Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 33



Tôi không hiểu nổi rốt cuộc hắn làm thế nào.

Edward dùng thân phận quý tộc một lần nữa trở lại Anh quốc, hơn nữa còn vào được nghị viện.

Hắn chỉ kể với tôi một chuyện, đó là dùng 50.000 bảng Anh hối lộ vài vị trong Nội Các. Nhưng tôi biết, chỉ bằng hối lộ không thể làm được việc này, vì ngay cả tội danh giết người của hắn cũng được xóa bỏ, lý do là hiểu lầm.

Hắn mua rất nhiều đất đai ở London, đó là một mảnh đất lớn và một rừng cây, không có tá điền, hắn không có vẻ gì là định kinh doanh điền trang. Chúng tôi cưỡi ngựa xung quanh mảnh đất này một vòng, sau đó tản bộ dọc theo một con suối nhỏ. Trong không khí oi bức của buổi chiều, rất nhiều muỗi bay xung quanh chúng tôi, lũ ngựa khó chịu phì phì mũi. Edward dẫn ngựa đi trước tôi, ôn nhu vỗ vỗ lưng ngựa, trấn an nó.

Giống như nhiều quý ông khác, Edward đối với ngựa có chút yêu thích một cách cố chấp, từ khi còn nhỏ, hắn đã rất thích cưỡi ngựa, hơn nữa còn cưỡi rất giỏi, có thể thoải mái nhảy qua hàng rào và thanh chắn gỗ. Con ngựa yêu thích của hắn tên là Era, một con ngựa cái màu trắng, mang dòng máu phương Đông thuần chủng, cao lớn xinh đẹp, bốn chân mạnh mẽ, lông bóng mượt tựa tơ lụa cao quý, bộ bờm dài khi chạy nhanh phất phơ như làn sương ẩn hiện. Đáng tiếc có chút khó trị, trừ chủ nhân của nó ra, nó không nể mặt bất kỳ ai.

Hoàng hôn cũng không thể làm giảm bớt được cái nóng mùa hè, mặt trời còn treo mình nơi chân trời, chậm chạp không muốn hạ xuống, tỏa ra những tia sáng trông như khóe mắt người già. Đồng cỏ vô cùng xanh tốt, màu xanh trải dài xa tít tắp, pha với ánh mặt trời, xanh vàng trộn lẫn, trông như đám cỏ hoang mùa thu đang dần vàng úa.

“Nơi này quả thực rất đẹp.” Tôi ca ngợi từ đáy lòng.

“Có thể được em khen ngợi, không uổng công tôi tốn tâm tư mua lại vùng đất này, em nói thử xem, nơi này có thể sinh sống được không?” Hắn nhìn tôi nói.

“Cậu làm việc rất gọn gàng dứt khoát, thứ cho tôi không dám bình luận.”

“Cho tôi biết suy nghĩ của em, tôi không ngại bị đánh giá hà khắc đâu.”

“Tôi không hề đánh giá cái gì quá hà khắc, chỉ là lời nói thật lòng, tôn trọng sự thật.”

Chúng tôi vừa tranh cãi vừa dắt ngựa về. Hầu nam tiếp nhận dây cương, dắt chúng vào chuồng, một vị quản gia nam khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng trước cổng đón tiếp chúng tôi.

“Thưa ngài, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời ngài và khách vào dùng bữa.”

Chúng tôi đi qua cánh cổng hình vòm, phòng khách nằm ở cuối hành lang lầu một, bên trong đặt một bộ sô pha nhung đỏ, một bức tượng người phụ nữ ôm bình đặt cạnh chậu cọ kiểng. Đối diện phòng khách là phòng ăn, bên trong đã thắp nến sáng trưng, một bàn ăn tinh xảo hiện ra, không khí vô cùng ấm áp.

Tôi cảm thấy hơi lãng phí, cả một bàn thức ăn lại chỉ có hai người, có điều trông màu sắc thật bắt mắt, khiến tôi không khỏi thích thú.

“Ngày trước khi còn trên biển, có một lần thuyền gặp phải gió bão, chúng tôi suýt nữa mất phương hướng. Thức ăn nước uống đều cạn kiệt, mỗi thuyền viên một ngày chỉ được ăn một cái bánh bao, tôi lúc đó đói đến mức đầu choáng mắt hoa, trong lòng thực sợ hãi, còn từng thầm ra lời thề, nếu có thể bình an về tới đất liền, sẽ không bao giờ ra biển nữa. Thế nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, tôi lại tiếp tục lên đường, bởi vì cuộc sống bình thản trên đất liền quá nhàm chán.” Hắn cầm một ly vang đỏ lắc nhè nhẹ, giọng nói đầy hoài niệm.

