Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy

Chương 28: Nhận ra



Cô gái nhỏ cũng không làm ầm ĩ, chỉ là nhìn Hàn Điềm yên lặng rơi nước mắt, thoạt nhìn như là đầy bụng ủy khuất không nơi nào nói hết, đáng thương vô cùng!

Hàn Điềm chưa từng gặp qua loại trận trượng này, nhất thời cả người sững sờ, cảm thấy bản thân mình đúng thật có quá đáng một chút. Hiện giờ đứa nhỏ này xem mình là người nhà sống nương tựa vào nhau, nhưng chính mình lại mặc kệ suy nghĩ của em ấy......

"Mạc Sanh, chị thật sự không có ý đó, em hiểu chuyện như vậy, sao chị có thể bỏ rơi em......"

"Mạc Sanh, chị chỉ là cảm thấy em cũng lớn rồi, chị có thể tin tưởng em nhiều hơn, em có khả năng tự lập......"

"Mạc Sanh ơi, là chị sai rồi, em đừng buồn nữa được không......"

Hàn Điềm nói nửa ngày, nói tới đây cũng có chút chạnh lòng.

Hàn Điềm trầm mặc cúi đầu xuống, lúc này những lời Hàn Điềm có thể nghĩ đến để dỗ Mạc Sanh đều đã nói hết, nhưng mà Mạc Sanh lại vẫn không nói gì......

Hàn Điềm kỳ thật vẫn luôn biết EQ của mình khá thấp, luôn không thể xử lý tốt những chuyện liên quan đến tình cảm như thế này, theo bản năng cô sẽ lựa chọn lảng tránh. Trong khoảng thời gian này Hàn Điềm vốn dĩ cho rằng EQ của mình đã cao hơn một chút so với trước đây, nhưng không nghĩ rằng cô vẫn làm cô gái nhỏ khóc.

Trong lúc nhất thời Hàn Điềm cũng có chút nản lòng thoái chí. Cô cảm thấy mình vẫn thích hợp trốn trong phòng thí nghiệm hơn, như vậy sẽ không làm những người khác phải buồn......

Mũi Hàn Điềm chua xót, đột nhiên cũng có chút muốn khóc, chẳng qua cố kỵ lúc này Mạc Sanh đang ở trước mặt nên đành phải mạnh mẽ ngăn chặn nước mắt của mình.

"Chị ngốc thật đấy." Lờ mờ cuối cùng Hàn Điềm cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mạc Sanh, cô gái nhỏ nhích lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo Hàn Điềm: "Chị ngày thường trông thông minh như vậy, sao ngay cả an ủi người khác cũng không biết kia chứ......"

Mạc Sanh xoa đôi mắt đỏ bừng, thanh âm còn mang theo một tia nghẹn ngào, "Chị ơi... Em sợ chị sẽ rời bỏ em."

"Chị ơi... Trên đời này chị là người quan trọng nhất với em, em sợ có một ngày chị đi mất, trên đời này cũng chỉ còn lại duy nhất một mình em......"

"Chị ơi... Chị thật sự không thể ở bên cạnh em mãi mãi sao?"

"Mạc Sanh à," Bị một cô gái nhỏ ôm như vậy, Hàn Điềm cũng trút đi nỗi buồn đột nhiên dâng lên trong lòng, cô bất lực vỗ vỗ vai Mạc Sanh: "Đứa nhỏ ngốc, chị cũng không phải muốn rời xa em."

"Đời người dài như vậy, em sẽ tìm được một người thích em hơn nữa em cũng thích người đó, em sẽ cùng cậu ta xây dựng một gia đình vui vẻ hạnh phúc rồi sống với nhau cả đời. Em không thích cậu nam sinh hôm nay cũng không sao, sau này em cũng sẽ tìm được người mà em thật sự thích thôi......"

"Chị chỉ là người đồng hành trên con đường của em, không phải là người đi cùng em đến cuối đường......"

Mạc Sanh cắn chặt môi.

Em vẫn luôn hiểu ý của chị ấy, chị ấy cho rằng em sẽ kết hôn giống như mẹ lúc trước.

