Than Đen Hoàng Hậu

Chương 1



Nànggọi là Tô Tú Dung, mười chín tuổi, là hoàng hậu Vương triều Thịnh Nguyên.

MônLịch sử của Giang Sơ Vi dù không giỏi, nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng đã đọcqua sách giáo khoa lịch sử, tuyệt đối không có triều đại Thịnh Nguyên này.

Xoahuyệt thái dương để giảm đau đầu, nàng thật chẳng còn gì để nói.

Chodù xuyên đến cổ đại, ít nhất cũng nên cho nàng xuyên đến một triều đại mà nàngbiết đến chứ! Vậy nàng còn có thể làm thần toán biết trước tương lại, nhưnghiện tại lại xuyên đến một khoảng không gian không biết tên, hơn nữa xuyên qualại gán vào cơ thể Tô Tú Dung này, hoá ra lại là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Ha!Một người đen như than thế mà lại là hoàng hậu?

Làmơn đi, cho dù nàng không hiểu hoàng đế này đang nghĩ cái gì, nhưng ít nhất nàngcũng hiểu biết nam nhân một chút. Một nam nhân nắm giữ quyền thế khắpthiên hạ làm sao lại có thể lập một than đen thế này làm hoàng hậu? Nằm mơ cũngbiết nhất định là than đen này có giá trị lợi dụng, làm cho hoàng đế không thểkhông che mắt quỷ, lập một hoàng hậu xấu xí.

Màsau khi ở tại cái nơi quỷ quái này vài ngày cũng đã đủ để cho nàng mơ hồ hiểubiết tình cảnh hiện tại của bản thân.

Đúngnhư nàng nghĩ, Tô Tú Dung tuy rằng là hoàng hậu, nhưng tuyệt đối không đượchoàng đế sủng ái – Cũng thực bình thường thôi, trong hậu cung có nhiều mỹ nữ“Trắng trẻo thon thả” như vậy, ngay cả nàng cũng không muốn cắn một khối thanđen!

Hơnnữa than đen này là do hoàng đế tâm không cam tình không nguyện mà cưới về,theo những tin tức nàng nghe ngóng được chung quanh, Tô Tú Dung là chất nữ bàcon xa của hoàng thái hậu, thuở nhỏ mất đi nơi nương tựa, được quốc cữu khôngcó con thu dưỡng – Vị quốc cữu này cũng không phải là loại tiểu nhân vô dụngchỉ biết nịnh bợ mông thái hậu như trong TV thường diễn, mà là một tướng quânuy vũ, dũng mãnh thiện chiến, giúp vương triều Thịnh Nguyên bình định rất nhiềuchiến dịch ở biên cương.

Màhoàng đế đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, hoàng quyền hầu như đều bị bà con bên mẫu hệnắm giữ, mặc dù sau khi hoàng đế trưởng thành, hoàng thái hậu đã đem hoàngquyền giao lại, nhưng quyền thế gia tộc thái hậu vẫn đang như mặt trời bantrưa, cho dù là thân sinh mẫu thân của chính mình, thân là hoàng đế dù sao vẫncó cố kỵ. Bởi vậy, khi thái hậumuốn hoàng đế cưới Tô Tú Dung, dù hoàng đế có không muốn như thế nào, vẫn phảinhận.

Vềphần thái hậu làm như thế nào để cho con cưới Tô Tú Dung ư? Nghe nói Tô Tú Dungnày cá tính dịu dàng mềm mại, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, được thái hậucưng yêu, tuy rằng diện mạo không tốt, nhưng đây là một quốc gia trọng phẩmđức, tướng mạo xếp sau, bởi vậy Tô Tú Dung mười sáu tuổi gả cho hoàng đế, thànhhoàng hậu.

Nhưnghoàng đế lại cực kì lãnh đạm đối với Tô Tú Dung, trong ba năm, số lần lâm hạnhcó thể đếm được trên đầu ngón tay!

PhượngNghi cung này lập tức không khác gì so với lãnh cung, bên người Tô Tú Dung chỉcó hai cung nữ, trước đó vài ngày nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, kết quả,chỉ có thái hậu là quan tâm, còn về phần hoàng đế kia, nghe nói chỉ đến liếcmắt xem một cái rồi quay đít đi--

Tấtcả mấy chuyện này đều là nghe cung nữ hầu hạ nàng nói.

Tô TúDung đã chết khi ngã xuống hồ, mà linh hồn Giang Sơ Vi nàng không hiểu sao lạixuyên vào trên người nàng ấy.