“Cậu vừa mới về tới Anh, đã lại nhớ những tháng ngày trên biển sao?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, rất nhớ.” Hắn giương mắt nhìn về phía tôi: “Thế nhưng, tôi sẽ không ra biển nữa.”

Phía dưới bàn ăn, dùng chân nhẹ nhàng chạm vào chân tôi, Edward nghiêm túc, thần trí sáng ngời nhìn tôi nói: “Bởi vì hiện tại, khi tôi ở trên biển sẽ trở nên sợ hãi, tôi lo lắng không thể quay lại đất liền. Tôi muốn cùng người mình yêu, sinh sống an ổn bên nhau.”

Lời thổ lộ đột ngột của hắn làm tôi sửng sốt, tuy cảm động, nhưng lại có chút khó xử. Trong phòng ăn có bốn hầu nam đứng hầu, chúng tôi giống như bị người ta vây quanh, biểu hiện của hắn quá lớn mật, hơn nữa ánh mắt hắn chằm chằm nhìn tôi cũng quá rõ ràng.

Tôi vội vàng ho khan một tiếng nói: “Vậy xin chúc cậu sớm tìm được một người vợ xinh đẹp, thỏa lòng mong ước.”

Hắn phì cười, ánh mắt trêu chọc, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Sau đó ở dưới bàn hắn không ngừng dùng chân trêu đùa tôi, khiến tôi cả người đều khẩn trương, không thể bình tĩnh cắt nổi một miếng thức ăn, vài lần vì dùng lực quá mạnh phát ra âm thanh lạch cạch chói tai, quả thực vô cùng xấu hổ.

Vì thế, tôi quyết định trừng phạt hành vi ấu trĩ này của hắn.

“Tôi muốn sớm nghỉ ngơi, có thể cho người dẫn tôi tới phòng ngủ dành cho khách không?” Tôi dùng khăn lau khóe miệng, nhìn về phía Edward.



Edward lập tức đứng lên, hơi cúi người nói: “Để tôi tự mình dẫn đường.”

Hắn không kêu người hầu, tự tay cầm một giá nến, dẫn tôi đi trên hành lang tối đen. Có lẽ được bóng tối che đậy, lá gan hắn càng lúc càng lớn, tay chân bắt đầu táy máy. Tôi chịu đựng hành vi gây rối của hắn, cho tới khi đứng trước cửa một căn phòng ở lầu hai.

Edward đẩy cửa ra, khom người làm động tác mời.

Tôi thoải mái đi vào, thuận tay chặn trước mặt hắn khi hắn định đi theo.

“Đưa đến đây được rồi, cảm ơn ngài Edward tối nay đã khoản đãi.” Tôi đoạt lấy nến trên tay hắn, lập tức đóng cửa.

“Hừm!” Tôi nghe thấy âm thanh buồn bực ngoài cửa truyền vào.

“Ngủ ngon, hy vọng việc trêu đùa tôi trong bữa tối có thể làm cậu vui vẻ suốt đêm.”

“Không…” Hắn vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi sai rồi Adam, cho tôi vào đi.”

“Thật sao? Nhưng trong ký ức của tôi, ngài Edward đây hình như chưa bao giờ đặt hai chữ cẩn thận trong lòng, tôi cho rằng nên để cậu tỉnh táo lại một chút.”

“Đừng tàn nhẫn như vậy, tôi mong chờ tối nay đã rất lâu rồi, em nhẫn tâm nhốt tôi ở ngoài như vậy sao? Em không nhớ tôi sao?” Giọng hắn khàn khàn đầy mê hoặc: “Xin em mở cửa đi, xin em.”

Tôi tựa vào cửa, nghe giọng điệu van nài của hắn có chút mềm lòng. Nhưng nhớ đến việc lúc nãy hắn ở trong phòng ăn, trước mặt nhiều người dám làm mấy chuyện hạ lưu, hại tôi xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, cho nên dù thế nào cũng không thể nuông chiều những hành vi như thế này.

“Đây là trừng phạt, cậu nên nhớ kỹ.” Tôi nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ngày một xa. Tôi nghi hoặc nhìn cửa, không ngờ hắn lại nghe lời như vậy, vốn còn tưởng hắn sẽ còn nhõng nhẽo nài nỉ một trận.

