Thần Điêu Hiệp Lữ

Chương 31: Ngọc nữ tâm kinh



Tiểu Long Nữ lấy ra một cái lọ nhỏ, đưa vào tay Dương Quá, nói to:

- Đây là loại mật trị ong độc, hãy trao cho Triệu Chí Kính.

Dương Quá vừa thấy mặt Triệu Chí Kính đã nghiến răng tức giận, nhưng không dám trái ý nàng, bèn bước nhanh tới, đặt cái lọ xuống đất, phía trước mặt Triệu Chí Kính.

Các đạo sĩ nghe nói Tiểu Long Nữ đến trước cung, tưởng nàng ta sang đây tìm cách báo thù cho Tôn bà bà, một mặt tăng cường phòng bị, một mặt phi báo các bậc sư tôn Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ, ai ngờ cuối cùng nàng ta sang đây là để tặng thuốc giải độc, thì kinh ngạc, không biết nói sao.

Dương Quá đặt lọ xuống, nhìn Triệu Chí Kính một cái đầy vẻ khinh miệt, rồi ngoảnh đầu đi về.

Lộc Thanh Đốc nhìn thấy Dương Quá thì lửa giận bốc lên, gọi:

- Tên tiểu tử phản xuất sư môn kia, cứ thế mà bỏ đi được ư?

Lần trước y bị Dương Quá dùng "Cáp mô công" đánh ngất lịm, tuy nhất thời ngừng thở, nhưng Dương Quá công lực quá non yếu, nên y bị thương không nặng, được Khưu Xứ Cơ xoa bóp cho vài cái, nằm nghỉ vài ngày, là khỏi liền, lúc này y chạy như bay tới, định trả mối thù hôm trước.

Tiểu Long Nữ nói:

- Quá nhi, hôm nay tạm chưa đánh trả.

Dương Quá nghe tiếng bước chân sau lưng, rồi tiếng chưởng phong, biết là có kẻ chộp tới gáy mình. Tại "Hoạt tử nhân mộ", nó đã nằm ngủ tám ngày trên chiếc giường hàn ngọc, đã luyện tám ngày cách bắt chim sẻ, Tiểu Long Nữ đã dạy nó tuy chỉ là cách bắt chim sẻ, song đó cũng là cái tinh túy của khinh công phái "Cổ Mộ", hiện giờ công phu của nó so với lần so tài cuối năm đã khác xa. Đúng lúc, không sớm không muộn, Lộc Thanh Đốc sắp chộp tới gáy thì nó liền thụp người xuống trườn đi, tiện tay giật cái mép vạt áo của Lộc Thanh Đốc. Lộc Thanh Đốc không thể ngờ chỉ trong ít ngày, khinh công của Dương Quá lại tiến nhanh như vậy, trong lúc cả giận không tránh khỏi khinh địch, cúi chộp không trúng, thân hình hơi chúi, lại bị kéo vạt áo, y đứng không vững, ngã sấp mặt xuống đất.

Lúc y lồm cồm bò dậy, thì Dương Quá đã chạy về bên cạnh Tiểu Long Nữ. Lộc Thanh Đốc quát to, định lao tới đánh nữa, bỗng có một người lướt ra, tựa hồ chân không chấm đất, nắm cánh tay kéo y trở vào chỗ mọi người. Lộc Thanh Đốc bị nắm cánh tay, nửa người lập tức tê dại, định mở miệng chửi, ngẩng nhìn thấy người kia là sư thúc Doãn Chí Bình, thì vội bậm môi lại.

Doãn Chí Bình nói to:

- Đa tạ Long cô nương tặng thuốc.

Đoạn cúi mình hành lễ. Tiểu Long Nữ chẳng thèm nhìn, cầm tay Dương Quá, nói:

- Đi về nào.

Doãn Chí Bình nói:

- Long cô nương, Dương Quá là đệ tử môn hạ phái Toàn Chân, cô nương cưỡng hành thu nạp hắn, việc ấy rốt cuộc xử lý sao đây?

Tiểu Long Nữ hơi sững, nói:

- Ta không thích nghe la lối.

Rồi nắm cánh tay Dương Quá lướt nhanh vào rừng.

Doãn Chí Bình, Triệu Chí Kính và các đạo sĩ nhìn nhau kinh ngạc.

Hai người về đến "Hoạt tử nhân mộ", Tiểu Long Nữ nói:

- Quá nhi, công phu của ngươi có tiến bộ, nhưng ngươi đánh gã đạo sĩ mập rất không đúng.

