Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 60



Edward chằm chằm nhìn tôi, bỗng nhiên cúi người sát lại, cưỡng ép tôi hôn hắn. Đầu lưỡi hắn luồn vào miệng tôi, mạnh bạo mút vào, hai tay giữ chặt gáy tôi, không cho tôi phản kháng.

Nụ hôn này quá bạo lực, tôi bị ép đến không thở nổi, bất đắc dĩ cắn mạnh vào môi hắn để đẩy hắn ra. Hắn bị đau lập tức buông tay, khóe miệng vương vài sợi máu, hơi thở dồn dập.

“Chúng ta đừng gặp nhau nữa, phải đoạn tuyệt quan hệ, nếu không cả hai sẽ mất tất cả.” Tôi nói.

“Không! Không!” Hắn gào lên: “Muốn rời bỏ ta là sao! Vậy trước đây em nói yêu tôi là nói dối sao! Sao em có thể đối xử với tôi như vậy!”

Hắn trừng mắt, có lẽ là phẫn nộ, cũng có thể là bi thương.

“Tôi không gạt cậu, tôi yêu cậu.” Tôi nói, giọng khàn đi.

“Em nói dối! Nếu em thực sự yêu ta, sao có thể dễ dàng rời bỏ ta như vậy!” Hắn lớn tiếng nói, nước mắt lăn dài trên gò má.

Tôi nhấc tay định lau nước mắt cho hắn, lại bị hắn gạt ra: “Cút! Đừng đụng vào ta!”

Hắn giống như đứa trẻ, dùng tay áo lau nước mắt, nhưng vẫn chằm chằm nhìn tôi, lớn tiếng nói: “Ta có thể coi như em chưa từng nói gì, chỉ cần em xin lỗi một tiếng, ta sẽ tha thứ cho em.”

Tôi cảm thấy mọi vật trước mắt mờ đi, da mặt trở nên lạnh lẽo, âm thanh phát ra từ bánh xe rất lớn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên trên tà áo đen tuyền của Edward một tầng ánh sáng bàng bạc.

“Mọi người đều đang chằm chằm nhìn vào tôi, tôi đã trở thành biểu tượng tín ngưỡng của đất nước, nếu có một ngày mọi chuyện bại lộ, tôi làm thế nào có thể đối diện với mọi người…” Tôi mệt mỏi nhìn hắn: “Cậu trở thành bá tước, tôi trở thành giáo chủ, như vậy có gì không tốt, vì sao lại phải cùng nhau lao vào Hỏa Ngục?”

“Không! Không!” Edward bỗng nhiên khóc lơn, quỳ xuống ôm chân tôi nói: “Xin em, đừng, em mà rời bỏ ta, ta phải sống như thế nào?”

“Cậu sẽ kết hôn, sinh con, giống như bao người khác.” Tôi nói.

“Không…ta xin em…chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn, tới nơi không ai quen biết…”

“Không, chúng ta trốn không thoát đâu.” Tôi mở cửa xe kêu người đánh xe dừng lại, sau đó bỏ mặc Edward xuống xe.

“Adam! Adam!” Hắn đuổi theo tôi, giọng điệu kích động, nhưng ở trước mặt người khác, hắn không thể nói gì.

“Tôi muốn trở lại giáo đường.” Tôi đưa lưng về phía hắn nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ ở lại giáo đường, thực hiện bổn phận của một tu sĩ, buông bỏ hết thảy quá khứ, cậu…cũng nên quên đi.”

Tôi không dám quay lại, dứt khoát quay lại giáo đường, sợ phải nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn.

Đèn đuốc trong giáo đường đa phần đều đã tắt, giáo đường rực rỡ trở nên tối đen.

Một vị trông coi nhà thờ nhìn thấy tôi vẫn còn ngồi trên ghế cầu nguyện, đi tới hỏi: “Giáo chủ, sao ngài còn chưa về nghỉ ngơi? Đã đến lúc tắt đèn, ngài…sao vậy…”

Ông ta kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ khuôn mặt đầy nước mắt đã khiến ông sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Ngài có sao không? Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Không…ta chỉ là…đọc Phúc Âm cảm động quá…” Tôi sụt sịt nói: “Ta còn muốn ngồi lại một lúc, ông cứ đi đi, khi nào tôi vào trong sẽ tắt hết đèn sau.”



“Vậy tôi đi trước.” Vị này cũng là một người hiểu chuyện, thấy tôi khóc liền tập tức đi về, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Sau khi cửa lớn được đóng kín, trong nhà thờ chỉ còn lác đác vài ngọn nến còn ánh sáng, bóng của tôi kéo dài in lên vách tường, trông càng thêm cô đơn tịch mịch. Tôi ngồi yên một lúc, nghĩ đến sự việc vừa rồi, nhịn không được khóc thành tiếng, tiếng khóc vang vọng trong thánh đường trống trải, giống như gió mùa đông đang rít gào.