Nhưng liệu hôn nhân có thật sự tốt không?

Trong ấn tượng của Mạc Sanh hôn nhân chỉ có vô tận ầm ĩ, còn có giọt nước mắt thất vọng của mẹ......

Mạc Sanh không muốn cuộc sống như vậy.

Em cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ, tốt đến mức Mạc Sanh trăm phương nghìn kế chỉ muốn đem chị ấy trói lại bên cạnh mình.

Nhưng Mạc Sanh biết hiện tại cũng không thể trực tiếp bộc lộ suy nghĩ trong lòng.

Chị ấy thích người rực rỡ xinh đẹp, ngay thẳng trong sáng, giống như vị ngôi sao kia vậy, nếu như biết tâm tư sâu trong nội tâm của em, chị ấy nhất định sẽ xa lánh em.

Mạc Sanh không thể chịu được cái giá như vậy, chỉ có thể gắt gao kìm nén khát vọng trong nội tâm, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ chị ấy thích nhất.

"Vậy trước khi tìm được người em thích, chị sẽ luôn bên cạnh em chứ?"

Mạc Sanh quay đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Hàn Điềm.

Hàn Điềm đón lấy đôi mắt đen kịt của cô gái nhỏ, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Mười năm nữa, không biết thời không sẽ xảy ra chuyện gì, Hàn Điềm cũng không biết khi nào cô sẽ rời đi.

Nhưng cô gái nhỏ hiện giờ chỉ có thể dựa vào cô, mà cô đã từ chối em một lần, Hàn Điềm không đành lòng cự tuyệt Mạc Sanh một lần nữa......

Hàn Điềm cắn chặt môi dưới: "Chị sẽ cố gắng không rời khỏi em, nhưng có vài thứ hiện tại chị không có cách nào tiết lộ cho em biết, cũng không có cách nào bảo đảm được......"

"Lỡ như có một ngày chị rời khỏi em, em nhất định phải tin tưởng chị, chị sẽ mau chóng trở về tìm em......"

"Ngoắc tay!" Mạc Sanh có vẻ không hài lòng lắm, nhưng em vẫn luôn hiểu chuyện, cũng không nói gì nữa, chỉ là cố chấp vươn ngón út của mình nhìn Hàn Điềm.

Hàn Điềm bật cười, Mạc Sanh hiếm có giây phút nào trẻ con như vậy, cô cũng phối hợp vươn tay cùng Mạc Sanh móc lại.

"Được được, ngoắc tay! Chị bảo đảm, trước khi tiểu Mạc Sanh gặp được người mình thích chị sẽ luôn ở bên cạnh tiểu Mạc Sanh, nhưng lỡ như...... có nguyên nhân không thể kháng cự không thể không rời khỏi tiểu Mạc Sanh, chị cũng sẽ dùng hết sức lực quay về tìm em......"

Nói xong câu đó, đôi môi đang cắn chặt của cô gái nhỏ lập tức thả lỏng ra, em gục đầu xuống, tựa như có chút ngượng ngùng mà vùi mặt vào cổ Hàn Điềm, không nói chuyện nữa.

Hàn Điềm nhẹ nhàng thở ra.

Dù cảm thấy lời hứa ngoắc tay vừa rồi có điểm kì lạ, nhưng Mạc Sanh mới là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, Hàn Điềm cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Sau đó Mạc Sanh bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, hình như có chút ngượng ngùng vì lần thất thố trước đó. Mạc Sanh cơm nước xong liền tiến đến bên cạnh Hàn Điềm, rũ mắt thẹn thùng mở miệng: "Thật ra thì một tuần chị có thể không đi học với em hai ngày......"

"Em biết chị ở trong trường học rất nhàm chán, cho nên ngày mai em sẽ xin cô đổi chỗ ngồi, đến lúc đó sẽ sang vị trí kế cửa sổ. Dưới lầu chính là phòng đọc, phòng đọc trong giờ học không có ai hết, chị có thể vào trong đọc sách nghỉ ngơi......"

