Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 44: Tư thế uống thuốc đúng chuẩn



Tiết quý phi đi ba bước thành hai tới trước mặt Thần Thần, thị nắm tay nàng, mỉm cười thân thiết cứ như chị em thân thiết nhiều năm, "Muội muội à, ta nghe nói muội rất có năng khiếu hội họa, trong Ngự thư phòng của Hoàng thượng còn treo bức tranh muội vẽ rất đẹp. Nếu hôm nay đã trùng hợp như thế, hay là muội vẽ giúp tỷ tỷ một bức nhé."

Thần Thần đang cân nhắc xem phải từ chối thế nào thì Tháng Ba đã vội vã bước ra, "Thưa Tiết quý phi, bây giờ nương nương nhà ta đang có thai, không thể làm gì quá sức."

Tiết quý phi lườm Tháng Ba một cái, hừ lạnh: "Sao hả? Bây giờ ngay cả một nha hoàn cũng dám khua tay múa chân với bổn cung à?"

Tháng Ba cúi đầu, thưa với Tiết quý phi: "Nô tỳ không dám, nhưng Hoàng thượng đã dặn nô tỳ phải chăm sóc nương nương cẩn thận, mong Tiết quý phi đừng làm khó nô tỳ."

Tiết quý phi lại cười một tiếng, ánh mắt dần lạnh tanh, "Không hổ là người của Hoàng thượng, đúng là mồm mép như tép nhảy. Ngươi đừng lấy Hoàng thượng ra ép ta, bổn cung chỉ bảo nương nương nhà ngươi vẽ tranh chứ có ăn thịt muội ấy đâu."

Động thái của Tiết quý phi khiến Thần Thần bất giác nhíu mày. Với tính tình của Tiết quý phi, thị chưa từng nổi lên tranh chấp chính diện với ai mà chuyên núp sau lưng thọc cho người ta một dao, mấy chuyện như châm ngòi ly gián, mượn dao giết người thì lại càng thành thạo.

Nhưng hôm nay Tiết quý phi lại không hề che giấu mục đích thế kia, xem ra gần đây thị đã chịu đả kích lớn nên bắt đầu nóng nảy.

Tiết quý phi siết lấy cổ tay Thần Thần với lực không nhẹ khiến Thần Thần thấy hơi đau. Nàng khẽ động đậy tay, muốn tránh khỏi tay Tiết quý phi. Tháng Ba phát hiện ra hành động của Thần Thần bèn vội vàng bước tới để kéo Tiết quý phi ra, ai ngờ Tiết quý phi lại đột nhiên rụt tay về tát Tháng Ba một cái rất kêu.

Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, Thần Thần cũng vì Tiết quý phi bỗng dưng thu hồi lực tay mà lảo đảo ngã xuống đất. Tháng Ba chưa bình tâm lại sau khi bị tát đã thấy Thần Thần khuỵu gối dưới đất.

Trong lòng thấp thỏm không yên, Tháng Ba vội đẩy Tiết quý phi trước mặt ra rồi quỳ gối cạnh Thần Thần, "Nương nương, nương nương! Ngài không sao chứ?"

Lan Tâm cũng sực tỉnh, vội vã chạy tới giúp Tháng Ba đỡ Thần Thần dậy.

Ngự Hoa Viên lập tức nháo nhào, ngay cả mặt mày Tiết quý phi cũng trắng bệch nhìn Thần Thần.

"Nương nương, phải làm sao bây giờ?" Thạch Trúc nôn nóng kéo tay áo Tiết quý phi, ả đã sớm sợ tới xám mặt. Nếu Thần phi gặp chuyện gì thì đừng nói bọn họ mà e là cả Tiết quý phi cũng khó thoát tội.

Tiết quý phi mấp máy đôi môi đã mất hết huyết sắc của mình, cánh tay buông thõng bên người khẽ run lẩy bẩy, "Không liên quan tới ta! Là ả ta tự té!"

Tháng Ba ngẩng đầu nhìn Tiết quý phi đã mất khống chế, quay đầu gọi toáng lên: "Còn đứng đờ ra đấy làm gì! Mau truyền thái y! Tháng Năm, cô đi báo cho Hoàng thượng đi!"

Trên trán Thần Thần rịn mồ hôi lạnh. Lúc mới ngã xuống may mà nàng phản ứng cực nhanh nên mới không sõng soài ra đất. Nàng dùng một tay chống xuống đất còn tay kia che bụng nên chỉ khuỵu xuống đất. Thế mà lúc này Thần Thần vẫn thấy bụng đau quặn, nàng thở hổn hển, hít sâu vài hơi rồi mới vịn tay Lan Tâm và Tháng Ba đứng lên với khuôn mặt tái nhợt.

"Tiểu thư, ngài sao rồi tiểu thư?" Lan Tâm sợ tới đỏ hoe mắt, nước mắt rưng rưng. Tháng Ba tỉ mỉ quan sát toàn thân Thần Thần mấy lần, thấy không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn thị vệ mau chóng mang cáng đến, Lan Tâm và Tháng Ba cẩn thận đỡ Thần Thần nằm lên đó rồi vội vã theo bọn thị vệ chạy về điện Thần Quang.