Dương Quá nói:

- Tên đạo sĩ ấy đã đánh đệ tử tàn tệ, tiếc rằng hôm nay đệ tử chưa đánh hắn. Tại sao cô cô bảo đệ tử không được đánh hắn?

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

- Không phải ta bảo ngươi không được đánh, mà là bảo ngươi đánh không đúng cách. Ngươi khỏi cần kéo hắn ngã, mà để hắn tự mình ngã ngửa ra kia.

Dương Quá cả mừng, nói:

- Thế thì hay quá, cô cô hãy dạy cho đệ tử đi.

Tiểu Long Nữ nói:

- Ta là ngươi, ngươi làm đạo sĩ mập, nào, ngươi hãy bắt lấy ta xem nào.

Dương Quá cười hi hi, giơ tay chộp lấy gáy nàng. Tiểu Long Nữ như có mắt ở sau lưng, Dương Quá chạy nhanh, nàng cũng chạy nhanh, Dương Quá chạy chậm, nàng cũng chạy chậm lại, luôn luôn giữ khoảng cách chừng ba thước. Dương Quá nói:

- Đệ tử bắt được cô cô này! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nó nhào tới, Tiểu Long Nữ không tránh né.

Dương Quá thấy hai tay sắp chộp được gáy nàng, nào ngờ lúc hai bàn tay sắp hợp vào nhau, Tiểu Long Nữ chợt lùi chéo về phía sau, thoát khỏi vòng tay của nó. Nó vội thu tay về để bắt nàng, vì động tác thu gấp gáp ấy ngược với thế đứng, nên chân không vững, ngã ngửa luôn một cái, lưng đau như giần.

Tiểu Long Nữ đưa tay đỡ nó đứng thẳng dậy, Dương Quá vui mừng nói:

- Cô cô, cách này hay thật, thân pháp của cô cô làm sao nhanh đến thế?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi tập bắt chim sẻ một năm thì sẽ thành.

Dương Quá nói:

- Đệ tử đã bắt được rồi mà.

Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:

- Hừ, như thế mà gọi là biết cách à? Võ công phái "Cổ Mộ" ta dễ thạo vậy ư?

Bèn dẫn Dương Quá tới một gian thạch thất mới, dài rộng gấp đôi gian thạch thất nó đã bắt chim sẻ. Ở đây có sáu con chim sẻ. Buồng rộng thế này, bắt được chim sẻ dĩ nhiên khó hơn nhiều. Tiểu Long Nữ lại dạy một vài thuật khinh công và phép cầm nã, mươi ngày sau, Dương Quá đã có thể bắt một mạch cả sáu con chim sẻ.

Sau đó gian thạch thất càng lúc càng rộng, số lượng chim sẻ cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng Dương Quá tập bắt tám mươi mốt con chim sẻ trong đại sảnh. Tâm pháp của phái "Cổ Mộ" quả nhiên thần diệu, cái giường hàn ngọc trợ giúp đặc biệt hữu hiệu cho việc tu luyện nội công, chỉ trong ba tháng, Dương Quá đã bắt được tám mươi mốt con chim sẻ trong đại sảnh. Tiểu Long Nữ thấy nó tiến bộ quá nhanh, cũng vui mừng, nói:

- Bây giờ chúng ta đã có thể ra ngoài nhà mồ bắt chim sẻ.

Dương Quá ở lỳ trong nhà mồ ba tháng, cảm thấy quá ư tù túng, nghe nói được ra ngoài luyện công, thì mừng lộ ra mặt. Tiểu Long Nữ nói:

- Đừng vội mừng, công phu này khó luyện lắm đó. Tám mươi mốt con chim sẻ, không được để cho một con nào bay đi cả.

Hai người đi ra ngoài nhà mồ, lúc này đang là tháng Ba mùa xuân, cây lá xanh non. Dương Quá hít sâu mấy hơi, cảm thấy hương hoa thơm mát tràn vào lồng ngực, dễ chịu vô cùng. Tiểu Long Nữ mở nghiêng miệng cái túi vải, chim sẻ từ trong túi lũ lượt bay ra, lúc này hai bàn tay với mười ngón búp măng của nàng dang rộng, tay vẫy, tay phẩy, buộc những con chim sẻ đang giương cánh bay đi phải quay trở lại. Bầy chim được sổ lồng, lẽ nào không bay đi tứ phía? Nhưng lạ thay, song chưởng của Tiểu Long Nữ chỉ làm như thế, mà toàn bộ tám mươi mốt con chim sẻ đều quần tụ ở trước mặt nàng trong phạm vi ba thước.