Hàn Điềm không nghĩ tới Mạc Sanh sẽ vì cô nghĩ ra chuyện này, cô càng ngày càng cảm thấy quan tâm đến đứa trẻ hơn: "Được, cứ theo em nói đi. Thứ tư với thứ sáu chị sẽ ở nhà, ngày thường đều đưa em đi học, giờ thì em vui lên đi......"

Mạc Sanh hiển nhiên rất vui vẻ, hai má có chút đỏ lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Điềm.

Nhìn thấy em như vậy, Hàn Điềm không tự chủ được một lần nữa nhớ tới Mạc Tang.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Hàn Điềm cảm thấy mấy năm nay Mạc Sanh cùng Mạc Tang tựa hồ càng ngày càng giống.

Hàn Điềm cắn chặt môi, lúc này trong lòng dấy lên một tia lo lắng: Có phải hay không bởi vì mình thật sự quá nhớ Mạc Tang, cho nên mới vô thức nuôi dưỡng Mạc Sanh theo hình tượng Mạc Tang? Nếu như đúng như mình nói, vậy đối với Mạc Sanh thật sự rất không công bằng......

Nhìn đôi mắt Hàn Điềm có vẻ giống đang nhìn em, nhưng tâm trí của cô như đã trôi đi rất xa. Mạc Sanh khép hờ mắt, tựa đang thẹn thùng nhào vào người Hàn Điềm, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Điềm......

Chị ấy lại nghĩ đến cái gì?

Trước giờ Mạc Sanh không nghĩ rằng chỉ cần một lần là có thể làm Hàn Điềm đồng ý ở bên cạnh mình mãi mãi.

Đầu tiên đưa ra một mục tiêu khó có thể đạt tới, sau đó lại đưa một mục tiêu đơn giản hơn, y theo mức độ mềm lòng của chị ấy, nhất định sẽ không tiếp tục từ chối mình lần thứ hai......

Quả nhiên hết thảy giống như Mạc Sanh đoán trước.

Mạc Sanh vùi vào cổ Hàn Điềm, nhẹ nhàng cong môi.

Dù là người mình thích, Mạc Sanh cả đời cũng sẽ không muốn tìm.

Không có ai quan trọng hơn chị ấy cả.

*

Dựa theo Mạc Sanh sắp xếp, Hàn Điềm lại bắt đầu theo Mạc Sanh đến trường.

Tính tình Hàn Điềm không thể nhàn rỗi, sau khi điều kiện kinh tế tốt lên, cô cảm thấy mình không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy. Trong giờ học cô lật xem giáo tài của Mạc Sanh, Hàn Điềm đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn biên soạn một quyển giáo tài.

Hàn Điềm sau khi về nước liền vào một trường đại học giảng dạy, trường có thiên hướng để Hàn Điềm biên soạn một bộ giáo tài, nhưng Hàn Điềm những năm đó vẫn luôn vội vàng tiến hành thực nghiệm của mình. Tính cô lại là thích tự tay làm lấy, cho dù không có thời gian biên soạn giáo tài cũng không muốn để học sinh dưới mình tùy tiện biên soạn một quyển để ứng phó, cho nên để dây dưa đến hiện tại......

Đến lúc này, Hàn Điềm cảm thấy đã đến thời điểm cô biên soạn một quyển giáo tài.

Một khi đã xác định mục tiêu, Hàn Điềm dự định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt.

Hàn Điềm ở lĩnh vực tri thức của mình rất xuất chúng, nhưng cô không có nhiều chiều sâu trong các lĩnh vực khác, Hàn Điềm dự định sẽ học bổ sung kiến thức trong các lĩnh vực này.

Phòng đọc trong trường Mạc Sanh mang lại tiện lợi cho cô vô cùng. Trong quá trình nghiên cứu khóa học, Hàn Điềm cũng phát hiện ra một số chủ đề mà cô muốn đi sâu nghiên cứu.

