Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 36



Năm nay là năm thu hoạch, những quả dại cuối cùng trong rừng đã rụng sạch, lá cây bắt đầu rơi lả tả, mùa thu sắp sửa kết thúc. Sáng sớm, trên nóc nhà xuất hiện một tầng sương trắng, mặt trời bắt đầu ló dạng, khắp nơi tràn ngập sương mù, sương sớm bao trùm trên đồng cỏ mênh mông, trông như tấm vải trắng ánh bạc lấp lánh lóa mắt.

Anna sai bảo người hầu lấy ra toàn bộ quần áo mùa đông và chăn bông, tranh thủ trời còn chưa trở lạnh, đem ra ngoài phơi nắng, loại bớt mùi mốc ẩm vì để trong tủ suốt một năm.

Thiếu nữ dáng người thon thả, đường cong uyển chuyển, mái tóc dài màu trà, xõa dài tới tận hông. Khuôn mặt cô bé tản ra khí tức hoạt bát của tuổi thanh xuân, giọng nói thanh khiết êm ái như tiếng chuông bạc, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Trước khi mùa đông đến, Anna phải chính thức bước vào xã giao, trở thành một tiểu thư có thể bàn chuyện hôn sự.

Bước vào xã giao đối với một cô gái giống như mở ra một trang hoàn toàn mới trong cuộc đời, tầm quan trọng của việc này không cần nói cũng biết. Nếu biểu hiện tốt, sẽ được một người đàn ông để ý, thuận lợi gả chồng. Nếu làm không tốt, có khi cả đời cũng không lấy được ai.

Hôn nhân đối với một quý ông thành công mà nói, đó chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn, họ có thể kết hôn muộn, cũng có khi cả đời không lấy ai, mọi người sẽ không vì cuộc sống đơn thân của người này mà bàn tán. Kẻ có tiền độc thân không chỉ được xưng tụng là ‘Kim cương vương lão Ngũ’ (một danh xưng bên TQ chỉ người đàn ông độc thân, giàu có, kiệt xuất), mà còn có quyền theo đuổi phụ nữ cả đời. Nhưng hôn nhân đối với phái nữ lại vô cùng hà khắc, bất kỳ cô gái nào cũng phải cố gắng kiếm được một tấm chồng, càng sớm càng tốt.

Nhà nào có con gái đều muốn đem con mình gả cho một quý tộc có tiền, nhà nào có con trai cũng tườn tự, muốn con mình cưới về một tiểu thư có nhiều đồ cưới. Ngoài miệng thì nói mỗi vị tiểu thư đều phải tinh thông âm nhạc, hôim họa, ngoại ngữ, nhưng thực chất đàn ông chỉ để ý tới hai điều, dung mạo và đồ cưới. Đàn ông hơi có chút địa vị tiền tài, khi chọn vợ sẽ thiên về dung mạo nhiều hơn, đàn ông không tiền không địa vị, lại chỉ chăm chăm nhìn đồ cưới của người ta.

Tiểu thư Bonnie nhà nam tước Hale là cô gái có nhiều đồ cưới nhất trong trấn Vernon. Khi cô ấy bước vào xã giao, đã khiến mọi người xôn xao không ít, đồ cưới được hẳn 3000 bảng Anh. Đây quả là món tiền có thể làm cho người ta đỏ mắt, cho dù so sánh trong giới quý tộc cũng là vô cùng xa xỉ, những tiểu thư khác trong vùng đều thầm ghen tị tức tối. Vì vậy, cho dù tiểu thư Bonnie không có vẻ ngoài thu hút như anh cô ấy, nhưng cũng được rất nhiều người để ý, đàn ông ra sức theo đuổi, giở ra đủ mọi thủ đoạn lấy lòng nàng.

Anna thích ngài Carlos, điều ấy thực rất bình thường. Vị quý tộc này đẹp trai phong độ, thông minh vui tính, luôn bảo vệ chính nghĩa, còn là người kế thừa duy nhất của nam tước. Nếu Anna có thể gả cho cậu ta, quả là một bước lên trời. Danh hiệu nam tước phu nhân sẽ mang cho người phụ nữ vinh quang cao quý suốt đời, điều này có nghĩa người đó không chỉ bước vào tầng lớp thượng lưu, mà còn chính thức trở thành một phụ nữ quý tộc, chân chính mang thân phận và tước vị. Khi mọi người xưng hô, đều đặc biệt dùng danh hiệu ‘Nam tước Phu nhân’ để gọi người đó, những người trong tầng lớp quý tộc không có tước hiệu, khi nhìn thấy nam tước phu nhân đều phải cúi đầu hành lễ, đây là vinh dự khi ở một giai cấp cao hơn mọi người.

