Thần Hoàng

Chương 80: Thái Nguyên tiên tử



Hắc y lão giả da mặt run run, nói không ra lời, hồi lâu sau, mới bình tĩnh trở lại:

- Đại nhân, thứ này thực sự là Càn Thiên Sơn thế tử Tông Thủ kia lưu lại sao? Nghe nói người này, vẻn vẹn mới mười ba tuổi, thực sự đã luyện thành Kiếm Ý?

Còn có thể lừa ngươi được sao! Ngươi có khi nào thấy đại nhân nhà ngươi nói dối qua chưa? Nói qua nửa câu cuồng ngôn hay chưa? Còn có sau đó, hắn là huynh đệ của ta, các ngươi phải gọi hắn là nhị thiếu gia?

Lôi Động cười nhạt một tiếng, cũng nhìn cự thạch kia. Khối thạch này nặng hơn trăm tấn, hơn mười người hầu hắc y vô thanh vô tức cùng nhau hợp lực, mới miễn cưỡng làm nó lay động. Lại hao hết sức của chín trâu hai hổ đem mặt kéo thành đỏ bừng, cũng không giơ lên được.

Lôi Động bất đắc dĩ, thầm nghĩ mấy tên gia hỏa kia, thực sự cũng quá ngốc. Chém ra cự đao mười lăm trượng kia, hai ba lần, đã đem tảng đá dư thừa lột bỏ, chỉ còn lại có ba đạo vết tích tinh hoa kia.

Lại âm thầm nhíu mày, có đạo kiếm ngân này của Tông Thủ ở đây, chính mình lưu lại đao ngân, chẳng phải có vẻ có chút bất kham? Triệt để bị đệ đệ kia sánh sánh vượt qua.

Điều này nếu như bị hậu nhân nhìn thấy, chẳng phải là cũng bị pha trò? Có chút không đẹp.

Tròng mắt chăm chú, Lôi Động chém ra hai đao, đá vụn bay tán loạn, đem đao ngân trước kia triệt để che lấp, lúc này mới thoả mãn hơi gật đầu.

Hắc y lão giả lúc này mới lấy lại tinh thần, sau đó trước tiên hấp một ngụm lãnh khí nói:

- Thế gian này cư nhiên thật sự có người mười ba tuổi đã kiếm đạo thông linh. Vị thế tử này quả nhiên là ẩn giấu được đủ sâu. Nếu thật sự là như thế, đại nhân vị huynh đệ kết nghĩa này, thành tựu ngày sau nhất định phi phàm. Lão sau đó sẽ lập tức chạy đến Vân Thánh Thành, bảo vệ hắn an toàn! Đại nhân phải đem tảng đá này đi, mang tới cho lão gia. Thế nhưng đại nhân có nghĩ đến việc dẫn nhị thiếu gia đến làm môn hạ của lão gia?

- Ta tuy có ý tứ này. Nhưng Nhị gia lại vị tất để mắt. Đệ đệ này của ta tính tình ngoài mềm trong cứng, nhìn như khiêm tốn, kì thực tâm tính cao ngạo, tựa hồ có chút không được tự nhiên. Ngươi muốn đi ngay cũng được, bất quá cũng không được để hắn phát hiện. Âm thầm đi theo là được rồi. Ta cũng muốn trông thấy, năng lực của đệ đệ kia. Vô luận là hắn muốn đoạt lại ngôi vị Yêu Vương ở Kiền Thiên Sơn, hay là muốn rời khỏi Đông Lâm Vân Giới, đều theo tâm ý của hắn là được...

Lôi Động lắc lắc cái đầu căn dặn vài câu, thấy những người hầu kia đã đem bốn phần năm khối đá kia ngâm nước, đặt trên một bên mã xa. Lại đi tới bờ sông, soi xuống nước sông kia một cái.

Chỉ thấy trong nước chiếu rọi ra, rõ ràng là một đại hán lôi thôi không khỏi lại là tự giễu lần thứ hai.

- Ba năm tìm hiểu, đi khắp thiên hạ trăm chỗ thắng cảnh, trong lòng liền không còn ngoại vật. Không trong thời gian ngắn ngủi này, chính mình càng biến thành bộ dáng này, Nếu là Chân Như tiểu thư nhìn thấy, thật không biết sẽ đau lòng cỡ nào!

Tấm tắc thở dài, Lôi Động đem cự đao khoa trương mười lăm trượng kia giơ lên, ở trên mặt cắt sạch chòm râu.

Hơi rửa mặt chải đầu một chút, lại đổi thành một người khác. Cả người đã lại biến đổi một lần, thân hình vẫn hùng tráng như cũ, diện mạo lại tuấn lãng chính trực, nhiều thêm vài phần nho nhã.

Tay phải giơ đao, hăng hái mà ngửa đầu nhìn trời, Đao Ý cuồng triển.

Biến mất ba năm Cuồng Đao Lôi Động ngày hôm nay đã trở lại. Lại không biết những lão bằng hữu ở Trung Ương Vân Lục kia có thể chuẩn bị tốt chưa?

