Thần Ma Cửu Biến

Chương 31: Phi hành vũ kỹ



Liếc mắt nhìn Cốt tiên trong tay một cái, Trương Hiểu Vũ dùng sức muốn bóp nát nó. Tuy nhiên, Cốt tiên này thật không đơn giản, khi Trương Hiểu Vũ toàn lực sử dụng Hắc ma thủ hắn có thể bóp nát tinh cương thành bùn nhưng lúc này lại không có cách nào làm cho Cốt tiên này biến hình, tựa hồ nó do xương cốt của một loại cao giai hoang thú nào đó luyện chế thành.

Đập không được, Trương Hiểu Vũ liền ném xuống đất, thân thể hơi hơi rung động rồi trong nháy mắt lao ra mấy thước sau đó nhằm vào vị trí hai người vừa ngã xuống đánh ra một quyền.

"Mau ngăn hắn lại!" Hách Liên Hồng vội la lên.

Công Dương Minh trong ngực khó chịu, lúc này cũng có chút hối hận vì đã ôm lấy nữ nhân bên người bằng không hắn tuyệt sẽ không chật vật như vậy, giờ phút này nghe Hách Liên Hồng kêu thì thiếu chút nữa hộc máu mắng to tiện nhân chờ đó, rồi mạnh mẽ vận chuyển nguyên lực vung chưởng đánh ra.

Quyền cùng chưởng giao tiếp, chỉ thấy có tiếng xương cốt gãy bạo khởi. Công Dương Minh hét thảm một tiếng:"Ta là đại thiếu gia của Công Dương gia, ngươi dám đả thương ta?"

Trương Hiểu Vũ châm chọc nói:"Ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể giết ngươi, quản cái gì đến súc sinh gia tộc của ngươi". Nói xong một quyền nữa lại đánh ra.

Tiếng xương cốt gãy vụn lại vang lên, thân hình Công Dương Minh cùng Hách Liên Hồng lại văng ra ngoài, lưu lại trên trên mặt sa mạc lại vết cày sâu hoắm.

"Cuồng Phong, mau ngăn hắn lại". Công Dương Minh vội vàng kêu gọi Cuồng Phong điêu.

Viu, Cuồng Phong điêu phát ra một đạo phong nhận chém về phía Phun hỏa tích dịch rồi xoay người lao xuống Trương Hiểu Vũ.

"Nghiệt súc, muốn chết". Trương Hiểu Vũ cảm giác được phía sau có tiếng kình phong kịch liệt lao tới thì nhất thời rùn thấp người né tránh sau đó như điện quang hỏa thạch vươn tay túm lấy cổ chân của Cuồng Phong điêu.

Choảng, Cuồng Phong điêu phát ra một tiếng kêu thê thảm rồi một chân đã bị Trương Hiểu Vũ đánh gẫy rơi trên sa mạc. Mất đi lợi trảo, khả năng giữ thăng bằng của Cuồng Phong điêu mất đi khiến nó lảo đảo bay lên trời cao muốn chạy.

Công Dương Minh không thể tưởng được Cuồng Phong điêu lâm trận bỏ chạy, trong lòng giận dữ đồng thời sợ hãi, mình phải chết sao?

Đi lại gần hai người, Trương Hiểu Vũ nâng bàn tay chưa có vết máu sau đó không chút do dự đẩy ra. Hách Liên Hồng rốt cục sợ hãi kêu to:"Ta là nhị tiểu thư Hách Liên gia tộc, mẫu thân ta là tứ cấp Võ vương, ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt".

Trương Hiểu Vũ hơi dừng tay lại cười lạnh nói:"Ngươi đã có thể giết người khác vì sao lại sợ chết, loại người ti bỉ này lưu lại làm gì, còn không bằng chết đi". Nói xong bàn tay đẩy xuống.

"Van ngươi không nên, về sau ta sẽ không bao giờ sẽ tìm ngươi gây phiền toái nữa !", Hách Liên Hồng hối hận kêu lên, trong thanh âm mang theo sự sợ hãi cùng muốn sống đưa tay túm lấy Công Dương Minh bị trọng thương đem chắn trước người.

Công Dương Minh kinh hãi phẫn nộ kêu lên:"Hách Liên hồng, con tiện nhân này, mẹ ngươi cũng là tiện nhân, không thể.....".

Thiết quyền đập lên ngực Công Dương Minh, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên liên miên không dứt, thanh âm của Công Dương Minh đột nhiên đình chỉ. Trương Hiểu Vũ không để ý là quyền đầu đánh trúng ai, vì dù sao hai người đều phải chết, chết sớm chết muộn đều giống nhau mà thôi.

"Đã cho ngươi một lần cơ hội, đáng tiếc loại tiện nhân này căn bản là không biết tiến thối".