Vì thế tôi cũng hy vọng Anna có thể được gả cho ngài Carlos, không chỉ là thỏa mãn tâm ý của cô bé, mà còn vì ngài Carlos quả thực là người chồng cô cùng hoàn hảo, nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái sống chết tranh đoạt như vậy.

Nhưng muốn trở thành nam tước phu nhân không phải việc đơn giản, con trai nam tước vừa có tiền vừa có quyền, lại còn độc thân, phụ nữ vây quanh ngài Carlos đếm không xuể, muốn thu hút được cậu ta, phải là một vị tiểu thư vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền.

Anna lo chuẩn bị quần áo mùa đông, cứ chạy tới chạy lui, mặt mũi đỏ ửng, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, kỳ quái hỏi: “Anh Adam, anh cứ nhìn em làm gì?”

Tôi đổi tư thế ngồi trên sô pha, hắng giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ mời người về nhà may cho em vài bộ đồ.”

Anna đỏ ửng cả hai tai, cô bé biết tại sao phải may quần áo, lúng túng nói: “Không cần phải tốn kém như vậy.”

“Em gái ngốc của anh, lúc này không xài tiền thì kho nào mới xài.” Tôi cười nói.

Anna cắn cắn môi, hừ nhẹ một cái, xấu hổ chạy lên lầu.

Lúc này, cửa phòng làm việc chợt mở, một lão đầu hói từ trong bước ra, đầu đầy mồ hôi, trông như sợ hãi, thấy tôi liền cúi đầu, không nói lời nào lập tức rời đi.

Mỗi ngày có rất nhiều người đến tìm Edward, hắn quả thực đã xem nơi này là nhà, việc này vô cùng ảnh hưởng đến cuộc sống nhàn nhã yên bình của chúng tôi, có điều gần đây Anna cũng đã coi hắn như người thân trong nhà.



Edward tiếp thu rất tốt cách lấy lòng phụ nữ mà tôi đề nghị, hắn thường xuyên tặng Anna những thứ đồ con gái ưa thích. Sau đó kể lể tôi và hắn có bao nhiêu tình với nghĩa, đôi khi còn bịa ra vài câu chuyện mạo hiểm chưa từng xảy ra, khiến Anna cảm thấy chúng tôi không khác gì đôi bạn sống chết có nhau trong tiểu thuyết, mỗi lần cô bé nghe xong lại khóc, còn nói cái gì mà Chúa Trời phù hộ, anh Adam mới có thể có được người bạn tốt đáng tin cậy như anh. Bởi vậy mỗi lần tôi ngỏ ý muốn đuổi hắn đi, Anna lại trách tôi quá lạnh lùng với bạn bè, có Chúa biết tôi phải chịu bao nhiêu quấy rối dưới bàn tay ma mãnh của hắn.

Edward ra khỏi phòng làm việc, sai một hầu nam đi gửi thư, sau đó đến ngồi cạnh tôi.

Lúc này trong phòng khách chỉ có hai người chúng tôi, Edward nhanh chóng hôn lên môi tôi một cái, thỏa mãn tựa vào, rúc đầu trong hõm vai, tận hưởng mùi hương trên cơ thể tôi. Hắn nhắm hờ hai mắt, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi.

Mà lúc này, tôi lại có một chuyện ngại không dám nói.

“Edward, có chuyện này…” Tôi lo lắng ôm đầu nói.

Thấy tôi có vẻ trịnh trọng, Edward nghiêm túc nhìn tôi, chờ đợi câu tiếp theo. Khi tiếp khách và làm việc, hắn trở nên đứng đắn cực kì, khiến người khác cũng cảm thấy trịnh trọng hơn, nhất là ánh mắt, vô cùng uy nghiêm thâm thúy. Tôi không quá quen thuộc với biểu hiện này, tự nhiên cảm thấy chột dạ, trong lòng bối rối, thậm chí còn không dám nhìn thẳng.

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Không…không phải…là…thế này.” Tôi lắp bắp nói: “Anna sắp bước vào xã giao, cậu cũng biết…biết…việc này…việc này quan trọng thế nào…cho nên…tôi định…”

“Ha ha” Edward vừa bực vừa buồn cười: “Em muốn vay tiền đúng không? Âdm.”

