Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy

Chương 34: Biết tỏng



"Đối tượng tình một đêm......" Hai mắt Hàn Điềm mở to, suýt nữa sặc nước miếng của chính mình.

Mạc Tang đây là có ý tứ gì?

Khoảng thời gian trước không phải liều chết quấn lấy nói mình là bạn gái cũ của nàng sao?

Nhưng mà tức khắc sau đó Hàn Điềm liền biết Mạc Tang có ý tứ gì.

Mạc Tang vẫy tay với chiếc xe chở nàng đến, Lý Ngải đảm nhiệm lái xe lập tức lùi xe lại, quay đầu xe nhanh chóng rời khỏi bãi đậu không chút do dự......

"Giáo sư Hàn," Mạc Tang hất cằm nhìn Hàn Điềm, tiến đến trước mặt Hàn Điềm, nhẹ nhàng ngáp một cái: "Chúng ta có nhiều vấn đề như vậy, ngài có chắc để chúng ta giải quyết ngay đây luôn không?"

Hàn Điềm nhìn Mạc Tang hai giây, cuối cùng thất bại cúi đầu mở cửa xe rồi ngồi lên ghế lái.

Quả nhiên, sau khi Hàn Điềm mở cửa xe, tiểu yêu tinh không mời tự đến lập tức ngồi xuống ghế phụ, thậm chí còn nghiêng đầu lười biếng nhìn Hàn Điềm một cái: "Tôi ngủ một lát, chờ tới nhà ngài hẵng đánh thức tôi......"

Thái độ tự nhiên và quen thuộc này thực sự khiến người ta hận đến ngứa răng.

Nhưng mà người đuối lý là Hàn Điềm.

Hàn Điềm đổi vị trí rồi tự hỏi một chút, nếu như thân nhân của cô bỏ đi không lời từ biệt, cuối cùng năm năm sau quay lại, nhưng biến thành bộ dáng không quen không biết cô, cũng khó trách Mạc Tang lại càn quấy.

Cô gái nhỏ này luôn cố chấp như vậy.

Trước đây...... chắc hẳn đã rất khổ sở đi?

Nhìn đôi mắt xanh đen của Mạc Tang, cuối cùng Hàn Điềm không đành lòng đuổi người ta xuống xe, chỉ có thể cắn môi khởi động xe.

Lúc này trời đã sáng, đã qua giờ cao điểm đi làm, mặt trời chiếu sáng khắp không gian, kính tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng chói mắt. Mấy năm gần đây thành phố này phát triển cực kỳ nhanh chóng, nhưng một số khu vực vẫn không có thay đổi.

Hàn Điềm nhìn thấy tòa nhà cao nhất thành phố.

Cô nhớ đến cô bé đi lên tầng cao nhất để tưởng nhớ ba mình, khi đó cô bé còn gầy gò và trầm mặc. Ai mà nghĩ đến nàng sẽ trở nên rạng rỡ giống như dáng vẻ hiện tại?

Trong khoảng thời gian này Hàn Điềm kỳ thật cũng lén chú ý đến siêu thoại của Mạc Tang, biết Mạc Tang dạo gần đây đến tỉnh lân cận để quay MV cho ca khúc mới.

Mạc Tang đã rất lâu không ra album mới, lúc này nghe tin Mạc Tang có ý định phát hành album mới, toàn bộ siêu thoại đều bàn tán nhốn nháo!

Thông qua tìm hiểu nhân viên công tác tiếp đãi Mạc Tang ngày đó, Hàn Điềm biết Mạc Tang đã từng điên cuồng tìm mình.

Nhưng mà Hàn Điềm lại không thể nói rõ với nhân viên công tác mối quan hệ của cô với Mạc Tang.

Sau khi cô quay lại, đột nhiên Mạc Tang mai danh ẩn tích, chẳng những không hề đến gặp cô một lần mà thậm chí cũng không gọi một cuộc điện thoại.

Hàn Điềm không hiểu được thái độ của Mạc Tang, cô cũng không dám nghĩ sâu thêm. Năm năm trước cô rời đi quá đột ngột, Hàn Điềm không dám tưởng tượng lúc đó cô đã mang đến cho Mạc Tang bao nhiêu thương tổn......