Trương Hiểu Vũ nắm chặt quyền đầu nhưng ngay sau đó thân hình rung động rồi vội vàng lui về phía sau bảy tám bước nhưng thân hình vẫn bị mấy đạo lam ảnh bám theo.

Phốc, phốc, phốc!

Liên tục ba mũi tên nhọn bắn vào vị trí ban đầu Trương Hiểu Vũ đứng, mặt trên hiện lên một tầng hào quang màu xanh nhạt mỏng manh, từ thanh âm đập xuống đất nặng nề kia Trương Hiểu Vũ có thể kết luận được, nguyên lực trên mũi tên tuyệt đối không tầm thường.

Tiếng xé gió lại nổi lên, ba mũi tên nhọn tạo thành hình tam giác bao phủ lấy thân hình Trương Hiểu Vũ, quang mang màu xanh nhạt dưới ánh mặt trời lấp lóe.

Rống, Phún hỏa tích dịch chợt động, nó há mồm phun ra một đạo hỏa diễm cực nóng chặn trước ba mũi tên nhọn. Đùng một tiếng, hỏa diễm tản ra, bên ngoài thân mũi tên nhọn quang mang tan rã biến mất nhưng vẫn mang theo hàn quang lạnh lẽo bắn lại đây.

Lắc mình thối lui đến bên cạnh Phún hỏa tích dịch, Trương Hiểu Vũ ngưng trọng nhìn chăm chú về phía mấy mũi tên nhọn phóng tới. Chỉ thấy một cái thân ảnh cực nhanh xẹt qua đại khoảng cách, ôm lấy Hách Liên Hồng sau đó dưới chân đạp mạnh, thân hình bay vọt lên không sau đó nhanh chóng bay ra xa.

Trong nháy mắt đối phương ôm lấy Hách Liên Hồng, Trương Hiểu Vũ thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, đó là một trung niên nhân, sau lưng đeo một cây cung, thân hình gầy yếu, nhìn thấy đối phương bay lên không Trương Hiểu Vũ kinh ngạc một trận.

"Phi hành vũ kỹ!"

Trương Hiểu Vũ bài trừ khả năng đối phương là Võ vương, nếu không hắn cũng không lập chạy đi như vậy, như vậy chỉ còn lại khả năng là đối phương tu luyện một môn phi hành vũ kỹ nào đó, trong cự ly ngắn có thể thiếp thân phi hành.

"Ta sẽ trở về báo thù, ngươi chờ đó!" thanh âm Hách Liên Hồng phẫn nộ không cam lòng từ rất xa truyền tới, bên trong tràn ngập hận ý làm cho âm điệu có chút run run.

Lắc lắc đầu, Trương Hiểu Vũ có chút đau đầu, về sau chỉ sợ lại bị đuổi giết rồi, cao thủ Thần Sa phủ khẳng định sẽ vì Công Dương Minh kia mà báo thù.

Hồng hộc, Phún hỏa tích dịch ý chí chiến đấu dâng trào, có thể là vì vừa rồi cùng tam giai cao cấp hoang thú Cuồng Phong điêu đấu lực ngang ngửa mà nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc con chim kia chạy mất, Phún hỏa tích dịch bất mãn đập bãi cát.

Nhảy trên lưng Phún hỏa tích dịch Trương Hiểu Vũ nói:"Về sau còn nhiều cơ hội, đi thôi tiểu hỏa".

Hồng hộc!

Hoàn cảnh sa mạc thiên biến vạn hóa, một khắc trước nóng như lò lửa nhưng chốc lát sau đã cát vàng đầy trời, một cơn đại cuồng phog từ phương xa cuồn cuộn lao đến. Nhìn bầu trời đầy cát xoay tròn, Trương Hiểu Vũ nuốt nuốt nước miếng.

Thiên nhiên quả nhiên vẫn là đáng sợ nhất, cát bụi bay lên do hai vị Võ hùng cường giả chiến đấu chỉ có thể xem như hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Thúc giục Phún hỏa tích dịch chạy sang mặt trái, Trương Hiểu Vũ nằm rạp xuống, hai tay gắt gao ôm lấy bì giáp của Phún hỏa tích dịch. Oanh, cát vàng cùng với gió xoáy lướt qua, ngực Trương Hiểu Vũ cực kỳ khó chịu, giờ phút này cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không cảm giác, giống như hết thảy đều quy về tịch diệt, làm cho người ta hoảng hốt đến phát cuồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, một lớp cát vàng thật dày phủ xuống, Phún hỏa tích dịch đưa hai chân đào cát ngoi lên. Đem cát trên người phủi sạch sẽ, Trương Hiểu Vũ phóng nhãn nhìn qua, hoàn cảnh quanh thân đại biến, nhưng nơi nên là đồi núi đã biến thành bình địa, còn nơi mà nguyên bản là ao hồ thì thành tân đồi núi.