Tôi xấu hổ cúi đầu, trong lòng vô cùng khó chịu. Quý tộc dù có túng quẫn đến đâu, cũng không nên buông bỏ tôn nghiêm, mở miệng vay tiền người khác. Huống chi tình cảm giữa tôi và Edward, càng không nên dây dưa với tiền bạc, biết là không tốt, nhưng hiện tại tôi thực sự cần tiền.

Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến việc để dành tiền để lo liệu đồ cưới cho Anna, nhưng có lúc bốc đồng, đã tiêu xài không ít, hiện tại chỉ để được có 500 bảng Anh. Nếu Anna gả cho một luật sư hoặc mục sư thông thường, thì như vậy cũng đủ, nhưng người cô bé thích lại là ngài Carlos, nên tôi phải chuẩn bị ít nhất 4000 bảng, mới có cơ hội nhỏ nhoi lọt vào mắt ngài ấy.

“Đúng vậy, tôi muốn mượn tiền cậu, hơn nữa còn là một khoản tiền lớn, không biết…cậu…” Tôi quyết tâm, mở miệng nói một hơi thật nhanh, nhưng tâm tình vô cùng phức tạp, lo lắng bất an.

“Được.” Hắn lắc đầu cười, không chút do dự đồng ý.

Tôi vẫn chưa dám thả lỏng, chăm chú nhìn hắn nói: “Tôi nói là một khoản tiền rất lớn, tôi cần 3500 bảng Anh.”

Hắn có vẻ cũng hơi ngạc nhiên với con số đó, nhưng vẫn nhún nhún vai nói: “Được.”

“Có điều…em muốn gả Anna cho vị hầu tước nào sao?” Hắn hiếu kì nhìn tôi: “Tôi vẫn tưởng em muốn gả cô bé cho…nói thế nào nhỉ…một người hiền lành thật thà, kiểu người giống em chứ.”

Nghe hắn đáp ứng cho vay, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút khó chịu, không nhẽ trong mắt hắn, tôi là một người như vậy, tôi có chỗ nào hiền lành thật thà đâu.



“Hiện tại mỗi năm tôi thu được 150 bảng Anh, sau này lương cũng có thể tăng lên, tôi sẽ từ từ trả lại. Tôi biết gia đình tôi không phải danh gia giàu có, làm như vậy không phù hợp với thân phận, nhưng Anna đối với tôi vô cùng quan trọng, thân là anh trai, tôi phải tận lực hoàn thành tâm nguyện của cô bé. Cho dù có không thành công, tôi cũng phải thử, không thể để cô bé còn chưa kịp cố gắng, đã phải đau lòng nhìn người mình thích kết hôn với người khác.” Tôi nói: “Huống chi Anna ít nhiều cũng là tiểu thư nhà Quinto, tư cách này hoàn toàn xứng với một người chồng như vậy.”

“Nghe em nói như vậy, tức là Anna đã có người trong lòng, mà người này thân phận cao quý.” Edward hỏi.

“Cậu không nhận ra sao? Tôi còn tưởng biểu hiện của Anna quá rõ ràng rồi chứ. Cô bé mê mẩn ngài Carlos đến quên ăn quên ngủ. Mỗi khi nhìn thấy cậu ta, Anna ngay cả bước cũng không dám bước, mặt mũi đỏ bừng. Nó còn dùng tài năng hội họa thảm hại của mình, vẽ chân dung cậu ta rồi giấu dưới bàn, bị tôi vô tình nhìn thấy.”

Edward nghe tôi than thở xong, sâu xa nói: “Tôi sẽ dốc toàn lực hoàn thành tâm nguyện của tiểu thư Anna, tôi hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng của cô ấy. Tôi cũng từng ở trong hoàn cảnh của tiểu thư Anna, vì thầm yêu trộm nhớ mà rối rắm buồn khổ. Có điều tiểu thư Anna còn may mắn hơn tôi, cô bé chưa từng bị người mình thích thẳng thừng từ chối, càng chưa từng bị người ta, sau khi thân mật, nhẫn tâm đuổi ra ngoài.”

Hiện tại, hắn dùng mọi cơ hội có được, oán trách tôi chuyện trước đây đã đuổi hắn ra ngoài, xem ra hắn đối với việc này vô cùng bất mãn. Sau lần ở trong nhà gỗ, chúng tôi không thân mật thêm lần nào nữa, hắn có vẻ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhiều lần cố gắng thuyết phục tôi đến đó một lần nữa.