Trong khoảng thời gian này, Hàn Điềm chỉ có thể gấp đôi nỗ lực tập trung nghiên cứu.

Hàn Điềm đoán được Mạc Tang sẽ tìm tới, lại không ngờ rằng Mạc Tang sẽ đến nhanh như vậy.

Đường về nhà thường đi chưa tới nửa giờ, Hàn Điềm lại lái xe gần một giờ, cô chạy qua chạy lại chạy đến dưới lầu, đang định lùi vào chỗ đậu xe thì Mạc Sanh mở mắt ra.

Hàn Điềm suýt chút nữa đã nghi ngờ Mạc Tang không có ngủ.

"Lái lâu vậy à?" Mạc Tang nghiêng đầu nhìn Hàn Điềm rồi cúi xuống xem đồng hồ, khẽ cười một tiếng: "Người khác không biết còn tưởng rằng giáo sư Hàn đang lái ốc sên......"

Hàn Điềm không nói gì, cho xe dừng vào vị trí ổn định, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Mạc Tang: "Em muốn thế nào đây?"

Thái độ của Mạc Tang hôm nay thật sự rất kỳ quái, Hàn Điềm nhìn bộ dáng của Mạc Tang trong lòng cô cảm thấy e ngại một cách khó hiểu.

Hiện tại Mạc Tang hẳn là không biết cô có ký ức trước kia, Hàn Điềm cũng không biết nên giải quyết mối quan hệ giữa hai người như thế nào.

Năm đó đột ngột rời đi đúng là có trách nhiệm của cô, nhưng mà còn chuyện "bạn gái cũ" này......

Thật là một mớ hỗn độn!

"Giáo sư Hàn!" Nghe được lời nói của Hàn Điềm, Mạc Tang nghiêng đầu sang, bộ dáng ra vẻ kinh ngạc.

Nàng chớp chớp mắt nhìn Hàn Điềm, trên mặt nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười: "Ngài còn chưa nhận ra sao? Tôi đang muốn theo đuổi ngài đấy......"

Theo đuổi mình?!

Hàn Điềm suýt chút nữa bị sặc nước bọt: Còn có thể vênh váo hung hăng như vậy theo đuổi người khác sao?!

Nhưng mà nhìn Hàn Điềm bởi vì kinh ngạc mà trợn mắt, Mạc Tang híp híp mắt sát lại gần Hàn Điềm, nụ cười trên mặt càng sâu: "Sao đây, giáo sư Hàn muốn trở mặt không nhận người hửm? Đêm hôm đó nụ hôn đầu của tôi bị ngài cướp đoạt, đêm đầu tiên cũng ngủ cùng ngài, ngài......"

Hàn Điềm chỉ cảm thấy trong đầu nổ "đùng" một cái!

Theo bản năng liền đưa tay che môi Mạc Tang lại.

Nhưng mà giáo sư Hàn sức lực nhỏ bé đương nhiên không sánh được với Mạc Tang hàng năm luyện vũ đóng phim.

Mạc Tang nắm lại tay Hàn Điềm rồi đưa lên đầu gần như dễ như chơi, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên vành tai đỏ bừng của Hàn Điềm, nụ cười có chút mỉa mai, nhưng khi nhìn kỹ lại lại xen lẫn nhiều thứ khác: "Giáo sư Hàn thoạt nhìn rất tức giận?"

"Thế phải làm sao đây......"

"Giáo sư Hàn càng giận thì tôi càng thích," Mặt Mạc Tang cách Hàn Điềm lại gần thêm một tí, chóp mũi hai người sát vào nhau. Giọng nói của Mạc Tang hơi khàn khàn, nàng đưa tay chạm vào gương mặt Hàn Điềm: "Nhìn xem, giáo sư Hàn tức giận đến đỏ mặt luôn rồi......"

Này cũng không phải bởi vì giận mà đỏ mặt.

Nhưng mà Hàn Điềm lại không muốn thừa nhận nguyên nhân thật sự: Dù cho đã xây dựng tốt tâm lý , nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như vậy của Mạc Tang Hàn Điềm vẫn xấu hổ đến đỏ mặt.