Đang lúc ngạo nghề nhìn trời cao, vùng xung quanh lông mày Lôi Động lại bỗng nhiên vừa nhíu một chút.

- Trên trời đó là ai? Đang ngự khí lăng không?

Trong phạm vi tầm nhìn, đột nhiên xuất hiện hai điểm nhỏ. Từ xa xa nhìn lại, tựa hồ là hai nữ tử, lăng không mà đi.

Mà hai người này hắn cũng vừa vặn nhận ra được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Là Thái Nguyên Tông, lão cô nương kia? Thái Nguyên tiên tử Thủy Lăng Ba? Người này thế nào lại đi đến Đông Lâm Vân Giới? Một người phía sau kia là Thất Linh Tông Triệu Yên Nhiên.

Chợt trong lòng khẽ động, nhớ tới lời nói của Tông Thủ, người nói Tông Thủ kiếm đạo thông linh chính là Triệu Yên Nhiên.

- Ta nói lão cô nương này, làm sao lại tự dưng chạy đến tận đây, nguyên lai là vì tìm đồ đệ! Ha hả! Đệ đệ kia của ta nếu là làm đệ tử Thái Nguyên Tông, chẳng phải không thú vị rồi?

Khóe môi nhếch lên, Lôi Động cũng chợt bay lên trời. Một đạo đao ảnh bỗng nhiên quét ngang trường không.

Bóng người trên bầu trời kia phản ứng cũng đồng dạng không chậm, thân hình chỉ hơi lóe lên một cái, đã tránh thoát.

Một trong số đó chính là Triệu Yên Nhiên. Mà người đi đầu kia lại là một thân y bào đỏ thẫm, sắc mặt xanh đen quét về phía dưới.

- Là tên điên nào không muốn sống?

Khi trông thấy bóng người trùng kích mà lên kia, thần tình Thủy Lăng Ba lại lập tức biến đổi:

- Cuồng Đao Lôi Động? Ngươi phiền phức còn chưa đủ, cư nhiên còn dám tới chọc ta! Chúng ta hiện tại có việc, không đếm xỉa tới ngươi, cút ngay cho ta!

Bỗng dưng dùng cước nặng nề đạp một cái, lại là một đạo đao cương bị sinh sôi đạp tan.

Lôi Động lại cười ha ha nói:

- Ta ngày hôm nay Đao Ý tiểu thành, Bách Long Đao cũng tăng tới hai mươi lăm, đang muốn tìm người thử xem chính mình nông sâu ra sao! Thái Nguyên tiên tử thực sự đến vừa đúng lúc!

Đao ảnh chợt lóe liền biến mất, một cái chớp mắt, lại tràn đầy mây trời, ánh đao như rồng hầu như đem phía chân trời che đậy.

Mà ánh mắt Thủy Lăng Ba cũng chợt ngưng lãnh không gì sánh được. Lúc này đao của Lôi Động đã giống như là vẩy mực làm thành bức tranh sơn thủy, tùy ý không kềm chế được, tận tình phóng đãng. Mặc dù không có sát khí, nhưng chiến ý kia, lại là vô cùng cường thịnh!

Thần tình lại càng lạnh như sương băng, sắc bén đến mức tận cùng, rút ra một thanh hồng sắc kiếm, từ trong đám mây, đâm thẳng xuống. Kiếm ảnh bùng lên, giống như là liệt dương nhô lên cao. Cùng với đao mang bay tới kia, trùng kích va chạm.

Lúc này người dám can đảm ngăn cản nàng, chỉ có "chết"!

"Sang" một tiếng kêu sắc bén, phía chân trời bỗng nhiên tuôn ra vô số cương phong lăng lệ. Cả không trung cát bay đá chạy. Trên mặt đất những rừng cây kia, lại là tràn đầy dưới phong kình, hoặc là bị bẻ gẫy, hoặc giả thẳng thắn nhổ tận gốc.

Trong rừng vô số tẩu thú phi cầm bỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Cách đó không xa Triệu Yên Nhiên, lại là nhàn nhã, dù bận vẫn ung dung thúc thủ bàng quan. Tuy là không thể ngự khí mà đi, nhưng khi nàng đem hồng ô mở ra, lại là thân hình khẽ bay bay, nhẹ nhàng hạ xuống. Vừa mới rơi xuống bốn trăm trượng, nhãn thần Triệu Yên Nhiên đã chợt ngưng lại một chút nhìn về phía bên dưới, trên một tảng đá đặt trên xe ngựa kia.

Trên bầu trời, tuy là kình lực như nước thủy triều, cũng đã không hấp dẫn được nửa phần hứng thú của nàng nữa, ánh mắt bình tĩnh, nhìn khối cự thạch kia.

Sau một khắc cũng là cười lên, thì ra là thế. Lấy tính cách của người nọ, của quý tuyệt thế bực này này, lại sao có thể từ đầu đến cuối che giấu ở bên trong cát bụi được?