Lắc đầu, tôi châm mấy giá nến trong phòng, toàn bộ khung cảnh hiện ra.

Đây là một gian phòng ngủ vô cùng rộng lớn, trên mái vòm cao cao được trang trí vô số bức tranh. Tường không dán giấy, toàn bộ đều là màu trắng, nửa dưới ốp một lớp gỗ điêu khắc tinh xảo. Giường lớn trải ga nhung đỏ tươi phủ dài tới đất, giăng màn màu trà. Toàn bộ sàn trải thảm với hoa văn phức tạp, mỗi bước đi đều cảm thấy vô cùng êm ái.

Tôi bỗng nhiên nhận ra nơi này không phải phòng ngủ dành cho khách, chắc chắn đây chính là phòng của Edward.

Phong cách của hắn từ thời niên thiếu không có gì thay đổi, trước cửa sổ đặt một giá vẽ cố định, trên tường treo bội kiếm và vài bức tranh phong cảnh. Khiến người khác chú ý nhất chính là mấy cái giá sách, rất hiếm người thích đặt giá sách trong phòng ngủ, lại còn là loại cao hơn cả đầu người như vậy.

Tôi nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tập tranh vẽ rất dày, bọc bằng da dê tinh tế, nhìn qua rất cẩn thận tỉ mỉ. Edward có thể kiên trì một cách kì quái, hắn làm việc luôn muốn đạt tới mức hoàn mỹ, mỗi vật dụng trên người đều mang hương vị kiều diễm hoa lệ, cho dù cuộc sống phiêu bạt gian khổ, cũng không làm mất đi thói quen này.

Tôi mở tập tranh vẽ ra, ngay lập tức liền ngây người.

Người trong tranh chính là tôi, chính xác hơn là tôi khi ở Ấn Độ.

Trong bức tranh phố phường Ấn Độ trắng đen, tôi mặc giáo phục đứng ở trên đường, chung quanh là những sạp hàng nhỏ, xung quanh còn có lạc đà trâu ngựa. Cảnh tượng đặc trưng chỉ Ấn Độ mới có, khiến tôi hồi tưởng lại những năm tháng khó quên kia.

Hắn vẽ rất nhiều, mỗi bức đều là tôi, cảnh tượng vô cùng thật, tôi quả thực hồ nghi khi ở Ấn Độ hắn luôn theo dõi tôi. Bởi vì trong này còn có một bức tranh tôi đang cưỡi voi, lúc ấy tôi mới đến Ấn Độ không lâu, có chút hiếu kỳ nên đi cưỡi thử, kết quả bị xóc nảy, xuống dưới liền ói đến mặt mũi trắng bệch, từ đó về sau không hề đi thêm lần nào.

Tôi lật xem một vài bức khác, trong lòng bỗng thấy chua xót, tôi chưa từng hỏi hắn, tại sao biết rõ tôi bôn ba khắp nơi đi tìm, nhưng lại không chịu gặp. Mỗi người đều có cái khó của riêng mình, có lẽ Edward cũng vậy, nhưng xem hết những bức tranh này, tôi lại trở nên ảo não, hắn rõ ràng luôn ở phía sau tôi, nhưng tôi tại sao không hề phát hiện? Lúc hắn nhìn thấy tôi liệu có cảm giác gì? Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh, Edward đứng xa xa nhìn tôi, im lặng đi theo suốt chặng đường, cho đến khi tôi đến nơi, hắn liền biến mất…

Lại xem tiếp những bức khác, mỗi ngày tôi ở Ấn Độ từ từ lướt qua. Hắn vẽ rất đẹp, trông rất thật, dường như bao nhiêu nhung nhớ đều dồn nén vào trong tranh, mỗi một nét bút là bao nhiêu tâm tư tình cảm. Mép mỗi trang giấy đều có chút mòn, có lẽ hắn ngày nào cũng lật xem.



Đến cuối tập tranh, tôi thấy bức họa của một thiếu niên, trang giấy rất nhỏ, kỹ thuật vẽ còn chưa được hoàn hảo. Tôi bỗng nhiên phát hiện, mấy bức vẽ này hồi xưa tôi đã từng nhìn thấy, có một lần tôi làm rớt một quyển sách trong phòng Edward, mấy bức vẽ này rớt ra, Edward bởi vậy còn vô cùng tức giận với tôi.

