Thần Hoàng

Chương 89: Dưới Ma Thi Sơn (Hạ)



Tông Thủ ánh mắt chợt hiện, liền không hỏi thêm nữa. Tâm trạng cũng là âm thầm tán thành, nhân vật như vậy tùy ý ba người đã có thể đem Liệt Kiếm Ô Duy chém giết tại chỗ. Mặc dù là Doãn Dương thân luân bát mạch, cũng không nhất định có thể ở dưới sáu người này liên thủ, toàn thân trở ra.

Bất quá ngẫm lại cũng không cảm thấy kỳ quái, Cao Dật này thân là Cao gia thiếu chủ, bên cạnh làm sao có khả năng không có người tài ba đi theo hộ vệ.

Mặc dù là bản thân hắn, Tông Thủ cũng tuyệt không tin, bên người ngoại trừ Doãn Dương, Tông Vị Nhiên kia sẽ không có an bài những người khác âm thầm bảo vệ.

Tạm thời buông lỏng lo lắng, trong lòng Tông Thủ lại âm thầm thêm vài phần tâm lý phòng bị.

Có thể là thực lực của một đoàn người này, xác thực rất mạnh. Một đường này đi đến, ngoại trừ lác đác mấy con tam giai yêu thú, cùng với một Nha Lang Thú quần, mang đến cho bọn hắn một ít phiền toái nhỏ. Thời gian còn lại đều là thuận buồm xuôi gió.

Thẳng đến phía xa, một tòa cự sơn xông thẳng vân tiêu, từ xa xa nhìn đến, chỉ lớn có vài dặm, tình thế mới chợt căng thẳng.

Ở đây đã không có nhị giai tinh thú, đều ở trên tam giai, bọn chúng tính tình càng hunh hoành. Cũng may con số rất thưa thớt, phân bố khá rộng lớn. Bất quá chỉ cần gặp phải, đều là không chết không ngớt. Có chút tinh thú, càng thích thành quần kết đội, vướng tay chân nhất.

- Đây là Ma Thi Sơn!

Đi tới dưới chân núi cự sơn kia, Củng Hân Nhiên bỗng nhiên thần tình mê man, nhìn đỉnh chóp ngọn núi:

- Truyền thuyết ngọn núi này, chính là vị dị tộc Võ Tu kia, sau khi thân chết biến thành. Nơi này có thể khiến người lương thiện nhất cũng biến thành ác nhân thị huyết. Càng có thể khiến cường giả trên Thiên Vị không dám tới gần. Lại truyền thuyết nơi này, nắm giữ vô số bảo vật từ thời Hoang Cổ. Khiến cường giả Vân Giới đều có chút thèm nhỏ dãi vạn phần.

Tông Thủ cũng là một trận lặng lẽ. Huyết Cốc và Ma Thi Sơn chỉ là chỉ là khu vực của Trung cấp tân thủ. Nhưng đợi đến hai mươi năm sau, lại là một phó bản cao cấp tối đỉnh tiêm trong Thần Hoàng du hí. Muốn đi vào bên trong, chí ít cũng cần Thiên Vị Tông Sư chi cảnh sau khi mở ra thiên luân.

Bất quá khi đó hắn đang giả thuyết ở trong huyễn cảnh tới đây, chỉ vì đánh quái thăng cấp, còn có những bảo vật và trang bị ở bên trong.

Chân chính thân lâm nơi đây, cùng với người vào vạn năm trước với nhau. Mới có thể thực sự cảm giác được, tòa Ma Thi Sơn này áp bách thật lớn, cùng với người của Đông Lâm Vân Giới với ngọn núi này kính nể và tình cảm phức tạp kia.

Củng Hân Nhiên nói, lại cười tự giễu:

- Vị tổ tiên kia của ta, hơn phân nửa cũng là vì những linh bảo trong truyền thuyết kia, mới mạo hiểm đến tận đây, cũng không biết rốt cuộc ngã xuống ở nơi nào, lúc này đây có thể tìm được hay không?

Tông Thủ đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên nghe được Sơ Tuyết ở bên cạnh kinh hô một tiếng. Khẽ nhíu mày một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía bên phải tiền phương một hôi sắc ảnh tử, đang hướng về chỗ hắn bay nhanh đi đến.

Ảnh tử kia mờ hồ nhưng phân biệt được, giống như hình chuột, hai bên lếch thếch, lại sinh ra cánh dơi. Tốc độ mau lẹ như tiễn, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt.

Ở bên cạnh Sơ Tuyết, nguyên bản đang chuẩn bị đạo pháp, lúc này muốn gián đoạn cứu viện, cũng đã là không kịp.

Con ngươi của Tông Thủ lập tức hơi lạnh lùng, tay phải đè lại bên cạnh thân. Hắn kiềm chế khí cơ toàn thân, chỉ là để tránh hấp dẫn những tinh thú kia mà thôi, cũng không có nửa phần ý đồ muốn giấu diếm thực lực.

