Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 23



Hai người nhìn kỹ lại, liền thấy trên đó còn một vài chữ nhỏ, hai người đang muốn kê sát đầu vào nhìn kỹ, tầm mắt bỗng tối sầm lại, bên trong đều tối om, có lẽ nến đã cháy hết.

Võ Tu Văn sờ soạng trên vách quan tài, bên này không có, xoay người ghé vào trên người Dương Quá, đưa tay sờ bên kia, không bao lâu sau liền chạm được một chỗ lõm, Võ Tu Văn vui vẻ, quả nhiên là nơi này.

“Dương Quá… Ngươi làm sao vậy?” Võ Tu Văn sửng sốt, cảm giác được lồng ngực của người dưới thân có chút dồn dập, lo lắng hỏi.

“Không có gì.” Âm thanh của Dương Quá có chút khàn khàn, trong bóng tối, tất cả mọi xúc cảm đều bị khuếch đại, trong không gian cực nhỏ này, hô hấp của Võ Tu Văn cực kì rõ ràng. Đã vậy, người trong lòng còn cọ sát trên người mình, đang tuổi huyết khí dương cương, Dương Quá dường như không còn bất kỳ sức chống cự nào đối với sự khiêu dậy tình dục này.

Võ Tu Văn rất lo lắng, nhưng trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy Dương Quá thở gấp, tay Võ Tu Văn di chuyển đến chỗ lõm kia, ấn thử một lúc lâu mới nghe được tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, phiến đá dưới quan tài lật lên, xuất hiện một cửa động.

Dương Quá cả kinh, kéo Võ Tu Văn vào lòng rồi lui ra sau, Võ Tu Văn cứng đờ, rõ ràng đã cảm giác được vật cứng dưới thân của người kia, mấp máy miệng nói: “Dương Quá, thắp nến, chúng ta đi xuống xem một chút.”

Võ Tu Văn nhìn Dương Quá đứng dậy, y rũ mắt xuống, có chút buồn bực nghĩ, trong khoảng thời gian này, Dương Quá thường xuyên có phản ứng, xem ra là đã thật sự trưởng thành rồi…

Dương Quá thắp ngọn nến trên bàn, đi vào trong cửa động trong quan tài nhìn nhìn một chút, chỉ thấy bên trong là một thềm đá thật dài, không thể nhìn rõ bên trong. Dương Quá dắt Võ Tu Văn đi vào động, thuận tay đóng cửa động lại.

Hai người đi dọc theo thềm đá, từ từ đi xuống phía dưới, rẽ mấy vòng, lại đẩy ra một cửa đá khác, đi vào một gian thạch thất. Bên trong thạch thất rất trống trải, không có bài trí thứ gì, có lẽ phần lớn thạch thất trong Cổ Mộ đều là như thế này.

Võ Tu Văn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trên trần tràn ngập chữ viết, bên phải viết bốn chữ to: Cửu Âm Chân Kinh.

“Văn nhi, chúng ta phải luyện võ công này sao?” Dương Quá quay đầu hỏi Võ Tu Văn.

“Ừ.” Võ Tu Văn gật đầu, chăm chú nhìn đống chữ viết này. Dương Quá thấy thế, cũng nhìn theo.

Cửu Âm Chân Kinh là môn võ công tinh diệu, hai người cùng nhau nghiên cứu, gặp chỗ nào không hiểu thì thảo luận với nhau. Cũng may là hai người đều thông minh, không bao lâu đã nghiên cứu thấu triệt môn võ công khắc trên trần thạch thất này, phát hiện võ công phía trên từng thức đều dùng để phá giải võ công Ngọc Nữ Tâm Kinh. Võ Tu Văn đã sớm biết điều này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới biết được Cửu Âm Chân Kinh quả nhiên là kỳ diệu. Một phần Cửu Âm Chân Kinh được khắc phía trên đã lợi hại như thế này rồi, vậy toàn bộ Cửu Âm Chân Kinh còn lợi hại đến dường nào! Xem ra, cho dù Dương Quá muốn báo thù cũng khó vô cùng!

