Thần Poseidon Của Tôi

Chương 13



Tôi cảm thấy Mạc Lượng là người tốt, vừa có phong độ vừa có tính nhẫn nại. Một nhà khoa học còn trẻ, thời gian tính toán bằng giây, mà bây giờ lại chịu ngồi đây ăn cơm cùng hai bà mẹ và một nha đầu ngốc, còn rất ân cần gắp thức ăn, hàn huyên nói chuyện vui với mẹ tôi.

Tôi vẫn đang không ngừng ăn nọ ăn kia, tâm tình tôi không tốt, miệng cũng không được rảnh rỗi, món gì đặt gần tầm với, tôi đều có thể ăn rất nhiều, cô Mạc gắp một miếng thịt gà cho tôi, tôi ăn, tôi thấy bốn góc của đậu rồng đầy dầu mỡ, lại tự gắp cho mình. Tôi không nói chuyện với họ, nhưng ai nói đến điều gì đó thú vị, tôi đều cười theo. He he.

Mẹ tôi kể những kiến thức biết được ở Thái Lan, đơn giản là tham gia lễ mừng thọ của vua Thái, nhìn họ biểu diễn thuyền rồng như thế nào, xem các vị cao tăng đắc đạo được kính trọng sùng bái ra sao, bất kỳ tiết mục, lịch trình du lịch nào cũng được mẹ nói vô cùng phấn khích thú vị, ai biết Mạc Lượng lại lắng nghe chăm chú như vậy, thêm mấy vấn đề rất có tính học thuật. Mẹ tôi càng nói càng hăng hái, ánh mắt sáng bừng, vui sướng hoa chân múa tay, tôi cứ như đứa ngốc ngồi cắn cốc sữa chua nghĩ: tôi muốn phụ lòng mẹ tôi, bây giờ mẹ đã coi Mạc Lượng là anh con rể của mình rồi, nhưng dù là tôi hay là mẹ cũng không có cái phúc ấy.

Nhân lúc cô Mạc đi toilet, Mạc Lượng đi ra ngoài nghe điện thoại, tôi vỗ ngực, ợ một cái.

Mẹ tôi đang gắp một miếng rau cần tây, lúc nói chuyện với tôi mắt không nhìn tôi: “Tiểu thư nhà chị cũng lớn rồi đó, nếu không chị về nhà trước đi.”

Tôi nói: “Mẹ có ý gì ạ?”

Mẹ nhìn tôi, rất chậm rất rõ ràng nói: “Ý của mẹ là: chị vừa ăn thịt mỡ vừa ợ, nếu cứ như thế, thì chị càng không có hy vọng.”

Tôi không dám tranh luận, căm giận ném khăn ăn, ra khỏi phòng, tôi sờ tất cả túi trên người, sờ mãi mới nhớ tôi vốn không hút thuốc.

Tôi ngồi xổm xuống một góc tường, lòng rối bời, không phải tôi cố ý làm mình trông khó coi như vậy. Nhưng mà tôi khó chịu, tôi không biết nên làm thế nào khi đối mặt với anh ấy.

Tôi ngồi chỗ này một lúc lâu, nghe thấy Mạc Lượng và mẹ anh đi đến từ bên kia.

Cô Mạc nói: “Con bé này hôm nay cư thay đổi người khác ấy…”

“Thật ra bình thường rất nhã nhặn lễ phép.”

“Hôm nay cũng rất tốt mà.” Giọng của Mạc Lượng vô cùng rõ ràng.

“Con thấy vậy?” Giọng của mẹ anh rất cao hứng, “Bộ dáng không tệ, gia thế cũng tốt, chúng ta và cha mẹ con bé cũng là chỗ thân quen…”

Trong lòng tôi nghĩ, tuy những lời này có vẻ bình thường, nhưng lại đánh giá rất đúng trọng tâm, Mạc Lượng, anh phải nói lời trong lòng ra nhé.

Anh không nói gì.

Bỗng nhiên mẹ anh thở dài: “Mẹ biết lòng con không thích, nhưng chuyện đã thế này, con muốn thế nào? Cô gái kia cũng kết hôn rồi, còn là người nước ngoài. Ông nội con vì kháng Nhật mà hy sinh, con không biết sao?”

“Mẹ còn nói chuyện này làm gì, đã là thời đại nào rồi? Hơn nữa… Hi, mẹ, trong lòng con đều biết.”

“Mẹ sợ nhất con nói những lời này, con cũng lớn rồi.”

Lúc gần vào phòng ăn, mẹ anh túm lấy anh: “Lát nữa mẹ với cô An đến quán trà ngồi một lúc, con đưa Phi Phi về nhà.”

“…”

“Con có nghe thấy không?”