Nàngkhông trông cậy bản thân có thể trở về nơi thuộc về mình, bởi thân thể nàng hẳnlà đã bị nổ thành trăm ngàn mảnh nhỏ trong tai nạn máy bay rủi ro – Giang Sơ Vicòn nhớ rõ nổi thống khổ khi máy báy bị rơi, càng nhớ rõ ràng trước thời điểmđó nàng gần như phát điên mà bóp cổ lão đệ.

Nếukhông phải thằng nhóc khốn kiếp Giang Hạo Thừa kia không có việc gì lại đitrúng giải thưởng lớn du lịch Paris gì đó, còn được hai người đồng hành mộtngười miễn phí, làm hại nàng vui vẻ thuận tiện kéo Đỗ Diệu Phủ cùng nhau đồnghành…… Kết quả thì sao? Du lịch Paris cái rắm ,ấy căn bản chính là cùng bỏ thântrên biển!

Giậnthì giận, nhưng nghĩ đến đứa em trai ruột cùng người bạn thân nhất của mình cứnhư thế mà không còn tồn tại nữa, Giang Sơ Vi vẫn vô cùng thương tâm, ngay khinhận ra bản thân sống sót xuyên qua, nàng nhịn không được mà khóc lớn.

Chamẹ nàng ở hiện đại đã qua đời trong tai nạn xe cộ, chỉ để lại nàng cùng GiangHạo Thừa đang học trung học, tuy rằng nàng cùng thằng nhóc đó mỗi ngày đều đấuvõ mồm cãi nhau, nhưng dù hắn có khốn kiếp đáng ghét thế nào vẫn là em trai bảobối của nàng a!

Mà ĐỗDiệu Phủ bị nàng kéo cùng chết là người bạn duy nhất của nàng, cảm tình của haingười tốt như chị em ruột thịt. Bấtngờ thiếu vắng hai người thân yêu nhất, lại xuyên qua thành người sống tại mộtđịa phương quỷ quái không quen biết, còn biến thành bộ dáng giống quỷ thế này,bảo nàng sao có thể không bị suy sụp, có thể nào không khóc?

Nhưngkhóc xong rồi, ngày vẫn cứ trôi qua, nàng không thể thay đổi sự thật tàn nhẫnnày, chỉ có thể rưng rưng đón nhận.

GiangSơ Vi vốn kiên cường, bằng không sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, nàngcũng sẽ không dứt khoát kiên quyết tạm nghỉ học đi làm – Tuy rằng cha mẹ có đểlại chút tiền bảo hiểm, nhưng sau khi tang sự xong xuôi, phần còn lại căn bảnkhông đủ trả tiền học phí lẫn phí sinh hoạt của nàng cùng emtrai.

Khiđó Giang Hạo Thừa đang học lớp mười cũng muốn tạm nghỉ học đi kiếm việc làm nhưchị, nhưng sau khi nàng nghe được liền trực tiếp dùng nắm đấm đánh nhau với hắnmột chút.

Nóiđùa sao! Thằng nhóc mười sáu tuổi làm được việc gì? Nàng Giang Sơ Vi cũng khôngmuốn có một đứa em chỉ có bằng trung học.

Nàngra lệnh Giang Hạo Thừa tiếp tục đi học, chuyện tiền nong cứ để nàng phụ tráchlà tốt rồi. Nàng tìm được một côngviệc trợ lý làm việc ở một tạp chí. Tuygọi là trợ lý, bất quá cũng chẳng khác gì em gái sai vặt, mệt chết điđược. Thực vất vả, mấy vịtiền bối này căn bản không xem nàng là người mà – hơn nữa, một đống nữ nhânluôn xem nàng là địch thủ, năm lần bảy lượt đem một đống công việc quăng chonàng, mà nàng toàn phải cắn răng nhịn xuống.

Cáigì nàng cũng làm, vừa làm vừa học, sau khi ổn định, nàng chuyển tới lớp ban đêmđi học trở lại, bắt đầu vừa học vừa làm, từ trợ lý thành biên tập, lại lên làmtổng biên tập. Trong suốt khoảng thờigian đó cho tới nay, nàng không hề chảy dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi nàngkhông có thời gian rảnh để rơi lệ, cứ hướng lên trước mà đi, lại hung hăng dùngánh mắt cười nhạo những kẻ từng khi dễ nàng.

NàngGiang Sơ Vi chính là một cô gái kiêu ngạo đáng đánh đòn như vậy!

Đếnnơi quỷ quái này nửa tháng, nàng đã trấn định được cảm xúc, thám thính biếtđược toàn bộ sự tình nên biết, chuẩn bị hết thảy để đối mặt với những việc sẽxảy ra tiếp theo.