“Văn nhi, sao các chiêu thức phía trên, từng chiêu từng thức đều khắc chế Ngọc Nữ Tâm Kinh của chúng ta?” Dương Quá giật mình nói, vốn hắn nghĩ Ngọc Nữ Tâm Kinh chính là dùng để khắc chế Toàn Chân Kiếm Pháp, hiện tại lại lòi ra một Cửu Âm Chân Kinh có thể khắc chế Ngọc Nữ Tâm Kinh.

“Nơi này là do tổ sư Vương Trùng Dương của Toàn Chân giáo lưu lại, năm đó hắn và tổ sư phái Cổ Mộ, Lâm Triều Anh, từng có một đoạn khúc mắc. Cho nên mới có Ngọc Nữ Tâm Kinh. Cửu Âm Chân Kinh này hẳn là do Vương Trùng Dương lưu lại. Trên này chỉ là một phần mà thôi, nhưng đã rất lợi hại rồi.” Võ Tu Văn cười nói.

Võ Tu Văn quay đầu nhìn về phía khác, y nhớ trong nguyên tác nơi này hẳn là còn có một tấm bản đồ Cổ Mộ. Tìm kiếm trong chốc lát, quả nhiên đã tìm được, y cẩn thận nhìn tấm bản đồ, đến khi hoàn toàn nhớ kỹ mới xoay đầu lại. Chống lại ánh mắt có phần kỳ quái của Dương Quá, y giật mình, biểu hiện vừa rồi của mình giống như rất quen thuộc nơi này vậy. Y có chút không yên nói: “Chúng ta đi lên đi, cô cô sẽ lo lắng.” Nói xong liền dẫn đầu đi khỏi nơi này.

Đi đến cửa phòng, tay y run run đưa ra phía trước, đang định đẩy cửa thì một cánh tay từ sau vươn tới, đẩy cửa đá ra trước một bước. Dương Quá nhìn hốc mắt hồng hồng của Võ Tu Văn, đau lòng cầm tay y nói: “Mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn mãi là Văn nhi của ta.”

Võ Tu Văn sững sờ nhìn hắn, trước mắt đã sớm trở nên mơ hồ, thì ra bản thân y thật sự rất sợ hãi bị người này hoài nghi đến thế sao? Họ cùng nhau lớn lên, từ thiếu niên trở thành thanh niên, thì ra, tại thời điểm mình còn chưa kịp nhận ra, hắn đã lưu lại dấu vết ở từng ngõ ngách trong lòng mình, triệt để tiến vào tận nơi sâu nhất trong đáy lòng.

Vừa rồi, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Dương Quá, trong nháy mắt đó, tim của y co rút mạnh một cái, thời điểm y xoay người, cảm giác sợ hãi dần dần dâng lên, nó giống như lỗ đen, từng chút từng chút một cắn nuốt tất cả cảm giác của y. Y đã sớm quen với việc có Dương Quá bên cạnh, cũng hiển nhiên hưởng thụ sự cưng chiều của hắn. Giống như hắn là vật sở hữu của riêng mình, rất quen thuộc, rất yêu thích, dần dần liền bắt đầu có ý muốn độc chiếm. Vừa nghĩ tới việc có thể phải rời khỏi sự ấm áp đó, lòng y đau đến không thể hô hấp nổi.

Dương Quá đau lòng vô cùng, hắn nhẹ nhàng dùng môi mình phủ lên cánh môi đang run rẩy kia, không phải là nụ hôn sâu như mấy lần trước, mà hắn thật cẩn thận chạm nhẹ vào đôi môi y, mang theo vô hạn thương tiếc cùng thâm tình. Võ Tu Văn nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy, lần đầu tiên chủ động vươn lưỡi ra, chạm vào môi Dương Quá. Đồng tử Dương Quá co rút lại, con ngươi thâm thúy dần trầm xuống. Bàn tay đặt trên lưng Võ Tu Văn hơi dùng sức, hắn điên cuồng càn quét trong miệng Võ Tu Văn, càng hôn càng sâu, mút lấy cái lưỡi non mềm kia.