Họ đi vào, đầu tôi đụng phải vách tường, móng tay cũng cong lên. Vấn đề còn hy vọng có may mắn nay đã được một đáp án tiêu cực nhất, tôi cảm thấy bi ai, vì thích anh ấy mà tôi trở nên tầm thường như vậy, hơn nữa, tôi nghĩ tôi còn có thể tầm thường hơn nữa.

Có người đứng phía sau tôi.

Tôi quay đầu.

Thấy một nhân viên phục vụ tóc để mái bằng.

“Tiểu thư, giấy dán tường của khách sạn chúng tôi được nhập khẩu từ Maroc, cô đã xé giấy nên phải chịu phạt tiền.”

Tôi hổn hển nói: “Ai bảo tôi xé giấy, nó vốn đã thế rồi.”

“Tôi thấy…”

“Anh nhìn thấy cái gì? Anh là con trai, mà còn để tóc dài mái bằng. Tôi không trách anh đã là tốt lắm rồi.”

Thật ra tôi không biết cãi vã, nhưng lúc này giọng tôi lại cao vút có khí thế, hơn nữa còn biết bắt lấy trọng điểm, vài người khách và nhân viên qua lại bắt đầu chú ý đến cậu em có mái đầu dưa hấu này, tôi thừa dịp rối loạn mà rời đi. Tôi cũng không trở về phòng ăn, tôi xuống lầu chuẩn bị về nhà.

Cầu thang của khách sạn hình xoắn ốc, tôi đi được một nửa, có người ở bên trên gọi tôi: “Phi Phi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Mạc Lượng, anh nhìn tôi từ phía trên.

“Em đi đâu thế? Trở về ăn cơm thôi.” Anh nói.

“…” Tôi không nhúc nhích.

“Trở về.” Anh nói, nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, “Nếu phải đi thì đợt lát nữa anh đưa em đi.”

“…” Tôi vẫn không nhúc nhích, trong lòng tôi ngoan cố nghĩ: nếu anh không cho tôi đi, chắc anh sẽ đi xuống kéo tôi lên. Nhưng anh chỉ đứng bên trên nhìn, nói với tôi, để tôi trở về.

“Em không cần.” Tôi nói. Sau đó giẫm đạp uỳnh uỳnh đi xuống lầu, chỉ e không đủ mau, chỉ e sẽ không ngã sấp

Nhưng tôi vẫn vừng vàng đi bộ về đến nhà, không ai đuổi theo cả, không bị ngã sấp xuống, cũng càng không được ai nâng dậy.

Tôi vừa mở cửa liền nằm bẹp xuống sofa trong phòng khách, tôi đoán, dù là trong lòng Mạc Lượng, hay trong lòng mẹ anh, tôi đều bị mất lòng. Cũng tốt, cũng tốt, dù sao trong lòng người đó không có tôi, tôi đi theo cũng chỉ tự mình chơi với mình, cho họ một cơ hội chán ghét tôi.

Ở trong bóng tối, tôi ngây ngẩn một lúc liền cảm thấy lạnh.

Tôi sờ sờ trên sofa tìm một cái đệm đắp lên người, tay lại sờ đến cái gì đó lạnh lạnh, cứng cứng, lấy ra xem, hóa ra là máy quay của mẹ tôi. Tôi cũng đang buồn chán, nên mở máy lên, xem mẹ chụp những gì ở Thái Lan.

Tuy hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, nhưng có thể thấy Thái Lan có ánh nắng đẹp, cây cọ, lão hòa thượng trên lưng voi, nam nữ xinh đẹp biểu diễn văn nghệ.

Đột nhiên màn ảnh là mẹ tôi ăn sáng dưới mái cọ trên bãi biển, mẹ không trang điểm nhưng vẫn rất đẹp, nói với ống kính: “Đừng quay, không trang điểm.”

Người quay video nói: “Vậy trông cũng đẹp.”

Tôi nghe ra giọng nói đó, tôi nghe ra được, cho nên hơi ngây

Tôi tiếp tục xem đoạn sau, người mẹ xinh đẹp của tôi tiếp tục làm nhân vật chính duy nhất của màn ảnh, tôi không thấy cô hay bác gái nào làm bạn đồng hành trong đoàn của mẹ, chỉ có giọng nam ngoài màn ảnh, khen ngợi vẻ đẹp của mẹ, nói cho mẹ những kiểu dáng chụp ảnh hay cùng mẹ mặc cả những hàng quán ven đường.

Tôi càng ngày càng xác định, đó là giọng của chú Lưu, người bạn nhiều năm nay của mẹ.

Trông thấy những hình ảnh đó, đầu óc tôi không đủ dùng: rõ ràng mẹ tôi đi du lịch Thái Lan với một đoàn toàn các cô, các bác gái, tại sao đoàn đó lại mang theo một người đàn ông? Chú Lưu đi làm sao? Chú ấy làm ăn kinh doanh, không phải thợ chụp ảnh. Dựa vào cái gì mà chú ấy chụp mẹ tôi? Có voi không chụp, có người yêu không chụp, có lão hòa thượng không chụp, tại sao chú ấy muốn chụp mẹ tôi?!