Ban ngày cùng Mạc Sanh đi học Hàn Điềm cũng không có bao nhiêu thời gian để biên soạn giáo tài, vì vậy Hàn Điềm đã đảo ngược đồng hồ sinh học của mình: Ban ngày cô sẽ ngủ trong phòng học của Mạc Sanh, buổi tối lại biên soạn giáo tài của mình.

Mạc Sanh đau lòng Hàn Điềm đảo lộn ngày đêm như vậy, nhưng em không giúp được gì cho Hàn Điềm cả, dù sao những chuyện Hàn Điềm làm đều nằm ngoài tầm tay của Mạc Sanh.

Mạc Sanh đối với lai lịch của Hàn Điềm cũng không phải không hiếu kỳ, em đã từng có ý định tìm hiểu Hàn Điềm rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng dường như có một rào cản vô hình ngăn cản Mạc Sanh tiếp tục khám phá......

Mạc Sanh nhớ tới mình đã từng chứng kiến Hàn Điềm thiếu chút nữa chết đi, sợ nguy hại đến Hàn Điềm, em chỉ có thể cưỡng chế ngăn chặn ý tưởng tiếp tục tìm hiểu.

Mắt thấy đồng hồ sinh học của Hàn Điềm mỗi ngày càng đảo loạn so với mình, trong lòng Mạc Sanh sốt ruột, nhưng em cũng nghĩ không ra được ý kiến gì, chỉ có thể mỗi ngày tìm thời gian quấn lấy Hàn Điềm.

Trong bầu không khí như vậy, Mạc Sanh đã lên lớp chín.

Lúc này gần như toàn trường đều biết đến thanh danh của Mạc Sanh, ai cũng biết có một nữ sinh lớp chín thành tích tốt, hát hay, ngoại hình xinh xắn.

Mạc Sanh lúc này đã bắt đầu cao lớn, chiều cao đã hơn một mét sáu, cô gái nhỏ gương mặt như họa, đôi chân thon thả, vòng eo như liễu. Ai cũng không nghĩ rằng hội trưởng Mạc Sanh, vốn từng bị chế nhạo là "con ma lem", lại trở thành một cô gái xinh đẹp như vậy.

Thời gian đầu các nam sinh tương đối hàm súc, Mạc Sanh thường tìm thấy những bức thư tình và quà tặng trong hộc bàn của mình, nhưng mà Mạc Sanh luôn nộp nó cho giáo viên mà không thèm nhìn qua một cái......

Sau đó các nam sinh liền thay đổi phương pháp, bắt đầu giáp mặt tán đổ Mạc Sanh.

Nhưng mà bất luận bọn họ xum xoe như thế nào, Mạc Sanh cũng đều làm lơ đi qua.

Sau đó các nam sinh cũng dần dần rút ra bài học, nói Mạc Sanh là đóa hoa cao lãnh của trường, ngoại trừ số ít vài nam sinh, còn lại người khác đều tắt tâm tư.

*

Hàn Điềm cũng không biết thanh danh của Mạc Sanh ở trường học.

Nếu như lúc đầu Hàn Điềm chỉ đơn thuần muốn biên soạn giáo tài, nhưng về sau Hàn Điềm là cố ý đảo ngược ngày đêm để tránh cùng Mạc Sanh ở chung.

Hàn Điềm cũng không biết chính mình có phải hay không ở cùng Mạc Sanh lâu quá nên trạng thái tinh thần có vấn đề: Cô phát hiện Mạc Sanh cùng Mạc Tang lớn lên càng ngày càng giống.

Hàn Điềm không muốn biến Mạc Sanh thành bản sao của Mạc Tang.

Hàn Điềm tự mình ngẫm lại. Cô cảm thấy đây là bởi vì Mạc Sanh đã chịu ảnh hưởng của mình: Thời gian cô ở cùng Mạc Sanh sẽ vô thức bồi dưỡng Mạc Sanh theo hướng mà cô thích.

Cái này làm cho Hàn Điềm cảm thấy có chút không thể đối mặt với Mạc Sanh, chỉ có thể tận lực tránh gặp mặt Mạc Sanh, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của cô đối với Mạc Sanh......