“Nươngnương, ngài có khỏe không?” Hai cung nữ hầu hạ Giang Sơ Vi nhìn thấy nàng sắcmặt âm trầm, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Nươngnương sau khi ngã xuống hồ thì trở nên rất kỳ lạ, đầu tiên là đột nhiên hỏi mộtít vấn đề rất kỳ quái, sau đó bất thần khóc lớn, dọa các nàng sợ đến nhảydựng. Mặc kệ an ủi như thế nào, nương nương cũng không để ý, sau khi khócmột ngày, nàng lại trở nên im lặng, mà là yên lặng rơi lệ, làm các nàng thấy lolắng không thôi, không biết nương nương làm sao vậy.

Quavài ngày sau, nương nương không hề khóc, khi các nàng tưởng có thể thở dài nhẹnhõm một hơi, ai ngờ nương nương đột nhiên mở miệng hỏi các nàng là ai, hỏimình là ai, nói là nàng chẳng nhớ rõ chuyện gì hết.

Chuyệnnày làm các nàng hoảng sợ bèn nhanh chóng truyền thái y đến, theo thái y nói,có thể là do lúc ngã xuống hồ bị đụng vào đầu làm cho hoàng hậu sẽ đánh mất trínhớ tạm thời, qua một thời gian sẽ tốt hơn, nhưng khi nào sẽ tốt thì ngay cảthái y cũng không xác định.

Cácnàng chỉ phải tận tâm chiếu cố chủ tử, nhưng mấy hôm nay luôn cảm thấy chủ tửlà lạ, cá tính cũng hoàn toàn không giống với trước kia.

Cácnàng từ nhỏ hầu hạ ngay bên cạnh chủ tử, đối với cá tính chủ tử cực kỳ hiểubiết, nhưng bây giờ, chủ tử giống như biến thành người xa lạ, không chỉ thóiquen không giống, ngay cả cảm giác tạo cho người ta cũng không giống.

Trướckia chủ tử ôn nhu thuận theo, đối mặt với hoàng đế lãnh đạm cùng hoàng cung côtịch trên mặt luôn toát ra vẻ âm thầm buồn bã, các nàng tuy rằng đau lòng,nhưng các nàng chỉ là tỳ nữ nho nhỏ, hoàn toàn không thể giúp gì được cho chủtử.

Nhưnghiện tại, chủ tử lại hoàn toàn không giống với trước kia, khi nàng nói chuyệnngữ khí trở nên mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác, không hềnao núng giống như trước kia, tuy rằng vẫn gương mặt đó, nhưng so với vẻ mặt ảmđạm trước kia, hiện tại chủ tử dường như vui vẻ lanh lợi hơn rất nhiều.

Đốivới những thay đổi này các nàng kỳ thật rất vui mừng, tuy rằng mất trí nhớ,nhưng chỉ cần chủ tử vui vẻ, các nàng làm hạ nhân cũng sẽ vui vẻ theo.

“Khôngcó việc gì.” Giang Sơ Vi khoát tay áo, nhìn hai cung nữ hầu hạ nàng.

Haingười các nàng là tỷ muội, tỷ tỷ kêu Hạ Hỉ, muội muội kêu Xuân Hỉ, các nàng từnhỏ đã hầu hạ Tô Tú Dung, cùng lớn lên với Tô Tú Dung , sau khi Tô Tú Dung tiếncung, các nàng cũng cùng tiến cung.

Nàngnghiêng mặt đánh giá hai tỷ muội, Hạ Hỉ dáng người cao thân thể gọn gàng, diệnmạo tú lệ, chững chạc mà lanh lợi, Xuân Hỉ có vẻ nhỏ nhắn, tướng mạo đáng yêu,cá tính hoạt bát vui vẻ, nhưng trọng điểm là --

Mặckệ là Hạ Hỉ hay Xuân Hỉ, dáng vẻ mỗi người đều xinh đẹp hơn so với Tô Tú Dung.

Tô TúDung này lại lưu giữ những người so với mình xinh đẹp hơn ở bên cạnh hầu hạ,hơn nữa qua cư xử của các nàng cũng nhìn ra được Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ là thật sựquan tâm nàng, do đó có thể thấy được rằng Tô Tú Dung nhất định là đối với cácnàng không tồi, cá tính Tô Tú Dung thật đúng là tốt đẹp.

Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ bị ánh mắt của Giang Sơ Vi dọa sợ hãi, Xuân Hỉ nhịn không đượcnói: “Nương nương, sao ngài lại nhìn chúng nô tỳ như thế?”

