Thần Hoàng

Chương 16: Sơ chiến Tông Du



Thiên chi kiêu tử lại ngã xuống, những người thân cận cách xa, hắn ra sức khổ tu lại không thể làm được. Đi xa tha hương, sửa tu linh sư chi đạo nhưng ba năm sau vẫn bị coi là phế nhân, bị người người cười nhạo khinh bỉ.

Sau đó không lâu, sẽ trở thành con rối trong tay người khác rồi chịu tra tấn chết thảm trên Càn Thiên Sơn.

Đầu lâu của hắn bị Càn Thiên Sơn Yêu Vương kế nhiệm bị treo trên đỉnh núi ba tháng.

Ý thức vẫn hỗn loạn như cũ, trong chốc lát ở trong ngực và bụng hắn tràn đầy cảm giác bi phẫn, không cam lòng...

Vô luận dạng đau đớn gì mình cũng có thể chịu được, dù luyện tập gian khổ hắn cũng có thể kiên trì! Nhưng vì sao cũng không cách nào mở luân mạch?

Chính mình thật sự là phế vật? Cả đời này chỉ có thể nấp dưới cánh chim của phụ thân, để ông che chở sao?

Tuyệt không cam tâm!

Ý niệm hỗn loạn tràn ngập trong óc, Tông Thủ lắc mạnh đầu tự ngồi dậy. Khi mà cảnh sắc ngoài cửa sổ rõ nết, hai lỗ tai bị ù đi trong tích tắc này thu hết mọi thanh âm vào trong tai.

Tông Thủ cười nhẹ một tiếng, hoạt động thân thể một chút để toàn thân ấm lại, hắn chợt cầm kiếm đứng dậy gẩy quả cầu bằng ngọc ra.

Lục trận ngăn cách người bên ngoài vào trong, người khác đừng mơ tưởng tiến đến, hắn cũng đừng hòng ra ngoài.

Cũng may ở kiếp trước, hắn cũng có chút nghiên cứu phương pháp Linh Sư, phù văn lục pháp có thể coi là am hiểu.

Ngưng khí tại đầu ngón tay, hắn thôi động Linh Năng triệt để bao phủ linh quang bên ngoài cắt đứt nó.

Quả cầu bằng ngọc trước người Tông Thủ điên cuồng chuyển động, phiêu đãng mọi nơi. Đường vân màu tím trên thùng xe cũng nhạt dần. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tông Thủ không hề đi để ý tới, hắn mang theo Tùng Văn Phong Kiếm trực tiếp bước ra ngoài nhảy xuống bên cạnh xe ngựa nhìn về phía xa.

Cánh đồng hoang vu hiện giờ đã nhiễm huyết sắc, năm sáu cái thi thể ngổn ngang chung quanh hắn.

Tà dương như máu, kền kền trên không trung xoay quanh kêu inh ỏi.

Phần lớn là thi thể ở bên cạnh thùng xe, xương cổ bị bẻ gẫy.

Bên ngoài bảy trăm bước, cuồng sa nộ khiếu, linh thảo bay tán loạn. Phụ cận cũng nằm một bóng người dáng người khô gầy tay giống như điểu bất quá thân hình hơi khác thường, chính là Ô Duy hắn đã từng thấy, mặt hắn úp sấp xuống đất đã không còn sinh cơ.

Mà gần đó, kiếm quang sáng loáng, đao ảnh như nước, cát bụi che đậy không còn thấy bóng người.

Căng mắt ra nhìn chỉ thấy ngực Doãn Dương đã bị xuyên thủng, một nửa đoạn nhận chui vào trong vết thương, dưới ánh sáng cuồng liệt của kiếm quang, đau khổ chèo chống.

Hảo một thanh liệt kiếm.

Ánh mắt hơi ngưng lại, ngay sau đó Tông Thủ lại nhìn về phía kia không xa, cô bé tai mèo cũng vết thương chồng chất.

Váy trắng như tuyết bị nhuộm màu đỏ, da thịt trắng nõn bị trúng nhiều vết thương do đao kiếm.

- Tuyết nhi!

Nhớ lại đoạn ký ức mười ba năm trước, cảnh hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư xuất hiện trước mắt.

Tất cả mọi người xem hắn là phế vật, tạp chủng, là sỉ nhục của Càn Thiên Sơn, chỉ có Tuyết nhi không rời xa hắn.

Dù là biết rõ đây là ký ức của người đã chết, mình cùng cô bé tai mèo này mới ở chung không tới nửa tháng, khóe môi Tông Thủ không khỏi nhếch lên.

Bình thường Tông Thủ có chút mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy cô bé này, hắn chỉ cảm thấy sự ấm áp.

Nụ cười đó vừa vặn hiện lên đã chuyển thành âm lệ và lạnh như băng.