Đây đều là vẽ tôi sao? Là hắn vẽ khi còn niên thiếu? Tôi vuốt nhẹ lên nét bút còn mang vẻ ngây thơ của hắn.

“Hộc…hộc…” Tiếng thở dốc truyền đến từ cửa sổ, mang theo hơi lạnh của gió đêm, Edward xuất hiện trước mặt tôi.

“A! Chúa ơi! Cậu leo cửa sổ vào?” Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt.

Hắn hơi cúi đầu làm bộ cung kính nói: “Như em đã thấy, tôi lén người hầu chuồn ra ngoài, sau đó leo lên cửa sổ, như vậy đã đủ cẩn thận chưa, tôi không hề đi qua cửa chính nhé.”

Tôi vội vàng nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một cây đại thụ cao phía dưới, có lẽ hắn trèo lên cây rồi đu qua cửa sổ, thật quá nguy hiểm, nếu ngã xuống sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Cậu điên rồi sao? Đây là lầu hai đó.” Tôi hít sâu một hơi nói.

“Trừ cách đó ra, tôi không biết làm thế nào để vào phòng, bởi vì người yêu của tôi nhẫn tâm nhốt tôi ngoài cửa.” Hắn ôm chầm lấy tôi nói.

Tôi đến đau đầu với hắn, không biết phải nói gì.

Hắn không nói hai lời liền đẩy tôi lên giường, đè lên, sau đó động thủ cởi nơ áo của tôi.

“Đợi đã, đợi đã.” Tôi vội vàng nắm lấy cổ áo cản hắn lại.

“Còn chờ cái gì?” Hắn cười khẽ bên tai tôi, giọng nói khàn khàn trầm thấp, chỗ nào đó đã khẽ rục rịch.

Tôi chỉ bức họa trên giường nói: “Thiếu niên này là tôi sao?”

Hắn nhìn thoáng qua, kỳ quái nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó thả tôi ra, cầm bức tranh nói: “Đây là mấy bức tranh hồi xưa, em không phải đã từng hỏi qua sao? Tôi đã nói đây là nhân vật tôi tưởng tượng ra.”

“Thì ra là tôi tự mình đa tình.” Tôi buồn cười nhìn hắn, tên này không nhẽ ngượng ngùng? Rõ ràng như vậy còn không thừa nhận. Bình thường mặt dày vô sỉ, mở miệng toàn là những lời hạ lưu, bây giờ lại có cái bộ dạng này.

Hắn vuốt nhẹ bìa của tập tranh, hỏi tôi: “Em xem rồi sao?”

Tôi chậm rãi tới gần hắn, ánh nến trong phòng tối dần, Edward mang vẻ mặt hoài niệm chăm chú nhìn những bức tranh.

“Đúng vậy, cậu vẽ rất đẹp, so với tranh ngày xưa trông đẹp hơn nhiều.” Tôi nói.

Hắn bất mãn hất cằm: “Kẻ cơ bản không nhìn ra được nhân vật trong tranh là ai mà cũng có tư cách bình phẩm sao?”

“Sao lại không? Tất cả đều là vẽ tôi.” Tôi cười nói: “À! Tôi quên, có mấy bức không phải là tôi, mà là nhân vật ảo tưởng của cậu.”

Hắn buồn bực ném tập tranh qua một bên, đè tôi xuống mạnh mẽ hôn, giống như đang trả thù, đến khi tôi thở hồng hộc mới thôi. Sau đó hắn chuyển người, nằm phía trên, ánh mắt thâm sâu nhìn tôi.

Tôi ngẩng mặt nhìn hắn, bên trong con ngươi có bóng dáng đen như mực, sau đó bóng dáng càng ngày càng gần, tựa như chuồn chuồn lướt nước, hắn hôn phớt lên môi tôi vài cái, rồi ấm ức nói: “Em thật đáng ghét, tôi nhất định phải giáo huấn em thật tốt.”

Tôi mềm lòng, mở miệng nói: “Xin lỗi, Edward, là tại tôi không sớm tìm được cậu, đều là lỗi của tôi.”

Đôi mắt hắn khẽ nhếch, sau đó ôn nhu vùi vào cổ tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng hắn hô hấp trầm ổn, hắn không nói gì, chỉ gắt gao ôm tôi, cũng không hề làm gì khác. Một đêm này, chúng tôi cứ như vậy ôm nhau ngủ, tâm của tôi chưa bao giờ được bình yên đến vậy, có lẽ hắn cũng thế.