"Mạc Tang, em đừng có quá đáng!" Hàn Điềm hít sâu một hơi, cuối cùng khó khăn quay mặt đi nơi khác.

"Ồ, quá đáng sao?"

Đôi mắt Mạc Tang càng trở nên tối hơn.

"Vậy giáo sư Hàn nói tôi nghe đi, phải làm sao mới có thể không quá đáng?"

"Tôi thích một người rất nhiều năm, thích đến hèn mọn đến bụi bặm, gần như là từ bỏ hết thảy, nhưng người đó vẫn cứ bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác......" Mạc Tang hít sâu một hơi, giọng nói của nàng dường như đã khàn hơn: "Ngài nói xem, người đó không quá đáng sao?"

Hàn Điềm nhìn lửa giận bị kìm nén trong mắt Mạc Tang, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Mạc Tang là đang nổi giận.

Hàn Điềm nuốt nuốt nước bọt, lại không biết nên ứng phó loại tình huống này như thế nào.

Ở trong trí nhớ của Hàn Điềm, trước nay Mạc Tang chưa từng nổi giận bao giờ......

Cô bé luôn là bộ dáng cười khanh khách, đối với cô gần như là nói gì nghe nấy.

Nhìn bộ dạng sững sờ của Hàn Điềm, Mạc Tang buông lỏng tay Hàn Điềm ra, có chút tự giễu cười khẽ một tiếng, nằm lên trên ghế phụ nhắm mắt lại.

Nhìn dáng vẻ của Mạc Tang, Hàn Điềm cắn chặt môi.

Phải làm sao để dỗ dành Mạc Tang không giận nữa?

Hàn Điềm không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, lúc này gần như là chân tay luống cuống.

"Mạc...... Mạc Tang," Qua gần hai phút, Hàn Điềm mới lắp bắp lên tiếng, cô muốn khuyên Mạc Tang đừng có giận nữa, nhưng mà sau khi mở miệng lại không biết mình có thể nói gì thêm.

Gần như ngay khi Hàn Điềm vừa nói ra, Mạc Tang liền nghiêng đầu nhìn lại, dáng vẻ nàng thoạt nhìn hơi không kiên nhẫn, tựa hồ khá nóng nảy xoa xoa trán, nhưng mà hai mắt nhìn Hàn Điềm không chớp, thậm chí còn chảy ra một chút chờ mong.

Nhìn Hàn Điềm bộ dáng lắp bắp, hai mắt Mạc Tang càng lúc càng đen lại......

"Em có đói bụng không, có muốn ăn cơm không?"

Nhìn Mạc Tang như vậy, không hiểu sao Hàn Điềm chỉ cảm thấy khiếp đảm, cũng không biết là linh cảm từ đâu đến, khi cô phản ứng lại thì những lời này đã nói ra miệng rồi......

Mong đợi trong ánh mắt Mạc Tang từng chút lụi tàn.

Nàng nheo mắt gần như là vô cảm nhìn Hàn Điềm, có thứ gì đó trong tầm mắt nàng đè nặng xuống, khiến cả người Hàn Điềm càng thêm lo lắng.

"Giáo sư Hàn, được lắm, ngài được lắm......"

Mạc Tang cười giễu thành tiếng, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, làm như là rỉ ra từ kẽ răng......

Mạc Tang không nhìn Hàn Điềm nữa, quay đầu đeo kính râm xuống xe.

Mạc Tang trông có vẻ còn tức giận hơn!

Hàn Điềm nhíu chặt mày, ảo não che mặt lại dựa vào tay lái, được một lúc lâu sau mới xuống xe.

Mạc Tang cũng không có ở trước thang máy, cũng không biết chạy đi nơi nào.

Mạc Tang đang nổi nóng nên Hàn Điềm không dám liên lạc, chỉ có thể cố gắng liên lạc Lý Ngải, nhưng mà điện thoại Lý Ngải lại không kết nối được.

Lúc này thang máy đã đến tầng nhà của Hàn Điềm.

Hàn Điềm ra khỏi thang máy, phát hiện căn nhà đối diện bị bỏ trống từ lâu dường như có người dọn đến, cửa nhà để hở, bên trong truyền đến tiếng người đi lại.