Hàn Điềm cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng Mạc Sanh không bao lâu liền rõ ràng suy nghĩ Hàn Điềm.

Mạc Sanh biết Hàn Điềm là người rất cứng đầu, cũng chỉ có thể nước ấm nấu ếch xanh, không dám ép Hàn Điềm quá vội vàng.

Chị ấy sốt ruột, chứng minh chị ấy đã đặt mình ở trong lòng.

Chờ đến lúc mình trở nên rực rỡ, chị ấy tự nhiên sẽ chỉ nhìn thấy mình.

***

Kỳ thi tuyển sinh cấp ba rất nhanh liền đến.

Mạc Sanh lấy số điểm xuất sắc thi đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố.

Nhưng mà trong năm đầu tiên trung học phải thực hiện huấn luyện quân sự bắt buộc, cần phải ở lại trường ba tuần.

Hàn Điềm viện cớ công việc đang ở thời kỳ quan trọng không thể đi theo Mạc Sanh đến trường học. Mạc Sanh thật ra cũng muốn mang theo Hàn Điềm ở lại, nhưng mà giường trường học thật sự quá hẹp hoàn toàn không thể chứa đủ hai người. Hơn nữa một phòng phải đến sáu người, Mạc Sanh không muốn Hàn Điềm chung sống với những cô gái khác không phải mình, suy nghĩ thật lâu quyết định để Hàn Điềm ở nhà.

Nhưng mỗi ngày vào buổi trưa Mạc Sanh đều sẽ đi bộ về nhà gặp Hàn Điềm, kể cho Hàn Điềm nghe sinh hoạt trong quân huấn của mình.

Hàn Điềm vốn cũng không muốn Mạc Sanh trở về, dù sao mặt trời tháng chín cũng không nhỏ, nhưng mà Mạc Sanh mỗi ngày kiên trì phải về, Hàn Điềm đau lòng Mạc Sanh, mỗi lần nhìn bộ dáng Mạc Sanh đổ mồ hôi đầm đìa lại cố tình xa cách nàng.

Lúc này Hàn Điềm mới phát hiện ra Mạc Sanh đã cao gần bằng cô, nhưng mà cô gái nhỏ vẫn là thích ôm cô làm nũng.

Hàn Điềm vốn dĩ rất thích cô gái nhỏ làm nũng với mình, nhưng mà sau khi ý thức được Mạc Sanh cùng Mạc Tang giống nhau, chuyện này đối với Hàn Điềm mà nói chính là một loại tra tấn: Khi cô gái nhỏ ôm chính mình, Hàn Điềm liền không tự chủ được nhớ tới Mạc Tang, nhưng nếu đẩy Mạc Sanh ra, cô gái nhỏ khẳng định sẽ đặc biệt thương tâm, dù sao cô cũng là người thân duy nhất của cô gái nhỏ......

Mạc Sanh nhìn thấy tất cả rối rắm của Hàn Điềm.

Chị ấy càng ngày càng thường xuyên nhớ tới vị ngôi sao kia, chứng minh mình cũng càng ngày càng giống người đó. Cho nàng một chút thời gian, nhất định nàng có thể siêu việt hơn người kia.

Mạc Sanh không ngờ rằng trong đợt huấn luyện quân sự, nàng và Vương Chi được xếp vào cùng một ký túc xá.

Từ sau khi không học kèm cho Vương Chi nữa, dù cho hai người còn chung một lớp, Mạc Sanh sau đó cũng không nói chuyện với Vương Chi dù chỉ một câu.

Vương Chi ở trong lớp tính cách càng ngày càng trầm mặc, nàng ta vẫn còn chơi với những nữ sinh cùng lớp, đặc biệt là cùng Lương Quyên quan hệ càng ngày càng thân mật. Mạc Sanh đã từng nghe Lương Quyên giới thiệu Vương Chi không còn là "khuê mật", mà là "bạn gái"......