Chỉ thấy hai cánh tay nàng bay lượn, hai bàn tay uốn lượn tựa hồ hóa thành cả ngàn bàn tay, làm cho toàn bộ tám mươi mốt con chim sẻ bay cách nào cũng không thoát ra khỏi vòng vây của hai bàn tay nàng. Dương Quá cứ đứng há hốc mồm mà nhìn, vừa kinh ngạc, vừa thích thú, nó định thần, nghĩ thầm: "Cô cô đang dạy ta một bộ chưởng pháp kỳ diệu, hãy mau ghi nhớ". Bèn chăm chú quan sát thật kỹ, nàng giơ tay ngăn chặn thế nào, thu cánh tay, phát chưởng ra sao, từng chiêu từng thức thật rõ ràng đâu ra đấy. Dương Quá quan sát một hồi, tuy chưa hiểu chỗ tinh vi của chưởng pháp, nhưng đã không còn vạn phần ngơ ngác như lúc đầu.

Tiểu Long Nữ làm như thế một hồi lâu, rồi song chưởng tách rộng, xoay mu bàn tay vào trong, bầy chim sẻ không còn bị níu giữ, lập tức bay lên trời. Tiểu Long Nữ phất mạnh hai ống tay áo, hai luồng gió quạt ra, bầy chim sẻ rơi xuống lả tả, kêu chíp chíp loạn một hồi rồi mới vỗ cánh bay đi từng con.

Dương Quá cả mừng, níu tay áo Tiểu Long Nữ, nói:

- Cô cô, Quách bá bá của đệ tử cũng chẳng có được bản sự này.

Tiểu Long Nữ nói:

- Bộ chưởng pháp này của ta gọi là "Thiên la địa võng thế" là công phu nhập môn của võ công "phái Cổ Mộ", ngươi hãy chịu khó học.

Rồi truyền cho Dương Quá mười mấy chiêu chưởng pháp. Dương Quá học từng chiêu một. Trong vòng mười ngày, nó đã học xong tám mươi mốt chiêu "Thiên la địa võng thế", luyện tập thành thạo. Tiểu Long Nữ bắt một con chim sẻ, lệnh cho nó chặn giữ. Thoạt tiên nó chỉ chặn được một lát, con chim sẻ đã lọt qua khe hở hai tay nó bay đi. Tiểu Long Nữ đứng bên cạnh, giơ tay bắt con chim sẻ trở lại. Dương Quá tiếp tục thi triển chưởng pháp, nhưng xuất chiêu hoặc chưa đủ nhanh, chặn giữ không chuẩn xác, chỉ vài chiêu con chim sẻ lại sổng đi, Tiểu Long Nữ lại chặn giữ để nó tiếp tục luyện tập.

Cứ thế luyện tập không mệt mỏi, hết xuân qua hạ, ngày càng tiến bộ. Dương Quá thông minh đĩnh ngộ, cần mẫn dụng công, số chim sẻ chặn giữ được ngày càng tăng, đến sau Trung thu, nó đã luyện xong bộ chưởng pháp "Thiên la địa võng thế", khi thi triển, nó có thể ngăn giữ được tám mươi mốt con chim sẻ. Nếu có con nào bay thoát, thì chỉ là vì công lực của nó chưa thuần mà thôi.

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi đã luyện xong bộ chưởng pháp này, nếu gặp lại gã đạo sĩ mập, thì chẳng tốn sức cũng đã có thể làm cho hắn ngã lộn mấy vòng.

Dương Quá nói:

- Nếu đệ tử động thủ với Triệu Chí Kính thì sao?

Tiểu Long Nữ không đáp, nghĩ thầm: "Quan sát thân thủ của Triệu Chí Kính hôm giao đấu với Tôn bà bà, nếu y không bị ong đốt, thì Tôn bà bà chắc gì đã thắng. Công phu của ngươi hiện giờ còn thua xa Triệu Chí Kính". Dương Quá tự hiểu hàm ý sự im lặng của Tiểu Long Nữ, bèn nói:

- Hiện tại đệ tử đánh chưa nổi lão ta cũng không sao, vài năm nữa sẽ thắng lão. Cô cô, võ công của "phái Cổ Mộ" ta lợi hại hơn phái Toàn Chân đấy nhỉ?

Tiểu Long Nữ ngẩng đầu nhìn cái trần bằng đá của thạch thất, nói:

- Câu này trên đời chỉ có hai người là ta và ngươi tin mà thôi. Lần trước ta động thủ với Khưu Xứ Cơ phái Toàn Chân, võ công của ta không bằng lão, điều đó hoàn toàn không phải là phái Cổ Mộ không bằng phái Toàn Chân, mà chỉ là do ta chưa luyện xong công phu tinh diệu nhất của bổn phái đó thôi.

