên lại. Tình huống này, chẳng phải là giống các cặp hay làm lắm sao?

-Nhìn cặp kia kìa… Đáng yêu quá…

-Họ thật tình cảm..

-Cô gái thích thật đấy…

Tôi giật mình đứng phắt dậy, đỏ mặt gắt lên:

-Về thôi!!!

-Muốn chèo thuyền không?

***

Chiếc thuyền nhẹ trôi ra giữa hồ. Ai bảo tôi thích được ngồi thuyền làm gì? Trên hồ, những cặp trai gái cũng chèo ra sông trông vui vô cùng. Cuối cùng tôi cũng tìm được trò nhẹ nhàng riêng cho mình. Có chút ngượng ngập vương đâu đây quanh con thuyền. Tôi lơ đãng nhìn xung quanh, chợt để ý nhìn về phía Vũ. Vũ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng cũng lơ đãng, giọng cậu ta trầm trầm mỉm cười nhẹ:

-Có vẻ họ thành công rồi đấy. Chúc phúc họ sau một năm day dứt được rồi.

Tôi khẽ gât đầu. Mỉm cười. Nhưng sao, cứ cỏ cảm giác là tôi và Vũ giống như đang hẹn hò với nhau hơn thế nhỉ? =_=

***

Tối hôm ấy, một tin nhắn gửi về máy Vũ. Vũ mở máy ra xem. “Thế nào? Tôi và Đan đã giúp ông có một buổi hẹn hò rồi. Buổi hẹn hò thành công chứ?”

Vũ mỉm cười nhắn lại: “Rất thành công. Nhờ hai cậu, cuối cùng tôi cũng đã có một buổi hẹn hò với cô ấy.”

Vũ gấp máy lại, mở tung cửa sổ. Ngay từ đầu, Thảo và Đan đã ngầm giúp cậu rồi. Gỉa vờ đi chơi lung tung, hẹn hò đầu tiên gì gì đó, cốt chỉ là một vở kịch để dụ Linh mà thôi. Nhớ đến những lần được Linh nắm chặt mình, ôm lấy mình, Vũ chỉ muốn hét lên sung sướng. Cuối cùng cậu cũng được hẹn hò. Mà có lẽ, Linh sẽ không biết đâu.