Mạc Sanh thường xuyên có thể cảm giác được Vương Chi đang nhìn chăm chú vào mình, nhưng mà Vương Chi cũng không làm ra chuyện xấu gì nên Mạc Sanh cũng không quá để ý. Có điều thành tích Vương Chi từng năm vượt lên, kì thi tuyển sinh cấp ba càng vượt xa người thường phát huy, cùng Mạc Sanh thi đậu một trường trung học.

Mạc Sanh học lớp hỏa tiễn, Vương Chi học lớp bình thường, đại khái là bởi vì hai người bọn nàng từng học cùng một trường trung học cơ sở, nên khi trường học chưa phân kí túc xá liền sắp xếp các nàng ở cùng một phòng.

Sau khi thi vào cấp ba, Vương Chi cắt phăng mái tóc dài lúc trước thành tóc ngắn, trang phục cũng càng ngày càng trung tính.

Mấy ngày đầu yên ấm không có chuyện gì, Vương Chi ở giường đối diện Mạc Sanh, vừa vào ký túc xá đã kéo tấm màn dày qua.

Thẳng đến một tối nọ sau khi Mạc Sanh giải tán đột nhiên cảm thấy bụng đau như thắt.

Mạc Sanh cuộn mình trên giường mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn liền chạy vào nhà vệ sinh, mới phát hiện quần của mình dính vết máu.

Có lẽ do những năm trước kia thiếu thốn, "dì cả" của Mạc Sanh vẫn chưa đến, Hàn Điềm vốn nghĩ rằng nếu lúc lớn hơn Mạc Sanh vẫn không có tới liền dẫn Mạc Sanh đi gặp bác sĩ, nhưng thật ra không ngờ rằng "dì cả" đột nhiên tới ngay lúc này.

Mạc Sanh đã được học các kiến thức sinh lý liên quan, thấy thế nhưng thật ra cũng không có kinh hoảng, chỉ là chân tay hơi luống cuống, bởi vì Mạc Sanh cái gì cũng đều chưa có chuẩn bị.

Nhưng mà khi trở ra Mạc Sanh lại phát hiện trên bàn mình có một gói băng vệ sinh, một túi đường đỏ nhỏ.

Mạc Sanh trầm ngâm quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Vương Chi đang nhìn qua.

"Cảm ơn," Mạc Sanh nhẹ giọng mở miệng, lúc này bụng đau quặn thắt, Mạc Sanh cũng không còn tâm tư chạy ra ngoài để mua băng vệ sinh.

Vương Chi không nói gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Sanh một cái rồi kéo màn giường qua.

Sau khi Mạc Sanh thay băng vệ sinh lại đổi đi ga trải giường bị mình làm bẩn, sau khi nấu xong đường đỏ liền nằm lên giường.

Đại khái là khi còn nhỏ dinh dưỡng thiếu thốn để lại bệnh kín, đêm nay Mạc Sanh không có ngủ ngon, bụng đau đến muốn mệnh, cả người mê mê trầm trầm, mãi đến hừng đông mới ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa Mạc Sanh phát hiện mình đã ở phòng y tế rồi.

Là Vương Chi cõng nàng lại đây.

Mạc Sanh hơi phát sốt, mặt nóng đến đỏ bừng.

Cô y tế nói tình huống này của Mạc Sanh không thích hợp tiếp tục huấn luyện quân sự, cấp giấy phép nghỉ bảo Mạc Sanh về nhà, chờ đến "dì cả" đi rồi hãy quay lại.

"Bác sĩ ơi, Mạc Sanh nhà cậu ấy không còn người thân nào khác, ở lại trường học có thể được chăm sóc nhiều hơn ——"

Sau chẩn đoán của bác sĩ, Vương Chi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Mạc Sanh lại kiên định lắc lắc đầu: "Hàng xóm của tôi mấy năm nay đều chăm sóc tôi, đối đãi với tôi rất tốt......"

Cuối cùng, bác sĩ vẫn là cấp giấy phép cho Mạc Sanh về nhà nghỉ.

Mạc Sanh sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại có vẻ rất vui, Vương Chi nhìn bộ dáng của Mạc Sanh thì khẽ nhíu mày.

