Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 39



Hôm sau, tôi và Anna đi thăm vợ chồng John.

Vừa đến cửa đã nghe tiếng cãi vã trong nhà.

“Chúng tôi hiện tại không có tiền, ông không thể đợi một thời gian sao? Làm gì mà keo kiệt như vậy, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền cho ông.” Phu nhân Daisy lớn tiếng la lối vô cùng chói tai.

“Ha, Chúa tôi, đi đòi nợ cũng là sai sao? Đã thiếu tiền người ta thì phải nghĩ cách mà trả, nếu mấy người giữ chữ tín, tôi cũng chẳng cần đóng vai kẻ ác như vậy.” Một giọng đàn ông xa lạ cất lên.

Tôi nhìn người hầu nam bên cạnh, cậu ta khó xử cúi đầu.

Một lát sau, một người đàn ông mập mạp đi ra, nhìn thấy tôi và Anna đứng trước cửa, hắn hơi cúi đầu chào: “Buổi sáng tốt lành thưa ngài.”

“Chào ngài, a, xin chờ một chút.” Tôi gọi ông ta lại, hỏi nhỏ: “Mạo muội hỏi một chút, ngài Martin nợ tiền ngài phải không? Nợ bao nhiêu?”

“Nói đúng hơn là thiếu tiền ngân hàng.” Người đàn ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: “Thưa ngài, ngài Martin thiếu tổng cộng 50 bảng Anh.”

“Tôi biết rồi, cậu ta sẽ nhanh chóng trả lại tiền.” Tôi gật gật đầu nói.

Người đàn ông cúi đầu chào rồi xoay người rời đi.

Lúc này, John đã đi ra, nhìn thấy chúng tôi ở cửa, có chút xấu hổ, lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Adam, Anna, mau vào nhà đi, ngoài trời rất lạnh.”

Tôi và Anna cởi áo choàng, theo cậu ta vào nhà. Phu nhân Daisy đứng ở cửa phòng khách, dáng vẻ ưu nhã, tươi cười đón chúng tôi. Daisy ôm Anna, hôn lên má cô bé, tỏ ra vô cùng nhiệt tình: “Tôi cũng đoán tiểu thư sắp đến London, cô gái bé nhỏ của chúng ta sắp bước vào xã giao.”

Anna ngượng ngùng cười cười nói: “Được gặp mọi người em rất vui, em vẫn luôn nhớ chị.”

“Ha ha, lần này hai anh em sẽ phải ở lại London một thời gian, chúng ta có thể giống như ngày xưa, ngày nào cũng bên nhau vui đùa. Em có còn tập đàn hàng ngày không? Chị có thể nhân lúc rảnh rỗi chỉ cho em.” Daisy cười nhìn tôi: “Nhanh vào phòng ngồi đi, tôi đã sai người hầu đi chuẩn bị trà bánh tiếp đãi hai người rồi.”

Tôi kinh ngạc nhìn Daisy, bọn họ đã thiếu thốn tới mức phải vay nợ, mà còn thuê hai người hầu một nam một nữ, thực không hiểu nổi họ nghĩ cái gì trong đầu.

Bên trong phòng khách hơi lạnh, lò sưởi dường như chỉ vừa mới đốt, trà bánh trên bàn cũng là loại rẻ tiền. Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn trà, John không nhếch nổi một nụ cười, cậu ta biết chuyện vừa rồi đã bị tôi nghe thấy hết, nên cảm thấy rất xấu hổ. Daisy lại cười hết sức rạng rỡ, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

“Tôi nghe Pitt nói, cậu mất việc?” Sau khi người hầu lui ra, tôi vào thẳng vấn đề.

“Ờm…đúng vậy.” Phu nhân Daisy lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận bất bình nói: “Ngài không biết chứ, một năm nay chúng tôi gặp bao nhiêu là chuyện, John đáng thương, gặp phải một thủ trưởng bỉ ổi ti tiện, lão ta cố ý hãm hại chồng tôi, khiến John mất việc.”