Võ Tu Văn cũng không đẩy hắn ra, lần đầu tiên cố gắng đáp lại, làm cho ham muốn của Dương Quá lại tăng lên. Đến khi cả hai người đều không thở nổi nữa, Dương Quá mới buông y ra. Nhìn Võ Tu Văn vì thiếu dưỡng khí mà hai gò má đỏ bừng, con ngươi lại nhiễm một tầng hơi nước, còn có đôi môi hơi sưng đỏ đang hé mở. Dương Quá lại cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Võ Tu Văn, rồi từ từ di chuyển xuống cổ, lưu luyến ở xương quai xanh duyên dáng kia, cắn cắn.

“Hừ…” Từ trong mũi Võ Tu Văn phát ra tiếng hừ nhẹ, cảm giác xa lạ này làm cho y có chút luống cuống, vươn tay ra ôm lấy đầu Dương Quá đang chôn ở cổ mình, tay xuyên qua tóc hắn.

“Văn nhi, Quá nhi…” Bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh của Tiểu Long Nữ.

Võ Tu Văn cùng Dương Quá đồng thời cứng đờ, Dương Quá ngẩng đầu, nhìn thấy Võ Tu Văn đang cúi đầu, giúp hắn sửa sang lại y phục bị chính mình làm loạn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ do bị cắn ở trên cỗ y. Dương Quá hôn lên trán Võ Tu Văn một cái, ôm lấy y, hít thật sâu, nói khẽ.

“Văn nhi…”

Võ Tu Văn ở trong lòng Dương Quá giãy giãy, trên mặt còn có chút hồng, ngẩng đầu nói: “Chúng ta nên đi ra ngoài thôi.”

Dương Quá cười khẽ một tiếng, nắm tay Võ Tu Văn, đi ra khỏi cửa phòng, thuận tay đóng cửa lại, bước lên bậc thang, chỉ chốc lát sau liền đi tới bên dưới quan tài, Dương Quá đẩy nắp ra, ôm Võ Tu Văn nhảy lên. Hai người vừa ra khỏi quan tài đá, liền nhìn thấy Tiểu Long Nữ đứng ở bên ngoài, thản nhiên nhìn hai người.

“Cô cô, tụi con phát hiện một thạch thất bên dưới, ngươi có muốn đi xem không?” Võ Tu Văn dưới ánh mắt rét lạnh của Tiểu Long Nữ, thành thật khai báo.

Tiểu Long Nữ gật đầu, nhìn cổ Võ Tu Văn rồi thản nhiên hỏi: “Cổ ngươi bị làm sao vậy? Bị sâu cắn à?”

“… Dạ.” Võ Tu Văn ‘phốc’ một cái đỏ bừng, ở nơi Tiểu Long Nữ không nhìn thấy, y hung hăng dùng tay ngắt Dương Quá. Mặt Dương Quá không chút thay đổi, đưa tay nắm lấy tay y, trong mắt hiện lên ý cười.

“Cầm lấy, nó có công dụng tiêu sưng giảm đau, xát vài lần là hết.” Tiểu Long Nữ đưa một cái bình nhỏ cho y, thản nhiên nói.

Dương Quá bước lên một bước nhận lấy trước, cười nói: “Cám ơn cô cô!”

Tiểu Long Nữ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Võ Tu Văn trừng mắt nhìn Dương Quá, sờ sờ cổ của mình, không thèm để ý tới Dương Quá nữa, y đi thẳng về phía trước. Dương Quá đuổi theo, giữ chặt lấy tay Võ Tu Văn, mặc cho Võ Tu Văn giãy dụa cũng không buông, Võ Tu Văn trợn trắng mắt, đối với gương mặt cười đầy nịnh nọt của hắn, y thật sự cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không thèm để ý đến hắn nữa. Dương Quá cười hì hì, nắm tay Võ Tu Văn, trong lòng rất vui sướng.