Nhưng quan trọng nhất là, những thứ này rõ ràng nên xóa bỏ, ít nhất cũng phải giấu giếm ở đâu đó, tại sao mẹ lại để nó ở đây?

Tôi không ngốc, tôi nghĩ hơn hai giờ cũng đã nghĩ thông suốt.

Lúc mẹ trở về, tôi tránh ở ngoài ban công.

Mẹ ở đằng sau nói với tôi: “Con về sớm vậy à?”

Tôi “vâng” một, không quay đầu.

“Mạc Lượng nói con gặp bạn hồi trung học, nên không để ý đến mọi người liền chạy đi. Đi đâu chơi thế?” Mẹ hỏi.

“Đi karaoke ạ.”

Mẹ cũng mệt mỏi, lại thấy tôi không muốn nói chuyện, ngáp một cái rồi đi vào tắm rửa. Đi ngang qua phòng khách, mẹ dừng lại, qua cửa kính ở ban công, tôi thấy mẹ nhìn máy quay trên sofa.

“Con đã xem máy quay của mẹ?”

“… Con không xem.” Tôi quay lưng về phía mẹ nói.

Mẹ không nói gì nữa liền đi vào phòng tắm.

Tại sao mẹ để máy quay ở đó? Đó là bởi vì mẹ muốn tôi biết, tôi sẽ làm như không biết, không cho mẹ cơ hội đạt được ý muốn đâu.

Tôi theo đuổi con trai không được, nhưng tôi không ngốc.

Tôi chỉ cảm thấy buồn tủi, người con trai tôi yêu trong lòng có người khác, ngay cả tư cách hỏi một câu tôi cũng không có; mẹ tôi đi du lịch cùng người đàn ông khác, mà tôi lại phải làm bộ nh

Tôi đứng yên ngoài ban công rất lâu, mắt nhìn bầu trời đêm yên tĩnh giữa mùa hạ, mây đen dần dần ùn đến, che đậy ánh sao đầy trời và cả ánh trăng vàng; mặt biển nổi gió, tung bọt trắng xóa, sóng đánh từng đợt; xa xa giữa biển và trời có tia chớp xẹt qua, nửa mặt biển sáng bừng lên trong nháy mắt, tựa như trong truyền thuyết, nơi đó có quỷ biển đạp sóng dữ mà đến.

Điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.

Tôi không nhìn màn hình mà nhận cuộc gọi ngay “A lô”.

“Anh muốn nói với em, em không đi xem phim với anh là rất tốt.”

Tôi phải nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, là Diệp Hải, tôi lỡ hẹn đi xem phim với anh ta.

“…”

“Một mình anh chiếm hai ghế ngồi, rất rộng rãi.” Anh ta thật khoái trá, “Sau đó anh còn co chân lên.”

“…”

“… An Phi?”

Tôi nuốt nước bọt một chút: “A, chủ nợ à, tôi đang nghe đây.”

Ở bên kia, anh ta nở nụ cười: “Em nghe mà a cái gì, đừng giả vờ, sao thế?”

Tôi khụt khịt: “Không có gì.”

Anh ta dừng lại một chút: “… Sao vậy? Khóc à?”

Lại một tiếng sấm nữa, “đoàng”, cách tôi rất gần, vì thế đột nhiên tôi thấy hình ảnh của mình trên kính cửa sổ, không biết mặt mình đã rơi lệ từ lúc nào.

“Không phải.” Tôi khóc nói.

Rốt cuộc mưa cũng rơi xuống, ào ào, sấm sét dữ dội, giống như muốn xé rách trời và biển.

“Tôi có một tật xấu, cứ trời mưa là tâm tình nhất định sẽ không tốt. Không phải tôi muốn khóc,” tôi vừa nói lại bắt đầu khóc thút thít, “Anh, anh có biết không? Có người khi trời mưa sẽ, sẽ đau chân, khi trời mưa tôi, tôi, tôi sẽ chảy nước mắt.”

Tôi cầm điện thoại khóc một trận, anh ta ở đầu dây bên kia vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, anh ta vẫn nghe tôi nói, ở bên tôi

Thấy tôi bình tĩnh trở lại, Diệp Hải ở bên kia nói: “An Phi.”

“Ừm.”

“Mỗi lần trời mưa, tâm trạng em đều không tốt?”

“… Cũng gần như vậy. Ngốc không?” Tôi tiếp tục chảy nước mắt.

“Không ngốc.” Anh ta nói, “Thật ra, vì lòng em bi thương, nên trời mới mưa…”

Lam ngọc tủy, truyền thuyết.