Ánh mắt trở nên lợi hại, khí huyết trong cơ thể Tông Thủ cũng dần dần hội tụ cổ đãng. Đang muốn xuất kiếm, đã thấy thân ảnh Củng Hân Nhiên bỗng dưng ngăn ở trước người hắn. Hồn lực xông thẳng lên, một tay hướng trước người mở rộng ra, trong miệng đồng thời hừ lạnh một tiếng:

- Thối lui!

Ngọc thủ kia năm ngón tay bỗng dưng mở ra. Một thổ hoàng sắc linh năng phù trận loại nhỏ cũng đột nhiên trống rỗng xuất hiện. Một cổ sức đẩy mạnh mẽ lập tức đem cánh chuột kia cưỡng ép đẩy lui, bay ngược ra bên ngoài mà quay về. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tiếp đó sau một khắc đã bị một vị Võ Sư đúng lúc xuất thủ, sạch sẽ lưu loát một kiếm chém giết.

- Nguy hiểm thật! Chỉ mải nói chuyện, thiếu chút nữa quên mất đây là Huyết Cốc.

Mắt thấy đầu dực thử này, bị chém thành thịt nát. Củng Hân Nhiên lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau đó lại lo lắng hướng phía Cao Dật nhìn lại:

- Dật sư huynh, có phải là có chút mệt mỏi không? Nếu như không được mà nói, cứ đi thêm một đoạn nữa rồi thoáng nghỉ ngơi một trận cũng được. Tổ tiên kia của ta tuy có chút di vật bên người, nhưng cũng không cần phải mạo hiểm tính mệnh.

Phía trước Cao Dật cười khổ một tiếng, trong mắt ẩn hàm áy náy quay đầu lại nói:

- Không có việc gì, chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi. Một chút tam giai tinh thú, còn ứng phó được. Mới vừa rồi đầu Dực Thử kia thực sự quá giảo hoạt. Có chút sơ ý...

Ánh mắt Tông Thủ cũng hơi phát lạnh, thoáng có chút âm trầm nhìn Cao Dật từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra lệ ý.

Mới vừa rồi sự tình kia thực sự chỉ là sơ suất mà thôi sao? Thời gian kiếp trước kinh nghiệm thân là đỉnh phong Võ Tu khiến cho hắn mặc dù là khi đang nói chuyện, cũng không buông tha nắm trong tay tình hình xung quanh. Đầu Dực Thử kia, thời cơ xông qua đây thực sự quá xảo hợp. Phụ cận mấy Bí Võ Sư cũng không phải là không thể ngăn cản được.

Nửa ngày trước, đã cảm giác được mấy người Cao Dật này, ánh mắt nhìn hắn có chút không đúng. Khi đó còn tưởng ảo giác, chính mình chỉ là đuổi kịp một đoạn đường mà thôi. Mà Càn Thiên Sơn và Long Linh Thành lại cách nhau quá xa, giữa hai bên cũng không có xung đột lợi ích. Vì vậy hắn vẫn đều cho rằng, đó là ảo giác của bản thân.

Thẳng đến lúc này, mới chính thức xác định được. Cao Dật này thật sự là đối với hắn tâm sinh sát cơ! Chính là không biết trong đó rốt cuộc là nguyên nhân vì sao...

Giữa hai người không có ân oán gì, nói là vì Củng Hân Nhiên mà đố kị, cũng nói không thông. Vị sư tỷ này của hắn, rõ ràng chỉ là đem hắn coi như đệ đệ đối đãi. Lấy thân thế nhân phẩm của người này, cũng không lý nào sẽ có ý như vậy với hắn, một kẻ được công nhận là phế tài không làm nên chuyện gì.

Lẽ nào, là vì di vật của tổ tiên Củng Hân Nhiên? Chỉ là Cao Dật này, đã là Long Linh Thành Cao gia thiếu chủ, trong nhà kỳ trân gì mà lấy không được? Một Linh Sư - Viết Du Cảnh, mặc dù di vật bên người có trân quý thế nào cũng dù sao thời gian cách ba ngàn năm rồi. Có cần phải phải vào lúc trước khi những di vật kia tới tay, đến bịt miệng của hắn không?

Trong lòng nghi hoặc càng tăng lên, cũng nghĩ không ra nguyên nhân. Tông Thủ cũng không dám lại có chút nào sơ ý. Có một vị tất đã không có hai. Thoáng suy ngẫm một chút, liền lại lấy ra chút dược trấp, bất động thanh sắc, bôi loạn trên người của mình.

Sau đó lại lấy ra mấy cây ngân châm tựa như sợi lông tơ, bên trên có ký hiệu, lặng lẽ đâm vào chỗ sau tai và bên mi của mình.