Hôm nay vừa hay là ngày Tạ thái y sẽ tới khám định kỳ cho Thần Thần, ông mới đi được nửa đường đã bị một đám người mặt mày hốt hoảng mời tới điện Thần Quang gấp. Thần Thần được khiêng về thì Tạ thái y cũng thở hổn hển đi đến nơi.

Thấy Thần Thần cắn môi đến sắp chảy máu, Tạ thái y không dám chậm trễ phút nào, lập tức bắt mạch cho Thần Thần. Tháng Ba đứng bên cạnh chau mày nhìn Tạ thái y, cảm thấy cái mạng nhỏ của mình đang nằm trọn trong tay ông.

"Không sao, chỉ bị động thai thôi, các ngươi mau mang thuốc đi sắc cho nương nương uống đi." Tạ thái y vừa nói vừa lấy một bao thuốc tốt ra. Tháng Tư cầm thuốc, không dây dưa thêm mà chạy vào phòng bếp sắc thuốc ngay.

Sau khi Tháng Ba và Lan Tâm đỡ Thần Thần lên giường nằm, Tạ thái y lại châm cứu mấy lượt cho Thần Thần, nàng mới từ từ giãn mày ra, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tạ thái y thấy trạng thái của Thần Thần rốt cuộc cũng ổn định mới lau mồ hôi lạnh trên trán đi. Đúng lúc này, Hoài Cảnh Đế hùng hổ lao đến hỏi, "Thần Thần đâu?"

Tạ thái y hớt hải chạy ra tiếp giá, "Bẩm Hoàng thượng, nương nương không có gì đáng ngại, lão thần đã châm cứu cho nàng, nàng vừa mới ngủ."

Hoài Cảnh Đế không hề dừng bước mà đi ngay tới mép giường. Sắc mặt Thần Thần vẫn tái nhợt, Hoài Cảnh Đế lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán Thần Thần đi rồi ngồi xuống mép giường, "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Giọng Hoài Cảnh Đế ngập lửa giận, khí thế đế vương dọa Tháng Ba nhũn cả gối, quỳ rạp xuống đáp, "Bẩm, bẩm Hoàng thượng, vừa rồi gặp Tiết quý phi ở Ngự Hoa Viên, ngài ấy, ngài ấy muốn nhờ nương nương vẽ tranh cho ngài ấy. Nương nương không đồng ý, thế là hai bên giằng co rồi nương nương vô ý ngã xuống đất."

Tháng Ba vừa dứt lời thì lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi. Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Hoài Cảnh Đế đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, "Không phải trẫm dặn ngươi phải trông nom Thần Thần cẩn thận sao? Ai cho phép các ngươi tới Ngự Hoa Viên!"

Lần này, tất cả cung nữ thái giám trong phòng đều quỳ xuống đất, mọi người cúi gằm mặt, câm như hến, ngay cả thở cũng không dám.

Duy có Tạ thái y là còn bình tĩnh vào thời điểm quan trọng, "Hoàng thượng, nương nương vừa mới ngủ, xin Hoàng thượng bớt giận, đừng làm ồn đến nương nương."

Hoài Cảnh Đế mím môi, tuy sắc mặt vẫn khó coi nhưng không nói gì thêm.

Hoàng thượng không cho phép, đám người hầu đang quỳ trong phòng nào dám đứng dậy. Lúc Tháng Tư bê chén thuốc vừa sắc vào phòng đã bị cảnh tượng này dọa sợ.

"Hoàng, Hoàng thượng, thuốc của nương nương đã sắc xong." Bị bầu không khí trong phòng lây nhiễm, Tháng Tư cũng quỳ xuống. Hoài Cảnh Đế chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay phải về phía Tháng Tư, "Đưa cho trẫm."

"Vâng." Tháng Tư dè dặt lên tiếng, bò dậy bưng khay thuốc tới trước mặt Hoài Cảnh Đế rồi cúi đầu đứng yên đó không dám nhúc nhích.

Hoài Cảnh Đế liếc nhìn chén thuốc đang bốc khói nghi ngút, khẽ lay Thần Thần đang ngủ, "Thần Thần, Thần Thần, dậy uống thuốc." Giọng Hoài Cảnh Đế dịu dàng như dỗ con nít, như biến thành một người khác hẳn kẻ vừa quát tháo ban nãy.

"Vâng..." Thần Thần yếu ớt lên tiếng, từ từ mở mắt ra. Thấy Hoài Cảnh Đế đang ngồi ở đầu giường, khóe môi Thần Thần cong lên, bật ra hai tiếng, "Hoàng thượng..."

Giọng Thần Thần hơi khàn, Hoài Cảnh Đế khẽ gạt tóc bám trên trán Thần Thần ra, dịu dàng hỏi: "Nàng thấy sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Thần Thần nhìn cặp mắt đen trên đỉnh đầu mình, khe khẽ lắc đầu.