Hàn Điềm gọi cho Lý Ngải nhiều lần không được thì bỏ điện thoại xuống, định tắm rửa một cái cho đầu óc thanh tỉnh rồi mới tính tiếp.

Đang tắm giữa chừng thì Hàn Điềm nghe thấy chuông cửa nhà cô vang lên.

Chuông cửa kêu một hồi thì ngừng lại, ngay sau đó Hàn Điềm nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên......

Hàn Điềm vội vàng xả sạch sữa tắm, chuông điện thoại lại vang lên.

Có việc gì gấp lắm chăng?

Hàn Điềm vội vàng choàng khăn tắm bước ra ngoài, lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Bạn gái".

Sau lần Mạc Tang ghi chú như vậy, Hàn Điềm cũng không biết mình đang giữ tâm tình gì, vẫn luôn không có xóa danh xưng này.

Hàn Điềm hít sâu một hơi, cố gắng hết sức kìm chế sự lo lắng của mình để trả lời điện thoại.

"Ngài lại đi đâu rồi?" Trong điện thoại ngữ khí Mạc Tang có vẻ khá sốt ruột.

"Tôi ở nhà thôi......"

Đối diện im lặng một lúc, ngay sau đó tiếng chuông cửa vang lên, giọng nói Mạc Tang trong điện thoại đã bình tĩnh trở lại: "Mở cửa......"

Hàn Điềm nheo mắt, vô thức đi đến mở cửa ra.

"Sao ngài lại......" Mạc Tang cầm điện thoại trong tay, nheo đôi mắt chẳng lành nhìn sang. Nàng hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Điềm sẽ là tình huống này, trong lúc nhất thời nàng trợn mắt sững sờ tại chỗ......

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là Mạc Tang phản ứng trước, đẩy Hàn Điềm vào đóng cửa lại: "Giáo sư Hàn ăn mặc như vậy mở cửa cho người khác à?"

"Không phải em nói muốn mở cửa sao?" Hàn Điềm nhỏ giọng nói thầm, nhưng đón lấy tầm mắt của Mạc Tang, khuôn mặt Hàn Điềm lại không tự chủ được đỏ lên.

Trước mắt chính là Mạc Tang, không phải tiểu Mạc Sanh mà cô nói gì nghe nấy.

"Tôi nói cái gì thì ngài nghe cái đó à?" Ánh mắt Mạc Tang lại càng không tốt, nàng cười giễu một tiếng, vén tóc để che đi vành tai đỏ bừng của mình, giọng nói mỉa mai càng đậm: "Giáo sư Hàn chẳng lẽ là muốn từ tình một đêm chuyển thành đối tượng chính thức của tôi?"

Mạc Tang tiến lại gần hai bước, hai mắt nhìn Hàn Điềm thật sâu: "Nếu Giáo sư Hàn nghĩ như vậy, tôi cũng không ngại ôn lại trải nghiệm đêm đó với ngài......"

Hàn Điềm trợn mắt!

Mãi cho đến khi Mạc Tang tiến lại gần cô một bước, Hàn Điềm mới như bừng tỉnh từ trong mộng, mặt đỏ bừng quay đầu chạy vào phòng tắm......

Hàn Điềm cơ hồ là luống cuống tay chân thay xong quần áo, tạt mấy vốc nước lên mặt để hạ nhiệt độ hai má xuống. Đi đến trước mặt Mạc Tang một lần nữa cô mới nhớ ra: Không phải Mạc Tang đã đi rồi sao? Sao em ấy lại quay lại......

Mạc Tang dường như không nhìn thấy sự rối rắm của Hàn.

Nàng quay đầu nhìn Hàn Điềm một cái, mày càng nhăn càng chặt: "Đây là cách giáo sư Hàn một mình sinh sống ngày thường sao?"

Hàn Điềm nhìn theo tầm mắt của Mạc Tang, mới nhận ra đầu tóc của mình vẫn chưa có hong khô, còn nhỏ nước tách tách......

Bởi vì nước không thể lưu lại trên người Hàn Điềm khi cô còn trạng thái hư vô, nên trong tiềm thức Hàn Điềm đã sinh ra thói quen không sấy tóc. Hiện tại mới quay về một tháng, Hàn Điềm vẫn chưa điều chỉnh lại......