“Tathấy các ngươi xinh đẹp mà!” Giang Sơ Vi nhịn không được đưa tay nhéo nhéokhuôn mặt tròn trịa của Xuân Hỉ. “Chậc chậc, ngay cả làn da sờ cũng mịnnhư vậy.”

Nànggiống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hạ Hỉ, lại cúiđầu nhìn chính mình, ai, nơi này không biết có đu đủ tươi mát để uống hay không?

“Nươngnương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉvội vàng an ủi. “Nương nương, tính tìnhngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳcùng Xuân Hỉ.”

XuânHỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa tay nương nương lại khéo, không giốngXuân Hỉ, ngay cả đóa hoa cũng thêu không được...”

Tinta đi, bây giờ ta cũng thêu không được.

GiangSơ Vi ở trong lòng thầm lặng nói tiếp, thấy hai tỷ muội còn muốn tiếp tục an ủinàng, không khỏi buồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta như vậy là sự thậtkhông thay đổi được, cũng không có gì để khổ sở cả.”

Nàngsờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá lànda vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhấtlàm cho nàng thấy may mắn.

“Từhôm nay trở đi, các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng,làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có công dụnglàm trắng này xem có trắng hơn được chút nào không. Giang Sơ Vi lại cúi đầunhìn bộ ngực bằng phẳng.

“Đúngrồi, cơm thì chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà, thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rấtgầy, ít nhất phải ăn cho béo một chút, nói không chừng đến lúc đó đường nhựabằng phẳng biết đâu sẽ biến thành một hòn núi nhỏ, về phần 34E hoài niệm mànàng… quên đi, nàng không thể trông cậy được nữa rồi.

Nếuđã nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứngtrong mọi tình cảnh, trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còncứu được không, về phần cái khác, về sau nói sau đi!

Hítsâu một hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ vượt qua tháng ngày kếtiếp của mình ở Thịnh Nguyên vương triều này thật tốt.

*

Thânlà đế vương một quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi hắn đã tiếnnhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khihắn thống trị, vương triều Thịnh Nguyên phồn vinh hưng thịnh, cuộc sống nhândân giàu có, mà binh lực quốc gia cũng cường hãn, các nước khác muốn dòm ngóxâm lược cũng không dám mà cũng không dễ dàng xâm phạm.

Cóthể duy trì một quốc gia phồn thịnh, ngoài quy công cho sự thống trị anh minhcủa hắn, công thần lớn nhất nên là hoàng thái hậu.

Hắnđăng cơ lúc tuổi còn nhỏ, nếu không phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèmchấp chính ở phía sau, chỉ đạo hắn cách thống trị quốc sự như thế nào, hơn nữaquốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là một số kẻ tiểu nhân đã sớm tácyêu tác quái, làm sao còn có một quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?

Màsau khi hắn lớn lên, thái hậu không hề tham quyền cố vị chút nào, đem hoàngquyền giao lại tay hắn, từ đó về sau không hề quản lý chính sự, duy nhất chỉdặn dò rằng bà muốn hắn làm một hoàng đế anh minh quyết đoán.

Đốivới mẫu hậu hắn luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàngbên ngoại tham gia vào chính sự, nào là hắn kiêng kị thế lực của gia tộc tháihậu cùng binh quyền đang nắm trong tay quốc cữu, nhưng cái ngày mà hoàng quyềnthực sự giao về tay hắn, quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng đã quỳgối trước hắn thề tận trung tận tâm cống hiến, hắn đã biết, hắn hoàn toàn khôngcần đề phòng hai vị thân nhân này.

Hắnthật may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức và cậu tận trung tận tâm như vậy,bởi vậy đối hai thân nhân này, hắn luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có yêucầu gì, chỉ cần là hắn có thể chấp nhận, hắn bình thường sẽ không cự tuyệt.

Bởivậy, khi mẫu hậu yêu cầu hắn cưới Tô Tú Dung làm hoàng hậu, hắn không có phảnkháng gì.

Ấntượng về Tô Tú Dung với hắn rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thudưỡng, nhưng mà cơ hội để hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nếu ngẫunhiên có gặp đi chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.

Lầnđầu tiên thật sự nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.

Hắntuy rằng không hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung,hắn vẫn kinh ngạc.

Dángvẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây đã là cách nói khách khí. Tómlại, sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêm động phònghoa chúc của hắn.

Sauđó, hắn đương nhiên sẽ ít đến Phượng Nghi cung...

