Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 10



“Cái gì! Ngươi!” Tôi bị nghẹn nói không nên lời.

Phu nhân Field chớp chớp mắt, không hề tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Ngài thích thiếu niên hay thanh niên?”

“Hai thanh niên, chúng tôi muốn dùng chung một phòng.” Edward yêu cầu, vẻ mặt và ngữ khí bình tĩnh không khác gì những khách lớn tuổi.

“Mời.” Phu nhân Field mỉm cười nói.

Edward nhìn về phía tôi: “Lại đây.”

“Không, Edward, tôi không đi.” Tôi vội vàng nói.

“Không có xe ngựa, cậu không thể tự quay về một mình.” Edward nói: “Tôi biết lúc cậu đi không đem theo đồng nào.”

Edward kéo tôi đi, tôi giãy dụa một chút, bất đắc dĩ cùng hắn đi vào một căn phòng.

Trong phòng tối như mực, đặt hai ghế sô pha dài bằng nhung màu hồng nhạt, cả phòng chỉ có một giá cắm nến ba chân, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tạo ra một không khí khiến người ta khó lòng không suy nghĩ ái muội.

“Người đã đến, mời hai vị từ từ tận hưởng, tôi lui xuống trước.” Phu nhân Field khom người rời đi, còn tiện tay đóng cửa.

Hai thanh niên được đưa vào phòng thân thể mảnh khảnh, có chút giống con gái, chẳng những trang điểm, lại còn tô son môi đỏ rực, thanh âm lanh lảnh cao vút, vừa thấy còn tưởng là thái giám.

Một thanh niên quỳ xuống trước Edward, giương mắt hỏi: “Hai vị muốn chúng tôi hầu hạ như thế nào? Bên trong có giường, còn có sẵn một ít dụng cụ, chúng tôi sẽ phục vụ mọi yêu cầu của các ngài.”

Edward một tay chống cằm, liếc tôi một cái, sau đó nói với hai người kia: “Cởi hết quần áo, sau đó hai người biểu diễn cho bọn ta xem.”

Thanh niên kia nhíu mày, ngả ngớn nói: “Tuân mệnh thưa ngài.”

Lập tức, hai người cởi sạch quần áo trên người, trần truồng ôm nhau bắt đầu hôn môi, vuốt ve thân thể. Động tác bọn họ rất chậm, thực nhu tình, trong ánh nến ái muội quấn quít lấy nhau, thuần thục khiêu khích, khiến da thịt từng đợt run rẩy.

Thanh niên cường tráng hơn một chút đêm thanh niên gầy yếu hơn đẩy ngã xuống đất, nâng một chân hắn lên, cúi người hôn khắp bắp đùi trong. Bị kích thích thanh niên bên dưới nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, thân thể hơi cong lên, hai người trong ánh nến yếu ớt trình diễn một màn nóng bỏng mắt.

Tôi vừa khó chịu vừa xấu hổ, kiếp trước cũng có lần tôi bắt gặp hai người đàn ông làm tình.

Một lần nọ đến phiên tôi trực đêm ở xưởng dệt, trong một hẻm nhỏ ở nhà xưởng tôi đã bắt gặp một cặp đôi, còn tưởng là một nam một nữ. Không ngờ khi rọi đèn tới, lại là một cặp nam nam, trong đó có một người tôi biết là nhân công trong xưởng, đã có vợ con. Hắn đang đè một nam nhân xinh đẹp lên tường, chân cậu ta quấn quanh hông hắn, hai người say mê nhau, ngay cả có người đến cũng không biết. Mãi đến khi tôi hô một tiếng, bọn họ mới giật mình hoảng loạn tách ra, vội vàng mặc quần áo, sau đó cầu xin tôi đừng kể chuyện này ra.

Tôi đương nhiên cũng không kể cho ai nghe, tôi không thích rước lấy phiền toái, cũng không muốn người khác gặp chuyện. Nhưng lúc ấy tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, bất quá bị tôi cố gắng quên đi, chưa bao giờ nghĩ tới.

Hiện tại tôi ngồi trên ghế sa lông, nhìn cảnh hai nam nhân ân ái, không biết tại sao, có một cỗ kích thích mãnh liệt chạy thẳng từ giữa hai chân lên đại não, tôi ngồi không yên, vội đứng lên chạy ra ngoài.

“Adam!” Edward gọi tên tôi, sau đó vứt lại 2 tờ tiền, vội vàng đuổi theo.

Lần này hắn không cản tôi lại, chúng tôi cùng nhau leo lên một cỗ xe ngựa.