Theo Tiểu Long Nữ vòng tới vòng lui, rốt cuộc cũng về tới thạch thất kia, bên trong rất hỗn độn, giường đá ban đầu cũng không còn. Hẳn là do Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu đánh nhau lúc nãy đã huỷ đi, nhưng hiện tại không có giường thì làm sao ngủ đây? Võ Tu Văn cùng Dương Quá liếc nhau, đều thấy được ý nghĩ này trong mắt nhau.

“Giường này đã bị huỷ rồi, còn sư tỷ của ta, tạm thời sẽ không tới nữa. Từ đêm nay trở đi, hai người các ngươi cứ trở lại căn nhà bên ngoài mộ đi. Ta đã dậy hết võ công phái Cổ Mộ cho các ngươi, hiện tại chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được. Ta cũng không còn gì để dạy các ngươi nữa. Cách thời hạn năm năm còn nửa năm, các ngươi lưu lại hay đi thì tự mình quyết định.” Tiểu Long Nữ nhìn hai người, thản nhiên nói.

Võ Tu Văn sửng sốt, thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Y kéo Dương Quá quỳ xuống, dập đầu ba cái với Tiểu Long Nữ, đứng dậy nhìn Tiểu Long Nữ nói: “Đa tạ cô cô đã dạy dỗ, võ công tụi con bây giờ vẫn chưa đủ thuần thục, vẫn nên đợi hết năm năm rồi mới đi.” Tuy võ công của y và Dương Quá rất khá, nhưng không thuần thục, công lực cũng không đủ sâu. Nếu chạm trán người bình thường, có thể thoát, nhưng nếu không may đụng trúng võ lâm cao thủ, nhất định sẽ bị thương.

Tiểu Long Nữ gật đầu. Hiện tại thời gian không còn sớm, Dương Quá liền chuẩn bị bữa tối, ba người dùng bữa xong, Võ Tu Văn và Dương Quá liền cáo biệt Tiểu Long Nữ ra ngoài Cổ Mộ.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, trăng cũng đã lên cao, ánh trăng trong suốt chiếu rọi cả vùng, thanh nhã lãnh ngạo, các ngôi sao khác cũng nhẹ nhàng tỏa sáng. Đêm đã hơi lạnh, gió hiu hiu thổi, Võ Tu Văn nhịn không được run rẩy. Một cái ôm ấm áp bao lấy y, hắn nhẹ giọng hỏi bên tay y: “Lạnh à?” Hơi thở nóng rực phả qua lỗ tai, vành tai y chậm rãi ửng hồng. Võ Tu Văn mất tự nhiên tránh đi.

Tuy nhà cửa đã lâu không sửa sang lại, nhưng sắc trời đã tối, đành ở tạm một đêm, cởi y phục, kéo chăn ra chui vào, rồi nghiêng người quay mặt vào tường. Nghe âm thanh cánh cửa phía sau lưng bị đóng lại, rồi tiếng bước chân dần dần tới gần, thêm tiếng cởi y phục thưa thớt, thân thể y nhất thời vì khẩn trương mà cứng đơ. Chăn bị xốc lên, một chút không khí lạnh lọt vào, lập tức có một thân thể nóng như lửa dán lên người y, đặt tay trên lưng y.

Qua một lúc lâu, thấy phía sau cũng không có động tĩnh gì, Võ Tu Văn mới thả lỏng thân thể, co người vào lồng ngực quen thuộc, để cho hơi thở quen thuộc bao quanh chính mình, an tâm nhắm mắt lại, trên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, ý thức chậm rãi mơ hồ.

Nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Võ Tu Văn, Dương Quá mở mắt ra, cẩn thận di chuyển người Võ Tu Văn lại đối mặt với mình, nhìn ý cười nhàn nhạt trên môi đối phương, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái. Ôm y vào lòng, rồi nhìn Võ Tu Văn tự động dịch dịch thân thể tìm một vị trí thoải mái, trong mắt hắn hiện lên ý cười, vừa lòng nhắm mắt lại.