Khôngphải là hắn cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắn cũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫnsẽ ngẫu nhiên đi Phượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của hắn đối mặt hắn lạiluôn cúi đầu, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nói không được mấy câu thì lại bắt đầutrầm mặc một trận. Cứ như vậy lâu ngày,hắn cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền càng lúc càng ít đi Phượng Nghi cung.

Hơnnữa lại có một đám tú nữ tiến cung, hắn tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnhmột ít phi tử, từ đó mà cũng rất tự nhiên quên mất rằng hắn còn có một hoànghậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, hắn mới có thể nhớ tới.

HạHầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương đang phê duyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng tháihậu ngồi trên trường kỷ trước mặt, “Mẫu hậu...”

“Sao?Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như tarồi sao?”

Tháihậu bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt đẹp khôn khéo thản nhiênnhìn con. Mặc dù đã ngoài bốnmươi, nhưng trên mặt bà không thấy một nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sangtrọng tỏa ra khí chất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.

“Mẫuhậu, sao ngài lại nói những lời này? Ngài thực sự có chuyện, nhi thần sao cóthể không để ý tới ngài?” Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.

“Lànhư thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, không dễ dàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọtcủa con làm cho xiêu lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn giả bộ mơ mơ hồ hồ, mànói thẳng toẹt ra: “Con nói đi, con đã bao lâu không đến Phượng Nghi cung rồi?”

Hắnbiết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rấtlà bất đắc dĩ, hắn biết rằng nếu không làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà sẽ không dễdàng buông tha hắn.

“Mẫuhậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”

“Bậnviệc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗ Thanh phi? Ừm, đêm trước đó hìnhnhư là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”

“Khụkhụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dở khóc dở cười, hắn nhìn hoàngthái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫuhậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào thật đúng là rõ ràng...”

“HoàngThượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi, Nghiên phi, không thể nào lại không đếnPhượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con, “Hoàng hậu của contrước đó vài ngày còn rơi xuống nước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũngkhông còn, con chỉ đến liếc một cái, sau đó lại không để ý tới?”

“Trẫmkhông phải không hề để ý......”

“Khôngcó? Vậy Hoàng Thượng con nói xem, trừ cái hôm nàng rơi xuống nước đó, con cóđến Phượng Nghi cung thăm Dung nhi không?”

“Ách......”Thật đúng là không có. Hạ Hầu Dận sờ sờ mũi,bị mẫu hậu nói như vậy trong tâm cũng có chút áy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xửlý xong đống tấu chương khẩn này sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”

ThấyThái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại bồi thêm một câu, “Cũng sẽ ở lạiPhượng Nghi cung qua đêm.”

Tháihậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống mộtchút. “Dận Nhi, mẫu hậu biết Dung nhi không được con yêu thích, nhưng Dung nhithật là một cô nương tốt, tuy rằng bị con vắng vẻ, nàng vẫn đang quản lý hậucung rất khá, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũngtốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn sẽ biết mặt tốt củanàng.”

“Mẫuhậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dận đã sớm nghe hoài đến phátngấy. Hắn cũng biết mẫu hậuyêu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, hắn thực sựkhông khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.

Nànglúc đối mặt hắn lúc nào cũng nao núng mềm mại, hắn nói một, nàng không dám đáphai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng hắn mà nàng cũng không dám, mỗi khi gặp mặt,hắn đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng.

Hắntừng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợ hắn hay không, nếu hắn đáng sợthế, sao lại gả cho hắn? Nếu dựa vào tình yêu thương mà mẫu hậu và cậu dành chonàng, nếu nàng không muốn, hẳn là mẫu hậu và cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.

Đốivới hoàng hậu đã kết hôn ba năm, hắn thực sự không hề hiểu biết chút nào --hoặc là nên nói, hắn cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu làm gì.

Tháihậu đương nhiên nhìn ra được con mình đang nói cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ cóthể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều nói biết, nhưng sau khi thuận theo tamột lần thì sau đó lại đem Phượng Nghi cung làm lãnh cung.”

Nhưngbà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi không được Dận Nhi yêuthích là sự thật, chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng không muốn quản nhiều lắm,chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” một chút, kêu con quan tâm một chút.

Hắncũng không muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quá mức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiếncho hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.

HạHầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này không nên đáp lạilà tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm một chút bài “tụng” của mẫu hậu, trênbàn hắn còn đang có một đống tấu chương khẩn chưa được phê duyệt, cũng khôngmuốn cùng mẫu hậu tiếp tục bàn luận chuyện Tô Tú Dung.

Tháihậu đứng dậy, khoát tay áo, thấy ánh mắt con đã hướng về đống tấu chương thìcũng biết là hắn không định nhẫn nại nói tiếp về vấn đề này, bà cũng hiểu đượccó chừng có mực.