Dương Quá vốn vẫn lo về việc Tiểu Long Nữ khó thắng nổi Khưu Xứ Cơ, nghe nàng nói vậy, thì vui mừng, hỏi:

- Cô cô, là công phu gì thế? Luyện khó lắm ư? Cô cô hãy bắt tay luyện tập đi được không?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ta kể cho ngươi chuyện cũ, để ngươi biết lai lịch bổn phái. Trước lúc ngươi bái ta làm sư phụ, ta đã bảo ngươi bái lạy tổ sư bà bà. Tổ sư bà bà họ Lâm, tên Triệu Anh. Mấy chục năm trước, trong võ lâm, hai người võ công cao nhất là tổ sư bà bà và Vương Trùng Dương. Hai người vốn khó phân cao thấp, sau Vương Trùng Dương do tổ chức nghĩa binh chống quân Kim, ngày đêm bận rộn mọi việc, trong khi tổ sư bà bà chuyên chú luyện võ, cuối cùng tổ sư bà bà cao hơn Vương Trùng Dương một bậc. Nhưng tổ sư bà bà vốn không hỏi đến tục sự trong võ lâm, không ưa khoe khoang, nên hầu như chẳng ai biết danh tiếng của tổ sư bà bà trên chốn giang hồ. Sau Vương Trùng Dương khởi nghĩa thất bại, phẫn uất ẩn cư trong "Hoạt tử nhân mộ", suốt ngày không có việc gì, lấy việc nghiền ngẫm võ công làm thú, trong khi tổ sư bà bà tâm tình kém vui, lại bị hai đợt bệnh nặng, nên võ công của tổ sư bà bà lại thua Vương Trùng Dương một bậc. Cuối cùng hai người tỷ võ với nhau không rõ theo kiểu gì, Vương Trùng Dương phải để cho tổ sư bà bà được cư trú trong nhà mồ này. Nào, để ta dẫn ngươi đi xem cái di tích do hai vị tiền bối để lại.

Dương Quá vỗ tay, nói:

- Thì ra cái nhà mồ này là do tổ sư bà bà cướp được từ tay Vương Trùng Dương. Sớm biết như thế, đệ tử ở đây càng thấy khoái.

Tiểu Long Nữ mỉm cười, dẫn nó sang một gian thạch thất. Dương Quá thấy gian thạch thất này có hình dạng rất lạ, phía trước hẹp, phía sau rộng, thành hình cái thang, bên đông hình bán nguyệt, bên tây hình tam giác, bèn hỏi:

- Cô cô, gian thạch thất này sao có hình dạng kỳ quặc thế?

Tiểu Long Nữ nói:

- Đây là nơi Vương Trùng Dương nghiền ngẫm võ học, đằng trước hẹp luyện chưởng, đằng sau rộng sử quyền, mé đông tròn thử kiếm, mé tây tam giác phóng tiêu.

Dương Quá đi đi lại lại trong phòng, chỉ cảm thấy cao thâm khôn lường.

Tiểu Long Nữ chỉ tay lên trần, nói:

- Sự tinh diệu của võ công Vương Trùng Dương đều ở đó.

Dương Quá ngẩng nhìn, thấy trần nhà khắc đầy phù hiệu hoa văn, có lẽ là dùng vật nhọn khắc nên, chỗ sâu chỗ nông, không theo quy tắc nào cả, nhất thời không hiểu gì hết.

Tiểu Long Nữ bước tới mé đông, giơ tay đẩy vào chỗ hình bán nguyệt, một khối đá lớn từ từ xê dịch, mở sang một gian thạch thất khác. Nàng cầm nến, cùng Dương Quá bước sang đó, gian này hoàn toàn đối xứng và tương phản với gian bên kia, phía trước rộng, phía sau hẹp, bên tây tròn, bên đông hình tam giác. Dương Quá ngẩng nhìn, thấy trần nhà cũng khắc đầy phù hiệu hoa văn.

Tiểu Long Nữ nói:

- Đây là nơi chứa đựng bí mật võ công của tổ sư bà bà. Tổ sư bà bà đoạt được tòa cổ mộ này là nhờ mưu trí, chứ luận về thực lực võ công, thì quả chưa bằng Vương Trùng Dương. Sau khi vào cư trú nơi này, tổ sư bà bà trước hết tìm hiểu một số môn võ công mà Vương Trùng Dương khắc họa ở đây, rồi nghiền ngẫm sáng chế cách khắc chế môn võ công đó, cái đó cũng khắc ở đây cả.