Tôi vốn không định tuyệt tình như vậy, chỉ là muốn đoạn tuyệt loại quan hệ không minh bạch này với hắn, sau đó bên nhau như những người bạn. Nhưng vừa nhắc đến chuyện hắn lấy vợ sinh con, không hiểu vì sao tôi có quyết tâm vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại. Có lẽ tôi không chịu nổi nếu một ngày phải nhìn hắn kết hôn với một người phụ nữ, nên tốt nhất không nên gặp lại.

Tôi sờ sờ trước ngực, lấy ra một tập tranh, đây là thứ duy nhất có liên quan tới Edward mà tôi mang đi, chính là tập tranh hắn vẽ năm đó.

Lật từng bức vẽ, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, làm tranh bị nhòe đi. Tôi lật mãi tới cuối, nhìn chăm chú vào những bức tranh vẽ chính mình khi còn là thiếu niên, bỗng cảm thấy đứa trẻ trong tranh với bản thân hiện tại giống nhau như đúc, nhiều năm qua dường như không có gì thay đổi, vẫn là tôi của quá khứ, sợ hãi muốn trốn tránh tất cả. Nhưng tôi nào có thể làm được gì ngoài trốn tránh? Đây là quy tắc của xã hội này đặt ra, trừ bỏ thuận theo thì có thể làm được gì? Giống như những gì tôi từng dạy bảo Anna, đã ở vị trí này, phải tuân theo quy tắc của xã hội, không được kháng cự, nếu không sẽ trở thành kẻ bị xã hội ruồng bỏ, mất hết tất cả.

Edward gặp nạn từ nhỏ, đã trải qua biết bao sóng gió mới đạt đến thành công như ngày hôm nay, chẳng lẽ lại phải từ bỏ hết thảy, thậm chí một ngày nào đó lại phải trải qua thêm một lần lao tù hay sao? Bá tước Freamunde nói đúng, nếu tôi yêu hắn, thì không nên khiến hắn phải chịu khổ.

“Hu hu…hức…hức…” Tôi đè nén tiếng khóc, nhưng căn bản không sao dừng nổi, tranh vẽ ướt đẫm nước mắt, giấy bị nhăn lại, hình ảnh trên đó cũng bị biến dạng, tôi vội vàng lấy tay lau đi, nhưng càng lau càng khiến nét mực bị loang lổ, cuối cùng phá hỏng hết tất cả.

Tôi ảo não ôm lấy những bức tranh đó khóc không thành tiếng, tôi hiểu chính tay tôi đã đánh mất người mình yêu nhất. Từ giờ trở đi, trong đêm cô quạnh, tôi sẽ lại nhớ đến quãng thời gian ở bên hắn, được hắn yêu thương, liệu làm sao tôi có thể vượt qua được.

‘Xoạt, xoạt’, trong thánh đường trống trải, âm thanh phát ra nghe rõ mồn một.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Edward đang đứng trước mặt, còn tưởng rằng đây là ảo giác, chằm chằm nhìn hắn.

Hắn nhấc tay lau nước mắt cho tôi, nói: “Ta biết em không phải người vô tình như vậy.”

“Edward…” Tôi run rẩy, nước mắt không ngăn lại được nữa, tôi đứng lên, bất chấp tất cả ôm lấy hắn.

Hắn ôm chặt lấy tôi, sau đó bắt đầu hôn tôi. Lần này tôi cũng đáp lại hắn, hôn một lúc rồi đẩy hắn ra, một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, tôi nói: “Cậu làm sao vào được đây? Không phải tôi đã nói chúng ta đừng gặp lại nữa hay sao.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, giành lấy tập tranh, nói: “Em đừng như vậy Adam, vừa nói muốn rời bỏ ta, sau lưng ta lại khóc lóc khổ sở.”

“Xin lỗi, Edward.” Tôi nói.

“Không sao, ta tha thứ cho em.” Hắn lại định ôm lấy tôi.

“Không.” Tôi ngăn hắn lại nói: “Những điều tôi nói hồi nãy đều là nghiêm túc, chúng ta không thể tiếp tục sa đọa như vậy.”

Hắn thở dài, lấy một điếu xì gà châm lửa, mùi thuốc lá dần dần lan tỏa ra xung quanh.

“Ta hiểu tại sao em lại như vậy, ta cũng lo sợ những điều đó, nhưng cho dù vậy cũng không thể vì những điều đó mà chúng ta phải xa nhau.” Hắn nói.

“Nếu chúng ta không gặp nhau nữa, thời gian qua đi, cậu có thể từ từ quên tôi.” Tôi nói.

“Ha.” Hắn cười khẩy một cái nói: “Thời gian qua đi là có thể quên, em mơ sao? Ta làm sao có thể quên em được! Chẳng lẽ thời gian qua đi, em có thể quên được ta sao! Vậy em còn ở đây khóc lóc cái gì!”