“Đượcrồi, con làm việc đi! Nhớ đó, tối nay phải đến Phượng Nghi cung.” Trước khi rờiđi, bà không quên dặn dò lần nữa.

Tháihậu vừa rời khỏi, Hạ Hầu Dận cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa cầmlấy bút lông sói, chuyên chú phê khởi tấu chương, phê duyệt xong, hắn mới mởmiệng.

“VĩnhPhúc.”

“Dạ.”Một gã thái giám tướng mạo thanh tú đi vào ngự thư phòng, cung kính khom người.

“Phânphó xuống, đêm nay trẫm bãi giá đến Phượng Nghi cung.”

“Tuânchỉ.” Vĩnh Phúc đáp một tiếng, lập tức im lặng rời khỏi ngự thư phòng.

HạHầu Dận nhéo nhéo mũi, nghĩ đến Tô Tú Dung, hắn lại âm thầm thở dài.

Xemra đêm nay lại là một đêm nhàm chán rồi.

*

Gì?Hoàng đế đêm nay muốn tới Phượng Nghi cung?

Khôngkinh hỉ giống như Hạ Hỉ và Xuân Hỉ, Giang Sơ Vi một chút cũng cười không nổi.

Làmơn đi, cho nàng bình an có được không, nhưng nàng cũng nghe thái giám nói rấtrõ, đêm nay hoàng đế sẽ đến thị tẩm Phượng Nghi cung.

Thịtẩm nha!

Đóchẳng phải ý là hoàng đế muốn... Trời ạ, một cục than đen thui mà tên hoàng đếháo sắc kia cũng muốn ăn sao?

Hắnmuốn ăn, Giang Sơ Vi nàng một chút cũng không muốn bị ăn nha!

“Nươngnương, Hoàng Thượng đêm nay sẽ tới, Hạ Hỉ giúp nương nương trang điểm thật đẹpmột chút.”

“Cócái gì phải trang điểm?” Giang Sơ Vi liếc qua, mất hứng mở miệng, “Hơnnữa trang điểm thế nào cũng không đẹp hơn em và Xuân Hỉ.”

Lờinày của nàng không có ý tứ hàm xúc châm chọc gì, chỉ thuần túy là nói ra sựthật mà thôi.

NhưngHạ Hỉ và Xuân Hỉ lại bị câu nói này dọa sợ, hai tỷ muội kinh hoảng liếc mắtnhìn nhau một cái rồi nhanh chóng chạy đến quỳ xuống, “Xin Nương nương bớtgiận.”

Nàngtức giận cái gì? Giang Sơ Vi thấy hai người quỳ thì ngơ ngác, “Ta vẫn chưa cóchết mà, hai em quỳ cái gì, đứng lên!”

NhưngHạ Hỉ và Xuân Hỉ vẫn không dám đứng dậy, “Nương nương...”

“Hửm?”Giang Sơ Vi thản nhiên liếc ngang các nàng, khí thế nữ vương làm cho các nàngkinh hãi, không dám tiếp tục quỳ nữa mà vội vàng đứng dậy.

Gầnđây chủ tử trở nên thật đáng sợ, không hề ôn nhu giống như trước, nói chuyệncũng không ôn nhu tinh tế như trước kia, người trở nên quyết đoán, lời nói rakhỏi miệng tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào cãi lời.

Hơnnữa, người cũng không cho các nàng quỳ xuống trước mặt người, khi ăn cũng muốncác nàng ngồi xuống ăn cùng người, nàng cùng Xuân Hỉ ngay từ đầu căn bản khôngdám ngồi, nhưng nương nương chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng, mở miệng nóimột tiếng “Ngồi”, hai người các nàng liền nhanh chóng ngồi xuống.

GiangSơ Vi thẳng lưng nghiêm mặt, nhìn hai tỷ muội đang run rẩy co vai, miễn cưỡngmở miệng nói: “Ta nói lại lần nữa nha -- đây là một lần cuối cùng, những lờinày đừng để ta có cơ hội lặp lại một lần nữa -- ta không thích bị quỳ, bị lạy,chờ ta chết thì tùy các em cứ quỳ cứ lạy đến bằng thích. Cònnữa, các em xinh đẹp hơn ta là sự thật, ta sẽ không vì một sự thật rành rànhnhư vậy mà tức giận hoặc tự ti, đã hiểu chưa?”

“Dạ,đã hiểu.” Hai tỷ muội vội vàng gật đầu.