Đón lấy ánh mắt của Mạc Tang, Hàn Điềm cảm thấy da đầu tê dại, chỉ có thể ngoan ngoãn về lại phòng tắm sấy tóc, lại không nghĩ rằng Mạc Tang cũng theo vào.

Nàng không nói một lời lấy máy sấy trong tay Hàn Điềm, đứng sau lưng Hàn Điềm giúp cô sấy tóc.

Trước kia trạng thái hư vô vẫn không nhận ra, lúc này Hàn Điềm mới biết được Mạc Tang đã cao hơn cô nửa cái đầu.

Hàn Điềm nhìn Mạc Tang trong gương nghiêm túc giúp cô thổi tóc, ánh mắt rơi vào mái tóc đen dài đến thắt lưng của Mạc Tang. Trong lúc ngẩn ngơ lại nghĩ tới những năm tháng cô còn ở cùng với Mạc Sanh: Sau khi mái tóc của Mạc Sanh dần dần nhiều lên cô bé lại thường xuyên không sấy tóc, khi đó Hàn Điềm thường thường sẽ chủ động cầm lấy máy sấy trong tay Mạc Sanh......

Hiện giờ tựa hồ mọi thứ đều đã thay đổi.

Mạc Tang nhìn ánh mắt của Hàn Điềm trong gương, đôi mắt nàng tối sầm lại, trên mặt bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng động tác vén tóc Hàn Điềm lại vô cùng nhẹ nhàng.

Lờ mờ Hàn Điềm nghe thấy Mạc Tang nói gì đó sau lưng mình, nhưng công suất máy sấy quá lớn, bên trong thanh âm ồn ào Hàn Điềm cũng không có nghe rõ.

"Em nói gì đó?"

Chờ đến Mạc Tang để máy sấy xuống, Hàn Điềm mới hỏi tới.

"Chẳng nói gì cả," Mạc Tang vẫn là bộ dáng lạnh nhạt đó, nàng cau mày đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Hàn Điềm một cái: "Không phải ngài nói đói bụng sao?"

"Đồ ăn mà nguội tôi sẽ không hâm lại đâu!"

Nhìn thấy Hàn Điềm vẫn là vẻ mặt ngây ngốc, chân mày Mạc Tang nhíu sâu thêm, nàng lạnh lùng nhìn Hàn Điềm, giọng nói càng thêm lạnh băng: "Tôi có làm khoai nạm tây bò......"

"Tôi mới không phải vì ngài, chẳng qua là tôi muốn ăn thôi......"

Nhìn thấy Hàn Điềm vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, Mạc Tang cười giễu một tiếng rồi xoay người, lập tức vào đi vào cánh cửa đối diện......

Nhìn qua cánh cửa đang mở, Hàn Điềm thấy rõ trên bàn ăn đối diện đã dọn sẵn các món ăn.

Hàn Điềm lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Mạc Tang đã dọn tới đối diện?

Mạc Tang đi đến cửa nhà của mình, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Hàn Điềm một cái.

Hàn Điềm giật mình một cái, nhưng ý thức còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã vội vàng chạy theo.

Như cũ vẫn là ba món một canh, nhưng lần này là canh củ cải sườn heo chứ không phải canh cà chua trứng mà Hàn Điềm chán ghét nữa......

Hàn Điềm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay khí thế Mạc Tang quá thịnh, Hàn Điềm vẫn còn hơi hoảng, chỉ dám ngụm nhỏ ngụm nhỏ nhai cơm, cơ hồ nếm không ra đồ ăn có hương vị gì.

"Ngài cân nhắc sao rồi?"

Đối diện Mạc Tang không kịp phòng ngừa đột nhiên nhỏi.

"Cân nhắc cái gì?" Hàn Điềm mờ mịt ngẩng đầu lên.

Mạc Tang dường như đã ăn no, nàng thong thả ung dung uống rượu, nhướng mày nhìn Hàn Điềm: "Đương nhiên là chuyện chuyển tôi thành chính thức......"

"Tôi nghĩ lại rồi: Nếu ngài không thừa nhận ngài là bạn gái cũ của tôi, chúng ta đây hãy tìm hiểu nhau một lần nữa."