Mạc Sanh ôm bụng chậm rãi rời khỏi phòng y tế.

Vương Chi siết chặt quyền rối rắm chốc lát, cuối cùng vẫn là chạy đến bên cạnh Mạc Sanh đỡ cánh tay Mạc Sanh.

Chờ đến Mạc Sanh nhìn sang, Vương Chi liền quay đầu đi, trong giọng nói tựa hồ có chút tức giận: "Tôi không phải muốn tiễn cậu, tôi là muốn nhân tiện trốn buổi huấn luyện hôm nay để thăm bạn gái tôi......"

"Không cần." Mạc Sanh mím môi gạt tay Vương Chi ra, sau đó từ trong túi móc ra năm mươi đồng đưa cho Vương Chi: "Cảm ơn cậu hôm qua cho tôi mượn băng vệ sinh với đường đỏ......"

Sắc mặt Vương Chi lập tức trầm xuống: "Mạc Sanh cậu đây là có ý tứ gì?"

"Ý tứ theo nghĩa đen luôn đấy," Mạc Sanh mím chặt môi: "Tôi cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nhưng tôi cũng không phải chó, sẽ không vì cậu cho một chút lòng tốt tôi liền vẫy đuôi......"

Nhiều năm như vậy, Mạc Sanh chưa bao giờ nhận được một lời xin lỗi từ Vương Chi.

"Chuyện cũ rích như vậy cậu vẫn còn nhớ?"

Vương Chi siết chặt quyền, tựa hồ đối với hành động của Mạc Sanh cực kỳ khó hiểu.

Mạc Sanh mím chặt môi nhìn Vương Chi: Nàng không sợ Vương Chi sẽ ở trường học làm gì đó với mình. Dù sao đây cũng là trung học phổ thông, cũng không phải là nơi mà tiền tài trong nhà Vương Chi có thể mua được. Vương Chi muốn tiếp tục học, chỉ có thể tuân thủ kỷ luật.

Vương Chi nhìn Mạc Sanh đôi mắt tựa hồ đỏ lên, nhưng nàng ta cái gì cũng không nói, chỉ là ném số tiền Mạc Sanh đưa xuống đất rồi quay người chạy đi.

Mạc Sanh cũng không để ý đến dáng vẻ của Vương Chi, càng không buồn quản chuyện của cô gái bị chiều hư này.

Nàng dựa vách tường nghỉ ngơi một lúc, cảm giác thể lực gần khôi phục liền trở về ký túc xá thu dọn vài món đồ, lại chậm rãi quay về nhà.

Mạc Sanh sắc mặt vốn dĩ đã rất kém, lúc về đến cả gương mặt cơ hồ tái nhợt như tờ giấy......

Hàn Điềm hoảng hốt khi nhìn thấy Mạc Sanh, vội vàng nấu nước đổ vào túi chườm ấm cho Mạc Sanh, thu xếp để Mạc Sanh nằm lên giường......

Từ sau khi Mạc Sanh càng ngày càng lớn Hàn Điềm liền bắt đầu e ngại, môi trường nóng lạnh không có ảnh hưởng gì tới Hàn Điềm, Hàn Điềm đa số sẽ ngủ trên sô pha.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt tái nhợt của Mạc Sanh làm nũng với mình, Hàn Điềm cuối cùng vẫn là không chống cự được hành động yếu ớt như một đứa trẻ của Mạc Sanh, cùng Mạc Sanh ngủ ở trên một cái giường.

Tư thế ngủ của cô gái nhỏ trở nên vô cùng bá đạo, vừa ngủ say liền lăn qua lăn lại ôm chặt Hàn Điềm không buông. Cố kỵ thân thể của cô gái nhỏ, Hàn Điềm cũng không dám lộn xộn, bất tri bất giác cũng ngủ đi mất......

Hàn Điềm cũng không có để ý đến khóe môi của cô gái nhỏ đang bí mật nhếch lên.

Đêm đó Hàn Điềm có một giấc mộng.