XuânHỉ thấy chủ tử dường như thực sự không phải đang buồn bực mất hứng, liền đánhbạo mở miệng, “Nhưng thưa nương nương, Xuân Hỉ cảm thấy nương nương gần đây trởnên đẹp nha!”

XuânHỉ vừa nói xong, Hạ Hỉ bên cạnh cũng gật đầu theo, “Đúng vậy, Hạ Hỉ cũng cảmthấy như vậy.”

Haingười các nàng cũng không phải là đang nịnh hót, mà đây là lời nói thật, gầnđây không chỉ cá tính của nương nương chuyển biến, mà ngay cả cảm giác khithoạt nhìn cũng không giống nhau.

Nươngnương không còn gầy nhẳng giống như trước, mà trở nên có da có thịt, tuy rằngchỉnh thể vẫn là tinh tế, nhưng nhìn nét mặt lại toả sáng rất nhiều.

GiangSơ Vi đương nhiên biết hai nha đầu này không phải vuốt mông ngựa, so với bộdáng như dân chạy nạn đói kém trước kia, hiện tại Tô Tú Dung đã tốt hơn nhiều.

Nàngđã nghĩ thì liền bắt tay vào làm -- màu da thì vẫn đen, hơn một tháng ăn hạt bobo, mộc nhĩ trắng, nàng đương nhiên không trông mong là có thể lập tức trắngtrẻo lên, huống chi dường như Tô Tú Dung này trời sinh làn da ngăm đen, cho dùnàng có bảo dưỡng như thế nào cũng không có khả năng trở nên trắng nõn, bất quáít nhất hiện tại màu da có trở nên nhạt một chút, không đi phơi nắng, mỗi ngàycuồng ăn quả nhiên là đúng.

Chânheo, chân gà cùng một đống canh bổ cuối cùng cũng làm cho Tô Tú Dung có thêmchút thịt, hơn nữa làn da trở nên mịn màng sờ rất tốt, giống như một khối đậuhủ, điều này làm cho Giang Sơ Vi thực vừa lòng, về phần bộ ngực... Riêng cáinày không phải một sớm một chiều có thể thành, nàng chỉ có thể chậm rãi cốgắng.

Nhìnngực phẳng, Giang Sơ Vi thở dài ở trong lòng, ngực phẳng như vậy, người lạigầy, mặc vào quần áo hoa lệ cung nghi, trên đầu đội một đống phỉ thúy trâm cài,nàng hoài nghi trước kia Tô Tú Dung sao lại không bị đống quần áo kia đè chết,bằng không thì cũng bị đồ trang sức rất nặng ép tới mức gãy cả cổ.

Ở đâygần hai tháng, từ trong miệng hai nha đầu này, nàng đại khái hiểu biết phongtục dân tình nơi này.

Ngườinơi này thích nữ nhân đẫy đà một ít, hơn nữa mặc quần áo tiên diễm hoa lệ, nhấtlà kẻ tiểu thư quý tộc hoặc nhà có tiền lại càng thêm ăn mặc xinh đẹp động lòngngười, không chỉ lộ da, còn lộ ra bộ ngực sữa, rất rộng rãi để lộ ra tiền vốnđầy đặn.

Tô TúDung có tiền vốn sao? Đương nhiên không có, cho nên mặc quần áo lộ ngực lộ danày, căn bản là chống đỡ không được, chính là càng lộ khuyết điểm bản thân rangoài.

Hơnnữa màu da nàng lại đen, cùng hoa phục đủ mọi màu sắc xinh đẹp như vậy căn bảnkhông hợp, mặc vào giống y như thằng hề.

Chonên cả tủ quần áo xinh đẹp tinh xảo làm cho người ta yêu thích không buông taynày, Giang Sơ Vi đành phải nhịn đau mà bỏ qua không ngó, chỉ chọn một ít quầnáo màu nhạt để mặc, rồi tự tay vẽ mấy kiểu thiết kế -- ở đại học nàng học khoathiết kế trang phục, vẽ vài bản thiết kế đối với nàng mà nói không là vấn đề,sau đó đem mấy bản thiết kế này đưa cho Hạ Hỉ, bảo nàng tìm phường thêu làm.

Hiệntại trên người nàng mặc chính là quần áo nàng thiết kế, váy màu vàng thanh nhã,cổ tay áo dùng dây thắt lại thành nơ con bướm đáng yêu, Tô Tú Dung gầy, cho nênnàng thiết kế kích thước quần áo có lưng áo bó sát, lại chiết eo ngay dưới ngựcđẩy hướng lên trên, làm cho bộ ngực thoạt nhìn không hề phẳng như vậy.