Đó không phải chiến đấu mà sỉ nhục, chèo chống thân thể trọng thương một mình chiến sáu người. Bộ pháp mất trật tự, lung lay muốn ngã, tay cầm kiếm lỏng lẻo, phòng bị sơ hở chồng chất.

Mấy người còn lại phần lớn là khoanh tay đứng nhìn, mắt lộ vẻ mỉa mai. Chỉ có Tông Du như mèo vờn chuột chạy quanh người Tố Sơ Tuyết nửa trượng. Sau đó thỉnh thoảng vẽ một kiếm lên người nàng hoặc đâm ra một kiếm, khóe môi mỉm cười lộ vẻ cực kỳ khoái ý.

Cô bé tai mèo phảng phất giống như không biết tình cảnh của mình, nàng dù đứng thẳng cũng khó khăn, nhưng vẫn cố gắng lao tới đuổi theo thân ảnh của Tông Du.

Mãi tới khi cuồng phong bên cạnh xe ngựa tán đi, phong nhận trừ khử, mới định trụ thân hình mắt nhìn mà tuyệt vọng.

Tông Du cũng khẽ giật mình, bỗng dưng lùi lại mấy bước tránh sang một bên nhìn về phía Tông Thủ. Vẻ nghi hoặc chợt lóe lên rồi hắn lại cười nhẹ một tiếng.

- Đường đệ à, xem ra niệm pháp của Tuyết nhi vẫn chưa đến nơi đến chốn. Ha ha! Mới vừa rồi ta còn đang đau đầu làm sao mở Phong Bích Lục Trận ra. hiện tại ta sẽ không giết ngươi, theo ta trở về Càn Thiên Sơn được chứ? Có Du ca che chở ngươi, mặc kệ ai cũng không dám đoạt vương vị của ngươi. Bất quá Tuyết nhi này của ngươi không tệ, rất thú bị, ngươi đưa nàng cho ta....

Tông Thủ chẳng để ý tới lời Tông Du nói, thần sắc hắn chuyên chú vô cùng nhìn Tố Sơ Tuyết, phảng phất muốn khắc thật sâu những vết thương do kiếm gây ra một mảnh dài hẹp trên người nàng vào sâu trong đáy lòng.

Một bên đem từng sợi chân khí từ trong luân mạch ra rót vào trong Tùng Văn Phong Kiếm, một bên suy nghĩ không biết cảm giác giết người trong hiện thực có khác gì trong ảo cảnh giả thuyết hay không?

Trong trò chơi kiếp trước có một gia hỏa được xưng Toái Thi Cuồng Nhân, sau khi giết người rất thích hành hạ thi thể khiến cho người ta không đành lòng nhắm mắt, xú danh truyền xa.

Khi đó Tông Thủ không hiểu cảm giác đó là gì nhưng mà hiện tại hắn không tự giác, trong lồng ngực xuất hiện cảm giác vô cùng bạo ngược.

Vạn năm sau, trận chiến đầu tiên của Kiếm Hoàng Đàm Thu ở thời đại này giết đám cặn bã này.

Tông Du thật lâu không thấy Tông Thủ trả lời, cho là hắn đã bị dọa ngốc, gã không khỏi lần nữa hừ nhẹ một tiếng:

- Còn tưởng rằng ngươi những năm này có chút trưởng thành, không ngờ vẫn chưa dứt sữa.

Đang muốn ra lệnh cho người bên cạnh bắt người thì thấy Tông Thủ bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Tuyết nhi, bị họ làm tổn thương có đau không?

Thần trí Sơ Tuyết sắp hôn mê, nghe vậy tuy bối rối một hồi bất quá lập tức lắc đầu nói:

- Không đau, bất quá Tuyết nhi có chút hối hận, không có chăm sóc tốt cho Thiếu chủ! Đều do Tuyết nhi.

Tông Thủ nghe được mà trong lòng nhói lên, trên mặt hắn nở nụ cười nói:

- Không đau thì được rồi, thiếu chủ giúp cô hết giận. Đầu của chúng, ta sẽ chặt xuống cho nàng đá bóng nhé?

Lúc này không chỉ Sơ Tuyết kinh ngạc mà mấy người chung quanh cũng kinh ngạc một hồi. Bóng? Chẳng lẽ là tú cầu? Đầu là dùng để đá sao? Tông Du vừa tức vừa cười mỉa mai nói:

- Hết giận? Một tên phế vật như ngươi còn khó bảo toàn bản thân thì giúp ai làm hết giận?? Đường đệ, ngươi bị ngu bẩm sinh hay có đào tạo vậy?

Tông Du thèm để ý phất phất tay, ba gã kiếm sĩ áo lam bên cạnh từng người tiến lên, thân hình như mũi tên lao tới.