Cẩn thận đỡ Thần Thần ngồi dậy, Hoài Cảnh Đế bê chén thuốc trên khay lên tự mình đút cho Thần Thần. Thần Thần tựa vào lòng Hoài Cảnh Đế, vừa nhấp một ngụm thuốc Bắc nhỏ thì mày đã nhăn tít lại, "Đắng..."

"Thuốc đắng dã tật. Ngoan nào, mau uống cho xong." Hoài Cảnh Đế dỗ Thần Thần uống thuốc hệt như dỗ con nít.

Thần Thần bị ép uống hết thuốc, mặt nhăn như trái khổ qua. Đặt chén thuốc lên khay xong, Hoài Cảnh Đế nhìn người trong lòng mình, hơi cúi đầu hỏi, "Đắng lắm à?"

"Vâng..." Thần Thần vừa gật đầu đã cảm thấy môi mình bị Hoài Cảnh Đế ngậm lấy. Hoài Cảnh Đế khe khẽ mút môi Thần Thần mấy lần rồi mới lấy đầu lưỡi cạy miệng Thần Thần ra, lách vào liếm láp khoang miệng ngọt ngào của nàng.

"Giờ thì sao?" Đôi môi Hoài Cảnh Đế vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi Thần Thần, cả hai đều thở hổn hển. Thần Thần dùng đôi mắt nhòa lệ nhìn Hoài Cảnh Đế chăm chăm, quyến luyến cọ vào ngực y, "Vẫn đắng."

Hoài Cảnh Đế hơi mỉm cười, lại cúi đầu đặt môi mình lên môi Thần Thần.

Tháng Tư đứng bưng khay kế bên muốn chạy như bay ra ngoài. Bên tai toàn là tiếng nước miếng lép nhép khiến Tháng Tư thấy mình đã đoản thọ mười năm.

Mãi một lúc sau, Hoàng thượng và Thần Thần mới hôn xong. Sau khi Hoàng thượng ra hiệu, đám người trong phòng lũ lượt rời khỏi tẩm điện của Thần Thần.

Hoài Cảnh Đế ôm Thần Thần tựa vào đầu giường, trong lòng vẫn còn chút hoảng hốt, "Thần Thần, vừa rồi nàng suýt dọa chết trẫm." Lúc nghe Tháng Năm báo tin, trái tim Hoài Cảnh Đế như bị một sợi dây thừng siết chặt, đau đến ngạt thở.

Thần Thần nghiêng người ôm lại Hoài Cảnh Đế, vùi đầu vào ngực y, nghe tiếng tim y đập thình thịch, "Xin lỗi..." Nếu biết tới Ngự Hoa Viên sẽ chạm mặt Tiết quý phi thì nàng thà chết chán trong điện Thần Quang cũng không muốn ra ngoài.

"Thần Thần, sau này chưa được trẫm cho phép thì nàng không được chạy lung tung nữa." Hoài Cảnh Đế đưa tay ôm lấy eo Thần Thần, vỗ vễ bụng nàng.

"Biết rồi ạ." Sau chuyện lần này, dù Hoài Cảnh Đế không dặn thì Thần Thần cũng không dám đi đâu lung tung.

Thấy Thần Thần nghe lời như thế, Hoài Cảnh Đế hôn nhẹ lên má nàng rồi dịu giọng nói: "Thần Thần, nàng ngủ tiếp một lát đi, tới giờ cơm ta sẽ gọi nàng dậy."

Thần Thần gật đầu, Hoài Cảnh Đế bèn đỡ nàng nằm xuống giường, giém chăn cẩn thận cho nàng, thấy nàng nhắm mắt mới ra khỏi điện Thần Quang.

Trong điện Ngọc Minh, Tiết quý phi đang đi qua đi lại.

Chuyện vừa xảy ra ở Ngự Hoa Viên, dù Thần Thần có vấn đề gì hay không thì chắc chắn Hoàng thượng đều không dễ dàng bỏ qua cho thị. Hơn nữa gần đây Trần Mộc còn được phái tới biên cương dẹp loạn, đến khi chàng chiến thắng trở về, e là hậu cung này chẳng còn chỗ cho thị dung thân.

Mà khi ấy, có lẽ đứa bé kia cũng chào đời.

Tiết quý phi đang khổ sở nghĩ cách đối phó thì nghe tiếng thái giám ngoài cửa thông báo: "Hoàng thượng giá lâm."

Tiết quý phi sửng sốt, vội đi ra cửa, đang định quỳ xuống tiếp giá thì bị Hoài Cảnh Đế quát mắng, "Tiết Đình, trẫm nói cho ngươi biết, nếu Thần Thần và đứa bé trong bụng nàng có mệnh hệ gì thì trẫm sẽ diệt cả nhà họ Tiết của ngươi!"

Tiết quý phi mím môi, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Hoài Cảnh Đế.

Rốt cuộc thị có nên nói cho y biết, thật ra tên thị là Tiết Dĩnh không?