"Tôi là Mạc Tang, là mẫu người mà ngài thích về mọi mặt......"

"Phụt" một tiếng, Hàn Điềm suýt nữa phun ra hết ngụm canh!

Đối diện với ánh mắt của Mạc Tang, mặt Hàn Điềm lại không tự chủ được đỏ lên.

Cô đột nhiên hiểu được chủ ý của Mạc Tang: Có lẽ nàng vẫn còn nghĩ rằng cô không nhớ những ký ức trước đây, muốn chứng thực với cô mối quan hệ của "bạn gái cũ"......

Thế nhưng rõ ràng các nàng cũng không phải là quan hệ này, Hàn Điềm chưa từng đồng ý trở thành bạn gái nàng......

Hàn Điềm ngơ ngẩn nhìn Mạc Tang trước mắt, không ngờ rằng Mạc Sanh ưu tú, phấn đấu, chính trực, thiện lương mà cô nuôi lớn sẽ trở thành người có tính tình như vậy!

Nhưng mà Mạc Tang nói cũng không có sai: Nàng đúng thật là mẫu người mà Hàn Điềm thích.

Hàn Điềm đối với Mạc Tang căn bản không có bất cứ sức chống cự nào.

Hàn Điềm đột nhiên có chút không dám để Mạc Tang biết chuyện cô đã có ký ức năm xưa.

Hiện giờ thoạt nhìn Mạc Tang tựa hồ còn đang tức giận, nếu như biết cô đã biết chân tướng, nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận......

Mắt thấy Hàn Điềm vẫn không có trả lời, đôi mắt Mạc Tang càng sâu. Nàng đặt ly rượu trong tay xuống, hai mắt không chớp nhìn Hàn Điềm: "Ngài không thích tôi sao? Thế nhưng mấy ngày qua tôi có xem Weibo của ngài một lần......"

"Không phải," Hàn Điềm vội vàng cắt ngang lời Mạc Tang nói, chỉ sợ nàng lại nói ra những câu đáng xấu hổ đó: "Chân của nhóc con, tựa như bờ sông Rhine đang còn xuân......", Cô có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Tôi thích em, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ có được em, em quá sáng chói......"

Đây là cảm nhận chân thật nhất của Hàn Điềm.

Từ đầu đến cuối, Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có được Mạc Tang.

Thế giới của cô quá đơn điệu và tẻ nhạt, sao lại có thể đặt kế ngôi sao Mạc Tang lộng lẫy muôn hình? Cô chỉ cần có thể nhìn thấy một tia ánh sáng là đủ rồi.

"Ồ!" Mạc Tang ánh mắt tối sầm lại, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉa: "Thế nhưng ngài đã có được tôi rồi kia mà! Có muốn tôi giúp ngài nhớ lại một chút không......"

Hàn Điềm nghẹn lời.

Cô vốn dĩ cho rằng Mạc Tang giống như tiểu yêu tinh khó có thể ứng phó trước đó, bây giờ mới biết được so với Mạc Tang tức giận hiện tại, Mạc Tang trước kia quả thực tựa như một tiểu thiên sứ.

Dường như tất cả mọi thứ từ buổi tối hôm đó đã dây dưa không rõ......

Hàn Điềm cúi thấp đầu xuống, cắn chặt môi dưới, như thế nào cũng nghĩ không rõ cớ gì Mạc Tang lại sinh ra chấp niệm sâu như vậy.

Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng im lặng.

Mạc Tang nhìn dáng vẻ của Hàn Điềm, ánh mắt càng ngày càng tối. Nàng cúi đầu xuống uống thêm một ngụm rượu nữa, trong mắt che giấu sự điên cuồng cố chấp: "Bất luận như thế nào tôi cũng sẽ theo đuổi ngài, ngài chính là người tôi yêu nhất......"

Hàn Điềm không nói nữa, vội vàng lùa mấy đũa cơm, sau khi ăn cơm xong liền thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi Mạc Tang lại đưa một ly rượu lên: "Uống một ly không?"

"Tửu lượng tôi không tốt......" Hàn Điềm theo bản năng thoái thác: "Nếu không tôi về nhà trước nha?"