Lên xe tôi vẫn trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt rất khó chịu.



Edward im lặng hồi lâu, trong bóng đêm mở miệng nói: “Xin lỗi, Adam, cậu cảm thấy rất xấu hổ sao? Kỳ thật cậu nên làm quen với chuyện này, một số quý tộc sau khi tổ chức yến hội cũng thường làm những việc như vậy, khi chúng ta trưởng thành cũng phải tập làm quen với nó.”

“Tôi không biết cậu cảm thấy chuyện này như thế nào, nhưng trong mắt tôi, tất cả đều quá hoang đường, lần sau cậu còn không hỏi ý tôi đã quyết định như vậy…tôi sẽ không coi cậu là bạn nữa.” Tôi tức giận nói.

“Tôi rất xin lỗi.” Edward nói có chút dò hỏi: “Cậu không thích xem hai nam nhân làm chuyện đó sao? Nếu như đó là một nam một nữ, hoặc là hai nữ…”

“Vấn đề không phải là nam nam.” Tôi vội nói: “Mặc kệ là nam hay nữ, đều là hành vi vô cùng hạ lưu, tôi không thể chấp nhận chuyện chúng ta ngồi đó bình thản xem người ta làm chuyện đó, đương nhiên tôi biết khi lớn lên tham gia yến hội đều trải qua, nhưng tôi…tôi không thích.”

“Mấy chuyện thân xác, dục vọng vốn là bản năng của con người, chúng ta một ngày nào đó cũng sẽ trải qua, Mike chẳng những đã trải qua, còn rất tận hưởng, mê đắm, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Cậu không có cảm giác sao?” Edward hỏi.

Tôi do dự thật lâu, cuối cùng nghiêm túc nói với Edward: “Tuy tôi chưa bao giờ nói chuyện này với ai, nhưng tôi đã quyết định cả đời này phung thờ Thiên Chúa, giữ thân trong sạch.”

“Ha!” Trong bóng tối truyền đến tiếng cười của Edward: “Tôi có nghe lầm không? Cậu đùa à?”

“Tôi đương nhiên không đùa, tôi thực sự nghiêm túc, tôi định sau này sẽ trở thành mục sư.” Tôi nói.

Edward lập tức im bặt, hắn nói với tôi: “Cậu biết rõ trong đạo Tin Lành, mục sư vẫn được phép kết hôn.”

“Tôi biết, nhưng tôi muốn tuân theo ý chí của mình bảo trì tâm hồn và thể xác thuần khiết, tỏ lòng thành kính với Chúa.”

“Adam, quyết định của ngươi thật kì quái, ta không đồng ý!” Adam bỗng nhiên kích động đứng lên.

“Tại sao không được? Đây là ý nguyện của tôi, huống chi tôi từng bị một phụ nữ tổn thương, khiến tôi đối với hôn nhân thực sự quá thất vọng, nên tôi không muốn cưới một người phụ nữ.”

“Vậy…cậu cũng có thể thử với…đàn ông.”

“Chuyện đó không thể nào, huống hồ tôi muốn trở thành mục sư, làm thế nào có thể vi phạm giáo lý.”

Suốt quãng đường còn lại, Edward hoàn toàn im lặng, còn tôi lại nhớ tới hồi ức bi thảm trong quá khứ, không thôi phẫn hận phu nhân Janet và người thân của bà ta.



Mùa hạ nóng bức đã bắt đầu, hai bên con đường lớn dẫn vào trường công Locker là một rừng bách xanh um tươi tốt, chúng tôi thường ở trong này cưỡi ngựa tản bộ.

Không khí ngoại ô vô cùng trong lành, khắp nơi đều là sắc xanh, ánh mặt trời rực rỡ ngày hè phản chiếu trên mặt hồ, lấp lánh như vẩy cá.

John cưỡi ngựa đi bên cạnh tôi, kích động kể với tôi bí mật của hắn.

“Tôi và nàng ở trong đống cỏ khô liền…ha…tôi chưa từng trải qua chuyện gì tuyệt vời như vậy, Adam cậu biết không? Tôi yêu nàng, tôi lúc nào cũng nhớ nàng, thật chỉ muốn chạy về nhà để được ôm nàng, hôn nàng.” John hạnh phúc nói.

“Tôi không muốn đả kích niềm vui của cậu, nhưng John à, cậu ngày nào cũng nói đi nói lại chuyện này, tôi nghe phát chán lên rồi.” Tôi kéo dây cương, khiến con ngựa đang lững thững gặm cỏ bắt đầu bước đi.