GiangSơ Vi nhìn cổ tay áo thêu hoa xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nơinày kỹ thuật may thêu thật không tồi, phường thêu còn giúp nàng thêu gấu áo cổáo, cổ tay áo cùng làn váy đều thêu hoa văn cùng màu, thoạt nhìn tổng thể vôcùng tao nhã, xinh xắn quý phái. Vềphần mái tóc dài của Tô Tú Dung, nàng vốn đã cầm lấy kéo muốn cắt ngắn, ai ngờHạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại sợ tới mức ngăn cản, nàng thế mới biết nơi này nữ nhânsau khi cập kê sẽ không cắt tóc, tóc đối với các nàng mà nói có thể quan trọnghơn so với sinh mạng rất nhiều – cái này quả thực có bệnh à nha, tóc dù cắt đi,rồi sẽ dài ngay lại có gì quan trọng chứ?

Đốivới sự khóc lóc cầu khẩn của hai tỷ muội, Giang Sơ Vi trực tiếp trừng mắt nhìnmột cái, kéo trên tay răng rắc một tiếng, hai tỷ muội thét chói tai, đem máitóc dài cắt đến ngang thắt lưng --

Đượcrồi, thấy các nàng khóc đến mắt đỏ mũi hồng, nàng thấy cũng không nên quá đángquá, nói sao đi nữa thì nàng hiện tại cũng là Tô Tú Dung, lại là hoàng hậu, nênlà cắt ngắn có vẻ tốt hơn.

Nàngbúi tóc đơn giản -- mẹ khi còn sống là nhà tạo mẫu tóc, nàng đi theo mẹ họckhông ít, tóc trên đầu nàng toàn do nàng chỉnh sửa.

Tô TúDung mặt nhỏ thon dài, nàng đem tóc hai bên mặt cắt ngắn, lại tỉa mỏng tóc mái,bình thường đã đem tóc dài búi nửa, đem những sợi xõa xuống buộc lại, dùng dâycùng màu với quần áo buộc lại, mép tóc lại dùng trâm nhỏ gài lại, Tô Tú Dungthoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn, tuy rằng tướng mạo vẫn là bình thường, nhưng ítnhất so với bộ dáng xấu xí trước kia thì tốt hơn nhiều.

“Vậynương nương... Hôm nay Hoàng Thượng đến...” Thấy chủ tử trầm mặc không nói, HạHỉ thật cẩn thận mở miệng, không biết tại sao, nàng cảm thấy chủ tử giống nhưkhông hề cao hứng với việc Hoàng Thượng sắp đến.

BiếtHạ Hỉ biết xem sắc mặt người, Giang Sơ Vi mỉm cười, trong mắt lóe tinh quangsắc bén, “Nói với công công, ta đêm nay thân thể không khoẻ, không nên thịtẩm... Thỉnh Hoàng Thượng tìm phi tử khác dập lửa đi thôi!” Đương nhiên một câucuối cùng là không thể trực tiếp nói ra miệng thế được, nhưng nàng tin tưởngvới sự thông minh của Hạ Hỉ sẽ biết nên đáp lời như thế nào.

Hạ Hỉđương nhiên hiểu được, một câu cuối cùng của chủ tử làm cho mặt của nàng đỏhồng, thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chủ tử, tuy rằng cảm thấy chủ tử trở nên kỳquái, bất quá chủ tử như vậy làm cho người ta không thể chán ghét được, nàngcười cười, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, “Dạ, Hạ Hỉ đi ngay.”

“Ừm!”Giang Sơ Vi vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Xuân Hỉ nói: “Xuân Hỉ, ngày hôm quaem làm hoa quế cao ăn ngon thật.”

“Nươngnương thích sao? Vậy Xuân Hỉ lập tức đi làm ngay, đồng thời sẽ giúp chủ tử nấubát canh bạch quả mộc nhĩ.” Xuân Hỉ cười vuốt tóc, xoay người đi chuẩn bị mấymón điểm tâm chủ tử thích ăn.

Thấyhai nha đầu đã đi khỏi, Giang Sơ Vi mang trà lên ưu nhàn uống một ngụm, môinhếch lên nụ cười khinh thường.

Muốnnàng thị tẩm?

Phi!Kêu tên hoàng đế háo sắc kia cút xa một chút đi! Nàng Giang Sơ Vi mặc kệ sống ởthế giới nào đều có nam nhân quỳ gối mà liếm ngón chân nàng, chỉ cầu có thể cócơ hội hầu hạ nàng.

Muốnnàng hầu hạ nam nhân? Hừ! Nằm mơ đi!