John ngại ngùng, cười gượng nói với tôi: “Cậu đã gặp Pitt rồi à? Lúc nào? Kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì, tôi sẽ nhanh chóng tìm được việc mới.”

“Hôm qua khóa đồng học của chúng ta họp mặt, nhưng cậu không tới, Pitt tình cờ nhắc đến việc của cậu với chúng tôi.”



“Hôm qua các vị họp mặt?” Daisy kinh ngạc nhìn John: “Anh sao lại không đi? Họ không báo với anh sao?”

“Anh…anh có nhận được thiệp mời, nhưng lại…quên.” John ấp úng nói.

“Việc quan trọng như vậy sao anh có thể quên được!” Daisy trách cứ nói, sau đó mỉm cười nhìn tôi: “Không biết khi nào mới lại tụ họp lần nữa, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ có mặt. Bạn bè của John nhiều người thành công, có thể giúp John một chút, ngài cũng thấy đấy, hiện tại chúng tôi không còn cách nào.”

John thở dài, nói với Daisy: “Em đưa Anna lên lầu chơi đi, anh có chút chuyện muốn nói với Adam.”

Daisy có chút xấu hổ, Anna vội đứng dậy nói: “Lần trước em được xem vài bức tranh của ngài John, không biết gần đây có tác phẩm nào mới hay không, em rất muốn xem.”

“Đương nhiên là có rồi, rất nhiều, mau đi lên đây.” Daisy thuận thế đứng dậy nói.

Sau khi mấy người phụ nữ rời đi, phòng khách đột nhiên trở nên an tĩnh.

John nhếch miệng nói: “Khiến cậu chê cười.”

“Ở trước mặt tôi cậu không cần che dấu.” Tôi nói: “Tôi biết cậu gặp phải phiền toái, thiếu nợ năm mươi bảng Anh, cậu sao lại thiếu người ta nhiều tiền như vậy? Không nhẽ cậu đi đánh bạc?”

“Không, không có.” John vội vàng nói: “Chỉ là…tiêu pha quá nhiều.”

“Tôi thấy hai người còn thuê người hầu, đang lúc khó khăn, không nên xa xỉ như thế.” Tôi nói.

“Tôi biết, tôi cũng từng nhắc đến việc ngừng thuê người hầu, nhưng Daisy không đồng ý, cô ấy nói tôi là một quý tộc, trong nhà nếu không có người hầu, thì mất hết thể diện.” Hắn cúi đầu nói.

“John, cậu là chủ gia đình, không thể để phụ nữ lấn quyền như vậy.” Tôi thở dài nói: “Chờ tôi về đến nhà, tôi sẽ phái người đem cho cậu chi phiếu năm mươi bảng Anh. Cậu trả hết nợ, sau đó sa thải người hầu, ngôi nhà này cũng không thuê nữa. Nếu cậu nguyện ý, có thể đến ở tạm nhà tôi.”

“Không, tôi không thể nhận tiền của cậu, Anna năm nay tiến vào xã giao, tôi biết cậu cũng không dư dả gì.” John vội nói.

“Tạm thời giải quyết vấn đề trước mắt, Anna hiện tại cũng chưa cần dùng nhiều tiền, đợi đến khi có người cầu hôn cô bé, tôi sẽ giúp nó chuẩn bị đồ cưới sau.” Tôi chần chờ một chút nói: “Cậu có bao giờ nghĩ tới việc…xin lỗi cha cậu…”

John cười cười nói: “Không, tôi không làm gì sai, người sai là ông ta.”

“Được rồi, tôi cũng không ép cậu, có điều cậu cũng nên suy nghĩ cho kĩ.” Tôi thở dài nói.



Mùa đông đến, chúng tôi tham gia vũ hội đầu tiên tại đại sảnh St. Seville.