John vẫn chẳng quan tâm ta nói, lại thúc ngựa đi theo, mặt mơ màng nói: “Nàng xinh đẹp như vậy, da thịt mềm mại như vậy, đôi môi nàng thật ngọt ngào, tôi vừa nghĩ nàng trái tim liền như muốn vỡ ra, hạnh phúc chết đi được.”



“Quả nhiên tình yêu khiến đầu óc người ta trở nên phi thường, quý ngài John lại còn có thể sáng tác thơ tình, nếu cứ như vậy bài tập cuối tuần không cần lo nữa.” Edward cưỡi ngựa từ phía sau đi tới.

John thấy Edward, lập tức im miệng, cười cười với hắn.

Từ sau khi tôi và Edward hòa thuận, sự tình liền phát triển theo hướng quỷ dị. Hiện tại tôi làm việc gì đều chung tổ với Edward, John bị tách ra, thỉnh thoảng cậu ta đến tìm tôi nói chuyện phiếm, cũng nhanh chóng bị Edward chen vào.

Tôi vẫn phải nhắc nhở John: “Cậu nhớ cẩn thận, đừng làm cho nàng ấy mang thai.”

John đỏ mặt nói: “Tôi…tôi biết, nàng là con một gia đình nông dân gần nhà tôi, nếu nàng mang thai sẽ hỏng chuyện, nghe nói ăn đuôi của bọ cánh cứng có thể tránh thai, tôi đã mua cho nàng một ít.”

“Ta tưởng quý ngài John bình thường đầu óc đã đủ ngu ngốc, nhưng ta thật không ngờ, ngài còn có thể ngốc đến vậy.” Edward không hề lưu tình nói.

“John, mấy thứ đó không thể tránh thai.” Tôi thở dài nói: “Cậu nên viết thư về hỏi thăm một chút.”

“Thật sao?” John vô cùng khẩn trương: “Được rồi, tôi sẽ hỏi.”

“Lần sau ngài có thể thử ruột da, vỏ chanh hoặc hạt điều.” Edward nói.

“Dùng được sao?” John hai mắt sáng lên.

“Ha ha.” Edward cười khinh bỉ, không thèm đáp lại.

Tôi đau đầu cắt ngang bọn họ: “Các ngài thảo luận chuyện hạ lưu như vậy không thấy xấu hổ sao?”

“Chuyện này sao lại là hạ lưu.” John kích động nói: “Adam cậu chưa từng yêu ai, cho nên không biết khi yêu là như thế nào, vì người tôi yêu, tôi có thể vứt bỏ cả mạng sống. Cậu chưa từng đọc vở kịch của Shakespeare sao? Một tình yêu oanh oanh liệt liệt, tôi nằm mơ cũng muốn có được.”

Thừa dịp John đang mơ mộng, Edward đến gần tôi, thấp giọng hỏi: “Sắp được nghỉ hè, cậu có muốn đến nhà tôi không?”

“Xin lỗi, không được.” Tôi nói.

Edward bực bội nhếch lông mày: “Cậu lần nào cũng từ chối lời mời của tôi, nhà tôi cũng không phải đầm rồng hang hổ, điều này khiến tôi khó chịu, hay là cậu ghét tôi, nên không muốn đến nhà tôi chơi.”

“Cậu không thể nói như vậy, cậu biết rõ tôi không hề có ý này.”

“Vậy thì tại sao?” Edward tới gần bên tai tôi nói: “Tôi không muốn phải xa cậu, ngày nào cũng muốn nhìn thấy cậu.”

“Lời này của cậu nghe thật giống thơ tình của quý ngài John, đừng học mấy lời buồn nôn của cậu ta như vậy, người anh em à.”

“Tôi thích thế, nên cậu tập quen dần đi là vừa.” Edward khẽ cười nói.

Tôi yên lặng cưỡi ngựa đi vài bước, nói với Edward: “Lần này được nghỉ tôi muốn về thăm nhà.”

“Sao?” Edward nheo đôi mắt hẹp dài, lông mi hắn dưới ánh nắng mặt trời dường như trong suốt: “Vì cái gì? Cậu không phải nói cậu đã bị cha đuổi khỏi nhà sao? Không nhẽ ông ta muốn đón cậu về nhà?”

“Không, là tự tôi muốn về, anh trai tôi sắp kết hôn, hơn nữa tôi rất lo lắng cho em gái mình nên muốn về thăm con bé.” Tôi nói.