"Không vội," Mạc Tang cũng không miễn cưỡng Hàn Điềm uống rượu, cười khẽ một tiếng để ly rượu bên cạnh mình, ý bảo Hàn Điềm ngồi kế mình: "Có muốn nghe chuyện cũ của tôi và chị gái tôi không?"

Có lẽ là uống rượu, mặt mày Mạc Tang đã không còn phẫn nộ như tước, lúc này biểu tình Mạc Tang nhìn trông mệt mỏi mà lại mơ mơ màng màng, làm người vô cớ nhớ đến hải yêu trong truyện cổ tích, chỉ dựa vào dung nhan xinh đẹp đã có thể khiến cho du thuyền va vào đá ngầm......

Lý trí nói với Hàn Điềm rằng Mạc Tang đột nhiên dò hỏi như vậy trong đó nhất định có đánh lừa, nhưng Hàn Điềm thật sự rất muốn biết sau khi cô rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Điềm vẫn là ngồi xuống bên cạnh Mạc Tang.

"Ngài đừng nhúc nhích," Hàn Điềm mới vừa ngồi xuống, Mạc Tang liền nằm gối lên trên đùi Hàn Điềm, nhẹ nhàng thở dài: "Giáo sư Hàn sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Hàn Điềm vốn dĩ cảm thấy động tác này của Mạc Tang thật sự quá thân mật, nhưng nhìn đôi mắt xanh đen không thể che giấu của Mạc Tang, cuối cùng thân thể cứng ngắc ngồi xuống.

Mạc Tang nhướng mắt, tầm mắt rơi vào lông mi đang khẽ run của Hàn Điềm, đáy mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, nhưng trên mặt lại hạ thấp thanh âm mở miệng......

"Lần đầu gặp chị ấy tôi còn chưa đến mười bốn tuổi, khi đó tôi còn tên là Mạc Sanh......"

Hàn Điềm không ngờ rằng Mạc Tang lại nhớ rõ mọi chuyện trong quá khứ như vậy.

Theo lời thuật của Mạc Tang, tựa hồ Hàn Điềm cũng như được trở về mùa hè năm đó, lại lần nữa gặp lại cô bé nhỏ bé yếu đuối kia chịu phải ức hiếp.

"Sinh nhật mười bốn tuổi của tôi được trải qua cùng chị ấy, vốn dĩ là ngày khổ đau nhất của tôi, nhờ có sự tồn tại của chị ấy mà hôm ấy tôi vô cùng hạnh phúc. Khi đó trong lòng tôi ước một nguyện vọng......" Mạc Tang duỗi tay che lại hai mắt của mình, trong giọng nói chậm rãi mang theo một ý cười: "Tôi muốn được ở bên cạnh chị ấy mãi mãi, mỗi năm từ đó về sau, nguyện vọng của tôi trước sau như một không hề thay đổi......"

Nghe được những lời này, Hàn Điềm chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một cơn sóng to gió lớn!

Cô biết khi đó Mạc Sanh đã không còn người thân nào khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Sanh sẽ xem trọng cô đến như vậy......

Vậy sau khi cô đi mất, Mạc Sanh sẽ phải đau lòng biết bao!

Hàn Điềm cúi đầu xuống, vất vả lắm mới ngăn chặn được sự áy náy trong lòng, đang muốn nghe Mạc Tang kể tiếp chuyện cũ, không nghĩ tới lại nhìn thấy Mạc Tang đã thở đều đều, ngủ say mất......

Hóa ra nàng đã mệt mỏi đến thế sao?

Đau lòng và tội lỗi trong lòng Hàn Điềm lại gia tăng, gần như cô còn không dám thở mạnh, chỉ có thể thả lỏng cơ thể nằm trên sô pha, cố gắng để Mạc Tang ngủ thoải mái hơn một chút.

Hàn Điềm cũng không có nhìn thấy hàng mi khẽ run của Mạc Tang.......

Giày vò hết nửa ngày cô cũng có chút mệt, bản thân cũng quên mất mình đã ngủ quên từ lúc nào.

Chờ Hàn Điềm tỉnh lại thì trời đã xế chiều.