Cô mơ thấy bản thân về đến mười năm sau, Mạc Tang đột nhiên xuất hiện chắn lấy con đường phía trước, Hàn Điềm đang muốn chạy trốn lại nhìn thấy Mạc Sanh từ phía sau đuổi theo. Hai gương mặt có nét tương tự nhau nhìn Hàn Điềm, ánh mắt lấp lánh đầy nước, trăm miệng một lời: "Chị ơi... chị không cần em nữa sao?"

Hai khuôn mặt giống nhau cuối cùng đã hợp nhất thành một.

Hàn Điềm đột nhiên bừng tỉnh!

Lúc này Mạc Sanh vẻ mặt bình yên mà ôm cô, ánh nắng ban mai rọi qua song cửa sổ, Hàn Điềm nhìn hình dáng gương mặt Mạc Sanh dần dần hợp thành hình dáng của người nào đó ánh sáng tỏa ra bốn phía......

Hàn Điềm sửng sốt chớp mắt, cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên hiện ra một cái suy đoán......

Cái suy đoán này làm Hàn Điềm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.

Nếu như suy đoán của mình là thật......

Cô gái nhỏ đáng thương này thật sự có thể là Mạc Tang ư?

Nhóc con ánh sáng tỏa ra bốn phía của cô, nhóc con được ngàn vạn người yêu thích ấy, khi còn nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy sao......

Nghĩ đến lần đầu nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ, nước mắt Hàn Điềm liền không tự chủ được rơi xuống.

Thật sự, đau lòng quá đi mất......

Có lẽ suy đoán này thật sự tồn tại......

Hàn Điềm nhìn chiếc váy trên người mình, nhớ tới bức tranh Mạc Sanh treo trên tường, đột nhiên hiểu ra —— đó chính là mình.

Mạc Sanh nói đó là bạn gái cũ của nàng, chẳng lẽ thời gian sau cô sẽ cùng Mạc Sanh yêu đương sao?

Mạc Sanh hiện tại đúng thật giống như Mạc Tang của tương lai, cô nói gì thì nghe cái đó......

Nếu là người khác, Hàn Điềm chắc chắn bản thân sẽ không mất trí đến nỗi xuống tay với Mạc Sanh đứa trẻ mình nuôi lớn, nhưng nếu nói Mạc Sanh là Mạc Tang, Hàn Điềm đột nhiên có chút không dám chắc chắn......

Nhưng mà căn cứ theo thông tin cô biết, Hàn Điềm biết rất rõ cô sẽ rời đi năm Mạc Sanh mười tám tuổi.

Nghĩ đến những chuyện thần thần quái quái trong phòng Mạc Tang, còn có những lời trong miệng Lý Ngải nói, nước mắt Hàn Điềm càng chảy ra nhiều hơn......

Hàn Điềm không nỡ để Mạc Sanh trải qua thêm năm năm đó, Mạc Sanh đã đủ đáng thương rồi.

Có lẽ vận mệnh chú định đó là một loại đền bù.

Cô hiện tại đã quay về quá khứ, có phải hay không có nghĩa tất cả đều có thể thay đổi?

Chỉ cần cô kiềm chế bản thân không yêu Mạc Sanh nữa, tương lai nàng nhất định sẽ không nhớ mình như thế, sẽ không sống khổ sở như vậy......

Tuy rằng sau khi thay đổi Mạc Sanh rất có thể sẽ không tiến vào giới giải trí, tương lai Mạc Tang cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng so với để Mạc Sanh được mọi người quan tâm lại sống một cuộc sống không vui, Hàn Điềm càng nguyện ý để Mạc Sanh trải qua cuộc sống nàng thích......

"Chị ơi, sao chị lại khóc rồi?" Không biết khi nào Mạc Sanh đã tỉnh lại, đưa tay xoa xoa nước mắt Hàn Điềm, đôi mắt có chút sâu thẳm.

"Chị cảm thấy đau lòng cho em." Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh cười cười.

Cho nên, chị nhất định phải kiềm chế bản thân, không để em biến thành bộ dáng vì nhớ mà phát điên ấy.

Tạm biệt em, Mạc Tang!