Việc lần trước xảy ra ở nhà gỗ khiến tôi xấu hổ vô cùng, mấy ngày liền không dám nhìn mặt hắn, hắn hạ lưu vô sỉ, chơi đùa tôi chẳng khác gì một món đồ chơi, vậy mà tôi còn bày ra bộ dáng không thể nào hoang đường hơn, nghĩ tới đấy cả mặt tôi nóng bừng đến mức như muốn tan ra.

“Edward…tôi cho rằng chúng ta nên…kiềm chế một chút…Ý tôi là…loại chuyện này…” Tôi lắp bắp nói.

Mở miệng nói những chuyện xấu hổ này khiến tôi vô cùng ngượng ngùng, tôi đã chuẩn bị rất lâu, thật khó mới có thể nói ra miệng. Thế nhưng vừa nói xong tôi lập tức hối hận, thảo luận cùng hắn chuyện này, tôi chắc chắn sẽ lâm vào thế bị động.

Quả nhiên, Edward mỉm cười, giọng điệu bất cần nói: “Loại chuyện này? Em không nói rõ ra, tôu không biết em muốn nói đến chuyện gì.”

“Cậu rõ ràng biết.” Tôi hạ giọng nói.

Edward đến đây có vẻ hứng thú, hắn đặt tay lên lưng tôi, xấu xa sờ soạng, môi kề sát tai tôi nỉ non: “Được rồi, cứ coi như tôi biết.”

Tôi ngăn chặn bàn tay gây rối của hắn, điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Tôi đang nói chuyệ đàng hoàng, Edward. Tôi cảm thấy chúng ta làm như vậy quá mức sa đọa, loại chuyện này không thể làm…làm như vậy…”

“Không thể làm như vậy? Vậy em cho rằng phải làm như thế nào? Nói cho tôi nghe một chút, tôi sẽ phối hợp với em.” Giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, dường như chỉ vài câu nói của tôi cũng có thể khơi mào dục vọng nơi hắn.

“Chúa ơi, tôi biết ngay mà.” Tôi đỏ mặt nói: “Chuyện này làm thế nào có thể nói rõ như ban ngày, tôi điên rồi mới đi nói mấy thứ như vậy ra miệng, cậu cứ quên hết đi,coi như tôi chưa từng nói gì.”

Tôi ảo não đứng dậy bỏ đi. Edward vội vàng giữ chặt tôi, đẩy tôi lên ghế, dán lên tai tôi nói: “Được rồi, tôi không trêu đùa em nữa, em mau nói cho hết, trong lòng em nghĩ thế nào, em muốn làm…loại chuyện này thế nào? Nói đi, tôi sẽ nghe lời em…”

Giọng hắn khàn đến kì lạ, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, tôi không biết tại sao hắn lại trở nên kích động như vậy. Tôi cắn nhẹ môi, dẹp bỏ xấu hổ nhanh chóng nói: “Ngươi cũng biết…khi chúng ta làm…loại chuyện này…không nên hoàn toàn trần trụi…nên mặc đồ ngủ, giảm bớt tiếp xúc da thịt, giống như…trong giáo lý dạy, như vậy có thể phòng người ta trầm mê trong nhục dục, giảm bớt tội ác và dục vọng. Rất nhiều cặp vợ chồng khác cũng làm như vậy…chúng ta nên làm như vậy…có thể tránh…sa đọa.”

Tôi nói tất cả đều là thật, kiếp trước tôi và vợ thân cận vài lần đều làm như vậy. Cả hai đều mặc đồ kín mít, tắt nến tối om, chuẩn bị sẵn tư thế, rồi mau chóng chấm dứt, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy cơ thể nhau. Khi đó tôi không cảm thấy xấu hổ như bây giờ, tay chân cũng không luống cuống, lại càng không trầm mê vào loại chuyện hạ lưu này. Người chính trực thì nên học cách khắc chế dục vọng, chứ không phải phóng túng nó.

“A…” Edward nhìn chằm chằm tôi thật lâu, tay sờ soạng người tôi thêm vài cái, hai mắt mơ hồ nói: “Được, tôi sẽ nghe lời em, chúng ta lúc nào thì thử đây? Tôi nhất định toàn bộ đều vâng theo chỉ thị của ngài.”