Hàn Điềm ngủ ở trên ghế sô pha, trên người đắp một cái áo khoác dày. Trong quang ảnh cam vàng của hoàng hôn, Mạc Tang đã sớm tỉnh lại, nàng mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ sậm dựa vào bệ cửa sổ. Gió thổi vào mái tóc dài đến eo của Mạc Tang, gương mặt thanh tú của Mạc Tang giống như bức tranh chuyển động làm động lòng người, nhìn có vẻ vừa giống thần tiên vừa giống yêu tinh......

Hàn Điềm nhìn thấy một chấm đỏ rực trên ngón tay của Mạc Tang.

"Em nghiện thuốc lá từ khi nào vậy?" Mới vừa tỉnh dậy Hàn Điềm còn hơi choáng, gần như là theo bản năng nhíu mày lên tiếng: "Hút thuốc có hại cho thân thể......"

Nói xong Hàn Điềm gần như là lập tức tỉnh táo, cả người đổ mồ hôi lạnh, lập tức thanh tỉnh lại: Giọng điệu này gần như đã vạch trần sự thật rằng cô đã khôi phục trí nhớ.

Mạc Tang xoay người, dập tắt điếu thuốc trong tay, tựa hồ nàng không có chú ý tới sơ hở trong câu nói của Hàn Điềm, chầm chậm đi tới ôm eo Hàn Điềm.

"Sau khi người chị gái nhẫn tâm kia của tôi rời đi thì bắt đầu......"

Người Mạc Tang rất lạnh, cũng không biết gió đã thổi bao lâu.

"Chuyện xưa còn chưa có kể xong, ngài còn muốn nghe tiếp không?" Nhưng dường như Mạc Tang lại không cảm giác được lạnh giá. Nàng nở một nụ cười nhìn Hàn Điềm, trong ánh đèn mờ ảo nhìn đẹp đến kinh tâm động phách: "Khi chị ấy ở bên cạnh tôi rõ ràng đã nói phải làm bạn gái của tôi, chị ấy hứa hẹn rất nhiều với tôi, nói phải gả cho tôi, cả đời ở bên tôi, nói đời này chỉ thích mình tôi...... Chị ta mặt dày vô sỉ quyến rũ tôi, đến khi tôi động tâm muốn cùng chị ta ở bên nhau thì chị ta lại bỏ đi mất......"

Hàn Điềm trợn tròn mắt!

Giở trò trước mặt cô một đương sự khác, Mạc Tang sao lại có thể đổi trắng thay đen như vậy!

"Em nói bậy!"

Hàn Điềm đỏ bừng mặt, gần như là theo bản năng phản bác thành tiếng.

"Tôi nói bậy à?"

Mạc Tang cười giễu một tiếng, nắm chặt tay Hàn Điềm để sát vào gương mặt Hàn Điềm: "Thế chị gái muốn tôi nói gì đây?"

"Nghe tôi nói tôi hèn mọn thích ngài, trái tim đong đầy hạnh phúc quyết định tỏ tình với ngài, lại bị ngài không chút do dự bỏ rơi sao......"

"Hàn Điềm," Mạc Tang nhẹ nhàng cong môi, vuốt ve gương mặt Hàn Điềm: "Sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?"

"Mười tám tuổi năm ấy có một cô gái gần như tuyệt vọng, ôm một loại tâm tình đau đớn muốn chết đến tiệm net......"

"Cô ấy biết người con gái mình thích nhất có một tài khoản, cô ấy sợ người con gái kia còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên đăng nhập hòm thư kia để xem tư liệu trong hộp thư nháp của hòm thư. Trong lòng cô ấy chợt lóe lên tia hy vọng, nói không chừng người con gái kia có một ngày sẽ trở về, mang những tư liệu đó đi......"

"Cho nên cô ấy sửa lại mật khẩu hòm thư......"

"Nhưng nhìn xem hôm nay tôi phát hiện gì nào?" Mạc Tang giơ chiếc điện thoại nhận được tin nhắn hộp thư bị khóa sai mật khẩu lên trước mặt Hàn Điềm, nhẹ nhàng cười thành tiếng: "Còn có ai biết tài khoản hộp thư này mà thử đăng nhập?"

"Hàn Điềm, thừa nhận đi! Ngài đã nhớ tất cả......"