Hắn hít một hơi thật sâu, điếu thuốc trong tay chẳng mấy chốc cháy gần hết, Edward quẳng đầu lọc còn sót lại ra sau lưng. Bỗng nhiên hắn nắm áo tôi, sau đó lôi tôi đến chính giữa thánh đường, xé rách quần áo của tôi.



“Cậu muốn làm gì! Dừng tay!” Tôi hét lên.

“Em hét đi! Hét lớn một chút! Để mọi người tới đây chứng kiến ta cường bạo giáo chủ tôn kính của bọn họ!” Edward điên cuồng nói.

“Cậu điên rồi!” Tôi hạ giọng.

Edward lại tiếp tục đè tôi xuống, cởi quần của tôi, mạnh bạo tách hai chân tôi ra, đặt dục vọng đang vô cùng nóng nảy lên mông tôi.

Tôi hoảng loạn nhìn hắn, không dám tin hắn có thể ở nơi linh thiêng làm những chuyện xấu hổ thế này.

“Buông tôi ra!” Tôi giãy giụa kịch liệt: “Xin cậu! Đừng! Không phải là ở chỗ này!”

“Tại sao lại không! Ta muốn ở chỗ này!” Hắn lớn tiếng nói.

“Cậu điên rồi sao! Nhỏ tiếng một chút!” Tôi nhỏ giọng cầu xin nói: “Tôi sai rồi, chưa suy nghĩ kỹ càng đã làm chuyện dại dột, cậu buông tôi ra, tôi trở về với cậu, sẽ không rời khỏi cậu nữa.”

“Không cần nói nữa, hôm nay ta muốn làm em ở trong này, mọi người đến càng tốt, ta muốn họ nhìn thấy những việc chúng ta đang làm. Chúa cũng đang nhìn đúng không, ta muốn xem thử Ngài ấy có trừng phạt ta không, nếu không chính là tán đồng, chúng ta ở bên nhau là chuyện đẹp lòng Ngài. Em sợ chuyện này xảy ra đúng không? Nếu mọi thứ đều bại lộ, thì chẳng cần sợ cái quái gì nữa! Ta sẽ không bao giờ để em đi, cho dù có phải xuống Địa Ngục, ta cũng lôi em theo cùng.”

Nói xong, hắn lập tức đâm thẳng vào trong. Không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì để bôi trơn, đau đớn nháy mắt ập tới, giống như toàn thân bị xé rách, tôi cắn răng không dám phát ra tiếng động, chỉ cảm thấy toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Edward đung đưa ở phía ngoài vài lần, thấy tôi dần thích ứng, mới đưa hẳn vào trong, ở trong đại điện làm ra chuyện dâm dục.

Đau đớn và sợ hãi khiến tôi vô cùng khẩn trương, tôi cắn môi, cúi đầu kêu rên, sau đó thả lỏng cơ thể tiếp nhận lấy hắn. Edward dường như đang trút mọi căm phẫn lên tôi, mỗi lần ra vào đều đẩy đến chỗ sâu nhất.

“Em không thích sao? Mở miệng ra đi! Chúng ta bên nhau lâu như vậy, cũng đã làm rất nhiều lần, em cũng rất thích mà? Nếu không sao biết là sai mà còn đồng ý ở bên ta.” Edward cọ xát lên điểm hưng phấn của tôi, nghiền ép, dùng cơ bắp cường tráng mạnh mẽ đè tôi xuống.

“A…A…” Khoái cảm ập tới, tôi nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ dâm loạn, cảm giác này thật tệ, tôi chưa bao giờ đau lòng đến mức này.

“Thích lắm đúng không?” Động tác của hắn ngày càng mạnh hơn.

” Hu hu…hu hu…” Tôi gào khóc, không còn quan tâm có ai tới hay không.

Edward cứng đờ người, ngừng lại, ngây ngẩn nhìn tôi một lúc, sau đó ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi nói: “Xin lỗi…xin lỗi…”

“Edward, đừng…đừng làm như vậy…”

Hắn ôm chặt lấy tôi, không nói gì, chỉ là nước mắt cũng từ từ lăn xuống.

Nến trong thánh đường đã cháy gần hết, leo lắt sắp tắt hẳn. Ánh sáng dần tắt, chúng tôi quần áo lộn xộn ôm lấy nhau, giống như những kẻ lang thang sưởi ấm nhau giữa trời đông giá rét, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau, dùng thân nhiệt người kia giúp bản thân đỡ lạnh.

“Cậu thực sự muốn liều mình ở bên cạnh tôi sao?” Tôi nhẹ giọng nói: “Muốn từ bỏ địa vị không dễ gì có được, trốn khỏi nước Anh? Sau này vĩnh viễn phải sống trong lo âu sợ sệt…”

“Em là thằng ngốc.” Hắn nhỏ nhẹ nói: “Vì cái nguyên nhân ngốc nghếch thế này mà bỏ rơi ta, chi bằng bây giờ ta công bố cho mọi người đều biết, ta dù chết cũng không muốn rời xa em. Ta là một kẻ ích kỷ, em nhớ lấy, vĩnh viễn không được quên.”