Dựa theo sự khác biệt giữa các địa điểm tổ chức, vũ hội xã giao tại London chia làm hai loại, vũ hội công khai tổ chức tại đại sảnh lớn chuyên dành cho hoạt động khiêu vũ và vũ hội tư nhân. Nhưng cho dù là tư nhân đi chăng nữa, ở thành London cường thịnh này, số người tham gia cũng lên tới vài trăm. Những buổi vũ hội thế này vô cùng nhiều, tham gia tiệc công khai ở đại sảnh đã mệt, còn phải tham gia cả những tiệc tư nhân do người quen giới thiệu.



Buổi tối, Anna mặc một chiếc váy tơ lụa màu vàng, trước ngực và cổ tay đính viền hoa trắng noãn, đường may mịn màng tinh tế. Quần ở trong may phồng và uốn nếp, khiến chiếc váy khi xoay tròn sẽ tạo nên gợn sóng đẹp mắt, eo váy cao lộ ra dáng người thiếu nữ thon thả xinh đẹp như tạc tượng.

Hầu nữ chải cho cô bé một kiểu tóc đơn giản, nhưng lại làm nổi bật mái tóc màu trà đỏ thẫm, trông như một đóa hoa rực rỡ giữa bụi lá xanh um. Nét mặt thanh tú đáng yêu, khiến ai nhìn cũng khó lòng quên được. Thiếu nữ mười tám tuổi tràn đầy hương vị thanh xuân, bước đi nhẹ nhàng như lướt trên những vì sao, ai nhìn cũng không thể rời mắt, đêm nay cô bé quả thực vô cùng xinh đẹp. Cô bé khoác tay tôi bước vào trong sảnh, thu hút sự chú ý của không ít người.

Một quý tộc trẻ tuổi xuyên qua đám người tiến về phía chúng tôi, dáng cao, đẹp trai, rất có khí chất, mái tóc nâu nhạt hài hòa với đôi mắt màu xanh lục, cả người toát ra hơi thở lãng mạn đến từ nước Pháp.

“Ha ha! Adam.” Mike cười ôm tôi một cái, sau đó nhìn Anna đang đứng bên cạnh.

Trong nháy mắt cậu ta dường như ngây ngẩn cả người, dừng một lát mới tiếp tục thực hiện những lễ nghi xã giao một cách trôi chảy, một tay đặt sau lưng, một tay áp lên ngực, cúi đầu chào Anna.

“Đây là em gái tôi, Anna.” Tôi giới thiệu nói: “Đây là bạn học thời đại học của anh, ngài Mike Pence.”

“Chào ngài.” Anna khuỵu gối chào Mike.

“Rất vui khi được gặp nàng.” Mike nhìn Anna nói.

Vũ hội đêm nay có đến mấy trăm người, có lẽ hiện tại đang là khởi đầu của hoạt động xã giao, mọi người chán ghét mùa đông nhàm chán, nhân dịp này có thể ra ngoài chơi, cho nên vô cùng náo nhiệt. Đại sảnh rất lớn và xa hoa, trên đỉnh trần nhà treo một chùm đèn lớn cắm đầy nến trắng, ánh nến được những chuỗi thủy tinh khuếch tán, vô cùng tao nhã xinh đẹp, dọc hai bên tường cũng treo đầy nến, toàn bộ đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đã có người bắt đầu khiêu vũ.

Nhóm nhạc công mặc lễ phục chỉnh tề ngồi ở bốn góc phòng, đang diễn tấu một đoạn nhạc vui. Theo tiết tấu điệu nhạc, nam thanh nữ tú cùng nhau hòa vào một điệu nhảy tập thể, các quý cô dáng người nhẹ nhàng, bước đi ưu nhã, đồ sộ hoa lệ nhưng lại thoải mái vui vẻ.

Chúng tôi tuy vừa mới đến, nhưng cũng phải tham gia vào đoàn người đang khiêu vũ, đặc biệt là tôi. Số thanh niên có vẻ như ít hơn so với nữ, để các quý cô không cảm thấy nhàm chán, chúng tôi phải chủ động mời họ khiêu vũ, bị từ chối cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được thờ ơ, đứng ở một góc, sẽ bị người khác đánh giá là không có tác phong quý tộc, cao ngạo không hòa đồng.

Nên mỗi lần tham gia vũ hội, tôi quả thực rất đau đầu, nếu không phải vì xã giao, tôi sẽ không bao giờ tham gia những hoạt động thế này. Đương nhiên điệu nhảy đầu tiên tôi phải mời Anna, để giúp cô bé có thể thả lỏng một chút.

Lúc chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, Anna vô cùng bối rối, đi sai vài bước, nhưng cuối cùng cũng quen dần, lộ ra nụ cười sáng lạn. Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, mọi người cùng nhau trao đổi bạn nhảy, tôi còn đang định cùng Anna nhảy tiếp điệu thứ hai, Mike đột nhiên xuất hiện. Cậu ta áp một tay lên ngực, cúi đầu, sau đó nhìn Anna, đây chính là động tác muốn đổi bạn nhảy với tôi.

Được một vị quý tộc phong lưu tuấn mỹ chủ động mời, Anna liền ngại ngùng đỏ mặt, cô bé chưa bao giờ tiếp xúc quá gần với một người đàn ông lạ, chứ đừng nói tới việc khiêu vũ.

Nhưng trao đổi bạn nhảy là một nghi thức bắt buộc, vũ hội xã giao tụ tập rất nhiều nam thanh nữ tú, thực chất là để phát triển mối quan hệ, một buổi tiệc thông thường sẽ kéo dài đến khoảng ba giờ sáng. Trong suốt thời gian đó, nam nữ độc thân phải không ngừng trao đổi bạn nhảy, trong lúc khiêu vũ dùng những câu chuyện phiếm không đầu không đuôi, để đánh giá liệu đối phương có thích hợp trở thành bạn đời của mình hay không. Vì thế, vũ hội có một nguyên tắc, một quý cô không được khiêu vũ cùng một người quá bốn điệu nhảy.

Tôi hào phóng nhường lại vị trí của mình, sau đó thuận thế lui xuống. Nhưng đêm nay số nam có vẻ ít, không thể mời xuể tất cả các quý cô, tôi không thể đứng yên một góc nhìn. Mỗi khi có người giới thiệu, tôi đương nhiên phải tiếp tục nhảy.

Nhảy liên tục khiến đầu óc tôi choáng váng, lại còn phải thường xuyên chú ý đến Anna. Điều khiến tôi kinh ngạc, chính là sau khi tôi rời đi, Mike đã nhảy Anna gần bốn điệu. Cậu ta là một kẻ dày dạn trong tình trường, nhờ diện mạo anh tuấn, tính cách lãng mạn, từ khi thiếu niên đã không ngừng trải qua rất nhiều mối tình. Anna trước mặt người đàn ông cao lớn này, khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, cặp mắt trời sinh phong lưu của Mike chăm chú nhìn cô bé, khiến thiếu nữ mới lớn bối rối cúi gằm mặt, tầm mắt dán lên ngực đối phương.

Đợi đến giữa buổi tiệc, mọi người tạm thời nghỉ xả hơi, Anna hai má đỏ bừng đi đến cạnh tôi, mặt như sắp khóc: “Anh, đêm nay em đã đạp lên chân ngài Pence rất nhiều…”

“Ha ha, không sao, để nàng đạp là vinh hạnh của tôi.” Một giọng đàn ông trầm thấp truyền đến phía sau Anna, khiến cô bé giật mình hoảng sợ. Cô bé quẫn bách nép bên người tôi, nhìn về phía Mike.

Tôi cười vỗ vỗ vai Anna nói: “Đừng lo, Mike sẽ không chê cười em đâu, cứ lấy cậu ta ra mà tập luyện, tập đến khi em đạp nát giày cậu ta, là có thể thuần thục khiêu vũ cùng các quý ông khác.”